ĐỘC SỦNG THÀNH HÔN


Sau khi tan học, cô bực bội đi về phía phòng làm việc.
Trên đường, Thẩm Lăng gọi điện thoại đến. Đơn giản nói, "Học bù xong thì đến thẳng cổng trường học, anh đến đón em. "
Cô sợ run lên, "Anh ba, không phải anh nói về sau em đều ở nhà cậu sao?"
Đổi ý?
Cũng không được nha.
Bên phía Thẩm Lăng rất ồn ào, cô loáng thoáng còn nghe được rồi học sinh thảo luận cô giáo vật lý hôm nay mặc váy gì, anh ta đã ở trước cổng trường học?
Thẩm Lăng không nhanh không chậm nói, "Hôm nay nắng tốt, anh đến thăm nhà của tảng băng vạn, cũng không biết anh ta có bị phơi nắng đến bốc hơi không. Sẵn tiện đưa em cùng về luôn."
". . . . . ! ! !"
"Em có điện thoại gọi đến, cúp trước nhé."
Điện thoại gián đoạn thật lâu, cô mới hoàn hồn, bây giờ là nửa vui nửa buồn. Vui chính là cô vẫn có thể tiếp tục ở nhà cậu, buồn là cũng không biết hai người bọn họ sẽ xé xác nhau thế nào nữa đây.
Cô vội vàng gửi tin nhắn cho Mộ Thời Phong, [ Thẩm Lăng tới đón em về nhà cậu, sau khi tan học em có lẽ không có cách nào gặp anh được rồi. ]
Mộ Thời Phong, [ Em cách xa bọn họ một chút, chớ bị ngộ thương. ]
Đào Nhiên sau khi nhìn đầu liền có hắc tuyến, [. . . Anh biết bọn họ sẽ xé xác nhau? ]
Mộ Thời Phong, [ Tưởng Mộ Thừa là băng, Thẩm Lăng là hỏa. Băng hỏa hai thứ quan trọng của trời đất, yêu nhau không thể gần nhau, đương nhiên sẽ tàn sát lẫn nhau. ]
Thì ra ai cũng nhìn ra hai người bọn họ có mờ ám nha.
Cô vừa định hùa theo anh cười nhạo Thẩm Lăng cùng Tưởng Mộ Thừa, tin nhắn của anh lại đến, [ Anh bận rồi, trưa mai ăn cơm cùng em. Bảo bảo, đi học ngoan nhé. ]
Khóe miệng của cô không khỏi nhếch lên, cất điện thoại đi học bù.
Sau khi kết thúc 1 tiếng học bù, Tống Tử Mặc hỏi cô, "Có ai đón em chưa? Sẵn tiện anh đưa em về?"
"Anh ba của em đã sớm chờ em ở cổng trường rồi."
Anh ta cười yếu ớt gật đầu, đi cùng cô xuống lầu, trong lúc đó lại hỏi cô thích nhạc cụ gì.
Cô suy nghĩ một chút, hình như nhạc cụ gì cô cũng thích, nhưng bây giờ sở trường nhất chính là đàn vi-ô-lông, "Đàn vi-ô-lông, anh hiện tại đang học với một thầy nổi tiếng."
Giọng nói của anh ta chế giễu, "Còn biết nhạc cụ tao nhã như vậy, nghĩ đến em chỉ biết trốn tiết đánh lộn, còn có ngữ văn mãi mãi cũng không đạt cách chứ. "
Cô liếc mắt trừng anh ta, anh ta cười càng vui hơn.
Ở lầu cuối cùng sau khi tách ra, cô bước nhanh đến cổng trường học. Cũng không biết hôm nay Thẩm Lăng ăn trúng thứ gì, mà lại đến sớm như vậy đợi cô.
Vẫn chưa đến trước xe, tài xế cũng đã thay cô mở cửa xe sau.
Cô nói với tài xế tiếng cám ơn rồi ngồi vào trong, ném ba lô vào lòng của Thẩm Lăng, giương mi, "Anh ba, hôm nay ra ngoài chưa uống thuốc à?"
Thẩm Lăng vỗ vào đầu cô một cái, "Càng ngày càng không có quy củ, nếu như cứ để em ở nhà của vạn năm khối băng, em sớm muộn cũng sẽ thay đổi."
"Hả?" Thay đổi gì chứ?
Anh chỉ tay vào cằm, "Không có quy củ, em ngay cả quy củ đều mất tiêu, còn có thể không thay đổi à? "
". . . " Bắt bẻ môn ngữ văn của cô không tốt chứ gì!
