ĐOÀN TÀU TRONG SƯƠNG MÙ

Tàu dừng tại một ga nhỏ.

Đèn trên sân ga toả ánh vàng mờ ảo, dưới ánh đèn, những bông tuyết rơi lả tả. Cách đó không xa, ông chú trực ban ngáp dài vươn vai, khép chặt áo khoác bông trên người, bước tới chân đèn kéo mấy hồi chuông.

Văn Tuyết bò xuống giường, cầm áo khoác lên người, nhấc máy ảnh trên bàn lên.

Lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, cô quay sang nhìn Diệp Tử Hàng, cảm thấy hơi là lạ, “Cậu không xuống xe bán hàng à?”

Diệp Tử Hàng nằm trên giường duỗi lưng, đáp từ tốn: “Mấy giờ rồi? Với lại ga này vắng khách, chả buôn bán gì được sất.”

Văn Tuyết kéo khoá áo lông vũ, hỏi lại: “Dừng ở trạm này bao lâu?”

“Chắc đâu đó tầm hai mươi phút.”

“Được, vậy tôi xuống hít thở không khí chút.”

Mở cửa phòng, Văn Tuyết vừa bước một chân ra đã đột ngột co lại.

Cô thấy được một gương mặt quen thuộc –

Nước da ngăm đen, mái tóc xoăn tít thò lò, đôi mắt nham hiểm cùng với mùi cà-ri gay mũi không làm sao xua đi được.

Gã cà-ri đi lướt qua phòng còn cố ý dừng bước nhìn cô lăm lăm mấy giây, trong ánh mắt kia có oán giận, có căm tức, thậm chí có cả vẻ khiêu khích dương dương tự đắc, dường như gã muốn khoe khoang mình sắp thoát thân thành công vậy.

Văn Tuyết lạnh người, vội vội vàng vàng đóng chặt cửa phòng.

Cô nhớ Trịnh Khải Nhiên từng nói, tối nay gã sẽ xuống tàu. Ngẫm lại thì, vừa rồi lúc hắn bước ngang đây đúng là có xách hành lý trên tay.

Vậy cũng tốt, tuy cực kì khó chịu nhưng ít nhất về sau sẽ không chạm mặt hắn nữa. Đấu với lũ ruồi nhặng chỉ khiến mình càng thêm phiền lòng, chi bằng cứ trốn thật xa, xem như tên này đã chết rồi đi.

“Sao về rồi?” Diệp Tử Hàng thấy cô về giường, tò mò hỏi.

Văn Tuyết cố làm chậm nhịp tim đang đập loạn, ra vẻ như không có chuyện gì: “Bên ngoài lạnh quá, ở trong phòng vẫn thoải mái hơn.”

Diệp Tử Hàng nở nụ cười, đang định ghẹo vài câu thì bỗng nghe thấy tiếng động từ giường dưới – Phương Hàn Tẫn thức dậy rồi.

Một lát sau, Phương Hàn Tẫn đứng dậy, gõ tay vào mép giường của Diệp Tử Hàng, vì vừa ngủ dậy nên giọng vẫn hơi khàn khàn: “Muốn xuống dưới hút thuốc không?”

Diệp Tử Hàng hơi sững sờ.

Đây là lần đầu Phương Hàn Tẫn chủ động với cậu, lẽ nào cuối cùng người đàn ông lạnh lùng cao ngạo này cũng bị cảm hoá bởi khiếu hài hước, lòng nhiệt tình và sự thiện lương của cậu ta rồi chăng?

Mặc dù rất cảm động, nhưng Diệp Tử Hàng vẫn từ chối: “Tôi không hút thuốc.”

“Vậy cậu nhìn tôi hút.”

“…”

Diệp Tử Hàng không thể thôi hoài nghi lời mời bất ngờ của Phương Hàn Tẫn là đang toan tính cho chuyện khác.

Được thôi, có chuyện gì cũng phải nói thẳng mặt, đàn ông với nhau vốn nên như vậy.

Diệp Tử Hàng nhanh nhẹn xuống giường, đang muốn với lấy cái áo bông lớn bọc kín người đã bị Phương Hàn Tẫn cản lại: “Chỉ đi mấy phút thôi, không lạnh chết cậu được đâu.”

