ĐOÀN TÀU TRONG SƯƠNG MÙ

Trên đường về tuyết rơi dày, những đoá hoa tuyết tựa lông ngỗng lắc lư trên không trung rồi đáp xuống vai Phương Hàn Tẫn. Anh xách hai túi nguyên liệu đồ ăn lớn, bước đi rất chậm, thỉnh thoảng ngước nhìn lên làn tuyết.

“E hèm —”

Anh hắng giọng làm bộ nghiêm túc.

Văn Tuyết ngoái lại nhìn, “Sao đấy?”

Phương Hàn Tẫn cong khuỷu tay thành góc chín mươi độ, “Nếu em sợ ngã thì có thể khoác tay anh này.”

“Cám ơn.” Văn Tuyết cười tít mắt, song vẫn nhét tay vào túi áo khoác, “Em không sợ. Giày của em là giày chống trơn trượt mà.”

Phương Hàn Tẫn hơi xấu hổ, im lặng mất mấy giây, “… Nhưng mà anh sợ.”

Văn Tuyết bật cười, ôm lấy tay anh, trêu ghẹo: “Nếu cơ thể không tốt thì cứ nói em, chú Phương ơi là chú Phương, tấm thân già của anh mà ngã xuống thì làm sao mà chịu nổi!”

Phương Hàn Tẫn hơi cúi đầu, dán môi sát tai cô, oán giận nói thầm: “Cơ thể có tốt hay không à, buổi tối em sẽ biết.”

Khí nóng xộc thẳng vào tai, Văn Tuyết bỗng dưng đỏ mặt, quay phắt đi làm như không nghe thấy.

Trở về homestay, Văn Tuyết sắp xếp lại nguyên liệu nấu ăn trong bếp, Phương Hàn Tẫn vào phòng ngủ gọi Phương Xuân Sinh dậy, giúp cậu bé mặc quần áo.

Khi họ ra ngoài, Văn Tuyết đã mang tạp dề, tóc buộc lỏng lẻo, vài sợi tóc con rủ xuống, toàn thân toát vẻ biếng nhác tuỳ ý.

Phương Hàn Tẫn bước tới ôm lấy em cô từ phía sau, lực trên tay lúc nhẹ lúc nặng, xoa đến độ Văn Tuyết không cầm được hô lên.

“Muốn anh giúp gì không?” Tiếng nói khàn khàn vang lên bên tai. 

Văn Tuyết huých vào người anh, oán trách: “Anh không làm phiền em là đã làm ơn làm phước lắm rồi.”

“…Ờ.” Phương Hàn Tẫn hậm hực buông tay, dựa vào bàn đảo bên cạnh, ánh mắt không dời khỏi sườn mặt cô dù chỉ một giây.

“Em định làm món gì?” Anh mở lời.

Văn Tuyết chống hông suy tư, “Thịt bò xào ớt xanh, cá hố kho tộ, gà hầm nấm, súp cải thảo,…từng này đủ chưa?”

Phương Hàn Tẫn không khỏi trố mắt, “Uầy, đỉnh thế!”

“Đỉnh á? Đây chỉ là một vài món ăn gia đình thôi mà..” Văn Tuyết lắc đầu, cảm thấy phản ứng của anh hơi quá khích.

“Ăn ngon chứ?”

“Được mà, đồ ăn ở nhà toàn em nấu. Nếu không ngon thì bố mẹ đã mắng chết em rồi.”

Phương Hàn Tẫn trầm mặc.

Văn Tuyết quay sang cười tự giễu với anh, “Người ta thường nói con nhà nghèo lập gia đình sớm. Nhưng giờ ngược lại rồi, phải là con gái nghèo làm mẹ sớm mới đúng. Từ nhỏ đã phải giặt giũ, nấu nướng, lớn lên thì kiếm tiền phụ giúp gia đình, sau đó còn phải mau mau kiếm tấm chồng, tiếp tục thiên chức làm mẹ.” 

Phương Hàn Tẫn đau lòng như ngâm mình trong nước đắng. Anh ôm cô vào lòng, lấy cằm cọ cọ đỉnh đầu cô.

Đau lòng vì quá khứ của cô, càng đau lòng hơn khi thấy cô mỉa mai quá khứ của chính mình.

“Sau này sẽ không vậy nữa. Ở bên anh, em mãi mãi là một cô bé.”

Văn Tuyết cười: “Em đã hăm bảy rồi đấy.”

“Không phải là đã mà là mới. Anh nghiêm túc sửa cho cô, “Em mới hăm bảy tuổi thôi, đời còn dài lắm. Trước đây em không có gì thì bây giờ anh sẽ cho em.”