Thẩm Lăng liếc nhìn ba lô tròn tròn vẫn đang nằm trên đùi của anh ta, biết là bên trong đã loạn không ra hình dáng gì, cũng không biết lại nhét vào mấy thứ lộn xôn gì rồi.
Đem ba lô của cô mở ra, chuẩn bị sắp xếp lại ba lô cho cô.
Trước kia mỗi tuần anh ta đều sắp xếp ba lô của cô một lần, đem tất cả bài thi đều phân loại xếp xong đặt ở trong bìa sơ mi, lấy giấy nháp đã dùng rồi ra, lại bỏ giấy mới vào, đồ dùng học tập trong hộp bút của cô đều do anh ta thay.
Từ khi cô đến chỗ của Tưởng Mộ Thừa, đã một khoảng thời gian thật lâu không có sắp xếp.
Lúc mở khóa kéo, anh nhìn liền choáng.
Bên trong rối tung lên.
Bài thi trắc nghiệm lại tiện tay nhét vào trong ba lô, nhét thành một cục không thể tưởng tượng được.
Đồ ăn vặt, cái ly, đáy ba lô lại còn có một áo đồng phục, đặt dưới cái áo là gói bánh cay còn đang ăn dỡ.
Cho nên quần áo đều bị bám mùi cay.
Ngoại trừ phiền muộn không nói, anh ta không biết phải nói với cô điều gì nữa, một chút năng lực tự lo cho bản thân cũng không có.
Cô không thể tự lo cho bản thân cũng có thể hiểu được, dù sao mọi chuyện của cô đều là anh một tay lo liệu, lớn như vậy, ngay cả gội đầu cô cũng không biết.
Nhưng vấn đề là, Tưởng Mộ Thừa cũng đuôi thật sao?
Trong ba lô đều loạn không ra cái gì, liền không thể không sắp xếp lại cho cô?
Đào Nhiên ngó đầu nhìn chiếc ba lô như cái thùng rác, cũng không có nửa phần xấu hổ, nhưng lại bắt đầu nịnh bợ, "Anh ba, tất cả đàn ông trên đời này, cũng không bằng anh nha."
Anh ta ngước mắt, "Đã như vậy, vậy em chờ lát nữa đánh Tưởng Mộ Thừa một cái trở tay không kịp, theo anh về nhà. "

". . . " Em có thể tỏ ra trung thành với anh, có thể giúp anh không tiếc cả mạng, nhưng chuyện về nhà này, cũng không cần đem ra thảo luận chứ, so với thảo luận về chuyện tiền bạc còn tổn thương tình cảm hơn đấy.
"Anh ba, em về sau nói không muốn luôn bị nói chung với tảng băng vạn năm, lạnh lẽo không nói, còn rất khô khan nữa, bực bội, hà tất tìm cho mình không thoải mái, anh nói có đúng hay không?"
Anh ta hừ lạnh một tiếng, "Đồ lòng lang dạ sói."
Không để ý đến cô nữa, bắt đầu tỉ mỉ sắp xếp ba lô cho cô.
Cô nhìn thấy đồng phụ bị lấy ra, cũng ngẩn ra, cô đem đồng phục nhét vào trong ba lô cũng quên sự tồn tại của nó, đây là đồng phục của Mộ Thời Phong, sau khi cô mượn dùng vẫn chưa trả.
Một lát trở về giặt sạch, bản thân tham lam giữ lại làm kỷ niệm.
Xe của Thẩm Lăng chạy thẳng một đường vào khu biệt thự, không có đưa ra bất kỳ giấy chứng nhận gì, bảo an trực tiếp cho đi.
Cô nghi ngờ nhìn anh ta chằm chằm, "Anh và Tưởng Mộ Thừa làm hòa rồi à?"
Vẻ mặt của anh ta không thèm để ý, "Là anh ta mời anh đến làm khách, nói thế nào cũng coi là người một nhà, anh đại nhân không chấp tiểu nhân, cho anh ta chút thể diện."
Mẹ nó, anh cũng thật sự nghĩ rằng bản thân ôm hỏa tiễn bay lên trời à.
Té chết đấy nha.
Lời nói này của Thẩm Lăng vừa nói ra, ngay cả tài xế đều cũng không được ho hai tiếng.
Lúc từ kính chiếu hậu nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Lăng, tài xế nhanh chóng thu liễm lại nụ cười trên mặt, làm bộ chuyên tâm lái xe.
