ĐỘC BỘ THIÊN HẠ

Huyết Thần Bảo thiếu bảo chủ La Tu tu luyện Huyết Thần Kinh, bảo chủ La Ẩn lại phái ra 27 danh tử sĩ Dung Nguyên cửu phẩm, đưa tu vi của hắn tăng lên tới Chân Nguyên Kỳ đỉnh, lấy thực lực của La Tu khẳng định lực áp quần hùng.

Cho nên La Sát Môn chủ mới cho rằng La Tu xử lý nhiều vu sĩ như vậy, khiến đệ tử các đại môn phái tử thương thảm trọng.

Sống sót nhiều nhất đó là đệ tử Bách Hoa cung, có tới mười danh đệ tử. Bách Hoa cung chủ tổng cộng phái ra mười tám đệ tử, trình độ thương vong còn muốn đỡ hơn một chút. Về phần những thế gia Thanh Châu khác, cùng với vu sĩ Lương Vương phủ, toàn quân bị diệt, không ai sống sót.

"Ngũ Độc giáo Diệp đà chủ, cũng chết trong vu hồn giới sao?"

Sài Tuyên cười ha ha, hung tợn nói: "Ngũ độc giáo toàn quân bị diệt, lần này Quỷ Vương tông của ta cũng không tính mất mặt!"

Hàn Đông Dương thản nhiên nói: "Ta sớm nói qua, Ngũ Độc giáo phái ra cái đà chủ không biết gì đi ra, rõ ràng là chịu chết mà."

Bọn họ hai phái đệ tử chết nhiều nhất, cuối cùng có Diệp Húc đệm lưng, trong lòng có chút an ủi.

"Diệp Thiếu Bảo cũng chết sao?" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Bách Hoa cung chủ Tố Tâm Lan nhìn một đám đệ tử từ trong vu hồn giới nhảy ra, duy không có bóng dáng của Diệp Húc. Trong lòng nàng có chút tiếc hận thầm nhủ: "Đáng tiếc, ta vốn cực kỳ tán thưởng hắn, không nghĩ tới lại chết trong vu hồn giới này…"

"Huyết Thần Bảo thật sự rất thủ đoạn!"

La Sát Môn chủ cười khanh khách nói: "La Bảo chủ, lệnh lang giết nhiều đệ tử chúng ta như vậy, lần này Huyết Thần Bảo có thể nói là đại thu hoạch, đại thu hoạch à!" Nàng mặc dù cười nhưng có thể nghe ra sự tức giận trong tiếng cười của nàng.

Không chỉ có nàng, Hàn Đông Dương, Sài Tuyên cũng cực kỳ bất mãn với Huyết Thần bảo, vẻ mặt tức giận.

La Ẩn đắc ý dào dạt, ha ha cười nói: "Liễu môn chủ, trước kia ngũ phái ta đã kết hiệp nghị rồi. Từng có quy định, trong vu hồn giới, các đệ tử sinh tử do mệnh, phú quý do trời. Cho dù là ở bên trong có huyết hải thâm thù, nhưng ra bên ngoài vẫn phải hòa khí. Chẳng lẽ Liễu môn chủ đã quên quy củ này?"

Liễu Thiên Huệ á khẩu không trả lời được, tức giận hừ một tiếng. Bọn họ lúc trước quả thực là có hiệp nghị này, hiện giờ La Ẩn nhắc lại chuyện xưa, bọn họ cũng không tiện phát tác.

La Ẩn cười ha hả, thỏa thuê mãn nguyện, La Tu chần chừ một chút, nhỏ giọng nói: "Cha, người không phải là một mình con giết, thậm chí ngay cả con cũng suýt bị người giết chết…"

La Ẩn ngẩn ngơ nghi hoặc nói: "Ai có thể có bản lĩnh này? Chẳng lẽ là tiểu tử Hạ gia kia?"

"Không phải, con và Hạ Mộ Bạch liên thủ cũng suýt bị người giết…"

La Tu sắc mặt đỏ bừng nhỏ giọng nói: "Người ngoan độc kia, chính là Diệp Húc Diệp Thiếu Bảo của Ngũ Độc giáo?"

"Khốn khiếp! làm sao ngươi lại không nói sớm, làm hại Huyết Thần Bảo ta chịu tiếng xấu dùm tên tiểu tử kia!" La Ẩn giận tím mặt quát: "Vậy tiểu tử kia đâu?"

