ĐỘC CHIẾM EM, ĐỂ EM TRẠCH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Hàn Phong

Qua thêm một hôm nữa, nhiệt độ Du Dữu lại bình thường, cơ thể tốt hơn.

Nhưng Thương Am vẫn không yên tâm, ở nhà cả ngày không đi đâu. Rất có cảm giác muốn ở cùng một chỗ với Du Dữu đến thiên hoang địa lão.

Du Dữu chỉ còn triệu chứng nghẹt mũi, tâm trạng càng phức tạp: Vừa thấy may mắn vì bệnh nên không phải ra ngoài vừa thấy áy náy vì Thương Am phải thay đổi kế hoạch do mình.

Cảm giác áy náy khi ảnh hưởng đến công việc của Thương Am cứ kéo dài đến khi hắn đi mua khẩu trang về, im bặt.

“Đeo cái này rồi đi ra ngoài, không lo lắng lây nhiễm cho người khác.” Thương Am mỉm cười giơ khẩu trang lên, tự tay đeo cho Du Dữu “Độ to cũng vừa vặn.”

“Chú…” Giọng mũi Du Dữu vẫn còn nặng, nghe như tủi thân “Đeo cái này thì không xoa mũi được…”

“Nếu che kín quá thì tạm dùng miệng thở đã. Tôi hỏi bác sĩ Từ rồi, có khẩu trang thì sẽ không bị khô quá.”

“…”

Nhìn mặt Du Dữu không tình nguyện, Thương Am sờ sờ đầu cậu “Đi một chút, không chừng về sẽ hết nghẹt.”

Du Dữu cảm thấy chú nói đúng, lắc đầu từ chối một cách nhã nhặn “Không còn sức, tay chân cứ nhũn ra, không muốn đi…”

Thương Am sửng sốt, sờ trán cậu “Không sốt mà… Có phải do ăn thanh đạm, ít thịt quá?”

Du Dữu chớp mắt “Thế… em ăn thêm?”

Thương Am suy nghĩ, thấy tình hình của cậu cũng không nghiêm trọng nên bảo nhà bếp làm thêm một phần thịt kho tàu. Còn cố ý cho thêm một chút nấm đùi gà theo sở thích của cậu, đun nhừ. Ngoài ra thêm hai quả trứng chiên, phối hợp với nước sốt thịt kho tàu ăn cùng cơm nóng hổi, không cần thêm thức ăn gì nữa.

Du Dữu ngửi thấy mùi thơm, cả người thêm bao sức. Nhưng vẫn rất cẩn thận đi từ từ đến, nhìn như cậu nhóc ốm yếu đáng thương.

Nhóc ốm yếu đáng thương ăn liền một lúc hai bát cơm, ợ một cái, để đũa xuống; cậu ngả lưng vào lưng ghế, hạnh phúc đến sắp nhũn cả xương ra.

Giờ đã là sau bữa cơm trưa, Thương Am nhìn cậu mỉm cười “Có sức rồi?”

Du Dữu lẩm bẩm một câu, lấy gối ôm hình cà rốt từ ghế bên cạnh qua ôm, ung dung chuyển sang một cái ghế lười khác ở cạnh cửa sổ “Ừm… ăn no quá rồi, hơi buồn ngủ.”

“Vừa ăn no không được ngủ ngay” Thương Am bất đắc dĩ thở dài, đỡ người dậy để dựa vào ngực mình, từ từ xoa bụng “Để dạ dày tiêu hóa mười lăm phút đã.”

Mười lăm phút sau, Du Dữu ngáy nhẹ.

Đánh thức cậu để đi bộ thì chắc chắn không được. Thương Am lo cậu ngủ đến sái cổ nên ôm người vào phòng ngủ, kéo rèm cửa; mình thì tự lấy một cái ghế, ngồi cạnh đọc sách trên kindle.

Đợi đến khi Du Dữu tỉnh ngủ, Thương Am muốn tiếp tục việc đi bộ thì cậu lại duỗi lưng rồi đi nhà vệ sinh. Đã đi phải mất mười phút, vừa ngồi ừ ừ vừa chơi game.

Ngồi nhà vệ sinh xong thì lại nói sau khi ngủ bị đổ mồ hôi thấy khó chịu, thế là vào phòng tắm ngâm bồn. Trong bồn tắm còn cho thêm một tầng bọt biển phồng phồng mịn mịn hương đào.