Tưởng Mộ Thừa đang ở phòng khách xem lướt qua tin tức tài chính và kinh tế, nghe tiếng động liền ngước mắt, nhàn nhạt nhìn lướt qua sau đó lại nhìn về phía màn hình laptop.
Đào Nhiên ném ba lô lên bàn trà, "Cậu ơi, hôm nay sao cậu không ở phòng sách xem laptop?"
 "Chuyện này còn không rõ à, anh ta là vì muốn gặp anh sớm hơn vài giây đấy mà." Thẩm Lăng nói, trực tiếp tự đi về phía tủ rượu.
Tay cầm chuột của Tưởng Mộ Thừa hơi dừng lại, ánh mắt sắc bén lạnh như băng quét về phía anh ta.
Đào Nhiên đã dự cảm nguy hiểm có khả năng lập tức sẽ tới, hai người này xé xác nhau không xa đâu, cô cầm lấy ba lô, lại tiện tay cầm một quả táo, "Hai người trò chuyện nhé, con lên lầu làm bài tập đây. "
Nhanh như chớp biến mất trên cầu thang xoắn ốc.
Tưởng Mộ Thừa buông con chuột, khép laptop lại, chỉ vào cửa, "Thẩm Lăng, cửa ở đằng kia, cút thế nào không cần tôi bảo người khác làm mẫu cho cậu xem chứ."
Thẩm Lăng rót cho mình ly rượu đỏ xong, chầm chậm đi đến ngồi xuống bên cạnh Tưởng Mộ Thừa, khẽ nhấp một miếng mới tiếp lời của Tưởng Mộ Thừa, "Thật sự không cần người khác làm mẫu cho tôi đâu."
Cười như không cười nhìn chằm chằm Tưởng Mộ Thừa, "Tưởng tiểu tứ, tôi khá thích anh đích thân làm mẫu cho tôi hơn."
Tưởng Mộ Thừa đối với anh ta từ trước đến nay không cần nói đến phong độ và rộng lượng, nhặt con chuột không dây trong tay đập về phía Thẩm Lăng.
Thẩm Lăng tiếp được con chuột, rất không biết xấu hổ nói một câu, "Vẫn là anh tốt với tôi nha, biết con chuột trong nhà tôi không nhạy nưa, cái này nhanh đưa cho tôi một cái."
Tưởng Mộ Thừa xoa xoa mi tâm, một ngày gặp Thẩm Lăng da mặt dày này, anh ta liền bắt đầu hết cách.
Người đê tiện là vô địch, một chút cũng không sai.
"Thẩm Lăng, có chuyện gì thì nói, không có gì liền cút ngay cho tôi. \ "
Cãi nhau nhiều năm rồi, Thẩm Lăng sớm đã quen lời nói độc ác của Tưởng Mộ Thừa, cũng không để ý, thưởng thức vài hớp rượu đỏ xong, mới nói: "Về sau đừng cho Nhiên bảo mua những cuốn sách vô vị kia nữa, con bé hiện tại yêu sớm, đều tại mấy quyển sách kia của anh dạy hư."
Đáy mắt bình tĩnh của Tưởng Mộ Thừa hiện lên sóng lớn, "Thẩm Lăng, cậu ăn no rỗi việc à, chỉ vì chút chuyện này mà khiến cho tôi hủy tiệc xã giao?"
Thẩm Lăng đem ly rượu đặt lên bàn trà, lấy ra một miếng khăn ướt lau tay, "Tưởng Mộ Thừa, phàm là chuyện của Nhiên bảo, ở trong mắt tôi đều không phải chuyện nhỏ."
Tưởng Mộ Thừa hừ một tiếng, không phản bác.
Thấy Thẩm Lăng vẫn không có ý muốn rời đi, anh ta cau mày, "Thẩm Lăng, nói cũng đã nói xong, còn không đi? Thế nào, muốn qua đêm ở nhà tôi sao?"
Khóe miệng của Thẩm Lăng như cong lên, đem khăn ướt ném vào thùng rác, giọng điệu thản nhiên: "Nếu anh muốn tôi ở lại, tôi cũng không phải là không thể ở lại. "
Tưởng Mộ Thừa sờ qua điếu thuốc trên bàn trà , đem cái gạt tàn thuốc kéo đến trước mặt, đốt thuốc xong, liên tục hít một hơi.
Nói chuyện với người đê tiện như vậy, quả thực là lãng phí sinh mệnh.