Một tình yêu thuần khiết không mảy may giữ lại chút gì, một mái nhà ấm áp tình thương, và một cô bé lẽ ra nên được hưởng mọi sự chiều chuộng chăm sóc…

Những gì Chúa nợ em sẽ luôn được bù đắp bằng một cách khác. 

Văn Tuyết ngừng cười, lòng dấy niềm chua xót.

Sau này? Cô có tư cách gì để bàn chuyện mai sau?

Thoáng đảo mắt nhìn xung quanh đã thấy Phương Xuân Sinh đang đứng ở cửa phòng ngủ, cô nhanh chóng đẩy Phương Hàn Tẫn ra, nhỏ giọng nhắc nhở: “Ở đây còn có con nít, tém lại chút đi.”

Rốt cuộc Phương Hàn Tẫn cũng buông tay ra.

Văn Tuyết xoay người hít thở sâu mấy lần, đợi tâm tình bớt xúc động mới bắt tay vào rửa rau.

Phương Hàn Tẫn bên cạnh cũng giúp một tay. Một tiếng sau, ba món mặn một món canh đã sẵn sàng. Trên bàn đồ ăn nóng hôi hổi, mùi thơm ngào ngạt tứ phía.

Phương Hàn Tẫn gắp một miếng gà hầm nếm thử, mùi vị thơm ngon từ đầu lưỡi lan đến tận dạ dày, cảm giác hạnh phúc trọn vẹn tích tắc lấp đầy cả cơ thể.

Tài nấu nướng của cô quả không tệ, đã lâu rồi Phương Hàn Tẫn chưa được ăn món gia đình chính thống như vậy.

Ăn được một nửa, anh đột nhiên nhớ tới lon thịt gấu, vì vậy anh lục trong tủ lạnh, đổ vào đĩa, hâm nóng bằng lò vi sóng rồi bưng lên bàn.

Văn Tuyết gắp miếng nhỏ, nghiêm túc bỏ vào miệng nhai –

Khá ổn, dầu mỡ, nhưng vị giống thịt bò … Nói chung vị lạ.

Sau khi Văn Tuyết gian nan nuốt miếng thịt, cô lập tức chuyển đũa sang dĩa cải thảo bên cạnh, cố làm dịu đi cảm giác béo ngậy còn sót lại bằng vị thanh đạm.

Phương Xuân Sinh ăn hai miếng xong cũng hết hứng, số còn lại chỉ có thể là Phương Hàn Tẫn một mình chén sạch.

Văn Tuyết chợt thấy lo: “Ăn nhiều vậy có tác dụng phụ gì không?”

“Bốc hỏa chứ chẳng chơi.” Phuơng Hàn Tẫn cười, trong ánh mắt có mấy phần sâu xa.

“Tiếc là giờ không nấu chè đậu xanh được.” Văn Tuyết hoàn toàn không bắt sóng kịp, suy ngẫm một chặp mới thấy có gì đó không ổn, “Mùa đông ăn chè đậu xanh làm gì, cứ nằm ra tuyết là hạ hoả ngay.”

Phương Hàn Tẫn nhìn cô đầy thâm ý.

Thôi, không đùa em ấy nữa. Cô gái nhỏ da mặt mỏng, nghe không hiểu còn đỡ, lỡ nghe hiểu thì lại thấy thẹn.

Sau khi ăn uống dọn dẹp xong xuôi, cả ba đều sức cùng lực kiệt. Phương Hàn Tẫn phụ trách rửa bát, Văn Tuyết nhoài người trên sofa xem TV với Phương Xuân Sinh.

Trên TV toàn nói tiếng Nga, căn bản nghe không hiểu. Văn Tuyết vô thức chuyển kênh, vốn định tắt quách TV cho xong để chơi điện thoại, nhưng không ngờ TV lại nhảy sang kênh thiếu nhi đang chiếu “Ultraman”.

“Wow!” Phương Xuân Sinh phấn khích reo vang, chỉ vào TV, “Xem cái này xem cái này!”

Chắc chắn không một cậu bé nào có thể cưỡng lại “Ultraman” được.

Văn Tuyết đặt điều khiển xuống, tựa vào sofa xem cùng thằng bé một chặp, mí mắt bắt đầu đánh nhau.

Tuy lồng tiếng hoạt hình là tiếng Nga, họ vẫn nghe không hiểu nhưng Phương Xuân Sinh vốn không cần lồng tiếng. Chỉ cần thấy Ultraman xuất hiện thì lòng đầy ngưỡng mộ, lòng rạo rực không thôi. Cu cậu đứng trước TV, nghiêm túc bắt chước chuyển động giống họ.