Du Dữu híp mắt nằm trong bồn, trong làn hơi nước mông lung gọi Thiết Khắc nhưng người đi vào lại là Thương Am.

Thương Am cũng không ngờ cậu ở trong phòng tắm chẳng có tiếng động là đang ngâm bồn, sửng sốt một chút mới hỏi “Muốn cái gì?”

Du Dữu chớp mắt, trên mặt nước phủ đầy bọt trắng chỉ lộ ra một cái đầu ướt sũng “Chú? Cũng không có gì, chỉ là ngửi mùi thơm này bỗng muốn uống nước đào~”

Thế là có nước đào ấm, thời gian ngâm trong bồn lại dài hơn một chút.

Chờ mãi đến khi Du Dữu ra thì tóc lại ướt sũng, Thương Am không yên tâm khi để cậu cứ thế ra ngoài nên lại kéo người qua sấy tóc.

Đang sấy thì Du Dữu đưa tay sờ “Í? Tóc em dài thế rồi à?”

Thương Am cũng nhận ra, cảm xúc sờ lên rất thoải mái “Muốn cắt à?”

Cắt tóc… nghe giống như việc phải đi ra ngoài.

Vẻ mặt Du Dữu nghiêm túc, cẩn thận suy nghĩ “Thế nhưng trình độ của mấy tiệm cắt tóc bên ngoài rất hên xui. Không chừng em đi cắt lại bị xấu điên đảo. Những chỗ cắt đẹp thì lại phải hẹn trước.”

Thương Am không nghĩ nhiều, trực tiếp lấy điện thoại báo quản gia tìm thợ cắt tóc có tay nghề.

Du Dữu: “Không thì em tự cắt!”

Thương Am: “…?”

Thương Am chuyển sang đứng trước mặt cậu, nhìn mặt Du Dữu chăm chú “Em biết cắt tóc?”

Du Dữu nhìn lại cực kỳ nghiêm túc “Không.”

Lại một lần nữa Thương Am cảm thấy mình không theo kịp suy nghĩ của Du Dữu.

Du Dữu cầm tóc mái của mình lên “Thực ra chỉ là chỗ này hơi dài, cản mắt. Khi đi ra ngoài bị gió thổi thì sẽ khó chịu. Em có thể tự mình cắt trước?”

Thương Am sờ chỏm tóc kia, cảm thấy không yên tâm sợ cậu cắt hỏng rồi lại thấy mặt quá xấu càng không chịu đi ra ngoài “Hay là để tôi gọi thợ cắt tóc đến nhà.”

Du Dữu bỗng cứng đờ.

Từ từ, thợ cắt tóc đến nhà thì vẫn phải đích thân gặp thầy Tony* mà!

(*bên Trung hay gọi chung thợ cắt tóc là thầy Tony.)

“Nếu không thì chú cắt cho em?” Du Dữu nói ống tay áo của hắn “Xấu cũng không sao. Hơn nữa tay nghề của chú ổn mà!”

Thương Am: “Vì sao không muốn để người khác cắt tóc cho em?”

Du Dữu: “Bởi vì sẽ bị chạm phải lỗ tai với cổ, bị nhột. Nhất là máy cạo tóc, cứ rung rung. Mỗi lần cạo tóc sẽ khiến em thấy ngứa từ cổ xuống lưng. Thế thì em không chịu được, sẽ ngọ nguậy ấy!”

Thương Am: “…”

Hizzz.

Nghĩ đến hình ảnh đó đã khiến cả người Thương Am rất khó chịu.

Xúc giác của Du Dữu nhạy cảm, nhất là lỗ tai cùng vùng gần cổ. Bình thường kể cả là Thương Am cũng chỉ chạm khi ở trên giường.

Càng nghĩ thì lại càng không chịu được…

Nhưng cắt tóc thì sao có thể hoàn toàn không chạm vào. Kể cả không chạm thì cũng bị những dụng cụ khác đụng vào.

Cuối cùng Thương Am chịu thua, gọi quản gia mang kéo và những đồ cần thiết khác đến, thử tự cắt tóc cho Du Dữu.

“Tôi chỉ từng tự cắt cho mình vài lần, có thể không đẹp.”

“Không sao~ chú cắt em đều thích!”