Còn đem không khí rất tốt này khiến cho chướng khí mù mịt.
Lúc anh ta đi vào, thì nên gọi bảo vệ đuổi anh ta đi, nhắm mắt làm ngơ.
Thẩm Lăng cũng hút một điếu thuốc, sau khi ấn tắt điếu thuốc, anh ta liền trở lại chuyện chính, hỏi Tưởng Mộ Thừa, "Thư mời đến trường học anh đã nhận được chưa?"
Tưởng Mộ Thừa đã châm điếu thuốc thứ hai, gảy gảy tàn thuốc,"Nhận được rồi."
Thẩm Lăng: "Đây là thư mời kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường, trường học không phải coi trọng bình thường đâu, tháng 4 năm sau mới tiến hành lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, năm nay thì đã phát thư mời hết cả rồi."
Giương mắt nhìn về phía Tưởng Mộ Thừa, "Hôm đó anh đi không?"
Tưởng Mộ Thừa cảm giác giọng nói hơi khô, ném điếu thuốc còn sót lại ném vào gạt tàn thuốc, uống mấy ngụm nước trà, "Đi, không đi sợ là không được, hiệu trưởng đích thân gọi điện thoại cho tôi, cũng không thể làm mất thể diện của ông ấy được."
Thẩm Lăng hơi gật đầu, "Hiệu trưởng cũng gọi cho tôi, trong lời nói rất nhiệt tình thân thiết, nhưng tôi cũng chưa từng gặp ông ấy."
Sau đó hai người không hẹn mà cùng cười hai tiếng, có chút bất đắc dĩ.
Thẩm Lăng lại hỏi, "Kỷ niệm ngày thành lập trường lần này, anh định quyên góp bao nhiêu? Tôi dự định quyên góp theo anh, hai nhà chúng ta thân nhau như vậy, thực lực kinh tế cũng gần nhau, nếu như đưa ra hai con số, không tốt lắm. Đối với cá nhân chúng ta, đối với công ty, đều không tốt."

"Được thôi, trước khi quyên góp, tôi sẽ nói cho cậu biết số tiền, nhưng chắc chắn không ít đâu."
Sau khi chuyện kỷ niệm ngày thành lập trường này kết thúc, Thẩm Lăng sẽ thay Thẩm thị của anh ta phải thu mua một công ty dầu thô nước ngoài, trưng cầu ý kiến của Tưởng Mộ Thừa, đây mới là lý do đêm nay anh ta muốn đến đây.
Sau khi trò chuyện xong dự án thu mua, cũng đã chín giờ.
Tưởng Mộ Thừa lúc này mới nhớ tới, anh ta và Đào Nhiên chưa ăn cơm tối.
Thẩm Lăng cười nói, anh ta cũng chưa ăn cơm tối.
Tưởng Mộ Thừa lườm anh ta, "Nhà của tôi không có nhiều cơm đem cho như vậy. "
Thẩm Lăng xì một tiếng, nhưng vẫn không định rời đi.
Tưởng Mộ Thừa căn dặn người giúp việc đem cơm hâm lại, anh ta đứng dậy chuẩn bị lên lầu nhìn xem Đào Nhiên đang làm gì, không biết là thực sự đang làm bài tập, hay là đang cùng Mộ Thời Phong gọi videocall nói chuyện phiếm.
Lúc đi đến trước mặt của Thẩm Lăng, đột nhiên, dưới chân anh ta bị vấp, cơ thể mất thăng bằng, nhào tới trước, cũng may anh ta phản ứng linh hoạt, hai tay chống lên tay vịn của ghế sa pha, mới không có té thành chó ăn phân.
Anh ta quay đầu trợn mắt trừng Thẩm Lăng, Thẩm Lăng nhún nhún vai, rất vô tội, "Sô pha nhà anh thấp, chân tôi dài, ngồi lâu như vậy, cảm giác có chút tê dại, liền duỗi thẳng chân muốn thả lỏng một chút, nào biết rằng anh muốn đi ngang trước mặt tôi chứ."
 
Tưởng Mộ Thừa quan sát anh ta một lát, sau đó gọi quản gia đến, "Bảo người lấy thang xếp trong kho ra đây. "
Quản gia vô thức liếc nhìn Thẩm Lăng, vội vàng làm theo, bảo thủ hạ đi làm. Không đến 5 phút, thanh xếp cũng đã được đưa đến phòng khách.
