Xích Uyên Ma Tôn cho dù bị hào quang vô cực chém thành hai mảnh nhưng vẫn chưa hề chết, hai mảnh thân thể áp sát lại giữa không trung, khôi phục như cũ.
Sức sống của Thánh hoàng dồi dào đến mức đáng sợ, so với Vu Hoàng không biết cường mạnh hơn bao nhiêu lần. Diệp Húc đem hắn chém làm đôi, chỉ là chém đứt thân thể của gã, làm phai mờ một phần đạo văn đạo ngân của gã, huỷ đi một phần tu vi mà thôi!
Khi xưa Tây Vương Mẫu thu thập không biết bao nhiêu hào quang, bày ra đại trận, đều không thể đem Xích Uyên Ma Tôn hoàn toàn tiêu diệt, mà chỉ khiến hắn trọng thương, có thể thấy nếu muốn tru sát một vị Thánh hoàng, rốt cuộc khó khăn đến đâu!
"Vẫn chưa chết sao?"
Diệp Húc bước lớn lên trước, hào quanh quay vòng, giống như dây roi, khoá trụ cổ của Xích Uyên Ma Tôn, không ngừng ma diệt tu vi của gã. Một tay khác của Diệp Húc hoá thành Ngũ Đế ấn, hung hăng đánh vào ngực Xích Uyên Ma Tôn.
Xích Uyên Ma Tôn bị một kích lực mạnh đánh bay, đập lên toà núi hùng vĩ này, phát ra từng tiếng nổ ầm vang, toà thần sơn này không biết cấu tạo từ loại khoáng vật gì mà lại chỉ bị lõm vào một hố sâu chưa tới mấy trượng, đất đã bắn tung toé.
Diệp Húc ánh mắt ngưng tụ, chỉ thấy cấu tạo của số đất đá bay xuống rất kỳ lạ, không ngờ lại là do từng quả tinh thần tạo thành, những tinh thần to nhỏ không biết do ai luyện hoá cô đọng lại thành đá, xây dựng lên một toà núi kỳ vĩ như vậy!
"Là ai mà lại có loại thủ pháp này, đem vô số tinh thần chế luyện thành núi?"
Hắn hơi ngẩn ra, trong lòng ngẫm nghĩ: "Toà đại sơn này, dường như có cùng trọng lượng với Côn Luân Thần Sơn và Tu Di Sơn, tương đương với trọng lượng cả một thế giới, chẳng trách ta căn bản không có cách nào lay động, thậm chí muốn đánh vỡ một khối đá hơi lớn một chút đã có vẻ vô cùng khó khăn. Đây chính là thực lực của cường nhân chân chính trên Thiên giới sao? Đáng sợ, thật sự đáng sợ…"
Vù!
Hào quang cuộn tròn, một lần nữa cuốn Xích Uyên Ma Tôn lên, kéo đến phía trước Diệp Húc.
"Tây Hoàng Công, lão đây liều mạng với ngươi!"
Xích Uyên Ma Tôn gào thét, hai tay thiên biến vạn hoá, vô số đạo Xích Đế Ma Thủ Đại Thủ ấn điên cuồng hướng Diệp Húc công tới. Chỉ một thoáng liền không đếm hết số công kích rơi trên thân Diệp Húc, đánh đến mức quanh thân hắn những tiếng rung tang tang không ngớt, trong cơ thể hiện ra một lầu một tháp, chống đỡ toàn bộ số công kích này.
Thân hình Diệp Húc khẽ lắc lư, khoé miệng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, tái khởi một chưởng, hoá thành Cửu Sát ấn, thân hình Xích Uyên Ma Tôn bắn lên cao vút, một lần nữa đâm vào toà đại sơn hùng vĩ.
Sau khi Diệp Húc tiến vào Thiên giới, ngọc thụ trong lầu điên cuồng hút lấy tiên linh chi khí của Thiên giới, khiến tu vi của hắn không ngừng hồi phục, mơ hồ vượt qua thời kỳ suy yếu. Xích Uyên Ma Tôn càng ngày càng kém xa hắn, càng ngày càng không phải là đối thủ của hắn.
Ầm ầm!
