ĐỘC CHIẾM EM, ĐỂ EM TRẠCH

“Anh chắc chắn chứ?” 100 có vẻ không đồng ý: “Tuy rằng tôi là hệ thống, hơn nữa nếu anh chủ động rời khỏi thế giới này thì sẽ cũng sẽ có lợi cho tôi, nhưng làm như vậy, Du Dữu sẽ không vui, sau đó 451 cũng sẽ không vui, cuối cùng vẫn liên lụy tới tôi. Nói thật, làm như vậy tôi cũng rất là bối rối.”

“Yên tâm.” Thương Am đưa tay. Trong bóng tối, hắn mở đôi mắt ra, trong mắt mang theo vẻ thẫn thờ, dường như có rất nhiều chuyện đang lướt qua trong đầu hắn: “Dù có như thế nào, Du Dữu sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Chỉ cần Chúa Tể Quyền chủ động buông tha cho thế giới này, làm cho thế giới biến thành nơi không có chủ, thì Cưỡng Chế sẽ mất đi phương hướng, cuối cùng rời đi.

Nhưng cũng bởi vì như vậy mà Thương Am sẽ biến thành người bình thường, kết quả sẽ trở thành như những người khác, bị các hệ thống tẩy não, từ nay về sau trở nên đần độn.

Sẽ không thể ý thức được bản chất của thế giới này là gì, không thể nhớ được mình là ai, cũng không biết được thế giới chỉ là thế giới ảo dù đã từng giãy giụa, nỗ lực, không màng cài chết để đổi lấy tất cả. Chân tướng và sự thật, những thứ duy nhất mà hắn quan tâm sẽ dần dần biết mất khỏi đầu hắn cùng với linh hồn hắn.

Sau đó sẽ giống với những người khác, dù có nghe thấy ai nói thế giới này chỉ là ảo thì cũng chỉ cảm thấy khinh thường hoặc thấy thú vị mà bật cười.

Từ nay về sau, biến thành người bình thường. Trong mắt chỉ còn lại tương lai phát triển của xí nghiệp, quan hệ gia đình có vui vẻ hay không, hạnh phúc tình yêu có kiên cố hay không hoặc những dự định trong tương lai.

Là những chuyện ngu ngốc mà lúc trước Thương Am chán ghét nhất, muốn xóa bỏ nhất.

Xuống máy bay, Du Dữu đeo ba lô và kéo theo một cái vali nhỏ, đứng tại chỗ, lâm vào hoang mang.

Hình như… Cậu đã bỏ qua một việc rất quan trọng.

Cậu không biết nói tiếng nước này.

Hình như tiếng Anh cũng không quá phổ biến…

Dù có phổ biến đi chăng nữa, trình độ tiếng anh của cậu cũng chỉ dùng lại ở mức viết, kỹ năng nói của cậu cơ bản là con số không, cậu không hiểu được các giọng khác nhau trong tiếng Anh.

Mười phút sau, một bác gái cao lớn mặc quần áo lao động đi tới, mỉm cười hỏi cậu có chuyện gì.

Du Dữu:???

Sau một hồi khua tay múa chán, Du Dữu đi theo người đó.

Dù sao cũng không quen đường, nghe cũng không hiểu người ta nói gì, cậu đành phải lấy ra địa chỉ khách sạn mình đã đặt trước cho người ta xem.

Bác gái gật đầu rồi lại gật đầu, Du Dữu cũng gật đầu theo.

Chắc là đã giao tiếp thành công rồi nhỉ?

Ngồi trên xe, Du Dữu nghĩ thầm như vậy.

Lại qua hơn 10 phút, xe dừng lại.

Du Dữu xuống xe thì ngay lập tức sửng sốt.

Đây đâu phải khách sạn đâu?

Đây rõ ràng là đồn cảnh sát mà?

Đột nhiên xuất hiện rất nhiều cảnh sát vây xung quanh, Du Dữu sợ đến mức bất động, không nói nổi câu nào. Cậu tròn xoe mắt, đột nhiên nhập vào trạng thái của học sinh tiểu học, bị dắt vào trong phòng, ngu ngơ ngồi tại chỗ, hai tay nắm chặt thành nắm đấm đặt trên đầu gối, hoang mang vô cùng.

Trông các cảnh sát… Rất tốt bụng, vui vẻ cười toe toét, không biết là họ đang nói gì.