Dứt lời, anh kéo tay cậu chạy ra ngoài.

Trước khi xuống tàu, Phương Hàn Tẫn đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, lại quay về phòng, ngước mắt nhìn Văn Tuyết.

Văn Tuyết cũng cụp mắt nhìn anh, trong lòng có chút kỳ quái, cứ có cảm giác đêm nay anh không được bình thường lắm.

Phương Hàn Tẫn chỉ vào Phương Xuân Sinh đang nghịch điện thoại trên giường, nói với Văn Tuyết: “Giúp tôi chăm sóc em ấy nhé.”

Văn Tuyết gật đầu đáp “được”, lại nghĩ thầm trong bụng: Không phải chỉ đi hút điếu thuốc thôi sao, có cần phải dặn dò trịnh trọng như vậy không trời? Cũng đâu phải là một đi không trở lại.

Phương Hàn Tẫn nhìn cô thêm lần nữa rồi xoay người rời đi.

Căn phòng yên ắng trở lại.

Văn Tuyết nhìn Phương Xuân Sinh phía đối diện. Không biết cậu bạn nhỏ đang chơi gì mà say sưa như vậy, anh trai đi mà cũng chẳng buồn ngẩng đầu nhìn lấy một cái.

Vì để hoàn thành nghĩa vụ chăm sóc, Văn Tuyết bèn chủ động bắt chuyện với cậu bé: “Phương Xuân Sinh, em đang chơi trò gì thế?”

Nghe thấy có người gọi tên mình, cuối cùng Phương Xuân Sinh cũng dời mắt khỏi điện thoại, quay sang ngây người nhìn Văn Tuyết, tựa hồ đang suy nghĩ ý tứ những lời cô nói.

Sau mấy giây, cậu bé mới đưa điện thoại qua cho cô xem.

Văn Tuyết nhìn màn hình đầy những quả bóng xanh xanh đỏ đỏ, nhất thời không nói nên lời.

“Lianliankan?” [1]

[1] Lianliankan giống game nối thú Pikachu.

Té ra trò chơi khiến cu cậu dồn hết tâm trí, quên ăn quên ngủ đắm chìm trong đó chính là… Lianliankan?

Niềm vui của một đứa trẻ đơn giản thật đấy.

Cô dở khóc dở cười: “Có gì thú vị không em?”

Phương Xuân Sơn lấy điện thoại nghiêm túc giải thích với cô: “Chị xem, lấy cái này, nối với cái này.”

“Chị hiểu, nhưng mà…” Thật nhàm chán.

Ngập ngừng giây lát, Văn Tuyết quyết định tiếp lời cậu bé: “Nối với nhau rồi sao nữa? Chúng cùng nhau biến mất à?”

Phương Xuân Sinh ngẩng đầu mở to mắt, nhìn cô cực kỳ nghiêm túc, chậm rãi nói: “Kết nối với nhau rồi sẽ không còn cô đơn nữa ạ.”

Được rồi, Văn Tuyết cười miễn cưỡng.

Vốn tưởng rằng đề tài này cứ vậy mà chấm dứt, chẳng ngờ ánh mắt Phương Xuân Sinh vẫn dán chặt vào mặt Văn Tuyết thật lâu không dời đi.

Sau một lúc, cậu bé đột nhiên thốt lên, “Em đã từng thấy chị rồi.”

“Thật không?” Văn Tuyết không quá để tâm.

Có lẽ là thời cấp ba, Phương Hàn Tẫn từng dắt cậu bé đến trường nên cậu bé vô tình gặp được cô, con nít mà, trí nhớ khá tốt…

Ủa? Không đúng.

Không phải Phương Hàn Tẫn nói năm cậu ấy học đại học năm đầu thì Phương Xuân Sinh mới được sinh ra sao? Thế thì cuộc đời này và cô vốn không có điểm giao nhau nào cả!

“Em từng gặp chị ở đâu à?”

“Trong ảnh ạ. Nhà em có một album ảnh, có rất nhiều, rất nhiều ảnh luôn.” Phương Xuân Sinh cố mở mắt thật to, quơ tay vẽ nửa vòng tròn trên không trung, động tác lẫn biểu cảm hết sức khoa trương.

Hoá ra là thế. Văn Tuyết bật cười.

