ĐỘC GIA SỦNG THÊ P3

Chương 33: "Con rể xấu" đi gặp bố vợ (3)

'Mẹ đuổi ba ra thư phòng ngủ à ?'

Giang Bối Bối chống cằm nhìn gương mặt nghiêm nghị của ba mình lại nhìn qua người mẹ xinh đẹp đang nhìn mình với ánh mắt phức tạp.

Thoạt nhìn hình như không phải vậy nha. Mẹ trước giờ luôn rất thương ba, làm sao nỡ đuổi ba ra thư phòng ngủ chứ ?

'Giang Phẩm Huyên !' Giọng Phạm Trọng Nam nghiêm hơn mấy phần, trực tiếp gọi thẳng tên con gái.

'Ba...' Giang Bối Bối bắt đầu cảm thấy hơi sợ bởi vì ba trước giờ chưa từng nghiêm khắc với cô như thế.

'Frank, có gì thì từ từ nói, đừng dọa Bối Bối sợ.' Phạm Uyển Viện ôm cháu gái vào lòng dỗ dành.

Đời này tiếc nuối lớn nhất của bà là không thể sinh cho người đàn ông mình yêu một đứa con gái, trước giờ vẫn yêu thương hai đứa cháu bảo bối của nhà họ Phạm như con gái ruột của mình, đương nhiên không chịu nổi khi thấy đứa nhỏ bị trách mắng.

Huống gì đây cũng đâu phải chuyện gì to tát.

Sở dĩ bà muốn cùng theo ra sân bay không phải vì muốn chất vấn cô cháu nhỏ của mình mà vì lo lắng con bé bị ba mình mắng. Thực tế chứng minh lo lắng của bà không thừa.

'Phải đó, anh hung dữ với con làm gì chứ ?' Giang Tâm Đóa ngồi bên cạnh cũng nhịn không nổi lên tiếng.

Giang Bối Bối nhìn biểu hiện của mọi người thì đại khái cũng đã đoán ra chắc chắn chuyện có liên quan đến Quan Cảnh Duệ.

Nghĩ tới đây cô mới sực nhớ ra, đến nơi đã lâu rồi mà cô vẫn chưa kịp gọi điện thoại cho anh mất rồi.

Haizz, đã hứa là vừa xuống máy bay thì sẽ gọi báo bình an ngay.

Nhưng giờ thấy ba có vẻ tức giận như vậy, để muộn một chút rồi gọi sau thôi.

'Giang Phẩm Huyên, con nói ba nghe xem, về một chuyến này con đã làm chuyện xấu gì rồi ?' Cả Phạm Uyển Viện và Giang Tâm Đóa ra mặt đều không thể dập tắt lửa giận trong lòng Phạm tổng tài.

'Ba, con có làm chuyện xấu gì đâu ?' Giang Bối Bối rất không phục phản bác lại.

Ghét thật, ba lại bắt đầu giở phong thái tổng tài bá đạo ra rồi đó, tưởng đây là Phạm thị hay sao chứ ?

'Không làm chuyện xấu, vậy cớ gì phải vội vã đính hôn ? Con mới bao lớn chứ ? Ba tuyệt đối không đồng ý.' Phạm Trọng Nam trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Quả nhiên là chuyện này, tin tức nhanh thật đấy !

'Ba, sao ba lại không nói lý lẽ vậy chứ ? Con với Quan Cảnh Duệ đang quen nhau, vậy cũng không được sao ?'

'Con mới bao lớn chứ ?'

'16.'

'16 lớn lắm rồi sao ? Ba nói không được là không được.' Ít nhất cũng phải đến 18 tuổi hắn mới có thể miễn cưỡng chấp nhận.

'Sara, mẹ...' Giang Bối Bối quay sang tìm trợ giúp.

Ba trước giờ luôn rất thương cô, sao lần này lại phản đối quyết liệt vậy chứ ?

'Ai cũng không được nói giúp nó.' Phạm Trọng Nam lần nữa lên tiếng cảnh cáo.