Toà núi này một lần nữa bị Xích Uyên Ma Tôn đâm lõm xuống một hố còn sâu hơn lúc này.
Diệp Húc bước lớn lên trước bức đến, đủ loại ấn pháp liên tiếp xuất ra, đem Xích Uyên Ma Tôn đánh đến cuống quít lùi về sau, phun cả máu miệng. Cùng lúc đó, hắn tế khởi Vô Cực hào quang, không ngừng ma diệt tu vi của Xích Uyên Ma Tôn, không ngừng kéo lớn chênh lệch giữa hai người.
Thời không trong Thiên giới rõ ràng không giống với hạ giới, không gian cực kỳ chắc chắn, khả năng chống chịu công kích của vu pháp và vu bảo lớn đến mức ba nghìn thế giới không thể tưởng tượng.
Với thực lực của Diệp Húc và Xích Uyên Ma Tôn, nếu là ở ba nghìn thế giới xuất ra một chiêu, gần như có thể phá huỷ nghìn vạn dặm tinh không, đánh bạo tinh cầu, phá huỷ đại châu, đem toàn bộ luyện hoá, còn ở nơi đây, bọn họ thậm chí ngay cả hư không cũng không thể đánh hỏng.
Thậm chí, Nhân Hoàng Thánh chủ đến đây, đến bay cùng đừng mơ tưởng có thể bay lên được, trong Thiên giới, Nhân Hoàng Thánh chủ chỉ được coi như một nhân vật nhỏ bé, địa vị thấp kém. Chỉ có Vu Hoàng mới có thể có được địa vị tốt, chiến cứ linh sơn, Thánh hoàng lại có thể hùng bá một phương, còn Vu Tổ thì có thể khai tông lập phái.
Thần Vương Đế Quân tối cao vô thượng liền có thể thống trị một giới, trở thành người đứng đầu giới đó.
Tốc độ chiến đấu của hai người cực nhanh, Diệp Húc tiến sát từng bước, Xích Uyên Ma Tôn không ngừng lui sau, xuyên qua cả toà đại sơn này, đủ loại ấn pháp không ngừng phát ra, sáng chói giống như những vũ trụ hình thù kỳ quái, đủ loại đạo văn đạo ngân thậm chí đạo ngập tràn khắp sơn cốc.
"Thập đại đạo môn!"
Xích Uyên Ma Tôn dù sao cũng là cường nhân cấp bậc Thánh hoàng, tận lực đè nén mối giận trong lòng, sau thân hiện ra cửu toà công đức chi môn và Xích Đế ma môn, trấn trụ thương thế trên thân thể mình.
"Toàn bộ linh mạch trong toà linh sơn này ra hết đây cho ta!"
Xích Uyên Ma Tôn mở miệng gầm rống, bên trong mười toà đạo môn lập tức truyền ra lực hút điên cuồng, kéo động linh mạch cất giấu trong toà linh sơn này.
Tinh quang trong mắt gã chớp động, mặc dù không biết tại sao tu vi của Diệp Húc đột nhiên hồi phục nhanh như vậy, nhưng gã lại biết rất rõ nếu như bản thân không khôi phục lại toàn bộ tu vi, thì e rằng khó thoát khỏi kiếp nạn này, hơn phân nửa sẽ bị Diệp Húc giết chết.
Hùng sơn chấn động, đột nhiên từng sợi tiên linh chi mạch bay lên, cũng phải có đến mấy trăm sợi khiến Xích Uyên Ma Tôn vừa mừng vừa sợ, đang định đem chỗ linh mạch này hấp thu luyện hoá, khôi phục tu vi thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng một tiếng nổ ầm vang, chỉ thấy một sợi Thái Thanh linh mạch bay lên không trung, tản phát ra khí tức mạnh mẽ sánh ngang Thánh hoàng.
"Trời ơi, đây là chỗ quái quỷ gì thế? Tại sao ngay cả Thái Thanh linh mạch loại linh mạch cao đẳng trên Thiên giới cũng có vậy?"
Xích Uyên Ma Tôn suy nghĩ mông lung, trong lòng lập tức cảm thấy không ổn, mơ hồ biết rằng mình đã chọc đúng tổ ong. Người có thể nắm giữ được Thái Thanh linh mạch, chắc chắn không thể coi thường!