Nhưng mà sao trong nhà Phương Hàn Tẫn lại có ảnh chụp cô vậy nhỉ?

Cô kiên nhẫn hỏi: “Em trai, em có nhớ tấm ảnh trông thế nào không? Có bao người trong ảnh?”

“Nhiều lắm ạ, đứng thành một hàng. Ảnh to như thế này nè!”

Phương Xuân Sinh diễn đạt bằng cả hai tay, mặc dù còn hơi ngờ vực cậu bé dệt chuyện, nhưng Văn Tuyết cũng sáng tỏ phần nào.

Là ảnh tốt nghiệp.

Mắt cu cậu này cũng tinh thật, ảnh tốt nghiệp chi chít mặt người trông chẳng khác gì mấy hạt đậu, thế mà vẫn nhận ra được cô.

Văn Tuyết phục sát đất.

Cô tò mò: “Em chỉ nhớ mỗi chị thôi à? Hay em nhớ hết người có trong ảnh?”

Phương Xuân Sinh chậm rãi lắc đầu, duỗi ngón tay ngắn chỉ vào cô, “Mỗi chị thôi ạ.”

Văn Tuyết sửng sốt, bật thốt: “Tại sao?”

Phương Xuân Sinh lắc đầu, thẹn thùng nở nụ cười, “Vì, anh với chị, kết nối cùng một chỗ.”

Văn Tuyết càng nghi hoặc hơn: “Cái gì kết nối?”

“Chính là như vậy nè…” Phương Xuân Sinh vươn hai ngón út ra từ từ chạm vào nhau, “Kết nối với nhau.”

Văn Tuyết: “…”

E là nhóc chơi game nhiều quá nên sinh ảo giác luôn rồi –

Cửa đoàn tàu bật mở, gió lạnh thấu xương thổi vào mặt như dao cắt hai má đến đau đớn. Diệp Tử Hàng không khỏi ôm chặt cánh tay, nhưng áo len trên người vẫn bị gió luồn vào, bông tuyết rơi sau cổ, rất nhanh hóa thành nước đá, cơn lạnh thấm vào từng lỗ chân lông.

Đứng im mới một chốc mà cậu ta đã lạnh đến choáng.

“Thu-thuốc l-thuốc lá đâu?” Cậu ta hà ra làn khói trắng, run rẩy như mắc chứng Parkinson, lấy khuỷu tay huých vào Phương Hàn Tẫn, “Anh mau lấy thuốc ra hút đi!”

Phương Hàn Tẫn không để tâm đến cậu ta, lia mắt quanh một vòng như đang tìm kiếm gì đó. Chẳng bao lâu đã xác định được phương hướng, xoay người chạy dọc theo thân tàu lửa.

Diệp Tiểu Hàng hấp tấp chạy bước nhỏ theo sau.

Vượt qua hai toa tàu, Phương Hàn Tẫn đã tìm thấy Trịnh Khải Nhiên.

Anh ta canh giữ ở cửa toa tàu, phụ trách đóng mở cửa và kiểm phiếu. Tại trạm nhỏ Mông Cổ, lại đang nửa đêm nên chỉ lác đác vài vị khách, anh ta rảnh đến độ phát chán, cứ tự mình ngân nga khúc nhạc.

Phương Hàn Tẫn choàng vai Trịnh Khải Nhiên, ghé sát tai anh ta thấp giọng hỏi: “Người đâu?”

Trịnh Khải Nhiên hất cằm về đằng trước, nháy mắt với anh.

Phương Hàn Tẫn ngầm hiểu.

Ở đó có một gian nhà gỗ cạnh ga xe lửa, cách chỗ họ không quá hai mươi mét. Bức tường bên ngoài màu xám trắng vô cùng đơn giản.

“Kia là chỗ nào?”

“Nhà vệ sinh.”

“Cám ơn người anh em.” Phương Hàn Tẫn vỗ vai Trịnh Khải Nhiên, cúi đầu xắn tay áo sơ mi.

Trịnh Khải Nhiên chần chờ, cúi đầu bắt đầu cởi nút áo đồng phục.

“Cậu chờ chút, tôi đi với cậu.”

Anh ta nhanh chóng cởi quần áo, sau đó tháo mũ xoay người sải bước lên tàu.