"Con nghe người ta nói, tiểu tử kia ý đồ muốn xuyên qua Thông Thiên Hạp cốc, kết quả bị phong sát băng phong. Lúc này phân nửa đã chết, cha, không bằng người và mấy vị tông chủ cung chủ kia giải thích rõ ràng. Miễn cho Huyết Thần Bảo ta chịu tiếng xấu thay người khác."

La Ẩn hừ một tiếng, hắn trời sinh cao ngạo, cho dù biết mình làm sai chuyện gì cũng không thừa nhận. Bảo hắn giải thích với đám La Sát môn chủ, thì sẽ bị người khác nói Huyết Thần Bảo sợ mấy phái kia. Hắn tự nhiên không chịu, tình nguyện đưa lưng chịu tiếng xấu này vậy thôi.

"Xem ra, trong vu hồn giới đã không còn đệ tử sống sót rồi…" Bách Hoa cung chủ thở dài một tiếng nói.

Đám người Hàn Đông Dương chậm rãi gật đầu, đang muốn thu hồi vu bảo và pháp lực. Đột nhiên lại có hai người từ trong vu hồn giới lao ra. Hai người này một là thiếu niên áo lam, một là vu sĩ thanh bào.

Mọi người chăm chú nhìn lại, chỉ thấy vị thiếu niên áo lam này rõ ràng là Diệp đà chủ, Diệp Thiếu Bảo, mà vu sĩ thanh bào là đệ tử Quỷ Vương Tông.

"Tiểu tử này không ngờ còn sống?"

La Ẩn giận tím mặt, nâng tay tát La Tu một cái lăn lộn đi mấy vòng trên mặt đất, tức giận nói: "Ngươi không phải nói hắn đã chết rồi sao? Hiện giờ làm sao còn sống sờ sờ ra đấy?"

Hạ Mộ Bạch đứng ở phía sau Hàn Đông Dương, hắn tuy rằng nhỏ tuổi, dáng người như đồng tử, băng tuyết đáng yêu. Nhưng lúc này khuôn mặt độc ác, nhìn chằm chằm vào Diệp Húc, ánh mắt chuyển động.

Hắn có tâm mượn tay mọi người, diệt trừ Diệp Húc, tuy nhiên nếu là hắn mở miệng nhờ người diệt trừ Diệp Húc. Thể diện của Trung Châu Hạ gia sẽ không còn.

Sài Tuyên đột nhiên cười ha ha, đắc ý dạt dào nói: "Không nghĩ tới, Quỷ Vương tông ta còn một đệ tử thứ ba còn sống đi ra. Thật sự đáng mừng! Lại nói, Hàn lão quái, các ngươi Thất Sát cung ngoại trừ Trung Châu Hạ gia công tử ra, chỉ còn hai người sống sót, thương vong còn thảm hơn cả Quỷ Vương tông ta! Lúc này người lót đáy chính là Thất Sát cung các ngươi ha ha!"

Hàn Đông Dương tức giận hừ một tiếng, hắn cũng không có dự đoán được Diệp Húc và một đệ tử bình thường khác của Quỷ Vương Tông còn sống đi ra.

Sài Tuyên càng thêm đắc ý thầm nghĩ: "Lão phu nguyên tưởng rằng thiên tài Mạc Luân sẽ dương danh Quỷ Vương Tông trong đại hội vu hồn giới lần này. Không nghĩ tới hắn đã chết, nhưng thật ra còn càng khó tin hơn là đệ tử bình thường Hoàng Hạo, từ trước tới nay không được ta coi trọng, lại có thể còn sống mà trở về."

Giao đạo nhân ăn luôn hai đệ tử Quỷ Vương Tông, trong đó có một người tên là Hoàng Hạo, chính là người mà hắn biến thành bộ dạng này.

Hoàng Hạo ở Quỷ Vương Tông, xưa nay lừa gạt người khác, ăn uống chơi gái, hãm hại, gian dâm, giết người cướp của toàn bộ đều có. Sài Tuyên từng có một câu đánh giá về hắn, hình dung lại những gì mà người này đã làm.

"Đáng khinh, cực độ đáng khinh!" Lúc đó Sài Tuyên đã nói thế.

Lần này vu hồn giới mở ra, Sài Tuyên cũng không để Hoàng Hạo trong lòng, phái hắn vào vu hồn giới thuần túy là muốn làm vật hi sinh mà thôi. Nhưng mà thật không ngờ tên đáng khinh bỉ vô cùng này lại còn sống trở về.