Gã cũng đã từng đến Thiên giới, chỉ là sau đó bị Đại Hắc Thiên ép phải trở về phàm thế, nên đối với kết cấu Thiên giới có chút hiểu biết. Bên trong Thiên giới, về cơ bản toàn bộ linh mạch cấp bậc tam thanh đều là vật có chủ, người nắm giữ những linh mạch này ít nhất cũng phải là bá chủ cấp bậc vu tổ.
Phía xa, Hắc Thiên Ma Tôn cuối cùng cũng tìm đến, xa xa nhìn đến toà hùng sơn tráng lệ này cùng với hai người Diệp Húc và Xích Uyên Ma Tôn, lập tức mặt hơi biến sắc, do dự một chút, không dám tiến lên.
Đến khi hắn nhìn thấy Xích Uyên Ma Tôn một mạch đem mấy trăm tiên linh chi mạch trong toà hùng sơn nhổ hút hết lên, thậm chí dẫn ra một sợi Thái Thanh linh mạch, mới hít vào một luồng khí lạnh, lẩm bẩm nói: "Hai tên này, đúng là tự tìm đường chết, cư nhiên dám xông vào lãnh địa của Tạo Hoá Môn, toà hùng sơn này chính là do Tạo Hoá Thần Vương thu thập tỷ vạn tinh thần mà luyện thành thần sơn, làm căn cơ cho Tạo Hoá Môn…Tạo Hoá Thần Vương quy thuận đương kim thiên triều, không có ở đây, nên đã đem ngôi vị môn chủ giao cho đệ tử của mình, mặc dù Tạo Hoá Thần Vương không ở đây nhưng cao thủ trong Tạo Hoá Môn vẫn rất nhiều, hai tên này lại dám gây ra tai hoạ lớn như vậy, e rằng bọn chúng phen này gay to rồi…"
Bên trên toà hùng sơn này, mơ hồ hiện ra một cung điện nguy nga, đếm không hết số cung điện tiên khuyết, lúc này rất nhiều cao thủ canh giữ Tạo Hoá Môn đều bị Diệp Húc và Xích Uyên Ma Tôn làm cho kinh động, một luồng khí tức mạnh mẽ dị thường phóng thẳng lên trời.
Chỉ thấy giữa không trung, từng thân hình đột nhiên xuất hiện, ánh mắt như điện, hết thảy nhìn xuống Diệp Húc và Xích Uyên Ma Tôn.
Những đệ tử của Tạo Hoá Môn này thoạt nhìn chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, nhưng thực tế lại rất nhiều tuổi, nếu là ở ba nghìn thế giới, thì mỗi người đều sẽ là nhân vật cấp bậc lão quái vật, lão tổ tông.
Khí tức của bọn họ vô cùng hùng hậu, thấp nhất cũng là cấp bậc Vu Hoàng, thậm chí còn có mấy vị cường nhân đã tu thành Thánh hoàng.
Còn phía sâu trong toà cung điện này, lại có một luồng khí tức cổ lão xông thẳng lên trời, hoá ra một toà đạo môn, đạo môn mở rộng, chỉ thấy từng dải thiên địa đại đạo bay lượn bên trong, ấn chứa một đạo lý vô cùng huyền ảo vô cùng huyền bí, rõ ràng là một vị đã mở ra đạo môn, siêu thoát tiến lên cấp bậc Vu Tổ.
"Gay go rồi!"
Diệp Húc trong lòng hoảng sợ, Xích Uyên Ma Tôn cũng toát mồ hôi lạnh, không còn để ý đến chuyện cắn nuốt chỗ linh mạch này, hai người cơ hồ đồng thời gào thét hướng phía xa điên cuồng chạy.
"Không ngờ lại là hai vị đại thánh ở đây chuyện!"
Các đệ tử của Tạo Hoá Môn hừ lạnh một tiếng, một vị Thánh hoàng trong đó quay người cúi đầu, lên tiếng nói: "Dám hỏi môn chủ, hai người này nên xử lý thế nào?"
"Hai tên tiểu bối cuồng vọng, suýt nữa quấy rầy đến sự tĩnh dưỡng của Vương Phi, tội đáng muôn chết."
