ĐOÁN THIÊN MỆNH

Nhìn thấy con ấn thần núi bị vỡ nằm ở trong hộp, tôi vô cùng kinh ngạc, đồng thời tự hỏi sao “người phụ nữ không phải người kia” lại bảo ông ta đưa tôi thứ này, lại còn nói tôi sẽ dùng tới?! Tôi cảm thấy hơi khó chịu rồi đấy, tôi không phải thần núi, càng không cần mang nó đi bán, tôi dùng nó làm gì?

“Cô ta còn nói gì nữa vậy?” Tôi hỏi tiếp, nhưng điều khiến tôi cảm thấy kì lạ hơn hẳn là cô ta bảo người đàn ông này đưa ấn thần núi cho tôi thì cũng thôi đi, nhưng còn cánh tay bị gãy của con ấn? Sao không để chúng lại 1 chỗ? Để thế này không còn nguyên vẹn nữa. Có thể nói, con ấn này bây giờ vô dụng rồi.

Nghĩ đến đây, tôi chợt thấy có chút hối hận. Lần trước lúc cô ta qua đây đưa cho tôi cánh tay gãy kia, tôi không thèm lấy vì nghĩ nó vô dụng, rốt cuộc thì cánh tay đó dùng làm gì. Đến giờ cần thì lại không có, hối hận cũng vô ích.

"Không nói thêm gì nữa, nhưng cậu phải đưa ta 1000 tệ, ta không thể lỗ được. Kinh doanh có quy tắc của kinh doanh." Người đàn ông đó nói.

Quả nhiên giống với những gì tôi vừa nhìn thấy trên mặt ông ta. Nhưng tôi lấy đâu ra 1000 tệ bây giờ cơ chứ, lúc trước tôi đã đưa cho con thỏ kia mấy trăm rồi, giờ chỉ còn lại mười mấy tệ trong tay. Tôi và mẹ kiếm được 30 tệ mỗi ngày, 1 tháng chưa đến 900 tệ vì ngày mùng 3 hàng tháng đóng cửa không tiếp khách. Chỗ tiền ít ỏi này không đủ dùng, hầu như là tiêu vào người tôi. Thế nhưng mẹ luôn cho tôi ăn uống đầy đủ nên tôi cảm thấy rất may mắn khi có một người mẹ như vậy. Số tiền còn dư thì thì bà ấy cất đi, mỗi tháng tiết kiệm được khoảng ba bốn trăm tệ, nói là để dành cho tôi lấy vợ. Có điều tôi không biết bà ấy cất thẻ ở đâu cho nên không thể lấy được tiền.

Tôi có chút xấu hổ, lấy từ trong túi ra mấy chục tệ. Người đàn ông kia nhìn một cái, trên khuôn mặt lập tức hiện ra vẻ kỳ quái. Tôi lấy tiền ra cho ông ta xem, ông ta có chút ngạc nhiên:

"Chú mày có năng lực như vậy, sao lại nghèo thế. Hay là cậu đi theo ta mỗi tháng ra đưa cậu 3 vạn tệ. Giúp ta kiếm tiền, ta sẽ trích hoa hồng cho cậu."

Tôi lắc đầu nói tôi không có năng lực.

"Vậy thì 1000 tệ này coi như câụ nợ ta, nếu ta có chuyện đến tìm cậu, nhất định phải giúp ta, không được trì hoãn." Ông ta nói, vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa thật sự phải bỏ ra 1 nghìn tệ. Ông ta cũng khá hào sảng, nói rằng ông ta họ Lưu, ở phố đồ cổ trong thành phố, có chuyện gì thì sẽ đến gặp tôi, nếu tôi có chuyện cũng có thể đến tìm ông ta. Tôi bèn gật đầu đồng ý. Ông ta không muốn tiếp xúc với con ấn thần núi kia nữa, càng không muốn nhìn thấy quan tài trong nhà.