Du Dữu đột nhiên mới nhớ tới một phần mềm phiên dịch, gõ những từ bọn họ đang nói nhiều nhất vào, ấn vào phiên dịch.

Phiên dịch sang tiếng Trung: Bạn nhỏ.

Du Dữu:???

Các anh gọi tôi là bạn nhỏ?

Tại sao không đưa tôi đến thẳng khách sạn của tôi chứ!!!

Du Dữu buồn bực.

Buồn bực thì lại thành ra muốn ăn, nên bụng cậu kêu lên ùng ục.

Bên trong sở cảnh sát lập tức trở nên yên tĩnh trong một giây. Một đám nam nữ to lớn như trâu, ai cũng đều cao hơn Du Dữu hai cái đầu trở lên đồng loạt quay đầu,”vèo” một cái nhìn về phía Du Dữu.

Du Dữu:?!?

Ối!

Cậu sai rồi, cậu thật sự sai rồi!

Cậu không nên nóng vội bay đến đây!

Cậu không thể sống sót ở đất nước đáng sợ này được!

Lẽ ra cậu nên dẫn theo thông dịch viên!

Hai người cảnh sát nói gì đó với nhau rồi chào các đồng nghiệp khác, đi ra ngoài.

Du Dữu càng căng thẳng hơn.

Chỉ chốc lát sau, hai người đã quay trở về, cầm trong tay một cái hotdog nóng hổi, lớn gần bằng cánh tay Du Dữu.

Thơm quá.

Du Dữu ngẩng đầu, chỉ chỉ hotdog rồi lại chỉ chỉ mình, nghiêng đầu.

Cái này, cho tôi à?

Cảnh sát cười tủm tỉm gật đầu, gật đầu rồi lại gật đầu.

Tốt ghê.

Đất nước này thật là thân thiện.

Du Dữu ăn hotdog, cảm thấy thật vui vẻ, vừa cảm thấy hơi mặn, chú cảnh sát cao to lại đưa qua một ly đá.

Tuyệt vời!

Mọi người thấy Du Dữu ăn đến mức mắt cũng híp cả lại thì cảm thấy vui lây, sẵn không có việc gì, tất cả đều đi ra cửa.

Nửa giờ sau, Du Dữu nhìn các món ăn đặc sản địa phương gần xếp được được thành một ngọn núi nhỏ ở trên bàn xe, sợ ngây người.

Sau khi cho Du Dữu đồ ăn xong, gần một nửa số cảnh sát cũng yên tâm giải tán.

Du Dữu quay đầu, thấy các cảnh sát đang giải tán, nghĩ rằng hẳn bọn họ đi phá án hoặc ra ngoài, kết quả một người thì ra ngoài chơi ván trược, một người thì nấu cháo điện thoại ở phòng nước, một người khác thì đang bắt chước diễn lại cảnh kinh điển trong The Matrix với đồng nghiệp.

Còn lại ba người lái xe cảnh sát đi ra ngoài, bốn mươi phút sau trở về, trong ngực ôm một chú mèo con bị gì đó mà lông suýt cháy khét, râu cũng xoăn lại.

Thật sự là một đất nước tràn đầy tình thương một cách kì diệu.

Không biết cậu còn phải ngồi ngốc ra ở cục cảnh sát bao lâu nữa.

Nhưng cậu đã đưa hóa đơn đặt trước và địa chỉ khách sạn, hẳn sẽ không bị giữ lại quá lâu đâu… Nhỉ?

Dù sao ở đây cũng được ăn uống.

Du Dữu lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cho chú, phát hiện không có tín hiệu, bèn dùng cách vẽ ra biểu tượng wifi để lấy mật mã wifi của cục cảnh sát.

Vẫn không có tin nhắn của chú, chắc là do vẫn còn đang bận.

Hôm nay cục cảnh sát náo nhiệt lạ thường, chỉ chốc lát sau, những vị cảnh sát nhàn rỗi lại lần lượt cứu được một chú chó lạc đường, dẫn một cậu bé ba tuổi đang gặm kẹo que dường như bị lạc đường trở về.

Đến lúc này, Du Dữu bỗng nhiên hiểu ra tại sao cậu lại bị mang về.

Không phải họ gọi đùa cậu là “bạn nhỏ” mà là đang nghiêm túc gọi như vậy…

Khổ ghê.

Sau khi kết nối với internet được một lúc, điện thoại bỗng nhiên nhận được một loạt 451 tin nhắn.