Tưởng Mộ Thừa ý bảo quản gia đem cây thang sắp xếp xong, sau đó hướng về phía Thẩm Lăng nói, "Cây thang này cao gần năm mét, cậu không phải chân dài ngồi sô pha bực bội sao? Ngồi trên cây thang hẳn là đủ giãn chân dài dài của cậu chứ."
Trước khi Tưởng Mộ Thừa lên lầu lại căn dặn quản gia, "Nếu cậu ta ngại mệt sợ không muốn leo lên, gọi bảo vệ đưa cậu ta lên, rồi lại bảo người giúp việc múc cho cậu ta chén cháo, để cho cậu ta ngồi trên cây thang uống."
Thẩm Lăng híp mắt một cái, thật là mẹ nó cầm thú mà!
*
Trên lầu.
Đào Nhiên không gọi videocall với Mộ Thời Phong, anh nói trong khoảng thời gian gần đây anh sẽ rất bận rộn, ngoại trừ đưa bánh gato và cùng cô ăn trưa, những thời gian khác hận không thể chia đôi để dùng.
Cô đang ngẩn người trước sách bài tập.
Trong giờ học buổi chiều, cô liền đem lá thư đưa cho Hoàng Viên Viên, cô muốn sớm kết thúc thời gian khó chịu ghen tuông này nhanh một chút.
Hoàng Viên Viên khi nhìn thấy lá thư còn nguyên của mình, nên đã triệt để hết hy vọng, cũng sẽ không bao giờ chấp nhất với Mộ Thời Phong.
Dù sao không có mấy người nữ sinh sau khi bị từ chối, vẫn là kiên định mê luyến.
Nhưng kết quả cũng không phải là chuyện cô có thể đoán trước được.
. . .
Đã hai tuần rồi, hầu như mỗi buổi trưa cô sẽ cùng Hoàng Viên Viên không hẹn mà gặp.
Hoàng Viên Viên như người không có chuyện gì, không hề đề cập đến chuyện lá thư, vẫn cả ngày vui vẻ cùng cô đến căn tin, thỉnh thoảng chủ động trò chuyện đôi câu với Mộ Thời Phong.
Cô bất tri bất giác phát hiện, kỳ thực cô không phải có duyên lắm với Hoàng Viên Viên, mà là cô ta đặc biệt ở trên đường đến căn tin đợi cô.
Xem ra muốn đem nam thần biến thành người đàn ông của nhà mình rồi, thì phải có loại quyết tâm cùng nghị lực vượt 25 ngàn dặm đấy.
Hoàng Viên Viên không biết Mộ Thời Phong có bạn gái, cho nên cô ta càng ngăn cản càng dũng cảm, cũng không gì đáng trách, cũng không thể chỉ trích gì với cô ta được.
Ngay từ đầu cô rất không hiểu lý do Hoàng Viên Viên tiếp cận cô như vậy, mãi cho đến một hôm trong sân trường đều lan truyền tin Mộ Thời Phong lại đổi bạn gái mới, là người đẹp tên Hoàng Viên Viên của lớp 10-5.
Cô mới bừng tỉnh.
Thì ra Hoàng Viên Viên kiên trì, là vì tạo ra cái gọi là scandal.
Mà cô chính là người trực tiếp hợp tác tạo ra scandal này.
Lại sắp đến thời gian kết thúc tiết cuối cùng của buổi trưa, đầu của cô lớn lên, cô thật sự không muốn gặp lại Hoàng Viên Viên.
Lúc ăn cơm có một tình địch ngồi bên cạnh, cứ như vậy, cô sẽ bị tiêu hóa kém.
Còn 5 phút nữa là đến giờ tan học, cô nhận được tin nhắn của Mộ Thời Phong.
Mộ Thời Phong: [ Sau khi tan học đến cổng trường học. ]
Cô: [? ? ]
Mộ Thời Phong: [ Đến rồi sẽ biết. ]
Cô không hỏi nhiều nữa, anh không muốn nói, cho dù cạy miệng của anh, cũng sẽ không có bất kỳ thu hoạch gì bất ngờ.
Nhưng ngược lại là có thể không cần Hữu duyên gặp gỡ Hoàng Viên Viên rồi.
Tiếng chuông tan học vang lên.

Người khác đều chạy về phía căn tin, cô khoan thai chậm rãi đi hướng cổng trường học. Xa xa liền thấy anh dựa ở cửa phòng bảo vệ nói chuyện phiếm với bảo vệ.
Cái người này nha, thật đúng là biết tìm chuyện làm nhỉ.