Diệp Tử Hàng đứng bên cạnh lạnh đến mức hai chân lẩy bẩy. Nghe thấy hai người nói chuyện với nhau mới mù mờ nhìn Phương Hàn Tẫn, “Anh ấy định làm gì? Hai người tính đi đâu với nhau vậy?”

Phương Hàn Tẫn lườm cậu ta, trả lời gọn lỏn: “Đi tiểu.”

Diệp Tử Hàng: “???”

Cũng đâu phải học sinh tiểu học, đi tiểu mà cũng phải đi cùng nhau nữa hả? Sợ có kẻ rình mò trong nhà vệ sinh nam? Hay là sợ bị bọn hay đi kéo “hàng” đàn ông xuống tay?

Càng nghĩ, các hình ảnh biến thái cứ liên tục hiện lên, Diệp Tử Hàng vừa vội vừa hiếu kỳ, truy hỏi không ngừng: “Nói thật, hai người rốt cuộc muốn làm gì? Trên tàu có nhà vệ sinh mà cớ gì phải đến đó? Anh có giao dịch ngầm không vậy? Tôi cảnh báo anh, buôn lậu ma tuý là phạm pháp đó!”

Sao tên này lải nhải nhiều vậy! Phương Hàn Tẫn hối hận vì đã kéo cậu ta vào chuyện này.

Nhân lúc Trình Khải Nhiên quay trở lại tàu, anh giải thích tiền căn hậu quả cho Diệp Tử Hàng rồi ra lệnh: “Cậu đừng có vào đó làm gì, đứng ở ngoài canh chừng đi.”

“Mắc mớ gì!” Diệp Tử Hàng tức khắc nổi đóa, cuộn tay đấm vào ngực thùm thụp, lớn giọng: “Trừng trị bọn côn đồ là trách nhiệm của tất cả mọi người! Dám động vào chị gái nhỏ của tôi à, xem tôi có giẫm hỏng hàng hắn không!”

Phương Hàn Tẫn: “… Được rồi.”

Hai người bàn bạc sơ qua về kế hoạch tác chiến, không lâu sau Trịnh Khải Nhiên đã quay lại.

Anh ta chỉ mặc một bộ đồ giữ ấm, phác họa đường cong cơ bắp rắn rỏi, bờ vai vạm vỡ, cánh tay cường tráng đem lại cho người khác cảm giác hết sức an tâm. Anh ta đưa khẩu trang cho Phương Hàn Tẫn và Diệp Tử Hàng.

“Đeo khẩu trang vào đi. Tuy nơi này nhỏ, chả biết có camera hay không nhưng cẩn thận vẫn hơn, đừng để bản thân bị lộ.”

“Còn chú mày nữa.” Trịnh Khải Nhiên chỉ vào Diệp Tử Hàng, ánh mắt cảnh cáo, “Lát nữa đừng có mở mồm đấy nhé!”

“Tại sao chứ?”

“Đừng để nó nghe được chúng ta nói tiếng Trung.” Trịnh Khải Nhiên đeo khẩu trang, xắn tay áo lên khuỷu tay, khởi động gân cốt, “Ra ngoài đừng làm mất mặt quê cha đất tổ.”

“…” Diệp Tử Hàng không phục, “Chúng ta đang hành hiệp trượng nghĩa mà! Không phụ Đảng! Không phụ nhân dân!”

Phương Hàn Tẫn cười phá lên, trêu chọc cậu ta: “Chủ yếu là sợ trình cậu non quá, vừa khua tay múa chân sẽ làm hỏng uy nghiêm đấng nam nhi Trung Quốc chúng ta mất.”

Diệp Tử Hàng tức xì khói, rít qua kẽ răng: “Anh, các anh cứ chờ đó!”

“Được rồi.” Trịnh Khải Nhiên trầm giọng quát, rất có khí thế anh cả, “Thời gian không còn nhiều, hành động nhanh lên!”

Ba người bước nhanh, băng qua sân ga trống trải, chẳng mấy chốc đã đến trước nhà gỗ. Họ tựa lưng sát vào tường, mượn bóng tối ẩn thân.

Bên trong thoang thoảng mùi chua.

Trịnh Khải Nhiên ghét bỏ xua tay, đôi mắt sắc bén nhìn Diệp Tử Hàng, thấp giọng dặn dò: “Hai chúng ta từng nói chuyện với thằng đó rồi. Chú mày là gương mặt mới, nó không cảnh giác với chú đâu. Vào trước thám thính đi.”

