ĐỘC SỦNG THÀNH HÔN

Một tiếng sau, Mộ Thời Phong đưa lưng nằm nghiêng người về phía Đào Nhiên, híp mắt giả bộ ngủ.

Đào Nhiên đặt chân ở bên hông anh, cả người đều dán sau lưng anh, miệng ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng thổi một hơi, "Phù, Đại Mộ Mộ, sáng mai chúng ta tẩy sạch con bướm đực kia nhé!."

Mộ Thời Phong tiếp tục giả vờ chết.

Đào Nhiên vòng tay qua trước ngực anh, không nhẹ không nặng vuốt ve trước ngực anh.

Còn nói: "Này, Đại Mộ Mộ, anh có nghe em nói không đấy? "

Vẫn là im lặng.

Đào Nhiên nín cười, tiếp tục khiêu khích anh.

Tay cô theo trước ngực anh một đường xuống phía dưới.

Mộ Thời Phong không nhịn được nữa, xoay người một cái đè lên người cô.

Đào Nhiên ha ha ha cười không ngừng.

Hai tay nâng mặt của anh, " Chặc chặc, Đại Mộ Mộ khó chịu rồi nha. "

Mộ Thời Phong cúi đầu nghiêm khắc cắn môi của cô, Đào Nhiên kêu đau một tiếng, anh cũng không nỡ tiếp tục, bắt đầu nhẹ nhàng ngậm môi cô, chậm rãi mút vào.

Màn đêm yên tĩnh, người đàn ông dịu dàng, có thể mê hoặc lòng người nhất.

Hai chân của Đào Nhiên bám quanh hông anh, gắt gao vịn bờ vai của anh, nhiệt tình đáp lại anh.

Hai người hôn kín không một kẽ hở, thân thể giao hợp, thừa nhận cường độ của anh, cô chỉ có cảm giác mình vẫn còn sống. Cô thích nhất cảm giác ngồi ở trên người anh, lúc nhìn xuống là cảm giác tuyệt vời nhất.

Sau khi kết thúc, cô dựa lên người của anh, không một chút sức lực.

Mộ Thời Phong nhẹ nhàng vuốt ve hình xăm trên vai của cô. Lúc nhìn vào con bướm đen kia, ánh mắt của anh cũng mềm mại lên. Anh không ngờ hình xăm kia có một bí mật, một bí mật khiến cho anh vô cùng bất ngờ.

Kỳ thực chỉ là ba chữ mà thôi, có thể cứ như vậy vĩnh hằng khắc ở trên người cô, cùng cô tồn tại.

Ngày hôm sau.

Mộ Thời Phong mặc dù có một vạn lần không tình nguyện, vẫn đành cho cô và Hoàng Viên Viên cùng nhau đi Thiên Tân.

Bởi vì Đào Nhiên không có một chút ký ức nào đối với thành phố này, cho nên mặc dù là trở lại chốn cũ, cô cũng không cảm nhận được cảm xúc gì nảy sinh cả.

Trạm thứ nhất Hoàng Viện Viện đưa cô đến một quán bán bánh quai chèo.

Đào Nhiên nghi ngờ hỏi cô ấy,  "Em thích ăn bánh quai chèo à? "

Hoàng Viên Viên gật đầu, "Đúng vậy, có một khoảng thời gian Mộ Thời Phong phải bận rộn dự án, không rảnh cùng đi với em, em liền đưa chị đến đây."

Khoảng thời gian đó, cô cảm giác mỗi một tế bào của cô đều tỏa ra mùi hương của bánh quai chèo.

Đào Nhiên vào quán mua hai túi bánh, quả nhiên cảnh còn người mất, thời gian đã thay đổi cô, cô đối với bánh quai chèo đã không còn chút hứng thú nào.

Cô và Hoàng Viên Viên chậm rãi đi tới, hai người trò chuyện về cuộc sống đại học, đều là Hoàng Viên Viên nói, cô thì lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi mấy câu.

"Viện Viện, khi em học đại học, có soái ca theo đuổi em không? Có nữ sinh theo đuổi Mộ Thời Phong không?"

"Khi đó em và Mộ Thời Phong chính là một đôi tiên đồng ngọc nữ, ai có thể chen vào chứ? Hơn nữa...  " Hoàng Viên Viên mở nắp ly uống một hớp.

Đào Nhiên hỏi dồn: "Còn gì nữa ạ?   "

Hơn nữa khi tựu trường, phô trương hù chết người, còn có ai dám theo đuổi cô chứ? Còn có nữ sinh nào dám tranh giành Mộ Thời Phong với cô?

Đã nhiều năm như vậy, những chi tiết trong cuộc sống đại học, Hoàng Viên Viên cũng không còn nhớ rõ nữa, nhưng vào năm thứ hai đại học, sinh viên năm nhất mới khai giảng, hình ảnh ấy cả đời này cô ấy cũng sẽ không quên.

