ĐỘC GIA SỦNG THÊ P3

Chương 37: "Con rể xấu" đi gặp bố vợ (7)

Trời Luân Đôn mùa đông, lại vào lúc nửa đêm nửa hôm thế này quả thực lạnh vô cùng.

Giang Bối Bối vừa mới mở cửa sổ he hé thì một luồng gió lạnh cắt gia cắt thịt đã quét qua đôi má mịn màng của cô khiến cô theo bản năng ngoảnh mặt sang hướng khác.

Chỉ thấy Quan Cảnh Duệ trên người chỉ mặc một chiếc quần jeans và áo len chui đầu lách qua khe cửa nhảy vào phòng, thuận tiện khóa cửa sổ lại, tấm rèm cửa vừa dày vừa nặng cũng được cậu kéo lại, ngay lập tức, sự lạnh lẽo của đêm đông bị ngăn lại bên ngoài.

'Đêm hôm khuya khoắt, trời lại lạnh như vậy, anh chạy tới trèo ban công làm gì vậy ?'

Giang Bối Bối đưa tay giúp cậu phủi những bông tuyết bám trên áo, giọng trách móc.

Sầm Cảnh Duệ xoay người, đưa tay kéo cô vào lòng, thấp giọng cười, 'Đêm hôm khuya khoắt mới dễ làm chuyện xấu mà.'

'Đây là nhà em đó, cẩn thận kẻo bị ba em phát hiện, chặt mất tay anh thì không ai cứu được đâu.' Cô huých cậu một cái sau đó nghiêng người tựa vào lồng ngực vẫn còn vương hơi lạnh của cậu, hai tay vòng qua ôm lấy thắt lưng cậu một cách đầy ỷ lại.

Mấy ngày nay ba với anh hai quá đáng quá chừng, không cho phép hai người gặp riêng nhau thì thôi đi, ngay cả ở nơi công cộng cũng không được phép có bất kỳ sự tiếp xúc nào, nắm tay cũng bị hạn chế chứ đừng nói gì là những hành động thân mật khác.

Tuy rằng ngày nào cũng gặp nhau nhưng chỉ những cái nắm tay lén lút thôi thì làm sao đủ đối với đôi thiếu niên nam nữ đang chìm trong tình yêu nồng cháy vì vậy, tuy rằng còn không thể làm gì hơn nhưng một khi tranh thủ chút thời cơ ôm đối phương, cảm nhận khí tức khiến bản thân mình trầm mê từ phía đối phương, dù chỉ một chút thôi thì cũng đã cảm thấy ngọt ngào vô cùng rồi.

'Bối Bối...' Cậu nâng gương mặt nhỏ nhắn đang tựa trước mặt mình trong đôi bàn tay, giọng nửa đùa nửa thật, '... hay là chúng ta học theo Romeo và Julliet bỏ trốn nhé ?'

'Không thèm.' Cô lập tức cự tuyệt, 'Loại tình yêu bi đát ấy tuyệt đối sẽ không xảy ra với chúng ta. Quan Cảnh Duệ, chúng ta yêu đương một cách đường đường chính chính, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau già đi, được không ?'

Cô không cho rằng kiểu tình yêu dùng cả sinh mạng ra để trả giá, oanh oanh liệt liệt như vậy là điều mình cần.

Cô chỉ muốn nắm tay người trong lòng, cùng anh đi hết quãng đường đời dài thật dài, sáng tạo tương lai của riêng họ, muốn một tình yêu trung trinh không thay đổi, một lòng một dạ vì đối phương, vậy là đủ rồi.

Hơn nữa, bọn họ cũng không hề giống Romeo và Juliet chút nào cả, tình yêu của họ không hề bị hai bên gia đình cực lực ngăn trở. Ba chỉ là cảm thấy cô còn quá nhỏ nên muốn quản chế một chút mà thôi, bọn họ nào có lâm li bi đát như Romeo và Juliet chứ.

'Ừ, nói đùa thôi.' Cậu thấp giọng đáp, đầu hơn cúi xuống đặt môi lên đôi phiến môi hồng mà mình ngày đêm tưởng nhớ kia, nồng nhiệt mà triền miên, lưu luyến không đành lòng dứt ra.