Từ lần đầu tiên sau khi chạy xe đạp bị bảo vệ gọi lớn, anh đã bắt đầu thân thiết với bảo vệ, còn cùng nhau nói chuyện phiếm hút thuốc, cho nên anh có chạy xe, cũng không có ai xen vào nữa.
Đến gần, cô nói đùa, "Lão đại ơi, buổi trưa chúng ta uống gió đông bắc sao? "
"Phương hướng gió đều có, rau trộn. "
Cô đói bụng, không còn sức lực đấu võ mồm với anh, "Nói thật đấy, buổi trưa chúng ta ăn gì thế?"
Cũng không thể vì tránh né Hoàng Viên Viên mà cứ ngậm miệng không ăn chứ.
Anh đem thuốc lá dặp tắt, nói tạm biệt với bảo vệ, kề vai cô đi ra ngoài, "Về nhà ăn."
Cô tưởng mình nghe lầm, không thể tin nhìn anh.
Anh rất nghiêm túc gật đầu, chứng minh cô không có lãng tai.
"Nhưng thời gian hình như không đủ lắm."
Miệng của anh chu chu về hướng chung cư đối diện, "Anh muốn căn hộ ở bên cạnh, phòng có chút cũ, lại nhỏ, nhưng nhất thời cũng tìm không được căn phòng thích hợp hơn, trước hết ở tạm đi. Anh đã tìm một người giúp việc, lúc này chắc đã làm xong cơm, đang chờ nữ vương thưởng thức."
Cho nên, bọn họ về sau đã có ổ nhỏ rồi?
Một ổ nhỏ thuộc về hai người bọn họ.
Cô quay mặt chỗ khác hé miệng cười khẽ.
Qua đường cái, cánh tay anh khoát lên vai cô, "Cảm giác này không đúng nha, trang thái trong tưởng tượng không phải em nên ôm anh vừa cười vừa nhảy, nói với anh mấy câu cảm động chết được sao, nói không chừng còn có thể lấy thân báo đáp nữa. "
Cô dùng cùi chỏ thụi một cái vào hông của anh, "Nghĩ gì đấy! "
Anh chợt thu cánh tay lại, miệng ghé vào bên tai của cô, đầu độc cô: "Nhớ em."
Cô mặt đỏ tới mang tai, liền trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, cũng lộ ra vẻ thẹn thùng của bé gái, anh ở trên gò má của cô hôn một cái, cười ha ha.
Giống như một đứa trẻ đùa dai được như ý.
Ngây thơ hết thuốc chữa.
Cô không có để ý tới anh, để anh tự mình vui đi.
Chung cư xác thực rất nhỏ, cũng lâu năm rồi.
Lúc bọn họ đi vào, người giúp việc đã rời đi.
Chung cư có một phòng ngủ một phòng khách, lắp đặt thiết bị cũng thông thường, nhưng lại vô cùng ấm áp và đơn giản.
Dép đều là mới mua, nhìn ra được cùng là loại tình nhân với dép của anh.
Thay giày, cô ở trong phòng dạo qua một vòng, trong phòng ngủ bố trí đơn giản hơn, một cái giường lớn, một tủ sách, ngay cả tủ đầu giường cũng tiết kiệm.
Bên cạnh cửa sổ còn có một cái tủ quần áo.
Trên giường là chiếc ga giường và chăn màu nhạt.
Anh từ phía sau vòng lấy cô, "Đây đều là anh mua. Phòng ở không kịp sửa chữa, chỉ là đem toàn bộ đồ dùng gia đình đều thay đổi, em xem còn thiếu cái gì, anh sẽ mua thêm."
Cô dựa đầu vào lòng anh, "Không thiếu rồi."
Chỉ cần anh ở trong phòng này, thì cái gì cũng không thiếu.
Cô chỉ chỉ bàn học, "Để cho em dùng làm bài tập à?"
 "Ừm. Mỗi ngày đến phòng làm việc của anh quá phiền phức, thời gian đều lãng phí ở trên đường, chúng ta về sau ở nơi này làm bài tập."
"Được ạ."
Anh hôn lên đỉnh đầu của cô, "Về sau buổi trưa ăn cơm xong, em còn có thể ngủ trưa."
"Ừm."
Thời gian sau đó rất lâu bọn họ cũng không nói tiếp, cứ lẳng lặng ôm nhau. Anh nghiêng người đem cằm để đặt trên đầu vai của cô, gương mặt nhẹ nhàng cọ cọ với cô, cô cảm nhận được nhiệt độ của anh.