Ông ta thấp giọng hỏi tôi có người chết sao, tôi nói không có, dù có nói có thì ông ta cũng không tin đâu. Tôi nói xong thì ông ta mới yên tâm rời đi. Tôi bước vào trong, đóng chặt cửa lại, cầm con ấn thần núi lật qua lật lại mấy lần. Nếu tôi có cánh tay gãy kia, tôi sẽ dùng keo dán lại, nhìn sẽ đẹp mắt hơn nhiều, nhưng cánh tay đó không có ở đây, vẫn nằm trong tay người phụ nữ kia.

Tôi chuẩn bị đi vào nói cho Dương Siêu, nên giải quyết con ấn này như thế nào, không có thần núi, trên núi nhất định càng ngày càng loạn, mẹ tôi cũng không yên ổn thì ông ta từ trong phòng đi ra. Thấy tôi cầm ấn thần núi trong tay, ông ta lộ rõ vẻ kinh ngạc:

“Sao lại có?”

Tôi bèn kể lại chuyện vừa nãy, Dương Siêu cau mày:

“Đưa ta xem.”

Tôi đưa cho ông ta, sau 1 hồi xem xét, ông ta bảo:

“Đây là ấn thần núi thật, nhưng bị gãy mất 1 tay rồi.”

Tôi lại kể cho ông ta nghe về người phụ nữ kì lạ đến nhà tôi vào ban đêm kia, Dương Siêu lại cau mày:

"Xem ra động vật thành tinh trên núi rất nhiều. Cô ta cầm cánh tay bị gãy kia để làm gì, không biết tấm thần núi được gửi từ trên kia xuống à."

"Trên kia? Trên kia gì?" Tôi vô thức hỏi.

Dương Siêu nhìn tôi một cái rồi chỉ tay lên trời.

"Cậu cho rằng thần thần núi tùy tiện làm ra ấn thần núi hay sao? Trên kia có người chuyên phụ trách cái này. Thần núi được phía trên kia công nhận thì mới có thể coi là thần núi hiểu chưa? Tương đương với việc có trong tay thượng phương bảo kiếm của hoàng đế, cậu nghĩ xem nếu như không được hoàng đế công nhận, đó có còn là thượng phương bảo kiếm hay không?"

Tôi đã hiểu rồi, thần núi cũng phải được công nhận, do vậy Dương Siêu mới cảm thấy người phụ nữ kia thật to gan, dám mang cánh tay ấn thần núi đi không trả lại.

"Trong cái hộp dưới gầm giường mẹ tôi có gì vậy?" Tôi hỏi.

Tôi thấy ông ta cầm chiếc hộp trên tay chắc chắn là trong lúc tôi đi ra ngoài kia đã mở ra xem rồi. Nhưng lúc ông ta từ trong phòng đi ra sắc mặt không được tốt cho lắm.

"Là cái gì thì cậu sẽ sớm biết thôi, Thu dọn đồ đạc đi, chúng ta lại lên núi." Ông ta nói.

Tôi gật đầu, thực ra cũng không có gì để dọn dẹp cả. Lúc ông ta đi ra, nhìn lướt qua phòng mẹ tôi một lượt rồi nói:

"Thật không ngờ ta đã hiểu lầm bà rồi."

"Mẹ cậu đã hi sinh rất nhiều, núi cậu lớn gần này cũng không dễ dàng gì." Ông ta đột nhiên nói ra.

Tôi bèn bảo tất nhiên không dễ dàng gì, rồi thở phào một tiếng, cũng không biết tôi và bà ấy rốt cuộc là có quan hệ gì. Hình như giọng điệu của Dương Siêu thay đổi, không lạnh lùng như trước đây nữa. Có phải là đối với mẹ tôi đã thay đổi rồi không? Tôi cũng không hỏi nhiều, như thế này là tốt nhất rồi, tôi chỉ lo ông ta một nhát đâm chết mẹ tôi.