Càng hôn càng không đã ghiền, càng hôn càng không thấy đủ...

Cậu dứt khoát bế bổng cô lên, áp cả người cô lên cửa sổ, lại tiếp tục trút xuống những nụ hôn nóng bỏng khiến người ta không thở nổi, ngây ngô non nớt như cô làm sao chống đỡ nổi sự quấn riết của cậu, cứ để mặc đối phương hôn đến tận hứng.

Nụ hôn này kéo dài thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi Giang Bối Bối tưởng chừng như mình sắp đứt hơi mà chết mất thì cậu mới chịu buông tha cho cô, hai người tách nhau ra, cậu vùi đầu nơi hõm cổ cô thở dốc, 'Bối Bối, em phải mau mau trưởng thành đi, anh sắp chờ không được nữa...'

Thật không dễ dàng gì mới đợi được đến lúc hơi thở của Sầm Cảnh Duệ dần bình ổn trở lại, cậu ôm cô quay lại giường, cùng nhau ngồi xuống, đưa tay sờ đôi má bởi vì hành động thân mật vừa rồi của mình mà đỏ ửng như hoa đào của cô, xuống xuống lên lên thật lâu không nỡ rời tay mà ánh mắt cậu nhìn cô nóng rực, tưởng chừng như muốn nuốt chửng cô vào bụng vậy...

Điều này Giang Bối Bối không hoài nghi chút nào, nếu như cứ tiếp tục nhìn thế này, rất có khả năng cậu lại quyết định « ra tay » với cô giống như buổi tối hôm nọ trên du thuyền bất chấp lời răn đe của ba và anh hai.

Người này... đôi khi thật đáng ghét !

Cô thật không muốn cũng không dám tưởng tượng tình cảnh hai người bị bắt quả tang làm chuyện xấu hổ gì đó trên giường sẽ là như thế nào.

Khóe mắt liếc về phía tấm thiệp màu đỏ trên giường, cô vội vàng dời đề tài, 'Quà Giáng Sinh của anh thực chẳng có gì gọi là « ngạc nhiên vui vẻ » cả, vậy mà cũng khoác lác với em.'

Sầm Cảnh Duệ rốt cuộc cũng dời ánh mắt khỏi gương mặt cô, sau khi liếc qua tấm thiệp, cậu dời tầm mắt sau đó điềm tĩnh mở lòng bàn tay, nơi không biết từ bao giờ đã có sẵn một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, thiết kế đơn giản mà tinh tế, dưới ánh đèn phòng mờ mờ, viên kim cương phát ra những tia sáng lóng lánh thật xinh đẹp. Nhẹ nhàng nâng bàn tay nhỏ nhắn của cô lên, đặt lên mu bàn tay một nụ hôn âu yếm rồi mới thong thả đeo nó vào ngón vô danh của cô, vừa khít !

'Cái này, mới là « ngạc nhiên vui vẻ ».'

'Đẹp quá !'

Giang Bối Bối nâng tay lên nhìn kỹ chiếc nhẫn, kiểu dáng đơn giản, viên kim cương màu hồng phấn rất đặc biệt, rất sáng, không cần nghĩ cũng biết giá trị trên trời, hơn nữa là vật quý có tiền chưa chắc đã mua được. Chỉ có điều, với gia thế của mình, từ nhỏ đến lớn bản thân cô đã thấy qua đủ các loại châu báu giá trị, một chiếc nhẫn kim cương thôi, thực ra cũng chẳng có gì phải cảm thấy quá mức kinh ngạc, mấu chốt là người tặng là anh cho nên mới vui vẻ đến vậy.

'Mang vào rồi thì không được lấy xuống đâu đấy !' Sầm Cảnh Duệ cường thế ra lệnh sau đó sờ đầu cô vẻ cưng chìu, 'Sau này em là vị hôn thê của anh, nhớ phải nghe lời một chút thì anh mới thương !'

'Quan Cảnh Duệ, anh nói nghe hay nhỉ ? Thế nếu không nghe lời, anh dám không thương em ?'