Hơi thở quấn quýt lấy nhau.
Tiếng ọt ọt, phá vỡ khoảnh khắc thân mật đẹp đẽ này, anh xoa xoa bụng của cô, "Chỗ này kháng nghị rồi, đi ăn cơm thôi."
Anh nắm tay cô đi ra khỏi phòng ngủ, một bàn ăn không lớn dựa vào cạnh tường trong phòng khách, hai mặt dán vào tường, hai bên còn dư lại vừa hay đủ cho hai người bọn họ ngồi.
Ba món một canh, đều là món cô thích ăn. Bọn họ lúc ăn cơm rất ít nói chuyện, chậm rãi nhai cơm, còn có thể không kiêng kỵ nhìn anh chằm chằm.
Cuộc sống đơn giản như vậy, chính là hy vọng xa vời cả đời này của cô.
Không nghĩ tới đã đến sớm rồi.
Ăn cơm xong, Mộ Thời Phong liền thúc giục cô đi rửa mặt thay đồ ngủ trưa, còn nói cho cô biết đồ ngủ ở trong nhắn thứ 3.
Cô vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, phần lớn đều là quần áo của con gái, anh chỉ có vài bộ, bị quần áo của cô bá đạo chen ở bên trên nhất.
Bởi vì tủ quần áo nhỏ, ngoại trừ áo khoác treo lên, quần áo khác đều xếp ngay ngắn đặt trong ngăn tủ, cô lấy đồ ngủ trong ngăn thứ 3, đặt ở mũi ngửi thử, đã được giặt sạch, còn có mùi của ánh mặt trời nữa.
Thay quần áo xong, đi ra khỏi phòng ngủ chuẩn bị vào toilet rửa mặt, cô đưa đầu nhìn nhà bếp cực nhỏ kia, Mộ Thời Phong đang ở bên cạnh bồn rửa chén.
Thiết bị điều hòa trong phòng tố, anh chỉ mặc chiếc áo thun ngắn tay, trước người còn mang tạp dề, cúi đầu nghiêm túc rửa đũa dưới vòi nước.
Nhà bếp chật hẹp mờ tối, anh cao lớn đồ sộ đang làm chuyện bà chủ gia đình phải làm, lại không có bất kỳ khác biệt gì.
Kỳ thực, anh chính là đứa bé nha.
Cũng mới 18 tuổi mà thôi.

Anh ngẩng đầu đúng lúc chạm vào tầm mắt của cô, lập tức nhẹ nhàng cười, "Nhanh đi rửa mặt rồi đi ngủ đi."
Cô đi tới, dính sát phía sau lưng của anh, ôm hông của anh, "Đại Mộ Mộ."
"Hửm? "
"Đến lúc đủ tuổi kết hôn thì chúng ta liền kết hôn có được không?"
"Lời này phải là anh nói chứ. "
Trên tay anh vẫn còn nước rửa chén, dùng bả vai xoa một chút không cẩn thận văng nước lên mặt, quay đầu nhìn cô, lại lặp lại một lần nữa, "Nói cầu hôn phải để anh nói."
Hai tay của cô lại buộc chặt thêm một tí, "Đều giống nhau mà."
Rửa xong chén đũa, anh dắt cô vào toilet, lấy khăn mặt tỉ mỉ lau mặt cho cô, vỗ vỗ mông của cô, "Ngủ đi."
Nằm ở trên giường, hô hấp của nàng đều có chút bất ổn, nghĩ đến có lẽ lát nữa anh cũng muốn nằm bên cạnh cô, cô liền kích động không biết làm thế nào mới tốt.
Nghe thấy tiếng bước chân của anh từ phòng khách truyền đến càng ngày càng gần, cô vội vàng đem khuôn mặt chôn vào gối, không dám dùng sức hô hấp.
Anh ngồi ở mép giường lật người cô lại, hai tay chống ở bên người của cô, quan sát cô.
Cô trong con ngươi đen như mực của anh nhìn thấy được bản thân.
Anh tự tay kéo qua một góc chăn, đắp kín cho cô, hôn một cái rất nhẹ lên mi tâm của cô, "Ngủ đi. Đến giờ anh gọi em thức."
Cô nắm thật chặc mép chăn, "Còn anh thì sao?"
"Anh vẫn còn bận chuyện của công ty."
"Không phải còn có tổng giám đốc Hành sao. "
"Chuyện về kỹ thuật anh ta không hiểu, cũng phải trông cậy vào anh và Lâm Mục, gần đây Lâm Mục về quê, tất cả mọi chuyện đều dồn vào một chỗ." Lại vỗ vỗ chăn, "Ngủ đi."
