ĐOÀN SỦNG TIỂU TÁC TINH TRỌNG SINH THÀNH MÃN CẤP ĐẠI LÃO

Nghe Tô Yên Nhiên nói xong, Tô Ngôn Sơ khóe miệng cong lên đầy trào phúng.

Kiếp trước chính là ở chỗ này, bởi vì bị con chó này xúi giục, cự tuyệt ban hôn, cự tuyệt hôn ước cùng Vân Bắc Hàn, làm hắn khó xử.

Nghe nói, đêm đó hắn liền rời khỏi kinh thành.

Sau đó, con chó này lừa cô đến khu vực săn bắn Li Sơn, hạ dược cô, làm cô hôn mê.

Khi tỉnh lại chính là bị cướp đi huyết mạch Chân Phượng, chết không nhắm mắt.

Trước khi chết, cô nằm mơ đều không có nghĩ đến, cuối cùng người báo thù rửa hận vì cô, sẽ là Vân Bắc Hàn, người đã từng bị cô trước mặt mọi người mà từ hôn Vân Bắc Hàn.

Càng không nghĩ tới, hắn sẽ vì cô mà tự vẫn.

Thời điểm nhìn về phía Vân Bắc Hàn, cô chuyển sang mỉm cười, cất tiếng nói du dương, ngữ khí dị thường kiên định.

"Hôn sự này, ta đồng ý."


Tiếng nói của thiếu nữ lọt vào tai, Vân Bắc Hàn lông mi khẽ run lên, ánh mắt như nước, dồn dập mà nồng nhiệt rung lên.

Cô nói...... Cô đáp ứng rồi!

Yết hầu của hắn lăn lộn, tiếng nói khản lại, có chút tàn nhẫn truyền tới: "Tô đại tiểu thư đã nghĩ thông suốt sao? Một khi đáp ứng, chính là chết, cũng không thể đổi ý."

Cô không đáp ứng, hắn còn có thể khống chế.

Nếu là cô đáp ứng rồi, hắn chỉ sợ liền không khống chế được muốn vĩnh viễn đem cô giam tại bên người.

Mọi người nghe thấy những lời này lông tơ dựng thẳng lên, bọn họ vẫn là cảm thấy, tiếng nói này, lời nói này, không giống như đang bàn luận hôn sự.

Tô Ngôn Sơ chưa trả lời, Tô Yên Nhiên ngược lại mở miệng cướp mở lời.

"Tỷ tỷ, ngươi không phải yêu Thiên Trọng ca ca sao? Ngươi không cần bởi vì sợ hãi hắn tàn nhẫn thích gϊếŧ chóc, liền đáp ứng việc hôn nhân như vậy. Ngươi phải tranh thủ vì hạnh phúc của bản thân a." Tô Yên Nhiên nhìn Tô Ngôn Sơ nói.


Cô tuyệt đối không thể để Tô Ngôn Sơ đồng ý gả cho Vân Bắc Hàn, nếu chuyện này phát sinh, Tô Ngôn Sơ liền có Vân Bắc Hàn che chở, nếu còn muốn lấy được huyết mạch Chân Phượng của cô ta, liền rất khó khăn.

"Bang ——"

Tô Ngôn Sơ thoáng híp mắt, cả người trở nên lạnh làng, vung tay cho Tô Yên Nhiên một cái tát.

Lúc này đây là dùng bảy phần linh lực.

Tô Yên Nhiên xúi giục cô, nói hươu nói vượn, cô đều có thể chịu đựng.

Nhưng cô ta nói lớn tiếng như vậy làm cái gì? Không biết Vân Bắc Hàn có lẽ sẽ nghe thấy sao?

Tô Yên Nhiên lảo đảo một chút, té lăn trên đất, khó có thể tin mà nhìn Tô Ngôn Sơ.

Sao cô ta dám? Cô ta làm sao dám đánh cô như vậy?

Tô gia gia chủ Tô Thịnh Niên nhìn Tô Ngôn Sơ, cũng có chút không tán thành mà lắc lắc đầu.

Ngôn Sơ như vậy trước mặt mọi người đánh muội muội, đối với thanh danh của cô khẳng định không tốt.