Lúc này "Hoàng Hạo" lông tóc không tổn thương từ trong vu hồn giới đi ra khiến hắn như mở cờ trong bụng. Ánh mắt chán ghét nhìn đệ tử này cũng đã dịu đi rất nhiều.

"Thằng nhãi Hoàng Hạo này đáng giá bồi dưỡng…"

Hắn vừa nghĩ tới đây, liền thấy "Hoàng Hạo" và Diệp Húc đứng chung một chỗ, cũng không trở lại bên người mình, vừa nói vừa cười, không khỏi tức giận, sôi máu nói: "Thằng nhãi này làm phản sao? Bạch nhãn lang, thực sự là bạch nhãn lang mà!"

Hàn Đông Dương kỳ quái nói: "Thất Sát cung ta lót đáy hay không không quan trọng. Ngay cả đệ tử Quỷ Vương Tông cũng cúi đầu hàng phục Ngũ Độc giáo, lúc này mới là mất mặt."

Sài Tuyên tức giận tới hộc máu tươi, quay đầu hướng Nghiêm Tam Sơn hung tợn nói: "Tam Sơn, đợi ngươi đem đầu Hoàng Hạo tới gặp ta!" Dứt lời, hkoongs chế Quỷ Vân Quỷ Sương, mang theo mọi người Quỷ Vương tông rít gào rời đi.

"Diệp đà chủ, lần này thu hoạch nhất định rất phong phú đi?" La Ẩn điềm nhiên nói.

Hắn thay Diệp Húc nhận tiếng xấu về mình, trong lòng cực kỳ tức giận, tuy rằng những người khác sớm muộn gì cũng biết đệ tử mình đi vào vu hồn giới có hơn một nửa là chết trong tay Diệp Húc, nhưng La Ẩn vẫn nhìn hắn rất khó chịu.

Những người khác cũng tò mò nhìn chăm chú vào Diệp Húc. Khi tiến vào trong vu hồn giới, tu vi của hắn mới là Cố Nguyên nhất phẩm, hiện giờ rời khỏi vu hồn giới, rõ ràng là Dung Nguyên nhất phẩm, nâng cao chín tiểu cảnh giới, một đại cảnh giới.

Cho dù là nhân vật thiên tài trong môn phái của họ, tu vi muốn nâng cao nhiều như vậy, cũng cần ít nhất từ một tới hai năm. Mà hắn từ lúc tiến vào vu hồn giới cho tới giờ mới chỉ qua mười ngày.

Diệp Húc khiêm tốn nói: "Nhận lời tốt lành của bảo chủ. Diệp mỗ cũng kiếm được chút ít bảo vật qua loa, không đáng đưa ra xem được."

Những vu sĩ còn sống từ trong vu hồn giới đi ra nghe thấy như thế suýt nữa hộc máu.

"Một chút bảo vật qua loa? Diệp lão ma ăn nói ghê gớm, giết nhiều người như vậy đoạt nhiều bảo vật như vậy, không ngờ còn kêu ít."

Kỳ thực Diệp Húc là ăn ngay nói thật, hắn lấy được bảo vật đích xác không ít. Nhưng so sánh với Giao đạo nhân bên người mà nói, hắn thu hoạch những bảo vật có thể đem ra được, chỉ sợ cũng chỉ có kiện Thiên Vũ Chi Dực mà Giao đạo nhân đưa cho hắn.

La Ẩn tức giận một tiếng, phất áo rời đi.

La Tu vội vàng đuổi kịp nhỏ giọng nói: "Cha làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ buông tha tiểu tử này như vậy?"

"Làm sao bây giờ hả?"

La Ẩn tức giận quát: "Không một chút tiền đồ gì cả, chính ngươi mang theo vài người, xử lý hắn ở trên đương! Chẳng lẽ còn muốn phụ thân tự mình ra tay sao?"

Mọi người Thất Sát cung cũng lần lượt rời đi, Hạ Mộ Bạch nhìn Diệp Húc ngọt ngào cười nói: "Diệp đà chủ, mấy ngày nay cần phải cố gắng bảo vệ tính mạng mình đấy. Ta ngày khác tu vi đại thành còn muốn đích thân tới lấy!"

"Tiểu đệ đệ, về nhà uống sữa đi thôi."

Diệp Húc nhẹ nhàng cười nói: "Nếu không thúc thúc không ngại tiễn ngươi đi gặp bà ngoại đâu."