Sau khi một con quái khác bị đánh bại, Văn Tuyết ngáp một cái, đứng dậy về phòng ngủ lấy quần áo đi giặt.

“Em đi tắm trước đây.”

Lúc đi ngang qua Phương Hàn Tẫn, cô định nói với anh một tiếng, vừa dứt lời đã cảm thấy không ổn; liệu anh có nghĩ cô đang ám chỉ gì không nhỉ?

Quả nhiên, động tác trên tay Phương Hàn Tẫn khựng lại, quay sang nhìn cô, tuy anh chỉ ừ một tiếng nhưng vành tai ửng đỏ đã sớm bán đứng tâm tư của anh.

“… Tắm xong em đi ngủ luôn, anh nghỉ ngơi sớm nhé.” Văn Tuyết ngắc ngứ nói thêm một câu, đỏ mặt chui vào phòng tắm.

Phương Hàn Tẫn dời mắt, nhìn nồi niêu xoong chảo trong bồn rửa mà khoé môi không ngừng cong cong.

Văn Tuyết tắm rửa xong bước ra đã thấy phòng bếp dọn dẹp sạch sẽ đâu ra đấy, Phương Hàn Tẫn ngồi trên sofa thúc giục em trai đi tắm rửa nghỉ ngơi.

“Em chả buồn ngủ tẹo nào.” Phương Xuân Sinh thì thầm, mắt không rời khỏi TV.

Phương Hàn Tẫn yên lặng thở dài.

Thất bại.

Biết vậy buổi chiều không nên để thằng bé ngủ nhiều.

Sau khi ăn uống phủ phê, tinh thần cậu bé phấn khích, hai mắt sáng ngời như đèn pha, nếu không ai cản lại thì phỏng chừng có thể xem Ultraman cả một đêm.

Văn Tuyết nhịn cười, vừa lau tóc vừa nói với Phương Hàn Tẫn: “Anh chơi với em ấy đi, em ngủ trước.”

Phương Hàn Tẫn nhìn cô oán giận, thở dài thườn thượt.

Văn Tuyết về phòng sấy tóc.

Nhìn vào điện thoại, đã hơn mười giờ. Vừa rồi buồn ngủ lắm cơ mà, sau khi tắm xong lại tỉnh hẳn.

Cô nằm sấp trên giường, mở cuốn sách đang đọc dở trước đó, Aurora.

Nào, Murmansk, rừng rậm, cực quang, và… Lời giã từ sau chót.

Phương Hàn Tẫn nhẫn nại ngồi xem Ultraman đánh tám con quái thú cùng Phương Xuân Sinh, sau đó tắt TV, giúp cậu bé tắm táp rồi dỗ ngủ…

Bận bịu xong những chuyện vặt vãnh này cũng hơn mười một giờ.

Sau khi xác nhận Phương Xuân Sinh đã ngủ say, Phương Hàn Tẫn rón rén bước khỏi phòng ngủ, đẩy cửa phòng bên cạnh.

Đầu giường ánh đèn mờ chiếu rọi, Văn Tuyết nằm sấp trên giường, hai bắp chân hếch lên bên dưới áo ngủ đung đưa qua lại, cổ áo xộc xệch buông thõng thấy được cả khẽ rãnh trắng muốt như tuyết.

Phương Hàn Tẫn khoá trái cửa phòng, bước tới ngồi bên cạnh cô.

Bầu không khí chợt trở nên gấp gáp.

Anh không biết nói gì, đánh phải hỏi: “Em đọc sách gì thế?”

Văn Tuyết dựng gáy sách lên, chĩa bìa về phía Phương Hàn Tẫn. Anh đọc lướt qua, trong lòng nghĩ đến chuyện khác nên cũng không quá để ý.

Cả hai đồng thời im lặng.

Một lúc sau, Văn Tuyết mới cất lời: “Xuân Sinh ngủ rồi à?”

“Ừ.”

“Chăm sóc con nít có vất vả lắm không?”

“Cũng may thằng bé rất ngoan.” Phương Hàn Tẫn lơ đễnh đáp lại.

Văn Tuyết xoay người gối lên sách, ngửa đầu nhìn trần nhà.

“Hồi đó em làm việc ở trường cho trẻ thiểu năng phải chăm sóc cho rất nhiều đứa trẻ, lúc đầu cũng vụng lắm, không biết gì hết, may mắn các bạn nhỏ cũng cực ngoan –”

“Văn Tuyết.”