Trong tạo hoá môn, đột nhiên truyền đến một âm thanh thanh lệ, chỉ thấy đạo môn trên đỉnh núi, đạo vận đại đạo lưu động, hoá thành một vị thiếu nữa, đứng ở trước cửa.
Đây là chính là một tôn hoá thân của Vu Tổ, đạo vận thiên thành, lấy đạo vận hoá luyện thành hoá thân, mạnh mẽ đến mức có thể đè sập trời đất!
Môn chủ Tạo Hoá Môn không ngờ lại là một thiếu nữ dung mạo tuổi tuổi thanh xuân, quả thật là nằm ngoài dự liệu của Diệp Húc
"Bắt lấy bọn chúng, giết ngay tại chỗ, không được làm lớn tiếng, nếu không sẽ kinh động đến Vương Phi." Thiếu nữ kia từ trên nhìn xuống, tuỳ ý lườm Diệp Húc và Xích Uyên Ma Tôn, lạnh nhạt nói.
Các cường nhân thủ hộ Tạo Hoá Môn đồng loạt vâng mệnh, xông thẳng lên trời, hướng Diệp Húc và Xích Uyên Ma Tôn đuổi giết, phía sau hai vị Thánh hoàng phía sau đều dựng lên một toà đạo môn, bên trong đạo môn đột nhiên xuất hiện một bộ Thánh bảo, trấn áp chư thiên, ầm ầm áp xuống Diệp Húc và Xích Uyên Ma Tôn.
Phía xa, Hắc Thiên Ma Tôn lập tức mừng rỡ, ha ha cười lớn: "Hai tên này, Tạo Hoá Vương Phi cư nhiên ở bên trông Tạo Hoá Môn, lại cộng thêm Tạo Hoá Môn chủ, hai tên này nhất định sẽ chết không chỗ chôn thân, chết đến không thể chết lại được nữa… chết hay lắm, chết hay lắm, Xích Uyên thằng nhãi này, đáng chết lắm, dám đùa giỡn chị dâu…"
Hai toà đạo môn và hai bộ Thánh bảo áp xuống, Xích Uyên Ma Tôn không khỏi biến sắc, lập tức nói: "Tây Hoàng Công, thù hận giữa chúng ta để sau rồi nói, nếu không cả hai người chúng ta đều sẽ chôn thân ở đây!"
"Được!"
Diệp Húc thình lình trở nên dữ dội, hoà quang trong tay cuốn lấy cổ Xích Uyên Ma Tôn, hướng hai toà đạo môn nghêng đón.
"Tây Hoàng Công, ngươi đây là ý gì? Ngươi mượn đao giết người, giết chết ta, ngươi cũng không thoát khỏi Tạo Hoá Môn được đâu!"
Xích Uyên Ma Tôn kinh hãi vô cùng, hai toà đạo môn khống chế Thánh bảo ầm ầm phi đến, trong chớp mắt khiến toà đạo môn của gã bị nghiền nát, từng đạo Công Đức Kim Luân trùng trùng điệp điệp đều nổ tung hết, đạo văn đạo ngân quanh người gã trong chớp mắt cũng bị luyện hoá, tu vi trong người mất hết.
Diệp Húc lạnh nhạt nhìn gã, thản nhiên nói: "Xích Uyên, ngươi dám uy hiếp vợ ta, ngươi cho rằng ta sẽ vẫn liên thủ với ngươi sao? Hiện tại, ngươi có thể chết rồi!"
Vô Cực hào quang chặt đứt cổ của Xích Uyên Ma Tôn, gã quả thực cường mạnh, hai đoạn thân thể lần lượt chạy trốn đến hai hướng khác nhau, tốc độ cực nhanh!
Hai toà đạo môn điều khiến Thánh bảo khẽ rung lên, khiến hai đoạn thân thể của gã bị chấn vỡ, vô số đạo vân đạo múa rợp trời, chạy trốn chắp nơi.
"Xích Uyên, ngươi trốn không thoát đâu, Chư Phật Thập Phương Thế Giới ấn!"
Diệp Húc hai tay vung lên, Chư Phật Thập Phương Thế Giới ầm ầm bay ra, phật quang khắp trời đại phóng quang minh.