ĐOÁN THIÊN MỆNH

Tôi sợ hãi vô cùng, là do vật nặng quá nên mẹ tôi mới gãy tay sao? Nhưng mà làm gì có chuyện đó, chắc chắn là do kẻ khác làm mẹ tôi gãy tay.

Tôi vội vã chạy vào, thấy tôi mẹ rất ngạc nhiên.

"Để con đưa mẹ đến bệnh viện."

Tôi gấp rút muốn giúp bà ấy.

"Đến bệnh viện cũng chẳng có ích gì đâu."

Bà ấy lắc đầu.

Không đi bệnh viện thì làm thế nào bây giờ? Tay bà ấy đang bị gãy thế này. Mẹ xoa đầu tôi và bảo:

"Con ở trong nhà, đừng chạy lung tung."

Vừa nói, bà ấy vừa chịu đựng cơn đau, nhấc cánh tay bị gãy vì trật khớp, rồi bước ra ngoài. Nhưng từ đầu đến cuối, mẹ tôi đều không một lời kêu than.

Hôm nay mùng ba, mẹ vẫn không lỡ hẹn. Dù đang bị gãy tay vẫn phải đi. Bà ấy lên núi làm cái quái gì vậy? Tôi thực sự lo lắng và lao ra ngoài. Không biết có chuyện gì xảy ra với mẹ tôi, tôi sống phụ thuộc vào mẹ từ nhỏ, nếu có chuyện gì xảy ra thật thì tôi biết phải làm thế nào? Nhưng khi đuổi đến chân núi thì phát hiện mẹ đã lên núi rồi. Tôi tìm rất lâu mà không thấy, nên chỉ biết trở về nhà và chờ đợi trong tuyệt vọng. Trước đây, vào ngày mùng ba hàng tháng, bà ấy luôn về nhà đúng giờ lúc 6 giờ tối, chắc hôm nay cũng vậy thôi.

Lúc tôi vẫn chưa về đến nhà, từ rất xa, tôi đã thấy Trương Trường Sinh, người vừa tìm tôi lúc nãy, đã quay trở lại. Dường như chú ấy đã đợi ở cửa nhà tôi từ lâu và có vẻ đang rất lo lắng.

Nhưng tôi không định để ý đến chú ấy, hôm nay tôi rất lo cho mẹ. Tôi thật sự không lí giải được mẹ lên núi làm cái gì trong khi đang bị gãy tay.

Cứ tưởng chú ta đến tìm tôi xem bói, lời từ chối đã đến bên môi, nhưng hóa ra chỉ là tôi nghĩ nhiều, thấy tôi đi qua, chú ta vội vàng nói:

"Chú đợi con lâu rồi, Chú làm rơi đồ trong nhà con, nhanh mở cửa cho chú vào lấy nó."

"Vừa rồi chú đâu có vào nhà con? Sao lại đánh rơi đồ? "

Tôi lắc đầu, tên này hồ đồ rồi sao?

"Lần trước ấy, thôi nào, nhanh mở cửa, chú có chuyện khẩn cấp."

Chú ta thúc giục tôi, tôi chỉ liếc nhìn chú ta mà không nói gì. Trên lông mày của chú ta hai tấc, (nơi này chúng tôi coi là nơi thể hiện đạo đức tốt xấu của con người, là cung phúc đức) giống như vừa va vào đâu đó, có một mảng màu đỏ, đây là biểu hiện của sự thiếu đạo đức, cho thấy thằng cha này chuẩn bị làm chuyện xấu. Tôi cũng không có ý nói thẳng như vậy, trong nhà tôi chẳng có thứ đồ gì giá trị. Chú ta không thể ăn cắp đồ nhà tôi, đúng không?

"À chú, con ấn bù nhìn chú làm vỡ sáng nay đã sửa được chưa? ", tôi hỏi.

"Hả? Chú đi tìm rồi, nhưng người đó không dám sửa, còn đòi… những hơn một ngàn (1000NDT ~ 3,400,000VND), chú chẳng thèm sửa. Đừng lải nhải nữa, mở cửa đi, chú đợi cả nửa ngày rồi."

Trương Trường Sinh úp úp mở mở nói.