Tô Ngôn Sơ lại không thèm để ý.

Sống lại một đời, cô để ý cũng liền chỉ có mấy người kia và những thứ kia.

Những người và vật râu ria, cô không thèm để ý.

Cho nên, cô nhìn thoáng qua Tô Thịnh Niên, không chút để ý mà nói: "Phụ thân cũng nên quản cho tốt thứ nữ của ngươi, nơi này có chỗ cho cô ta nói chuyện sao?"

Tô gia gia chủ có chút xin lỗi mà hướng tới Vân Bắc Hàn hành lễ một cái, sau đó để hạ nhân đem Tô Yên Nhiên dẫn đi.

Vân Bắc Hàn lại đối với sự tình xung quanh ngoảnh mặt làm ngơ, ánh mắt thâm thúy trước sau chỉ dừng ở trên người Tô Ngôn Sơ, không hề rời đi.

Hắn còn đang đợi Tô Ngôn Sơ trả lời.

Tô Ngôn Sơ nhìn nam nhân có vẻ đẹp tuyệt trần này đời trước từng chết vì cô, từng câu từng chữ mà mở miệng: "Ta nếu đã đáp ứng rồi, tất nhiên là, đến chết không hối hận."
Đến chết không hối hận.

Ở thời điểm nghe được những chữ này, Vân Bắc Hàn ánh mắt càng thêm thâm thúy.

Môi mỏng của hắn giật giật, cuối cùng không nói gì thêm.

Chỉ là đem một khối ngọc bội có khắc chữ "Hàn" đưa qua.

Đây là cái gì? Xem như tín vật sao?

Tô Ngôn Sơ chưa mở miệng hỏi, hắn đã cất bước đi ra ngoài.

"Ngôn nhi, ngươi nên tặng một cái cho Vương gia." Tô Thịnh Niên đúng lúc mà mở miệng nói.

Tô Ngôn Sơ nghe xong, quả nhiên cất bước đi theo.

-

Tô Ngôn Sơ tiễn Vân Bắc Hàn đến cửa.

Những người vốn ở cửa xem náo nhiệt đã chạy mất tăm mất tích.

Lúc Tô Ngôn Sơ đứng lại, Vân Bắc Hàn liền quay đầu lại, mắt phượng đảo qua khuôn mặt tinh xảo của cô, tiếng nói lạnh lùng.

"Ngươi không sợ...... Thôi, ngươi trở về đi!"

Hắn vốn muốn hỏi Tô Ngôn Sơ có sợ hắn không. Nhưng lại sợ nghe được đáp án mà hắn không muốn nghe, cho nên vẫn là quyết định không hỏi.
Sau khi khiến cô trở về, hắn cũng định rời đi.

Mà hắn mới bước đi một bước, liền nghe được tiếng thiếu nữ hô lên gọi hắn một tiếng.

"Vân Bắc Hàn ——"

Hắn ngừng bước, quay đầu lại nhìn cô, lẳng lặng chờ đợi cô đi đến.

"Ta nghĩ nói với ngươi, ta không có yêu bất luận kẻ nào khác, ta cũng không sợ ngươi, một chút cũng không."

Một người vì cô mà báo thù, vì cô mà tự vẫn, thì kể cả có đáng sợ thế nào, cô cũng sẽ không sợ.

Nghe được lời như vậy, tim Vân Bắc Hàn đập lỡ một nhịp.

Cô nói cô không sợ hắn!

Bởi vì những lời này của cô, hắn khuôn mặt đều có vài phần tươi sáng hơn.

"Còn có," Tô Ngôn Sơ tiếp tục mở miệng, "Ta cũng không thích màu đỏ, trước kia chưa từng mặc qua, đây là lần đầu tiên mặc, Vương gia cảm thấy đẹp không?"

Cô nói, đưa hai tay, ở trước mặt Vân Bắc Hàn xoay nửa vòng, đem y phục bày ra một chút.
Thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp, dáng người thướt tha, vòng eo thon thả một tay có thể ôm hết.

Cô nói trước kia chưa bao giờ mặc qua màu đỏ, cho nên lần này đặc biệt mặc vì hắn?