'Không nghe lời, anh vẫn thương, « thương » tới khi nào em nghe lời thì thôi, hửm ?' Cậu kéo bàn tay đeo nhẫn của cô lên, cắn nhẹ một cái, ý vị sâu xa nói.

Câu nói bình thường nhưng giọng điệu và ánh mắt của cậu khiến Giang Bối Bối cứ cảm thấy có chút sắc tình trong đó cộng thêm cái cắn kia, cả người có chút tê dại, có chút ngưa ngứa.

'Đáng ghét ! Khuya lắm rồi, anh về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai còn đi chơi. Em cũng phải ngủ rồi !' Cô rút tay mình về, đẩy đẩy vai cậu, không ngờ Sầm Cảnh Duệ lại thuận thế nằm luôn xuống giường của cô, hai tay gối sau ót, trên mặt là nụ cười đầy ý xấu...

'Tối nay anh sẽ ngủ ở đây !'

'Anh điên rồi sao ?' Giang Bối Bối không nhịn được thét lên một tiếng, nhích tới bên cạnh cậu dùng sức kéo cậu dậy, 'Mau về phòng của anh đi, đợi lát nữa ba em mà nhìn thấy anh ở đây lúc này thì ba sẽ không vui đâu.'

'Em sợ ba của em không vui đến vậy mà không sợ anh không vui sao ?' Cậu có chút bất mãn hỏi lại, 'Ba em chắc đã đi tìm mẹ em chúc mừng Giáng sinh từ sớm rồi.'

Bạn gái kiêm vị hôn thê không chịu đặt cậu ở vị trí đầu tiên trong lòng, có chút bất mãn cũng là điều dễ hiểu thôi.

Huống chi hai người cũng không làm chuyện xấu hổ đến mức không thể gặp người gì, sợ gì chứ ?

'Quan Cảnh Duệ, anh nói chuyện sao mà chẳng tế nhị gì cả vậy.' Nghe cậu nói như vậy cũng có lý, ba mẹ trước giờ luôn về phòng rất đúng giờ, còn về chuyện hai người có thật sự ngủ sớm như vậy hay không thì cô làm sao biết được. Cho nên, vào lúc này đây, hai người chắc sẽ không phát hiện chuyện cậu đang ở trong phòng cô đâu nhỉ ?

Chỉ có điều, trong nhà đông người như vậy, tốt nhất là không thể chủ quan, ít ra cũng phải đợi cho đến khi ấn tượng của ba về Quan Cảnh Duệ tốt hơn một chút mới được.

'Không nói thế thì nói thế nào.' Cậu đưa tay véo nhẹ chóp mũi cô, 'Nói vậy là tế nhị lắm rồi, còn những lời thô tục hơn, anh sợ em không dám nghe ấy chứ.'

'Em không thèm nghe mấy lời nhảm nhí của anh, đồ đáng ghét.' Cô cũng học theo cậu, đưa tay véo chóp mũi cao thẳng của cậu, chỉ có điều lực tay mạnh bạo hơn nhiều.

'Sau này em sẽ thích nghe thôi.' Cậu cười một cách rất không đàng hoàng.

'Sau này, sau này nữa, sau nữa nữa cũng sẽ không thích.' Lực tay cô theo câu nhấn mạnh càng tăng thêm một chút, rõ ràng cố ý chọc tức cậu, kết quả lại bị người nào đó đẩy nằm xuống áp ở dưới thân, lại một trận cuồng hôn ập đến.

Sau đó nữa, hai người nằm bên cạnh nhau trò chuyện, cười đùa, thời khắc ngọt ngào qua đi thật nhanh, chớp mắt mà đã hơn hai giờ sáng, cậu mới lưu luyến không rời rời khỏi phòng cô.

Lần này, Giang Bối Bối không cho cậu nhảy qua ban công nữa, bên ngoài trời lạnh như vậy, lại có tuyết, lỡ như không cẩn thận té ngã thì làm sao bây giờ ?

Dù sao hai người cũng không làm chuyện gì xấu, cho dù bị ba bắt gặp thì chắc cũng không làm gì quá đâu nhỉ ?

Ở cửa phòng lại ôm lại hôn một hồi cậu mới luyến tiếc bảo cô mau quay về giường ngủ sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Bình luận

Truyện đang đọc