ĐOÀN SỦNG TIỂU TÁC TINH TRỌNG SINH THÀNH MÃN CẤP ĐẠI LÃO

Edit: Nibbles

Truyện được edit tại  truyenwiki1.com trinhanhquynh0902!

Xin lỗi mọi người vì thời gian qua mình có chút việc bận nha! 29 tết rồi, mọi người chuẩn bị đến đâu rồi ta?

Tô Ngôn Sơ nghe xong, đứng lên, bước hai bước, đi đến phía sau Lương Thu Lăng, thoáng khom lưng, cười khanh khách mà nói:

"Hai người bọn họ rắp tâm hại người, ta đã sớm biết. Lần này ít nhiều Thu Lăng, bằng không ta có khả năng liền bị tính kế. Thật ra ta có một cách để xử lý, không biết Thu Lăng có thể hay không phối hợp tiến hành với ta?"

"Đương nhiên." Lương Thu Lăng khóe miệng thoáng cong lên, nở nụ cười nhạt bên trong mang theo một tia trào phúng, "Bất luận Ngôn Sơ tỷ tỷ tính toán làm như thế nào, muội đều sẽ phối hợp. Ngôn Sơ tỷ tỷ không đề phòng nói một câu suy nghĩ của tỷ......"


Lương Thu Lăng cảm thấy, Tô Ngôn Sơ hiện tại là tin tưởng nàng, vậy nàng liền có cơ hội.

Nàng ta đương nhiên sẽ phối hợp Tô Ngôn Sơ, bởi vì bất luận như thế nào, buổi sáng ngày mai, Tô Ngôn Sơ đều sẽ thân bại danh liệt.

Nàng ta ngược lại muốn xem xem đến lúc đó cậu còn có thể thích Tô Ngôn Sơ hay không.

Đúng vậy, nàng ta hận Tô Ngôn Sơ.

Tất cả đồ vật trong phủ đều gấp rút chuẩn bị cho Tô Ngôn Sơ. Liền tính Tô Ngôn Sơ một năm đều sẽ không tới một lần, nhưng những thứ tốt ấy, cậu cũng sẽ không cho nàng ta, mà là khóa ở trong bảo khố, chờ Tô Ngôn Sơ tới, liền sẽ dẫn Tô Ngôn Sơ đi vào bảo khố chọn.

Có chút đồ vật rõ ràng nàng ta rất muốn, nhưng đều phải chờ Tô Ngôn Sơ xác định không cần, cậu mới có thể cho nàng ta.

Nàng ta làm sao có thể không hận?

Tô Ngôn Sơ cũng không có chú ý tới ý cười trào phúng kia của Lương Thu Lăng, cho nên nàng vẫn như cũ phân không rõ ràng lắm, Lương Thu Lăng này rốt cuộc là đứng ở phía Tô Yên Nhiê, hay là đứng ở phía nàng.


Nàng chậm rãi mở miệng: "Ý nghĩ của ta chính là, trước tiên để ngươi...... ngủ một giấc!"

Nàng nói xong, trước khi Lương Thu Lăng có phản ứng, nhanh chóng ra tay, bàn tay giơ lên, đập vào gáy nàng ta.

"Ngủ......" Lương Thu Lăng đang muốn hỏi rõ ràng, lại cảm giác cổ tê rần, trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.

Nhìn nàng ta ngã lên trên bàn, Tô Ngôn Sơ cong cong khóe miệng: "Xin lỗi a, tuy rằng ngươi biểu hiện tốt đến mức không thể bắt bẻ, nhưng ta cũng không hoàn toàn tin tưởng ngươi! Cho nên ngươi liền phối hợp một chút, trước tiên ngủ một giấc đi! Nếu ngươi là vô tội, ta tự nhiên sẽ không động đến ngươi. Nếu ngươi không phải, vậy...... Xin lỗi!"

Người chết qua một lần, tự nhiên không có khả năng dễ dàng tin tưởng những người khác.