Du Dữu ấn mở xem, kinh ngạc đến mức ngây ngẩn cả người.

“Du Dữu! Khi nãy đột nhiên chỉ số hắc hóa đột nhiên về không!”

Về không rồi?

Ngón tay cậu run lên, rồi hít sâu một hơi, tỉnh táo lại, vội vàng nhắn tin lại, không cẩn thận đánh sai mấy chữ, sửa lại ba lần mới xong.

“Vậy chú hết bận rồi à, cậu phải đi rồi sao? Tất cả kết chú rồi à?”

Bên phía 451 lại trở nên yên lặng khoảng chừng một phút.

Ba phút.

Năm phút.

Du Dữu bắt đầu đứng ngồi không yên.

Một cảnh sát cao lớn đi đến, khom người, che phủ toàn bộ đỉnh đầu Du Dữu, sau đó nói gì đó mà cậu không hiểu, chỉ về một phía, muốn dẫn Du Dữu đi đến đó.

Du Dữu ngốc nghếch tưởng có thể ra khỏi cục cảnh sát bèn đi theo, sau đó được dẫn tới nhà vệ sinh nam.

Du Dữu: …

Được đấy, nhưng bây giờ chưa cần, cảm ơn.

Lúc này 451 đã nhắn lại.

“Vẫn chưa xong, vì Cưỡng Chế cứ bám theo mãi, không chịu biến mất hoàn toàn. Bọn họ đang rất cố gắng, chẳng mấy chốc sẽ kết thúc. Du Dữu cậu mau quay trở lại đi, nếu sau khi Thương Am về nhà không tìm thấy cậu thì phải làm sao đây!”

Du Dữu xem hết tin nhắn thì quay lại đọc lại các tin cũ.

Cưỡng chế à…

Sau khi tiếp nhận phần lớn năng lượng từ hai hệ thống, Du Dữu cũng có thể cảm nhận phần nào sự tồn tại của Cưỡng Chế.

Ví dụ như bây giờ, nếu cẩn thận, tập trung lực chú ý cảm nhận thì vẫn có thể ước chừng nó có khoảng bao nhiêu năng lượng, đang tập trung ở chỗ nào.

“Đùng” một tiếng.

Du Dữu sửng sốt, nhìn trái nhìn phải, không biết tiếng động phát ra từ chỗ nào.

Nhưng những người khác lại không phản ứng gì, giống như… Chỉ có mình cậu nghe được âm thanh khi nãy.

Du Dữu trở lại trước bàn, ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngay vào lúc nãy, dường như thế giới đã trở nên… Khác đi.

Không thể nói rõ rốt cuộc là chỗ nào bị thay đổi, nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, giống như là tất cả mọi thứ đã bị một thứ khác giống vậy thay thế.

Có lẽ là độ chói chang của ánh nắng, có lẽ là hình bóng đổ, có lẽ là gió, là mây, là các tòa nhà cao tầng, tiếng kêu của mèo, hương vị bánh quy.

Nhưng điều duy nhất cậu có thể chắc chắn là, cậu thích dáng vẻ ban đầu của chúng hơn.

Không được…

Du Dữu vẻ mặt nghiêm túc ngồi xuống, không chớp mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, ánh mắt rơi trên thân của những chú chim đang đậu trên ngọn cây.

Một dòng chữ phát sáng yếu ớt, rất khó bị chú ý tới vào ban ngày, lướt qua trước đôi mắt đen như mực của cậu.

A, cậu cảm thấy thật kì diệu.

Không ngờ cậu lại có thể cảm giác được sức mạnh của chú đang bộc phát ở một góc nào đó của thế giới.

Giống như pháo hoa.

451 nói, chỉ còn bước cuối cùng này thôi là Cưỡng Chế sẽ biến mất.

Cho nên, nếu nó hoàn toàn biến mất, cậu có thể gặp lại Thương Am lần nữa đúng không?

Sau khi thế giới duy trì được dáng vẻ mà nó nên có, Thương Am sẽ vui vẻ quay trở về nhà nhỉ.

Cậu nhìn được một lát thì trên bầu trời bắt đầu trở nên hơi âm u.

Tuyết lớn bay lả tả, bỗng nhiên rơi xuống thành phố này.

Đám cảnh sát trong phòng cũng phát hiện tuyết, ai cũng kêu lên kinh ngạc, chạy ra ngoài hoặc đến bên cửa sổ nhìn tuyết, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, sốt ruột thảo luận.

