ĐOÀN DU LỊCH VÔ HẠN

Ban đầu nhận được cổ trứng từ Miêu Phương Phỉ, Vệ Tuân biết ngay thứ này rất có ích cho việc khai phá Rừng núi Cáo bay. Ngặt nỗi dù là Cáo Bay xác sống, Tả thống lĩnh Cáo Bay hay Vua Cáo Bay xác sống đều đã trưởng thành cả.

Tỷ lệ thành công của cổ trứng vốn thấp, giờ dùng trên người con Cáo Bay trưởng thành thì càng toang. Bởi vậy Vệ Tuân mới để dành lâu nay. Lúc đầu cậu còn băn khoăn không biết có nên dùng cổ trứng cho quỷ nhi không tại nó dễ thương quá, nuôi một đứa chắc cũng vui. Nhưng một là quỷ nhi không dữ dằn cho lắm, hai là dùng xong lỡ thất bại sợ sẽ ảnh hưởng xấu đến ấu trùng. Mà quỷ nhi vừa ngoan ngoãn vừa rất thích Vệ Tuân, cậu không nỡ xuống tay.  

Mãi đến khi giết chết Vua Cáo Bay xác sống, giá trị mới có tên [Trứng nở] xuất hiện trên thanh trạng thái thì Vệ Tuân mừng thầm ‘Ồ yeah, cơ hội tới rồi.’

Cái thứ hoạt động như một nguy cơ ngẫu nhiên khai phá cấp độ cuối cùng kinh điển mới của Rừng núi Cáo Bay, rõ ràng là một sự tồn tại nguy hiểm hơn Vua Cáo Bay xác sống.

Điểm hung hãn đã được thỏa mãn.

Mà [Trứng nở] cũng đồng nghĩa nó là ấu trùng.

Không gì non hơn thứ vừa mới nở ra.

Về phần tàn hồn của ấu trùng A Long thì Vệ Tuân tay trái nắm tượng Cáo Bay, tay phải nắm ý thức của cáo con nên chả có gì phải sợ.

‘Nhóc con chờ mà xem, chủ nhân sẽ tặng cho mày cơ thể mới, thết đãi mày một bữa ra trò.’

Vệ Tuân ra vẻ chủ nhân tốt mà hứa hẹn, làm cáo con khóc sướt mướt vì cảm động. Cáo có gian xảo đến đâu thì giờ nó vẫn còn nhỏ, hơn nữa đã nhận Vệ Tuân làm chủ nên hiển nhiên sẽ không nghĩ xấu cậu. Khi nghe cậu than vãn ‘Haiz, tiếc là xác suất thành công quá thấp, đáng ra tao khoan nói với mày vội, ngộ nhỡ thất bại thì buồn chết’ cáo con lập tức vẫy đuôi đảm bảo: 

‘Chủ nhân yên tâm, em sẽ giúp ngài!”

Thực chất cũng là giúp chính mình thôi, bởi cáo con rất muốn có thân xác mới. Nó ranh ma nghĩ lần này mà giúp bản thân… à không, giúp chủ nhân thì tương lai chủ nhân sẽ đối xử tốt với nó hơn.

‘Đương nhiên là phải giúp cáo con rồi’, Vệ Tuân cười tủm tỉm. Được cáo con giúp đỡ, không những khả năng chinh phục Cáo Bay tăng vọt mà sau khi tàn hồn của nó được chuyển vào, cả linh hồn lẫn thân xác đều dính khế ước. Ngoài ra còn có tượng Cáo Bay đảm bảo thêm, nên dù Úc Hòa Tuệ tỉnh lại thì cậu ta vẫn thuộc về cậu.

Cáo Bay vốn là tên gọi khác của Sóc Bay trắng đỏ chứ không phải cáo, nhưng Vệ Tuân không nói cho nó biết. Đến giờ cáo con vẫn ngây thơ nghĩ rằng, Cáo Bay là một con cáo to có đôi cánh đẹp.