Lúc tôi và Dương Siêu đi ra, ông ta quay đầu nhìn quan tài một cái rồi đi lại, tôi cũng không nghe thấy nên không biết ông ta nói gì, chỉ thấy miệng ông ta bắt máy,là đang giải thích với nữ thi trong quan tài hay sao? Có lẽ là như vậy bởi vì tôi nghe thấy trong phòng có tiếng thở rất nhẹ nhàng, có chút kỳ quái nhưng tôi không hề sợ. Rốt cuộc tôi và nữ thi này có quan hệ gì gì? Dương Siêu đang nói gì với bà ấy vậy. Và tại sao thái độ của Dương siêu đối với mẹ tôi lại thay đổi? là vì thứ đồ trong chiếc hộp dưới gầm giường của mẹ tôi hay sao?

"Chuyện giữa ba người, cậu theo ta lên núi sẽ biết thôi."

Tôi quá tò mò rồi, tôi là một người bình thường nhưng nữ thi trong quan tài kia, cô ấy đã chết cách đây 18 năm trong khi lên núi cho nên không thể sinh ra tôi. Nhưng người mẹ hiện tại của tôi là một tinh quái, tôi được sinh ra từ bụng của bà ấy, vậy tại sao tôi có thể là một người bình thường được chứ?! Rốt cuộc là chuyện gì vậy?!

Tôi có quá nhiều câu hỏi đến mức tôi chỉ muốn chạy một mạnh lên núi để hỏi cho rõ ràng. Không chậm trễ nữa, hai chúng tôi cùng lên núi. Trước khi đóng cửa tôi quay lại nói với nữ thi trong quan tài:

" Cô à, phiền cô ở nhà một mình nhé, con đi lên núi rồi quay lại sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cô."

Tưởng sẽ không có ai trả lời tôi nào ngờ đột nhiên nghe thấy một tiếng "Ừ.", Tôi sửng sốt, bà ấy tỉnh lại rồi sao? Tôi cũng không nghĩ nhiều nữa cầm lấy ấn thần núi cùng Dương Siêu đi lên núi.

Dương Siêu nói, ông ấy vốn dĩ chuẩn bị đi đến một nơi khác, đột nhiên ấn thần núi xuất hiện làm thay đổi kế hoạch của ông ấy. Tôi cũng không ngờ ờ người phụ nữ kia ra lại mang ấn thần núi đến cho tôi.

Lúc đến chân núi,Dương Siêu bảo tôi giữ ấn thần núi cho kỹ. Tôi bèn gật đầu. Ông ấy lại nói:

“Theo nguyên tắc, ấn thần núi phải được khóa lại. Nếu một tinh quái có được ấn thần núi, thì nó cũng có thể làm thần núi. cho nên nếu chúng nhìn thấy thứ gì chúng lập tức giật lấy. "

Tôi hiểu rồi, chúng tôi lại tiếp tục đi, vừa xuống núi lại lên núi, chân tôi tôi rất mỏi, nhưng vì mẹ, tôi phải cố gắng. Hơn nữa nghe Dương siêu nói, tôi đưa ấn thần núi này cho mẹ, để bà làm thần núi có phải tốt không, nếu như vậy thì quả thật quá tốt rồi. Nhưng tôi vừa nghĩ đến đây thì vội gạt bỏ luôn. Đó cũng có thể là một tai họa, nếu không được những tinh quái khác công nhận thì mẹ tôi sẽ gặp nguy hiểm.

Quyết định của Dương Siêu không hề sai. Lần này lên núi có rất nhiều thứ xuất hiện nhìn chúng tôi: rắn, sói, lợn rừng và vô vàn cặp mắt khác. Trên một ngọn ngọn núi vốn dĩ yên tĩnh thì điều này rất kỳ lạ có phải không? Nếu lấy ấn thần núi ra, nhất định sẽ gặp họa. Đúng là không có thần núi cai quản, những tinh quái này sẽ hại người. Sắc mặt Dương siêu rất khó coi.

"Phải nhanh mang ấn thần núi trả lại cho thần núi, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn, đi nhanh lên."

Ông ta nói rồi chạy, tôi đương nhiên cũng chạy theo. Tôi muốn biết thần núi này rốt cuộc là ai.

- Hết chương 23–

Bình luận

Truyện đang đọc