Nói xong, Tô Ngôn Sơ bắt đầu lấy ra ngân châm, kiểm tra điểm tâm trên bàn.


Ngân châm không có bất luận cái biến hóa gì, điểm tâm này là bình thường, không có vấn đề.

Nàng mở chiếc bình Lương Thu Lăng đặt trên bàn ra, lại phát hiện bên trong đã trống không.

Tô Ngôn Sơ có chút kinh ngạc, lá gan của Lương Thu Lăng này thế mà lại rất lớn, cũng dám dùng một cái bình không nói phét với nàng lâu như vậy.

Là chắc chắn rằng nàng sẽ không xem thử trong bình có còn hay không sao?

Nhưng mà, Tô Yên Nhiên sẽ đưa cho Lương Thu Lăng một cái bình rỗng sao? Không có khả năng đi?

Đưa Lương Thu Lăng bình không làm gì? Để Lương Thu Lăng mang đi lừa gạt nàng cho vui sao?

Nếu không phải bình không, mà cũng không có độc, hẳn là ở trên người Lương Thu Lăng.

Nàng nghĩ, duỗi tay đến trên người Lương Thu Lăng bắt đầu tìm.

"Ở đâu cơ chứ?" Tô Ngôn Sơ một bên tìm, một bên nói nhỏ một câu.
"Ở bên trong nhẫn của nàng ta." Bỗng nhiên, một thanh âm từ đỉnh đầu truyền đến.

Tô Ngôn Sơ ngẩng đầu, chỉ thấy một nam tử mặc trang phục ám vệ của Tô gia đứng ở trên xà nhà.

Thấy Tô Ngôn Sơ nhìn về phía hắn, nam tử kia phi thân xuống dưới, hướng tới Tô Ngôn Sơ hành lễ: "Đại tiểu thư."

Tô Ngôn Sơ gật gật đầu, ý bảo hắn không cần đa lễ.

"Ngươi nói là, nàng ta giấu độc trong nhẫn?" Nàng kéo tay Lương Thu Lăng, đem nhẫn của nàng ta lấy ra.

Nghiên cứu một hồi mới phát hiện, bên trong nhẫn quả thật có giấu độc.

Mà lúc này bên trong nhẫn xác thật cất giấu không ít độc dược.

Chỉ là Lương Thu Lăng đem độc dược này giấu ở chỗ này, có ích lợi gì đâu?

Chẳng lẽ là muốn đưa nhẫn cho nàng ăn chắc?

Ám vệ phảng phất nhìn thấu ý nghĩ của Tô Ngôn Sơ, mở miệng nói: "Này đó không phải như mấy loại độc dược khác, mà là mị độc, nó không cần ăn vào mới có tác dụng, chỉ cần đổ xen lẫn trong lư hương, bậc lửa là được. Nàng ta chỉ cần tranh thủ tín nhiệm của người, sau đó tìm cơ hội đem mấy thứ này bỏ vào bên trong lư hương, rời đi là được. Rồi sau đó, Vân Thiên Trọng sẽ xử lý."
Tô Ngôn Sơ thoáng nhướng mày: "Sau đó bọn họ an bài như thế nào?"

"Vân Thiên Trọng phụ trách đem hai nam nhân tới đây, Tô Yên Nhiên phụ trách buổi sáng ngày mai đem người dẫn tới nơi này của người." Ám vệ dừng một chút, cuối cùng mở miệng tổng kết nói một câu, "Bọn họ là muốn hủy đi trong sạch của người, để Hàn Vương ghét bỏ người, để thuận tiện cho bọn họ thực hiện âm mưu tiếp theo."

Tô Ngôn Sơ thoáng gật đầu, theo sau đem mị độc trong nhẫn, toàn bộ đổ vào bên trong lư hương.

Ám vệ thấy thế, sắc mặt biến đổi, vội vàng che lại miệng mũi: "Đại tiểu thư, người đây là đang làm gì?"