Cổ trứng màu trắng có cấp độ quá thấp nên dù Vệ Tuân nuốt chửng điểm mới nở của đối phương, cũng khó mà khuất phục được nó. Hơn nữa trong đó vẫn còn tàn hồn của A Long chứ không phải dã thú thuần túy, vì vậy nếu không có cáo con giúp sức thì Vệ Tuân cũng hết cách thu phục.

Đành rằng đẳng cấp của cáo con đè bẹp cả A Long nhưng linh hồn đã bị tổn hại, không có thực thể và năng lượng cũng ít ỏi, duy trì đến tận giờ là hoàn toàn nhờ vào củ sâm kia thôi, bên này mà giảm thì bên kia tăng, muốn đánh bại được A Long cũng phải ngốn kha khá thời gian.

Trong lúc tàn hồn A Long chiến đấu với cáo con thì ý thức của Vệ Tuân sẽ tạm thời ngủ say, bởi vậy ‘A Thành’ vẫn chưa tỉnh.

Thấy đã sắp 8 giờ 15 mà A Thành vẫn say giấc nồng, tình huống ‘A Long’ thức giấc chẳng có dấu hiệu xảy ra thì Phương Phương vốn đang bất ổn chợt nổi điên. Cô ta y như con dở hơi nhào đến cạnh người yêu muốn lay gã tỉnh, gọi ‘A Long’ nghe như tiếng kêu ai oán của chim đỗ quyên. Miêu Phương Phỉ thấy tình hình chẳng đâu vào đâu, vội đánh mắt ra hiệu với Triệu Hoành Đồ.

Sau khi Triệu Hoành Đồ và Lâm Hi khống chế Phương Phương, Miêu Phương Phỉ bước đến cạnh Bình Bình. Có lẽ bị quỷ nhập ở điểm tham quan thứ hai nên cô đồng cảm với Bình Bình hơn, dẫu biết cô ta là lệ quỷ nhưng thấy Bình Bình hai mắt nhòa lệ hoảng hốt nhìn A Thành thì Miêu Phương Phỉ không đành lòng, bèn thấp giọng nói:

“Thật ra đây cũng là chuyện tốt.”

“Chuyện tốt sao?”

Bình Bình hỏi vặn, giọng run run xa vắng: “Sao mà là chuyện tốt chứ?”

“Từ đầu đến cuối, A Thành chỉ yêu cô.”

Miêu Phương Phỉ đáp: “Vướng mắc giữa anh ta và Phương Phương là do tàn hồn của A Long ảnh hưởng, chứ không phải anh ta muốn đưa vòng tay cho Phương Phương.”

“Anh ta chỉ yêu mình cô thôi.”

“Phải, A Thành yêu tôi.”

Bình Bình bật cười vuốt ve mặt A Thành, cô ta đang cúi đầu nên Miêu Phương Phỉ không thấy rõ biểu cảm, chỉ nghe cô ta nghẹn ngào: “Lẽ ra tôi nên tin anh ấy, nhưng tôi không biết.”

Giọng Bình Bình nhẹ đến mức, Miêu Phương Phỉ phải đứng sát mới nghe được. Cô hiểu rằng, không phải Bình Bình hiện tại không biết, mà là Bình Bình của năm ấy không biết!

Tí tách.

Một giọt máu đỏ nhỏ xuống mặt A Thành, đồng tử Miêu Phương Phỉ chợt co rút. Nháy mắt da đầu cô tê rần bởi sát khí và cuồng loạn tỏa ra từ giọt máu khiến người ta sợ hãi, đây chính là lệ máu của lệ quỷ!

Không phải người nào mặc áo đỏ đi tự tử đều hóa thành lệ quỷ, cũng không phải lệ quỷ nào mang đầy oán niệm cũng có thể nhỏ lệ máu, dù đứng trong hàng ngũ lệ quỷ thì Bình Bình vẫn mãi đỉnh!

“Ha ha, ha ha ha, mày còn ảo tưởng gì chứ? Bình Bình, mày đang nghĩ gì thế?”

Phương Phương cười điên dại: “A Thành không về được và cũng sẽ không về! Tương lai nó sẽ là A Long, mày hiểu không? Trưởng thôn đã lên kế hoạch kể từ khi cơ thể A Long yếu dần, nhưng mày chả biết cái gì. Lâu rồi, đã lâu lắm rồi, họ đã hòa vào nhau, mày hiểu chưa!”