Hạ Mộ Bạch sắc mặt xanh mét, người Thất Sát cung đã rời đi, hắn hiện giờ cũng không dám giao thủ với Diệp Húc, cười lạnh nói: "Xem ngươi có thể kiêu ngạo được bao lâu!" Dứt lời, dưới chân đột nhiên hiện ra một đại đỉnh, ngự phong mà đi.

La sát môn chủ Liễu Thiên Huệ nhỏ giọng hỏi đệ tử còn sống trở về, thế mới biết danh hiệu Diệp lão ma đầu. Đệ tử của mình, cũng không ít người chết trên tay Diệp ma đầu này.

Tuy nhiên ngũ đại môn phái từng có quy định nàng cũng không tiện ra tay, gây hấn với Diệp Húc.

Liễu Thiên Huệ liếc mắt nhìn Diệp Húc một cái thật sâu cười khanh khách nói: "Diệp đà chủ quả nhiên là thiếu niên có triển vọng. Thủ đoạn cao cường, thiếp thân khâm phục khâm phục." Dứt lời mang theo mọi người rời đi.

Diệp Húc rùng mình một cái, nữ nhân này tiếu lý tàng đao, cũng không phải người đơn giản.

"Sớm biết như vậy ta xuống tay độc thêm một chút, xử lý hết thảy những đệ tử mấy môn phái này. Ta không nói, đệ tử Bách Hoa cung không nói, ai biết ta làm?" Trong lòng hắn hung tợn nói.

Lần này vu sĩ Thanh Châu toàn quân bị diệt, Lương Vương mặt mày nhăn nhó, hắn phái đi ba vu sĩ tự nhiên cũng chết trongvu hồn giới, nói vài câu với Diệp Húc rồi cũng đi.

"Diệp đà chủ, còn muốn đa tạ ngươi ở trong vu hồn giới đã chiếu cố đệ tử Bách Hoa cung." Bách hoa cung chủ chân thành tới cười nói.

Nàng hỏi qua đám người Ân Nguyệt Nhi, biết Diệp Húc đã từng ra tay cứu các nàng. Hơn nữa đệ tử Bách Hoa cung chết cũng không có nửa điểm quan hệ với Diệp Húc, không phải chết trong tay yêu thú thì bị đệ tử môn phái khác sát hại.

Diệp Húc cười nói: "Cung chủ khách khí rồi, chúng ta gần nhau, tự nhiên hẳn phải giúp đỡ lẫn nhau."

"Giúp đỡ lẫn nhau?"

Bách hoa cung chủ nhợt nhạt cười, liếc nhìn hắn một cái thật sâu, gật đầu nói: "Diệp đà chủ nếu gặp nạn, có thể tới Bách hoa cung tránh né đi mấy ngày. Bản cung thấy những người mới rời đi đó, hơn phân nửa sẽ mưu đồ gây rối cho ngươi, không bằng cùng ta đi đi?" Ý tứ của nàng, là cùng với Diệp Húc đi trở lại phân đà Vân Môn sơn, tạ ơn Diệp Húc đã ra tay tương trợ.

Diệp Húc thản nhiên cười nói: "Trở lại Vân Môn sơn rồi thì sẽ thế nào? Vân Môn sơn ta thế nhỏ, cũng chỉ có hai ba người, cung chủ cũng không thể ở đó bảo vệ được. Đa tạ hảo ý của cung chủ, cái gì nên tới thì tới, so với việc chết ở trên địa bàn của ta, thì chẳng bằng giải quyết vấn đề ở trên đường còn hơn."

"Diệp đà chủ có hùng tâm này, bản cung an tâm rồi."

Nàng tế khởi liên hoa thật lớn của mình, mang theo đệ tử bách hoa cung trở về núi. Trên liên hoa, Ân Nguyệt Nhi lo lắng nói: "Cung chủ, Diệp đà chủ không có việc gì chứ?"

Bách Hoa cung chủ thản nhiên cười nói: "Nếu hắn nói vậy khẳng định là có nắm chắc. Diệp đà chủ này, không phải người thường, hơn nữa…"

Nàng sắc mặt ngưng trọng, lộ ra vẻ cảnh giác nói: "Cái đệ tử Quỷ Vương tông bên cạnh hắn, cho ta một cảm giác nguy hiểm cực độ. Ta đối mặt với hắn không ngờ giống như đối mặt với một đầu mãnh thú hung tàn hoang dã cực độ. Thậm chí cánh tay đều nổi lên một chút mụn nhọt rồi…"

Bình luận

Truyện đang đọc