“Được!” Diệp Tử Hàng nhận nhiệm vụ, ý chí chiến đấu hăng hái bước vào nhà vệ sinh, chưa được hai bước đã quay về.

“Sao?” Trịnh Khải Nhiên và Phương Hàn Tẫn đồng thời nhìn về cậu ta.

Chẳng lẽ trong đó có biến?

Vẻ mặt Diệp Tử Hàng phấn khởi: “Tôi chợt nhớ, nếu đã không thể để mất mặt quê cha đất tổ vậy thì tôi có thể mạo danh người Hàn Quốc không? Tôi có nói vài câu tiếng Hàn đấy, à nhông ha sê dô (xin chào), ô pa, sim-mi-ta (kamsamita)…”

Phương Hàn Tẫn giơ tay toan ký đầu cậu ta.

Diệp Tử Hàng ngả người ra sau né tránh đòn tấn công của anh, vẫn chưa đã mồm: “Giả người Nhật cũng được, tôi nghiên cứu văn hóa Nhật Bản mấy năm, cái gì mà da mê tê (đừng mà), baka (đồ ngu), ta da i ma (về rồi nè)…”

Trịnh Khải Nhiên mặt không đổi sắc: “OK, cậu khỏi vào nữa. Tổ chức không cần cậu.”

Diệp Tử Hàng ngẩn người, ôm chầm lấy cánh tay anh ta khóc lóc nài nỉ: “Đừng mà đại ca! Cầu xin anh hãy cho em cơ hội! Cơ hội để làm một người tốt!”
Diệp Tử Hàng vừa vào không lâu đã rón rén chuồn ra.

“Tôi đã điều tra rồi, hắn ở phòng trong cùng, bên trong không có vách ngăn cũng không có người nào hết, hết sức thuận tiện cho chúng ta hành động.”

“Tốt.” Mắt Trịnh Khải Nhiên sáng như đèn pha ô tô, gật đầu giơ tay lên hô: “Lên.”

Anh ta đang tính dẫn đầu xông vào trong thì bị Diệp Tử Hàng giang tay ngăn lại.

“Này! Đại ca!” Sắc mặt Diệp Tử Hàng quẫn bách, chỉ vào trong nhà vệ sinh, “Hắn còn chưa xong mà. Em sợ lát đánh nhau hắn chó cùng rứt giậu, dùng vũ khí sinh học khiến cả người chúng ta dính cứ… Có thể đợi đến lúc hắn ta chùi sạch rồi mới động thủ được không ạ?”

Trịnh Khải Nhiên khựng lại, vẻ mặt u ám, trông có vẻ như đã bị hình ảnh đó dọa cho chết khiếp.

Phương Hàn Tẫn hết cách thở dài thườn thượt, chỉ vào điện thoại, nhắc nhở cả hai người: “Còn mười phút nữa tàu khởi hành rồi.”

Trịnh Khải Nhiên như bừng tỉnh, khôi phục thần sắc hung ác, quát nhỏ: “Thế thì lề mề gì nữa? Nhanh tay nhanh chân lên!”
Buồng vệ sinh này rất giống nhà vệ sinh công cộng ven đường ở Trung Quốc những năm 1990. Một dãy hố quay vào tường, giữa hố dựng một phiến đá xi măng cao bằng nửa người. Nền xi măng bẩn thỉu ẩm ướt, trộn lẫn tất cả các loại mùi làm người ta nghẹt thở.

​Phương Hàn Tẫn vừa vào cửa đã thấy ngay cái đầu xoăn tít trong góc.

Gã đang chăm chăm vào điện thoại, vừa xem vừa cười khúc khích, hẳn là đang xem video mất não nào đó. Ánh sáng rọi vào mặt gã, chiếu ra mấy nếp nhăn sâu hoắm, nhạc nền ầm ĩ át đi tiếng bước chân tiến lại gần của ba người họ.

Càng đến gần mùi hôi thối càng nồng nặc. May mà có khẩu trang, bằng không chuyện chưa thành đã bị vũ khí sinh học này đầu độc tới chết.