Nhận ra có thứ gì đó trong suốt trên mặt Phương Phương, Triệu Hoành Đồ lập tức cảnh giác. Những tưởng cô ta có gì khác thường, hóa ra thứ lấp lánh đó lại là nước mắt. Người giấy mà cũng khóc ư? Chẳng qua Triệu Hoành Đồ chưa kịp phản ứng, thân thể Phương Phương đột nhiên mềm oặt ngã xuống.

Nó đã biến thành người giấy thực thụ, tựa như linh hồn bị cạn kiệt. Trên khuôn mặt Phương Phương là vài nét ngang dọc đơn giản chứ nào phải dung mạo mỹ miều, hồn phách đã bị rút ra khiến nó chỉ còn là một hình hài giấy rách.

Triệu Hoành Đồ ngây ngốc nhìn Bình Bình, cô ta ngẩng đầu, vẻ mặt điên loạn và tê dại. Cô ta chỉ nắm tay hướng về phía Phương Phương, mà hồn người giấy đã bị rút sạch.

Giờ đây cô ta tức giận, kết thúc trò hề và không còn sắm vai Bình Bình năm ấy nữa.

[Nhiệm vụ phụ người giấy Phương Phương đã kết thúc, vì lượng tham gia quá thấp nên bạn không nhận được các phần thưởng khác ngoại trừ ‘Bí mật của người giấy Phương Phương’]

[Bí mật của người giấy Phương Phương:

[Gia đình Phương Phương nhiều đời là thầy phù thủy của thôn Thiết Bích. Năm A Long chào đời, thầy phù thủy chẩn đoán mẹ hắn bị thương nên không sinh con được nữa. Bởi vậy trưởng thôn thôn Thiết Bích đã đính ước với họ hàng làm nghề phù thủy gần nhất, năm ấy Phương Phương mới 4 tuổi. Nhưng 7 năm sau, mẹ A Long lại sinh thêm một bé gái tên Bình Bình rồi chết vì rong huyết.]

[Trưởng thôn không thích Phương Phương, còn Phương Phương không thích Bình Bình, cô ta chỉ thích A Long. Nhưng đến năm 12 tuổi, A Long dần yếu đi, Phương Phương lo lắng nên đến khe núi nguy hiểm nhất tìm thảo dược trong truyền thuyết để cứu A Long. Vì lo cho A Long mà Phương Phương dùng bí pháp cấm truyền trong gia tộc phù thủy, cấy vào người A Long để nắm rõ tình hình của hắn mọi lúc mọi nơi. Sau đó, Phương Phương tình cờ biết được một bí mật động trời.]

[A Long sắp chết, trưởng thôn chọn A Thành là người sinh cùng năm tháng ngày có mệnh cách tương tự với A Long, ông ta muốn A Long sống lại trên người A Thành. Đầu óc Phương Phương choáng váng, lúc hái thuốc rơi xuống vách đá gãy chân. Thầy phù thủy tìm được Phương Phương đã đưa cô ta về chữa trị, Phương Phương bị cấm cửa, việc cô ta cấy cổ vào người A Long cũng bị phát hiện.]

[Hôn ước chấm dứt, A Long chết, Bình Bình thích A Thành, tất cả đều vui mừng.]

[Nhưng Phương Phương thì rất đau khổ.]

[Có ai lại động lòng với kẻ đính ước từ nhỏ chứ? Chỉ có cô gái ngốc nghếch là Phương Phương thôi!]

Hoá ra câu chuyện lại vòng vèo như thế!

Đang cùng Hầu Phi Hổ ba chân bốn cẳng chạy tới nhà A Thành, Vương Bành Phái xoa ngón trỏ và ngón cái tay phải vào nhau như có cảm giác, vừa rồi khi khách sạn nhắc nhở [Nhiệm vụ phụ bí mật của Phương Phương kết thúc], hắn ta còn nhận thêm lời nhắc nhiệm vụ phụ này đã hoàn thành ở mức tối đa, được thưởng 500 điểm và giọt [Nước mắt của Phương Phương].