Phương Hàn Tẫn bỗng nhiên ngắt lời cô.

“Dạ?”

Ánh sáng trước mắt bỗng tối sầm lại, anh cúi người xuống, hai tay chống hai bên, nhìn cô chăm chú.

“Muốn không?”

Mặt Văn Tuyết nhoáng cái đỏ lựng.

Câu hỏi kiểu này bảo cô phải trả lời thế nào đây? “Dạ muốn”? Cứ như cô thèm khát lắm ấy. “Thôi”? Quá lạnh lùng.

Văn Tuyết nghiêng đầu không dám nhìn anh, cắn môi, giọng mềm như bông: “Không tiện lắm nhỉ? Xuân Sinh ở ngay bên cạnh…”

Lại lấy con nít ra làm cớ đây mà. Phương Hàn Tẫn bất đắc dĩ nhưng lại chợt muốn cười.

“Thằng bé ngủ rồi, chúng ta nhỏ tiếng một chút là được.”

“Nhưng mà lỡ sáng mai em ấy tỉnh, thấy anh không ở đó…”

“Văn Tuyết.” Phương Hàn Tẫn vẫn chăm chú ngắm cô, đáy mắt đượm ý cười, “Anh phải làm đến tận sáng mai cơ à?”

Đây là cái loại cưỡng từ đoạt lý gì vậy chứ!

Văn Tuyết đỏ mặt, tức giận phản bác: “Em không có ý đấy!”

“Anh hiểu mà.” Phương Hàn Tẫn cười khẽ, chậm rãi kề sát môi cô: “Thế anh làm xong thì đi nhé?”

Lời này sao giống bọn đầu bu*i rẻ rách quá thể? Văn Tuyết nhướng mi, trừng mắt nhìn anh. 

Phương Hàn Tẫn đăm chiêu hồi lâu, không biết mệt đề nghị, “Không thì đêm nay anh ngủ với em, sớm mai nhân lúc thằng bé chưa tỉnh lại chuồn về bên đó, được không?”

Văn Tuyết mím môi, bất an né tránh ánh mắt anh, ấp a ấp úng: “Nhưng mà em vẫn chưa sẵn sàng…”

Phương Hàn Tẫn cong môi, đặt nụ hôn lên trán cô, khàn giọng dụ dỗ: “Em không phải làm gì hết, chỉ cần nằm yên là được.”
Dối trá.

Chẳng biết sau khi thay đổi bao nhiêu tư thế, lúc hai gối mềm nhũn quỳ rạp trên giường, đầu Văn Tuyết bỗng nhảy ra cụm này.

Cứ nằm yên mà hưởng? Còn non lắm. Có nằm thì anh cũng hành cô đủ cách.

Qua một hồi lâu sau Phương Hàn Tẫn mới chịu dừng, anh tựa vào giường thở gấp, ngực phập phồng, mồ hôi thấm ướt người anh, theo tóc mai trượt dần xuống dưới.

Cảm giác này chẳng khác mấy sau lúc kết thúc một trận bóng rổ hồi cấp ba, mệt nhưng sảng khoái vô cùng.

Mắt Văn Tuyết ướt nhoè, cô vùi mặt vào chăn bật tiếng nức nở giống con thú nhỏ bị thương.

Phương Hàn Tẫn nắm tay cô, siết cô vào lòng, trán kề trán, hơi thở quấn quýt.

Im lặng thật lâu, anh bỗng dưng cười rộ, nhỏ giọng nói: “Quả nhiên ăn nhiều thịt gấu sẽ bốc hỏa mà.”

Bấy giờ Văn Tuyết mới nhớ lại, tức giận đưa tay nhéo eo anh.

Hoá ra anh xem tôi là thuốc hạ hoả à?

Phương Hàn Tẫn siết tay, ôm cô thật chặt. Đợi hô hấp và nhịp tim dần ổn định lại, anh mới xuống giường mặc áo bước ra ngoài, lúc quay lại còn mang cho cô cốc nước ấm.

Văn Tuyết cuộn mình trong chăn, chỉ vươn ra một cánh tay trắng nõn nhận lấy chiếc cốc trong tay anh. Cô khát đến khàn giọng, chỉ hớp vài hớp là hết sạch nước.

Phương Hàn Tẫn khom lưng nhặt cái hộp trên mặt đất ném vào sọt rác. Một đêm đã dùng hết rồi, có vẻ mai phải mua hộp mới.

Còn phải mua một hộp lớn là đằng khác. Sau trận này, anh vô cùng tự tin vào độ bền bỉ của mình.