Phương Hàn Tẫn nín thở, dừng bước, quyết định tốc chiến tốc thắng.

Anh quay đầu nháy mắt với Diệp Tử Hàng đang canh giữ cạnh cửa.

Diệp Tử Hàng gật đầu lia lịa, ấn vào công tắc trên tường.

Cả buồng vệ sinh chìm vào bóng tối.

Gã cà-ri còn chưa kịp phản ứng thì trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, hình như bị thứ gì đó phủ lên, trên đầu bị một vật mềm mềm rơi trúng.

Cảm xúc này giống với cuộn giấy vệ sinh, nhưng mà là giấy đã qua sử dụng.

Gã lập tức nổi sùng, chưa kịp kéo cả quần, thình lình đứng phắt dậy.

Đang tính nhấc đồ vật trên đầu lên thì bụng đột nhiên bị đạp mạnh, gã đau đớn cuộn người, ngay sau đó lưng lại bị thụi cho một cái.

Nhìn gã cà-ri đô con vậy nhưng thật ra yếu như sên, ba quyền hai cước đã nằm bẹp trên đất. Gã ôm đầu co quắp người, gào khóc thảm thiết.

Trong bóng đêm, Phương Hàn Tẫn nhìn người trên mặt đất, đáy mắt lóe lên tia tàn nhẫn.

Anh hung tợn đạp thêm mấy cước, đến khi tên kia khóc sướt mướt cầu xin tha thứ, lửa giận trong lòng mới từ từ tiêu bớt.

Diệp Tử Hàng nhập cuộc tương đối muộn, chưa kịp động thủ thì đối phương đã nằm rạp dưới đất khóc cha gọi mẹ.

Cho nên cậu ta đánh không đã ghiền, nhưng thời gian có hạn, cậu ta không còn cách nào khác mà nhắm ngay vào hạ bộ gã cà-ri.

Nghe được tiếng tru tréo thảm thương như heo bị chọc tiết vang lên, Diệp Tử Hàng sướng rơn cả người, hài lòng vô cùng.

Đột nhiên một tiếng hú dài xé toạc đêm tối.

Tàu sắp khởi hành rồi!

Ba người bỗng giật mình, vài giây sau mới phản ứng lại kịp, không nói tiếng nào mà đồng loạt xông ra ngoài.

Trên sân ga chỉ còn lại vài ông già đang làm nhiệm vụ. Họ thổi còi, vung biển chỉ dẫn trong tay.

“Tu tu tu….” Đầu tàu bốc một làn sương trắng.

Ba ngươi lao như điên về phía tàu.

Gió rít gào bên tai, Phương Hàn Tẫn trơ mắt nhìn tàu lăn bánh, sắp sửa rời khỏi sân ga…

Phương Hàn Tẫn chạy về phía toa tàu nhanh hết mức có thể, hai chân luân phiên sải dài bước chân, thấy cửa toa cách mỗi lúc một gần liền duỗi tay toan bắt lấy tay vịn. Trượt rồi! Xúc cảm kim loại lạnh lẽo kia khiến anh sinh ra dũng khí được ăn cả ngã về không giữa cơn tuyệt vọng.

Gần hơn chút! Chỉ gần hơn chút nữa thôi!

Năng lượng toàn thân bị thổi bùng lên, anh dốc toàn lực phấn chấn đuổi theo.

Dần dà, đầu ngón tay chạm tới tay vịn, bốn ngón gập lại, giữ chặt, sau đó mạnh mẽ bật lên!

Sau cùng, hai chân lần lượt giẫm lên bàn đạp.

Hô hấp còn chưa bình phục hẳn, Phương Hàn Tẫn đã nắm chặt tay vịn thò nửa người ra sau, cố gắng vươn tay.

Bàn tay to lớn của Trịnh Khải Nhiên rơi vào tay anh.

Anh nắm chặt lấy, dùng sức kéo vào trong. Cùng lúc đó, Trịnh Khải Nhiên sải bước nhảy lên, vững vàng đặt một chân lên tàu.

Diệp Tử Hàng chạy chậm nhất. Tàu sắp rời ga thì cậu mới được hai người kia mỗi người một tay kéo thẳng vào trong.

Họ đã lên được tàu rồi.