Tôi thầm nhủ trong lòng, tướng mặt của chú ta lúc sáng đã cho thấy tài lộc tiêu tán hết, chắc chắn là con ấn không sửa được rồi. Tôi mở cửa ra, hỏi chú ta làm rơi cái gì?

Từ khi chúng tôi dịch vụ xem mệnh này, thực sự cũng có một số khách hàng làm rơi đồ, thường là chúng tôi lấy cất vào trong tủ. Vừa bước đến chiếc tủ gần cửa thì nghe thấy tiếng bỏ chạy, tôi nghi ngờ quay ra thì thấy chú ta đã chạy rất xa. Tên này đang giở trò gì với tôi vậy?

Bất lực thật, tôi trở vào thì thấy một con ấn trên bàn với một cánh tay bị gãy ở bên cạnh. Đây không phải con ấn kỳ lạ mà chú ta làm hỏng ở cửa nhà tôi buổi sáng sao? Chú ấy định làm gì với tôi vậy? Tôi đuổi theo tới cửa:

"Này, chú đúng thật là làm rơi đồ nè."

"Cho con đấy......"

Giọng chú ta vọng tới, tôi thấy chú ấy quay lại nói gì đó nhưng tôi không nghe được vì chú ta chạy xa quá. Tôi chỉ mơ hồ nhìn khẩu hình của chú ta, hình như đang nói:

"Xin lỗi..."

Chắc là không phải vậy đâu, chắc là tôi nhìn nhầm. Không thèm để ý đến chú ta nữa, tôi lo lắng ngồi ở cửa đợi mẹ về. Ngán ngẩm nhìn con ấn Trương Trường Sinh đặt trên bàn, tôi bối rối cầm lên xem. Tôi không biết nó được làm bằng chất liệu gì, nhưng sau một cú rơi nó đã bị vỡ, đúng là một món "đồ cổ" tinh xảo.

"Phong ấn Thần núi? Đây là loại phong ấn gì? "

Tôi nghi ngờ nhìn phía dưới của con ấn, phát hiện dòng chữ được khắc bởi tiểu triện rất cũ. Nhưng làm thế nào mà có thể khắc được một con ấn như vậy? Phong ấn Thần núi! Lạ nhỉ, tôi chưa bao giờ nghe qua. Nhìn thấy cánh tay trái bị gãy này của nó, tôi vô thức ghép lại lên chỗ bị gãy. Thật tiếc là hỏng rồi. Tôi liền nghĩ đến việc nối lại, dù sao thì tôi vẫn còn một ít keo 502.

Tôi không phải dân nhà nghề nên chỉ sửa tạm thời thôi, ít ra thì cũng sẽ nhìn cũng vừa mắt hơn. Tôi lấy keo từ trong phòng ra, bôi một chút vào mỗi đầu rồi trực tiếp dính chúng lại thành hình dáng ban đầu. Trông cũng đẹp và chắc chắn, tôi có chút tự phục bản thân mình luôn. Tôi không định lấy đồ của Trường Sinh, vì vậy bèn đặt nó trong tủ nơi thường để đồ của khách làm rơi. Tôi nghĩ, một ngày nào đó anh ta sẽ đòi lại, dù sao thì nó cũng là đồ cổ. Để đó để lỡ anh ta có quay lại thì cũng dễ tìm.

Tôi lại thẫn thờ chờ đợi, vừa nghe tiếng mở cửa, tôi mở bừng mắt. Mẹ đã về, tôi vui mừng khôn xiết. Đồng hồ trên tường điểm sáu giờ rưỡi. Sau nhiều năm, đây là lần đầu tiên vào ngày mùng ba bà ấy về muộn như vậy. Tôi vô thức nói:

"Con đói rồi."

Bà ấy gật đầu đi vào bếp. Tôi chợt phát hiện tay trái bị gãy của bà ấy đã lành lại, tôi kinh ngạc:

"Mẹ, tay của mẹ ổn hơn rồi! Mẹ đi bệnh viện rồi sao? "

Mẹ tôi chỉ gật đầu mà không nói gì. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút, nhưng mà mẹ đã đi bệnh viện ở đâu chứ? Tôi lại nghĩ về cánh tay bị gãy của mẹ, hôm nay tôi phải nấu cơm, nếu không thì quá thiếu hiếu thuận rồi. Tôi bảo mẹ:

"Mẹ, hôm nay để con nấu cơm đi!"