[Tên: Nước mắt của Phương Phương.]

[Phẩm chất: Đặc biệt.]

[Tác dụng: Nhỏ nước mắt của Phương Phương vào nước, sinh vật uống phải nước này sẽ yêu bạn như điên (thời hạn: 27 giây).]

[Ghi chú: Tình yêu ảo tưởng có thể là giả dối, nhưng lệ rơi vì cảm xúc luôn là sự thật. Tình yêu 27 năm của Phương Phương đã biến thành giọt nước mắt này.]

“Sang kia mau, bên họ xảy ra chuyện rồi!”

Vương Bành Phái cất nước mắt, cùng Hầu Phi Hổ lao sang đó. Hai người có thể thoát khỏi vòng vây của bao người giấy điên cuồng, ngoài ‘vận may’ ra tất nhiên Vương Bành Phái còn phải rất mạnh nữa. Nhưng để không gây chú ý, hắn ta đã tự làm mình mẩy dính đầy máu và giấy vụn, trông còn thê thảm hơn cả Hầu Phi Hổ.

Nhưng khi vội vã chạy đến cây phong, nơi ước hẹn của Bình Bình và A Thành, bọn họ lại thấy tình hình còn tệ hơn cả dự đoán. Nhóm Miêu Phương Phỉ sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh, bị trúng âm khí thảm hơn cả Vương Bành Phái.

Hầu Phi Hổ liếc nhìn Triệu Hoành Đồ, thấy cậu ta kiệt sức khuỵu xuống, người run lập cập thì tim thắt lại, nhưng vẫn không hấp tấp chạy tới đỡ mà rút súng nhắm vào Bình Bình! Từ lúc đến, Vương Bành Phái đã dòm lom lom Bình Bình, hiện giờ cô ta là ‘người’ duy nhất còn đứng vững, trong khi cả bọn Miêu Phương Phỉ đều vô lực nằm rạp.

“Lệ quỷ điên rồi.”

Vương Bành Phái hiếm khi nghiêm túc, đút tay vào túi lần mò thứ gì đó. Bình Bình đang ôm A Thành đứng một mình ngẩng đầu, hé miệng như đang âm thầm hỏi trời cao, hai dòng lệ máu chảy xuống trên hai gò má nhợt nhạt.

Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng gào thét vô cùng bi thương, phẫn uất, tuyệt vọng và thê lương vang vọng sâu trong tâm hồn mọi người, thế giới xung quanh đều chấn động trong tiếng gào thét kéo theo màu sắc của cảnh vật cũng biến hóa qua lại giữa trắng đen và mờ nhạt. Hầu Phi Hổ biết sắc mặt đám Triệu Hoành Đồ tái nhợt là vì tiếng gào thét cộng thêm cảnh tượng chấn động biến hóa kia, nó thật sự khiến người ta chóng mặt buồn nôn!

Chỉ có Vương Bành Phái chịu đựng được chấn động này, hắn ta nắm chặt đạo cụ trong túi tỏ vẻ do dự đánh giá, xem tình hình hiện tại có nguy cấp đến mức phải lộ mình không. Mấy trò trước đây đều là lợi dụng sơ hở của khách sạn. Nhưng nếu hắn ta thể hiện sức mạnh giết chết lệ quỷ thì mọi chuyện sẽ khác, e rằng cả bản thân lẫn lữ đội đều sẽ bị khách sạn trừng phạt cho coi.

Nhưng rất nhanh Vương Bành Phái không còn do dự nữa, bởi vì cảnh tượng huyễn hoặc như những bức ảnh cũ lần lượt lóe lên, liên tục lướt qua trước mắt mọi người.

Không phải lệ quỷ Bình Bình muốn giết người, mà muốn cho bọn họ xem ký ức xưa của mình!

Vương Bành Phái buông đạo cụ ra không phản kháng nữa, cùng đồng đội chìm đắm vào đống hồi ức u ám tối tăm ấy.

Ở khoảnh khắc không ai để ý tới, dường như mí mắt A Thành trong lòng Bình Bình chợt nhúc nhích.

Bình luận

Truyện đang đọc