Khóe miệng Tô Ngôn Sơ cong lên cười cười: "Đương nhiên là giúp bọn hắn thực hiện kế hoạch a. Giao cho ngươi một cái nhiệm vụ, đợi lát nữa Vân Thiên Trọng mang hai tên nam nhân tới, đem người đánh hôn mê, ném hết vào trong đây."
"Vậy còn người?" Ám vệ mở miệng hỏi.

"Ở đây lại không phải chỉ có một chỗ có thể ngủ, ta liền ngủ ở cách vách, ai có thể làm gì ta?" Tô Ngôn Sơ cười khanh khách mà nói.

Ám vệ khóe miệng giật giật, hắn thật ra không nghĩ tới, đại tiểu thư nhà vẫn là kẻ tàn nhẫn.

-

Vào ban đêm, Tô Ngôn Sơ thật sự tính ngủ ở cách vách. Nhưng mà, động tĩnh ở cách vách thật sự có chút lớn, cho nên nàng đi đến thư phòng trong viện cách xa chính điện* nhất.

*phòng chính

Buổi sáng ngày hôm sau, nàng vừa mới nghĩ đến rửa mặt chải đầu, liền nghe được bên ngoài cãi cọ ồn ào. Nàng bay lên nóc nhà, nhìn đến phía trước chính điện, tụ tập một đoàn người. Tô Yên Nhiên đang đỏ mặt, ở trước mặt mọi người miêu tả những thứ mà nàng ta đã nhìn thấy.

"Ta hôm nay tới muốn kêu tỷ tỷ rời giường, không nghĩ tới bên trong một mảnh hỗn loạn, trên mặt đất còn ném lại không ít y phục của nam nhân. Ta đi vào trước giường, thế nhưng...... Thế nhưng nhìn đến tỷ tỷ trơn bóng cùng mấy nam nhân nằm ở trên giường...... Ta lúc ấy hoảng sợ, hét lên một chút, đem bọn họ bừng tỉnh, không nghĩ tới sau khi bọn họ bừng tỉnh, lại...... Thế nhưng lại...... Bạch thúc thúc, ngươi nói tỷ tỷ có phải hay không bị người hãm hại? Hiện tại chúng ta hẳn là làm sao bây giờ?"
Tô Ngôn Sơ nghe xong Tô Yên Nhiên nói, ngưng tụ linh lực, thử nghe một chút.

Quả nhiên nghe được trong điện truyền đến tiếng nam nữ hoan ái.

Tô Ngôn Sơ:......

Đây là loại mị độc quỷ quái gì? Dược hiệu kéo dài như vậy sao?

Lúc này, ám vệ bỗng nhiên xuất hiện ở bên người nàng, mở miệng nói: "Đó là mị độc lấy ra từ Ngân xà Nam Cương, dược hiệu kéo dài liên tục sáu canh* giờ."

*1 canh = 2 tiếng =)))))

Tô Ngôn Sơ:......

Tô Ngôn Sơ có thể nghe được tiếng vang, Bạch Sơn Lưu tự nhiên cũng có thể nghe được.

Sắc mặt ông khó coi tới cực hạn rồi, nếu Tô Ngôn Sơ ở trên địa bàn ông xảy ra chuyện, ông chỉ có lấy chết tạ tội.

Đang ở thời điểm tất cả mọi người không biết phải nên làm thế nào, bỗng nhiên có người hô một tiếng: "Hàn Vương tới."

Tô Ngôn Sơ nghiêng đầu đi, quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ tuấn mỹ yêu dị đi vào sân.
Lúc này cả người Vân Bắc Hàn mang theo hàn ý, phảng phất tới gần vài phần, là có thể đem người đông chết.

Hắn đi vào sân, cơ hồ muốn lướt qua mọi người, đi vào trong phòng.

-------

11:13 30/1/2022

Bình luận

Truyện đang đọc