Lòng hiếu kỳ của cô rất nặng, "Lâm mục là ai?"
Anh hơi chút suy nghĩ, cân nhắc tìm từ, "Cũng là cổ đông trong công ty chúng ta, một người đến từ thành phố nhỏ của Giang Nam, một chàng trai trong nhà bán đậu rang, khi trở về, bảo anh ta mang một ít đậu rang cho em ăn."
Chuyện cô quan tâm là, " Chàng trai soái không?"
Anh xoa tròn mặt của cô, "Đầu óc của em suốt ngày cứ nghĩ cái gì thế! " sau đó còn nói, "So với anh còn kém một chút."
Cô thầm nghĩ, thực sự là không biết xấu hổ.
"Lâm mục giống anh, cũng là học sinh sao?"
"Không phải, anh ta cũng sắp ba mươi rồi."
Cô cười, "Bạn vong niên* ha ."
(* Bạn vong niên là chỉ tình bạn có khoảng cách tuổi tác chênh lệch nhau nhưng tình cảm bạn bè rất sâu đậm.)
"Cẩn thận anh ta đánh em đấy." Anh đứng dậy, "Anh đến phòng khách, có việc gì gọi anh nhé."
Còn chưa tới ba phút, cô liền kêu, "Mộ Thời Phong. "
Giọng nói  của anh xuyên qua xi măng cốt thép, từ phòng khách truyền đến, "Chuyện gì?"
"Không có gì, chỉ là gọi anh thôi. "
10 phút trôi qua, cô lại kêu, "Đại Mộ Mộ!"
"Làm gì?"
Cô cười hai tiếng, "Không làm gì cả."
"Đào Nhiên, em muốn ăn đòn đúng không?"
Cô rốt cục cũng yên tĩnh lại, nghe tiếng bàn phím như có như không trong phòng khách, cô nhìn chằm chằm trần nhà đờ ra, nghĩ về cô và Mộ Thời Phong về sau.
Hơn 30 phút mới có thể đi vào giấc ngủ.
Còn 10 phút nữa là đến giờ học, bọn họ mới tới trường học, sau khi tách ra với Mộ Thời Phong ở đầu đường trường học, cô gần như chạy chậm đến nhà học cấp 2.
Lúc nhìn thấy cửa thang có người đứng, cô thật muốn đập đầu xuống đất bất tỉnh. Thực sự là bám dai như đỉa trời ạ.
Hoàng Viên Viên thấy cô, có chút ủy khuất, "Nhiên Nhiên, buổi trưa em đi đâu thế, gửi tin nhắn cho em em cũng không trả lời, chị một mực ở căn tin chờ em đấy."
A di đà phật, tội lỗi a.
Nhưng cô phải làm sao thẳng thắn chứ?
Có một khoảnh khắc như vậy, cô thật muốn liều mạng hô to, Mộ Thời Phong là người đàn ông của cô!
Mới vừa rồi chạy có chút thở mạnh, ngực của cô phập phồng, bình phục lại, "Học tỷ à, về sau chị cũng không cần chờ em ăn cơm đâu, anh họ của em nói Thời Phong. . . anh. " Đệt, tiếng anh trai này gọi ra thật sợ không được tự nhiên mà.
"Thời Phong sắp phải thi đại học, vì để cho anh ấy tăng dinh dưỡng, về sau sẽ không ăn cơm ở căn tin nữa."
Ánh mắt của Hoàng Viên Viên không nói ra được mất mát cùng tiếc nuối, nhưng trong nháy mắt lại điều chỉnh tốt tâm tình của mình.
"Nhiên Nhiên, sắp đến Noel rồi, em có thể giúp chị lấy danh nghĩa của em hẹn anh của em đi ra ngoài ăn cơm không? Mang theo em nữa, chị muốn. . . Muốn cùng anh ấy trải qua Noel, sau đó em trên đường tìm một lý do rời đi."
Nói xong liền đến gần cô, lắc lắc cánh tay của cô làm nũng, "Nhiên Nhiên, giúp chị đi, chị chỉ là muốn cùng anh ấy trải qua đêm Noel thôi."
". . . " Tôi cũng muốn trải qua đêm Noel cùng anh trai của tôi nha.
Con quạ đen này làm lớn chuyện rồi.
Trách ai đây?
 


Bình luận

Truyện đang đọc