Chờ cắt tóc xong, thổi tóc vụn cho sạch. Du Dữu nhìn ngoài cửa sổ, cười ngọt ngào.

“Chú, sắp muộn giờ cơm rồi. Nhiệt độ bên ngoài chắc cũng giảm rồi, hôm nào đi ra ngoài sau vậy~”

“Hửm?” Thương Am giật mình cũng nhìn ra ngoài, ánh sáng đã tối đi. Nhiệt độ thực tế thông báo trên điện thoại cũng không thoải mái như buổi chiều, bắt đầu có gió, đúng là không hợp cho việc ra ngoài “Được.”

Thương Am buồn bực, cảm thấy thời gian một ngày sao trôi nhanh như vậy.

Rõ ràng chưa làm được gì.

Hắn còn cố ý nhịn không play trong phòng tắm.

Kỳ lạ.

Tương tự, vì đủ mọi vấn đề nên tình huống đi ra ngoài thất bại cứ thế lặp lại một tuần.

Ngày thứ hai, Du Dữu ngồi canh trước ti vi xem livestream, ngủ trưa rồi tự mình xuống bếp làm món pudding trứng không dính[1] mất mấy tiếng.

Ngày thứ ba, định mang Thiết Khắc đi ra ngoài nhưng đến thời khắc mấu chốt Thiết Khắc lại như xe bị tuột xích, hỏng phần cứng nên chỉnh chỉnh sửa sửa đến trưa.

Ngày thứ tư, dây giày Du Dữu bỗng đứt. Cậu bắt đầu mê tín, bảo đây là điềm báo gở, là điềm cực kì xấu, có thể ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm. Thương Am là người hay nghi ngờ, nghe thế cũng thấy chột dạ nên giữ người ở lại trong nhà.

Ngày thứ năm…

Đến ngày thứ tám, sau khi Du Dữu rời giường thì kêu lên sợ hãi.

Bởi vì có con mèo nhỏ chui từ cửa sổ vào!

Du Dữu sờ con mèo màu quýt lông xù, chỉ vào đùi mình rồi quay lại nhìn Thương Am: “Em bị phong ấn rồi! Không đứng dậy được!”

Thương Am: “…”

Con mèo này từ đâu đến?

Con mèo màu cam, bụng trắng, tất chân trắng, màu cam đối xứng ngang trán, người béo, mặt to, mắt híp lại sẽ thành hai đường chỉ, đang lười biếng ngáy khò khò, đôi móng vuốt mềm mềm thì đang giẫm sữa[2] trên bụng Du Dữu.

Du Dữu không dám động người sợ dọa nó chạy mất, hai tay lại kích động che miệng lại, nhịn xuống âm thanh chuẩn bị hét ra do con mèo này quá đáng yêu.

Thiết Khắc bên cạnh thì tận chức tận trách quay gần quay xa nhiều lần, thỉnh thoảng còn dùng một cánh tay khác để chụp từ nhiều góc độ

Không biết sao, Thương Am nghĩ đến con chó trước đó không lâu.

Nhưng là, mèo thì…

“Muốn nuôi à?”

“Không muốn.”

Trả lời trong một giây.

Du Dữu ngượng ngùng gãi đầu “Nhưng mà nó đáng yêu thật ài, còn có vòng cổ nên chắc có nhà khác nuôi, chỉ chạy qua bên chúng ta thôi? Hay là tìm lại chủ nhân xem có phải làm mất nó hoặc là nuôi thả?”

Thương Am đi qua xem, trên mặt vòng cổ có một mã QR, quét mã thì hiện ra một dòng số nên thử liên hệ.

Sự thật chứng minh đó là mèo của hàng xóm sát vách mới dọn đến. Tuy gọi là hàng xóm nhưng khoảng cách giữa các căn biệt thự cũng không gần, bình thường chẳng gặp mặt.

Chủ của mèo liên tục cảm ơn, nói là mèo quýt nhà mình cả ngày thích chạy khắp nơi đến giờ sẽ tự về. Nếu như nó định ăn nhờ ở đậu thì chắc chắn không được chiều, đừng tin khuôn mặt giả dối làm bộ đói đến đáng thương của nó.

Du Dữu cũng làm vẻ mặt vừa đáng thương vừa vô tội một cách giả dối, một người một mèo ngẩng đầu nhìn Thương Am “Em có thể chơi với nó một lúc không?”