Người một nhà cãi nhau ở trong xe quả thực không phải chuyện hay ho gì, Phạm Uyển Viện và Giang Tâm Đóa hiểu điều đó nên đều im lặng, một phần khác là vì muốn xem người đàn ông trước giờ luôn xem con gái như hòn ngọc trên tay này thẩm vấn cô con gái yêu thế nào.

Đến lúc hai cha con nháo đến trở mặt nhau, đừng trách bọn họ không nhắc nhở trước rồi, con gái ngày thường luôn rất ngoan ngoãn nghe lời nhưng tính tình cũng rất bướng bỉnh, một khi chuyện nháo lớn rồi, cũng không dễ dỗ đâu.

'Có làm chuyện xấu gì không ?'

'Cái gì gọi là chuyện xấu ?'

OK, lần này Phạm tiên sinh thừa nhận mình bị con gái hỏi cho không biết trả lời thế nào, qua mấy giây, hắn hắng giọng, 'Con trai với con gái ở cạnh nhau kiểu gì cũng có một vài hành động thân mật.'

'Ý ba là nắm tay, hôn gì đó ?' Giang Bối Bối thay ba mình nói ra.

'Hôn ?' Giọng Phạm tiên sinh bất giác cao lên, hỏi lại với vẻ không thể tin nổi, sắc mặt đã trở nên khó coi đến khó mà hình dung.

Có nhầm lẫn không vậy ? Tự mình nghĩ trong đầu là một chuyện, nghe con gái nói ra lại là một chuyện khác...

Đứa con gái mà mình nâng niu như trân bảo trong lòng bàn tay chỉ mới mười mấy tuổi đã bị một thằng con trai nhúng chàm, sự khó chịu trong lòng hắn thực không cần phải nhắc tới.

Nếu như cái tên oắt con nhà họ Sầm kia lúc này đang đứng trước mặt hắn, hắn không đánh cho một trận mềm xương mới là chuyện lạ.

'Hai đứa sau này cấm tuyệt đối không được ở riêng rẽ cùng nhau nữa.'

Cuối cùng, quả thực lửa giận đã cháy bừng bừng, Phạm tiên sinh nghiến răng nghiến lợi chốt lại một câu.

Không được ở riêng rẽ cùng nhau ? Ý tức là nói ba vẫn đồng ý cho hai người quen nhau sao ?

Giang Bối Bối nghĩ tám phần là ý này, vậy thì chẳng sao cả, dù sao những vệ sĩ mà ba phái đi theo cô cũng chẳng làm gì được cô, thế thì tùy ba thôi.

Tâm tình cuối cùng cũng được thả lỏng một chút, cô bắt đầu quay sang trò chuyện với mẹ và Phạm Uyển Viện.

Suốt trên quãng đường còn lại về nhà họ Phạm, sắc mặt Phạm Trọng Nam vẫn u ám vô cùng, chỉ tiếc là cô gái nhỏ đang chìm đắm trong tình yêu nồng nhiệt của tuổi trẻ không rảnh để quan tâm đến tâm trạng của papa yêu dấu, vừa về đến nhà thì đã vội vàng chạy vào phòng gọi điện thoại tâm sự với bạn trai mất rồi.

'Đúng là nữ sinh ngoại tộc.'

Phạm Trọng Nam nhìn bóng dáng tung tăng như cánh bướm của cô con gái cưng đang chạy ào đi, cắn răng hung hăng nói.

'Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa.' Phạm phu nhân xinh đẹp tao nhã bê một ly trà qua, đưa đến tay chồng rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, 'Con gái dù sao cũng sẽ có ngày gả ra ngoài mà.'

Tuy rằng Bối Bối giờ vẫn còn nhỏ nhưng nếu đối tượng là tên nhóc Quan Cảnh Duệ kia, cô vẫn thấy rất yên tâm.

Dù sao hai gia đình thân thiết như vậy, hai đứa nhỏ từ nhỏ đã biết nhau, tuy rằng Quan Cảnh Duệ kia tính tình bướng hơn những cậu trai bình thường khác mấy phần nhưng bản tính thực sự không xấu.