Nói chưa hết câu, tôi đã thấy bà ấy cầm một con dao làm bếp bằng tay trái và bắt đầu thái rau như chưa hề bị gãy tay? Tôi sững người. Mẹ tôi đã đi khám bác sĩ ở đâu vậy nhỉ? Buổi sáng mới bị gãy tay, buổi tối đã bình thường trở lại? Đây quả là một bác sĩ thiên tài!

Tôi bước tới, vừa sờ vừa hỏi: " Mẹ, mẹ khám ở đâu vậy?"

Mẹ có vẻ vẫn hơi đau, nhẹ nhàng bảo:

"Này, con đi chơi với bạn đi, đừng đụng vào, tay mẹ hơi khô, như có thứ gì găm ở trong xương, rất khó chịu."

Đây là lần đầu tiên bà ấy nói nhiều thế với tôi, tôi không dám tùy tiện chạm vào nữa. Cũng phải, dù sao thì bác sĩ thiên tài thế nào đi nữa, nối cánh tay bị gãy thì vẫn sẽ đau. Tôi ngoan ngoãn ra ngoài đợi, lát nữa, bà ấy nấu cơm xong tôi sẽ ăn, ăn xong thì trở về phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, tôi mở cửa chuẩn bị làm việc, thấy mẹ đang ngồi trên ghế, ôm cánh tay trái của mình, đó là chỗ hôm qua mới bị gãy, có vẻ rất khó chịu. Tôi vội vàng chạy tới nói sẽ đưa mẹ đến bệnh viện lần nữa, đến gặp vị bác sĩ thiên tài ngày hôm qua. Bà ấy lắc đầu, thở dài nói:

"Hôm nay mẹ phải đi ra ngoài."

"Hôm nay là mùng bốn."

Tôi không thể không nói.

"Thôi nào, mẹ biết. Ngoan, con ở nhà."

Nói xong, bà ấy lại đi ra ngoài.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, mẹ tôi thấy khó chịu, chắc là muốn đi gặp vị bác sĩ thiên tài kia. Tôi đang xem tivi một cách chán ngắt thì phát hiện bên ngoài có người. Là Trương Trường Sinh lén lén lút lút ở cửa nhà tôi. Tôi bất lực đi ra ngoài hỏi xem chú ta có chuyện gì vậy? Chú ta nhìn tôi chằm chằm như thể nhìn thấy ma. Trường Sinh để tôi đi qua, tôi chẳng còn cách nào khác là vượt qua. Đứng dưới ánh mặt trời nóng muốn chết, anh ta vẫn nhìn tôi chằm chằm. Tôi cứng họng:

"Chú đang muốn làm cái quái gì vậy? "

"Mẹ con đâu? Hôm nay bà ấy không làm việc à? "

Vừa nói vừa bước tới, lại còn nhìn vào trong phòng như đang xác minh điều gì đó. Tôi đã nói rồi.

"Nếu đã ra ngoài, tức là không sao. Hừ, thằng cha kia thật sự lừa mình, nói cái gì mà đồ đều không giữ được, mẹ cô ấy không thấy mình là tốt rồi."

Trương Trường Sinh lẩm bẩm gì đó, sau lại lớn tiếng nói với tôi: "Này, Lý Dịch, đồ chú để lại ở trên bàn nhà con hôm qua đâu?"

Tôi nhìn chú ta một cách khó hiểu, chẳng phải hôm qua chú ta đã đưa nó cho tôi sao? Tôi biết tỏng chú ta sẽ như vậy nên tôi nói để trong tủ rồi mặc kệ chú ta tự lấy. Chú ta tự mình mở tủ và tìm ra con ấn, thoạt nhìn như đã bình thường trở lại, chú ấy rối rít hỏi tôi có chuyện gì xảy ra vậy, còn hỏi tôi có thể sửa được con ấn sao? Tại sao lại không nói sớm? Tôi lắc đầu và nói rằng tôi chỉ dán nó bằng keo thôi. Trường Sinh liền hét lên:

"Đây là đồ cổ, nếu con không biết gì thì đừng lộn xộn. Cái thứ keo chết tiệt này vẫn có thể nhìn ra, làm sao có thể bán nó đi với giá cao? Con làm chú tức chết mất hừ."

- Hết chương 2-

Bình luận

Truyện đang đọc