Trước khi tắt đèn đi ngủ, Văn Tuyết cảnh giác hỏi: “Ngủ thật chứ?”

Phương Hàn Tẫn ôm từ phía sau, cơ thể nóng như cái lò, lồng ngực dán sát vào lưng cô, cất giọng cợt nhả: “Vậy phải xem thịt gấu tiêu hết hay chưa đã.”

Văn Tuyết giận quá, dùng khuỷu tay huých vào người anh, “Vậy anh cút về bên kia mà ngủ!”

“Không chịu đâu.” Phương Hàn Tẫn dài giọng, âm thanh ít nhiều nhuốm vẻ nũng nịu, “Chờ báo thức kêu rồi anh về.”

Anh cọ vào cổ cô, mới hai ngày không cạo mà râu đã mọc lại, cảm xúc cứng rắn mang theo khí chất đàn ông. 

Văn Tuyết nhắm mắt, ngủ say trong vòng tay anh.
Hôm sau, chính xác là vài giờ sau, chuông báo thức reo. Trong phòng u ám, xuyên qua rèm cửa sổ có thể thấy được bầu trời xanh đen.

Phương Hàn Tẫn yên lặng bước xuống giường, nhặt quần áo rơi vãi trên đất lên, đóng cửa phòng ngủ.

Trở lại phòng bên cạnh, Phương Xuân Sinh còn đang say giấc, chỉ là đạp hơn nửa tấm chăn. Phương Hàn Tẫn nằm xuống cạnh cậu bé, trùm chăn lại.

Vừa tỉnh, ngoài trời đã sáng, trên điện thoại hiển thị chín giờ.

Phương Hàn Tẫn rửa mặt, bước từ trong phòng tắm ra vừa lúc ngoài cửa lớn vang lên tiếng động.

Một chặp sau, cánh cửa bật mở.

Phương Hàn Tẫn thấy Văn Tuyết ăn mặc chỉnh tề, trên tay còn xách theo mấy cái túi, không khỏi ngạc nhiên.

“Em đi đâu vậy?”

“Ra ngoài mua đồ ăn sáng chứ sao.” Văn Tuyết lắc túi trong tay, đóng cửa lại.

“Không phải hôm qua mua nhiều đồ ăn lắm rồi à? Nấu mì là được.”

“Sáng sớm mà phải nấu nướng mệt lắm.” Văn Tuyết lườm anh, đặt túi xuống bàn ăn, lại xách một trong số đó bỏ vào tủ lạnh.

Phương Hàn Tẫn ngồi xuống, vạch túi ra xem, chỉ là một vài miếng sandwich với sữa.

Chỉ từng này cũng phải chạy ra ngoài để mua?

Đối diện với ánh mắt nửa tin nửa ngờ của anh, Văn Tuyết hơi hốt, cô lấy lệ: “Đều là đồ nóng cả đấy. Ăn đồ nóng buổi sáng tốt cho dạ dày.”

Phương Hàn Tẫn nhìn cô thật lâu, chặp sau mới nói: “Văn Tuyết, sau này đừng ra khỏi nhà một mình.”

“Em biết rồi.” Văn Tuyết bĩu môi cầm một hộp sữa lên, “Quán ăn sáng ngay bên kia đường mà, không xa lắm. Em chỉ ra ngoài thời gian ngắn thôi, không sao đâu.”

Phương Hàn Tẫn mở gói bánh sandwich, ăn xong, phủi vụn bánh mì trên tay, từ tốn nói: “Anh sợ thể lực em không chống đỡ nổi, chân mềm nhũn rồi lại ngã ra đấy, chắn đường người ta.”

Văn Tuyết đang uống sữa suýt chút nữa thì sặc.

“Khụ khụ —”

Cô ho mấy tiếng, mặt đỏ như trái cà chua.

Nhớ lại tình huống chiến đấu kịch liệt đêm qua, hai chân không khỏi nhũn ra, cảm giác xót quen thuộc bỗng kéo đến.

Văn Tuyết vừa thẹn vừa ngượng, cúi đầu không dám nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Đừng có vừa ăn vừa nói mấy lời đấy.”

Phương Hàn Tẫn không chút e dè thưởng thức vẻ ngượng ngùng của cô, cười đến là ranh mãnh.

Ánh tiếp tục ghẹo cô: “Buổi tối mấy giờ được?

Cô che mặt, giọng lí nhí đến mức không thể nghe rõ: “…Chờ thằng bé ngủ đã.”

“Với lại,” cô hấp tấp bổ sung, “Hôm này không được ăn thịt gấu!”

Bình luận

Truyện đang đọc