Cô tin cậu nhóc đó sẽ không bắt nạt con gái nhà mình.

'Nhưng không phải bây giờ.' Cơn giận trong lòng Phạm Trọng Nam vẫn còn chưa nguôi, hậm hực nói.

'Nếu hai đứa nó quyết định đến với nhau, đính hôn cũng đâu có sao đâu. Với quan hệ giữa hai nhà chúng ta, chẳng lẽ anh thật sự muốn vì chuyện của con gái mà trở mặt sao ?'

Mà cũng đâu phải chuyện kinh thiên động địa gì cho cam !

'Anh lên lầu trước.'

Phạm Trọng Nam đặt ly trà trên tay xuống bàn, đứng lên bước lên lầu.

OK OK, người đàn ông nhất thời không cách nào chấp nhận chuyện người tình kiếp trước bị một người đàn ông khác cướp đi, chuyện này cô hiểu. Vậy cứ để hắn tìm chỗ yên tĩnh từ từ điều tiết cảm xúc thôi, Giang Tâm Đóa thở dài một tiếng.

*****

Chia cách đối với một đôi tình nhân đang chìm trong yêu đương nồng thắm mà nói, thực sự là một sự dày vò, huống gì bọn họ còn cách nhau một Đại Tây Dương, lệch nhau đến tám tiếng đồng hồ.

Dù cho điện thoại, chat video mỗi ngày bao nhiêu cũng không cảm thấy đủ.

Bởi vì, nhìn thấy được nhưng sờ không tới.

Cái loại cảm giác ngứa ngáy ấy, thật sự khó chịu đến chết đi được.

Cộng thêm bởi vì mỗi ngày cậu vẫn phải đến công ty thực tập mà múi giờ ở hai nơi lệch đến tận 8 tiếng đồng hồ nên thời gian hai người nói chuyện, chat videao thực ra cũng chẳng có bao nhiêu.

Thật sự phải chịu đựng đến bức bối vô cùng.

Cũng may, những ngày tháng gian nan ấy rốt cuộc cũng chậm chạp trôi qua, nửa tháng sau khi Giang Bối Bối trở về, hai vợ chồng Sầm Chí Quyền và Sầm Cảnh Duệ cuối cùng cũng xuất phát đi Anh.

Vốn dĩ Sầm Ngôn Nhược nói muốn tiễn anh trai ra sân bay ai ngờ đến nơi lại tự mình chui vào máy bay, ai nói thế nào cũng không chịu xuống.

Mục đích của cô bé ngoại trừ tham gia nghi thức đính hôn của anh trai và chị Bối Bối ra, mục đích lớn nhất chính là muốn chị Bối Bối đưa mình đến vườn Hoa Hồng.

Thế nên, một nhà bốn người ngồi máy bay riêng đến Luân Đôn.

Đương nhiên là cả gia đình họ Phạm đến sân bay đón tiếp.

Phạm Trọng Nam tuy rằng không nói gì nhưng sắc mặt vẫn không hề vui vẻ chút nào.

Ngại vì người lớn hai bên đều có ở đây, hai người trẻ tuổi dù nhớ nhung nhau đến mấy cũng chỉ có thể lấy mắt nhìn đối phương.

Bởi vì Phạm tiên sinh không cho phép hai người tiếp xúc nhiều chứ đừng nói là có bất kỳ sự đụng chạm nào.

Hai vợ chồng Sầm Chí Quyền có thể hiểu được tâm trạng của Phạm Trọng Nam lúc này bởi vì bọn họ cũng có con gái, vì vậy cũng chẳng quá để thái độ bực dọc của hắn vào lòng.

Nhưng Quan Mẫn Mẫn thầm nhủ với lòng, sau này nếu con gái cô muốn đi lấy chồng, lúc gặp phía nhà trai, thái độ của cô nhất định càng phải kiêu kỳ hơn nữa mới được.

Đoàn người rầm rộ kéo về biệt thự của nhà họ Phạm...

Bình luận

Truyện đang đọc