Vân Bắc Hàn cảm thấy trong lòng tê dại.

Hắn rất muốn đem cô kéo vào trong lòng ngực, lấy xích sắt khóa lại, cầm tù tại bên người, một bước cũng không cho cô rời đi.

Nhưng lại sợ dọa đến cô.

Yết hầu của hắn trượt lên xuống vài lần, cuối cùng chỉ là nặn ra hai chữ.

" Rất đẹp!"

Giờ phút này, vạn vật đều là màu xám đen, chỉ có cô là tươi đẹp.

Cái loại cảm giác muốn đem xích sắt khóa hai người lại với nhau, không cho cô rời đi nửa bước, muốn cô chỉ được nhìn mỗi hắn, chỉ nói chuyện với một mình hắn, chỉ thuộc về riêng hắn như cỏ dại điên cuồng sinh trưởng.

Dường như đã đạt đến mức không thể áp chế được.
Không thể để cô biết hắn có ý nghĩ như vậy.

Cô sẽ nghĩ hắn là quái vậ.

Bởi vậy hắn vội vàng rời đi, cơ hồ là chạy trối chết.

Nhìn Vân Bắc Hàn có chút hoảng loạn rời đi, Tô Ngôn Sơ khẽ cười ra tiếng.

Rõ ràng nói là đẹp, lại như chạy trốn quỷ.

Thật là con người kì lạ.

-

Thời điểm Tô Ngôn Sơ trở về, vừa lúc gặp Tô Thịnh Niên đưa nội thị ra tới.

Cô nhàn nhạt hành lễ một cái, liền tiếp tục đi vào trong.

Lại không nghĩ tới mới đi được vài bước, một nam tử trẻ tuổi liền xuất hiện, cản trước mặt cô.

Cô ngước mắt, thấy rõ ràng đó là tứ ca Tô Hữu An của cô.

"Ngôn Sơ, ngươi vì cái gì đánh Yên Nhiên? Ngươi khi nào trở nên ngang ngược vô lý như vậy, không phân phải trái, hơi không vừa ý liền đánh người?" Tô Hữu An thoáng cau mày, có chút không vui mà nhìn về phía Tô Ngôn Sơ, mở miệng nói.
Nghe được âm thanh chất vấn truyền đến, Tô Ngôn Sơ đôi mắt hơi nheo lại, đây rõ ràng là ca ca cùng mẹ với cô, lại bởi vì Tô Yên Nhiên bị đánh, mà không phân biệt đúng sai phải trái mà tới chất vấn cô.

Xem ra khả năng châm ngòi ly gián và lấy lòng người của Tô Yên Nhiên không thể khinh thường a.

Khó trách sau khi cô ở kinh thành ba người ca ca đều thờ ơ với cô, ngược lại vây quanh Tô Yên Nhiên.

Khó trách kiếp trước Tô Yên Nhiên dám trắng trợn táo bạo gϊếŧ chết cô.

"Ngươi là tứ ca của ta, hay là tứ ca của Tô Yên Nhiên?" Tô Ngôn Sơ ngước mắt, bình thản mà nhìn Tô Hữu An, chậm rãi hỏi.

"Này...... Các ngươi đều là muội muội của ta, Yên Nhiên từ nhỏ không có mẫu thân......"

Tô Hữu An muốn nói, Tô Yên Nhiên rất tội nghiệp, bọn họ nhiều quan tâm cô ta một chút, cũng là nên làm.
"Câm miệng! Ta hỏi ngươi, là tứ ca của ta, hay là tứ ca của Tô Yên Nhiên? Đừng nói sang cái khác!"

Tô Ngôn Sơ biết Tô Hữu An muốn nói gì, cho nên càng thêm không vui.

Đời trước, cô chính là bởi vì Tô Yên Nhiên đáng thương, cho nên mọi chuyện đối cô ta tốt, cái gì cũng theo cô ta, có cái gì đều nghĩ đến cô ta.

Kết quả đâu? Dưỡng ra một bạch nhãn lang* mà thôi.

*Chỉ kẻ vong ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát, phản bội, hãm hại người có ơn, đối xử tốt với mình

Bình luận

Truyện đang đọc