Trịnh Khải Nhiên khoá cửa lại, sau đó dựa lên đó thở phì phò, hai chân Diệp Tử Hàng xụi lơ, ngồi phịch mông trên đất, sợ hãi vỗ ngực.

Phương Hàn Tẫn khom lưng, hai tay chống đầu gối bủn rủn, thở dồn dập, cố xoa dịu trống ngực kịch liệt.

Ba người không hé răng nói tiếng nào, chỉ đưa mắt nhìn nhau.

Tư thế khác nhau nhưng biểu cảm lại giống y đúc nhau – như thể vừa sống sót sau một thảm hoạ, vui mừng, lo lắng, sợ hãi đan xen.

Sau thời gian yên lặng đằng đẵng, không biết kẻ nào bật cười trước, sau đó hai người còn lại cũng không nén được phì cười theo.

Tiếng cười lớn dần, càng lúc càng càng ngang ngược, cười đến nghiêng ngả, lệ đọng nơi khóe mắt.

Ngoài hành lang, Văn Tuyết nghe tiếng, nương theo âm thanh tìm tới.

Ba người đàn ông kẻ bên trái người bên phải, không biết vì chuyện gì mà cười vui vẻ đến vậy, còn vừa cười vừa thở hổn hển, trên tóc trên trán túa đầy mồ hôi, hai má ửng đỏ bất thường như vừa chạy xong tám trăm mét…

Hình ảnh này xuất hiện trên chuyến tàu thật sự khiến người ta không thể mường tượng nổi.

Văn Tuyết dừng bước kinh ngạc hỏi: “Hai người đi đâu thế?”

Phương Hàn Tẫn ngước mắt nhìn cô, đuôi mắt cong cong, giọng nói đượm ý cười: “Đi dạo chút thôi.”

Văn Tuyết không khỏi sửng sốt.

Từ khi hội ngộ đến nay, hình như cô chưa từng thấy một Phương Hàn Tẫn như vậy – ánh mắt trong trẻo sáng ngời ngỡ như mặt hồ gợn sóng, nở nụ cười tự do tự tại không pha lẫn tạp chất, sạch sẽ đến mức khiến người ta không sao rời mắt được, không khỏi cảm thấy vui lây.

Có vẻ đã lâu rồi anh không cười thoải mái đến vậy.

Chàng thiếu niên trong trí nhớ ngày ấy lại quay về. Thật tốt.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc họ đi làm gì vậy?

Văn Tuyết nhắm không thể moi được gì từ Phương Hàn Tẫn nên đánh mắt sang Diệp Tử Hàng.

Cậu ta to còi, lại nói nhiều, chắc chắn sẽ chủ động khai báo thành thật.

Tuy nhiên câu trả lời Diệp Tử Hàng đưa ra còn tào lao hơn: “Vừa đi vệ sinh thôi, chúng tôi đã giết được một con gián khổng lồ í! Thật sự to lắm luôn!”

Đầu óc Văn Tuyết khó khăn chuyển hoá thông tin, “Chỉ là… một con gián thôi á?”

Diệp Tử Hàng trừng to mắt, ra vẻ hoảng sợ, tay chân múa may liên tục, giọng điệu chắc nịch: “Đúng! Loại gián lớn miền Nam đó, chị biết không? Nó còn biết bay nữa kìa! Sợ vãi nồi luôn! Ba chúng tôi vất vả lắm mới giẫm chết nó đấy!”

Sau khi nghe cậu ta tả xong, hình ảnh con gián hiện lên trong đầu Văn Tuyết, cô nổi hết da gà da vịt.

“Được được, mọi người vất vả rồi…” Cô ôm tay chà sát, chỉ cảm thấy không nên nán lại nơi này quá lâu, “Tôi về trước, mọi người nhớ rửa ráy sạch sẽ đi.” Dứt lời, cô vươn tay phe phẩy trước mũi, nhíu mày, “Trên người cứ bốc mùi nhà vệ sinh thế nào ấy…”

Khi đẩy cửa phòng ra, Văn Tuyết bỗng ý thức có chuyện không đúng: Trời đất đóng băng thế này lấy đâu ra gián lớn phía Nam?

Bọn đàn ông thối này!

Tác giả có câu muốn nói: Chương này còn có tên là “Ba chàng ngốc đại chiến Bollywood”.

Bình luận

Truyện đang đọc