Thương Am đưa tay sờ Du Dữu, thở dài “Chơi đi, chờ nó về rồi thì làm việc khác.”

Trong ấn tượng của Thương Am thì mèo là loài sinh vật lạnh lùng, thỉnh thoảng sẽ tìm đến con người cũng chỉ để đổi lấy lợi ích. Chỉ cần làm theo lời của chủ nhân nó, không cho ăn uống thì chẳng mấy sẽ chán mà rời đi.

Chờ nó đi thì lôi Du Dữu ra ngoài tản bộ chắc chắn vẫn kịp.

Kết quả qua ba, bốn tiếng, Du Dữu vẫn nằm trên sôpha, con mèo nằm trên người Du Dữu, cả hai cùng buồn ngủ, hoàn toàn không định dừng lại dễ dàng.

Thậm chí Du Dữu vì bị phong ấn nên nín cả đi vệ sinh.

Ngày thứ tám.

Thương Am nhìn lịch trên điện thoại, nghĩ lại những ngày qua đã làm gì.

Lại đến giờ cơm tối, việc đi ra ngoài hôm nay cũng thấy vô vọng rồi.

Hắn còn nghi ngờ có phải ‘cưỡng chế’ lại đến quấy rối, khiến Du Dữu không thể đi ra ngoài…

Lại xem mở đầu và đại cương của kịch bản gốc… không có vấn đề gì. Nếu ‘cưỡng chế’ còn tác dụng thì chắc chắn sẽ khiến Du Dữu điên cuồng muốn ra ngoài, như thế thì mới triển khai những kịch bản khác được.

Đến ngày thứ chín, tin tức thông báo mỗi ngày xuất hiện một xu hướng nào đó, cắt ngang suy nghĩ của Thương Am.

Dường như có tư tưởng nào đó bỗng bộc phát. Một số lượng lớn người từ chức để hướng đến thơ ca và du lịch. Một lượng người biến thành cuồng công việc với tên mĩ miều là vì ước mơ. Số người phát minh những đồ dùng thần thánh cho người lười bỗng tăng mạnh. Rất nhiều người bỗng buông bỏ việc tự sát, chuyển sang theo đuổi Rock n’Roll. Có nhiều người diễu hành yêu cầu giảm bớt thời gian làm việc, phản đối doanh nghiệp bóc lột sức lao động…

Lợi hại hơn nữa là khi Thương Am liên hệ với người bán nhà xe thì bên kia phản hồi lại gần đây đơn đặt hàng bỗng tăng gấp đôi nên nhà xe thiết kế theo yêu cầu này sẽ giao hàng trễ nửa tháng.

Thương Am tìm hệ thống 100 thì đối phương lại đang ngủ đông để tự kiểm tra lại nên hắn đành dùng chương trình bên trong kiểm tra số liệu thời gian thực về việc nâng cấp thế giới.

Tra rồi mới biết số lượng linh hồn hoàn chỉnh so với tổng số nhân khẩu đã tăng từ chưa đến 10% đến 49%.

Trong phòng khách, Du Dữu vừa hát vừa ngồi trên ghế xoay đi ngang qua thư phòng, thấy tâm trạng có vẻ rất tốt.

Lúc Thương Am mở cửa đi ra thì Du Dữu đang hát đến đoạn rap. Qua giọng hát của cậu thì thành tấu đơn.

“… Đứng mệt thì ngồi xổm ngồi xổm mệt thì ngồi~ ngồi mệt thì nằm nằm~ nằm mệt thì ngủ, không ngủ được ấy~ dà~”

Hát đến đoạn cuối Du Dữu còn ngáp một cái thật to, không có tiếng.

Cậu quay đầu lại thấy Thương Am, nở nụ cười tươi rói “Chú~ tối nay ăn gì~”

Thương Am: “Mấy ngày gần đây đến cả tội phạm chung thân trong tù cũng bắt đầu nghĩ lại cuộc đời mình, tìm lại bản thân. Em có đầu mối gì không?”

Đôi lời tác giả:

Thương Am: Hình như gần đây có một sức mạnh thần bí nào đó cứ cản chúng ta ra ngoài hẹn hò, em có đầu mối gì không?

Du Dữu: … Không, không có!

[1] Pudding trứng không dính.



[2] giẫm sữa

Bình luận

Truyện đang đọc