Du Dữu lại đeo ba lô lên, cũng không xách theo rương hành lý, chạy ra ngoài theo.

Bọn họ cho rằng người bạn nhỏ nọ đi chơi tuyết nên không để ý hướng đi của cậu, kết quả Du Dữu chạy thẳng ra cửa lớn, ngăn một chiếc xe taxi lại, leo lên ngồi.

Tài xế xe taxi:! @# $%(*...% —-~?

Du Dữu: …

Trên điện thoại di động là Google Maps, Du Dữu chỉ vào một vị trí nào đó cho bác tài xế nhìn, cũng may bác tài xế rất dễ nói chuyện, gật gật đầu rồi đạp chân ga đi luôn.

Chỉ chốc lát sau, đám cảnh sát phát hiện không thấy bạn học nhỏ đâu bèn vội vàng đuổi theo. Bác tài xế hoảng sợ nhìn Du Dữu, Du Dữu bỗng nhiên lắc đầu, nước mắt rưng rưng.

Không phải tôi! Tôi không phải người xấu! Đừng để bị đuổi kịp!

Đột nhiên, không biết bác tài xế hiểu ra điều gì, nghiêm túc gật đầu, bắt đầu đua xe với chiếc xe phía sau.

Hệ thống 100: “Lạ thật… Bên ngoài hình như có tiếng gì đó, anh dừng lại trước đi, không chừng Cưỡng Chế lại đang gây sự.”

Thương Am: “Không để ý tới là được, căn phòng này rất kiên cố.”

Hệ thống 100: “Không… Anh cứ đi xem thử một chút đi.”

Vào lúc Thương Am đẩy cửa ra, bên ngoài quả nhiên là một cảnh tượng náo nhiệt.

Vào lúc ra nước ngoài, Thương Am đã từng tưởng tượng ra rất nhiều kết cục của mình, kết cục của Du Dữu.

Nếu tất cả đều thuận lợi, sau khi tất cả kết thú, hắn sẽ mua món quà mà Du Dữu thích nhất, về đến nhà, sau đó được Du Dữu nghênh đón, một lần trải qua cuộc sống sinh hoạt hàng ngày như trước.

Nếu tất cả đều không thuận lợi, hẳn hắn sẽ gặp phải một chút rắc tối, cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của 451 và 100, nhờ đến những ngày còn sót lại ở thế giới này, hoặc là những thứ khác, một lần nữa tìm đường về nhà.

Hắn cũng từng đoán rằng, sau thất bại ban đầu, muốn quay lại sẽ khó khăn hơn. Có thể là cưỡng chế, cũng có thể là hệ thống không gian sẽ kiên trì cản trở hắn thực hiện mục tiêu của mình.

Nhưng hắn chưa hề nghĩ tới mình sẽ nhìn thấy Du Dữu xuất hiện ở trước mắt như một kỳ tích ở trong cảnh tượng như vậy, trong khoảng thời gian như vậy, mang theo những chuyện bất ngờ ngoài ý muốn quen thuộc, từng bước một đi về phía hắn.

Tóc trên đầu vì đã quá lâu chưa chải nên rối bù như tổ chim, ba lô nhỏ nhăn núm, đi theo phía sau là một đám cảnh sát hùng hổ, thêm một tài xế lái xe người châu Á với hiểu lầm to lớn, cứ như vậy một thân một mình chạy như bay về phía hắn.

Rõ ràng chỉ là khoảng cách mười mấy mét, Du Dữu chạy đến mức thở gấp, sắc mặt hồng hồng, khóe mắt cũng hồng hồng.

Rõ ràng cậu không nói được tiếng bản địa nhưng lại không chuẩn bị hướng dẫn viên du lịch hay phiên dịch, cứ như vậy mà đến đây.

“Chú…” Du Dữu ôm lấy hắn, giọng nói còn mang theo giọng mũi: “Em đến đón chú về nhà nè.”

Hầu kết Thương Am hơi dịch chuyển, bỗng nhiên cảm giác cuống họng trở nên vô cùng khô khốc, nói chuyện cũng trở nên thật khó khăn,

“Được.”

“Đinh!”

Du Dữu quay đầu, nhìn về phía lò vi sóng trong phòng.

Thương Am xoay đầu cậu lại: “Không phải cái đó.”

“Dạ.”

Bình luận

Truyện đang đọc