Trước đây chuyện kia sẽ thành đề tài nói chuyện sau khi các học sinh ăn xong, một năm rồi lại một năm, nhất là mỗi khi sinh viên mới khai giảng, đề tài này lại một lần nữa được nhắc đến, độ hot không hề giảm.

Mấy ngày sinh viên mới tựu trường, trên đường đến trường rất đông đúc, học sinh từ các nơi trên cả nước đi xe chiếm hết các ngõ ngách trong trường, trong đó có đủ loại xe nổi tiếng và sang trọng.

Thế nhưng năm ấy, từ sáng đến tối, bãi đất trống của khu ký túc xá đều bị 40 50 chiếc xe sang trọng chiếm giữ.

Trong trường đại học ở Bắc Kinh, xuất hiện xe sang trọng không phải chuyện lạ, nhưng bên cạnh mỗi chiếc xe sang trong đều có vệ sĩ mặc tây trang đen, hơn nữa nhiều xe như vậy là để đưa đón một nữ sinh, mà thành tích toán học của cô nữ sinh này quá xuất sắc, còn có một bạn trai cực phẩm, cái này mới ly kỳ.

Sau đó cô  ấy mới biết được, những xe này đều là xe của Thẩm Lăng cùng Tưởng Mộ Thừa.

Thẩm Lăng khoe khang như vậy dụng ý đơn giản mà thô bạo, có thể tránh cho Đào Nhiên cả ngày bị nam sinh theo đuổi đến phiền não, thấy trường hợp như vậy, biết Đào Nhiên có gia thế ra sao, thì có được bao nhiêu nam sinh có can đảm dám theo đuổi Đào Nhiên?

Còn Tưởng Mộ Thừa làm như vậy, lại là bởi vì Mộ Thời Phong, anh ta cảm thấy trong trường cũng sẽ không có nữ sinh nào dám tranh giành Mộ Thời Phong với Đào Nhiên cả.

Khi đó, mỗi ngày cô ấy nằm mơ cũng muốn có một người anh và người cậu như vậy.

Lúc đó, trên diễn đàn của trường học, mạng nội bộ của trường không phải hình của Mộ Thời Phong cùng Đào Nhiên, cũng không phải ảnh của trai xinh gái đẹp khác, mà là hình chiếc giường trong phòng ký túc xá do Thẩm Lăng cùng Tưởng Mộ Thừa đích thân trang trí cho Đào Nhiên.

Có người nói cái giường kia, Đào Nhiên chưa từng ngủ qua lần nào, sau đó được cô cho mấy nữ sinh khác thuê mỗi đêm 10 đồng để ngủ.

Còn có người nói, sau đó chiếc giường đó đã tăng lên 30 đồng mỗi đêm.

Về sau nữa, nghe được tin tức 3 nữ sinh trong ký túc xá ấy năm 2 bắt đầu vào Thẩm thị thực tập.

Trước đây không lâu, cô ấy còn vô tình gặp được một trong 3 cô gái kia, bây giờ các cô ấy đều đã kết hôn sinh con, nhưng vẫn làm việc trong Thẩm thị.

Các cô ấy vẫn nhớ Đào Nhiên, đương nhiên còn nhớ rõ thuở trước kia giành chiếc giường ngủ đáng yêu.

Mà những ấn tượng đáng yêu này không mờ nhạt được.

Chỉ là trong trí nhớ của Đào Nhiên, đã không còn nữa.

Thời đại học, đã không còn ngữ văn, cho nên khi đó Đào Nhiên là khoe khoang không kềm chế được tùy ý.

Cô gần như không cần học, ngoại trừ Mộ Thời Phong, thành tích chuyên ngành của cô đều chèn ép mọi người.

Nhất là toán cao cấp, mỗi lần đi học, cô cùng Mộ Thời Phong ngồi ở hàng ghế cách bậc thang 1 hàng, dùng sách chống đỡ, hai người nằm trên bàn hôn nhau, không coi ai ra gì.

Đào Nhiên nghe xong, liếc Hoàng Viên Viên, nhíu mày nói: "Em lúc ấy tệ như vậy à? Em chính là một học sinh ngoan chăm học nha! "

Hoàng Viên Viên vẻ mặt đau lòng nhìn cô, ngoại trừ không nói vẫn là không nói.

Sau đó Hoàng Viên Viên lại đưa cô đến quán cơm cô thích ăn, mười mấy năm trôi qua, quán cơm ấy vẫn còn đây, nhưng đẳng cấp cao hơn trước kia rất nhều.

Hiện tại đến ăn đều phải đặt chỗ trước.

Kỳ lạ là, ông chủ và người bán hàng của quán đều không còn trẻ nữa, có lẽ cũng sắp 40 tuổi.

Đào Nhiên ngồi ở chỗ gần cửa sổ, dường như đã có mấy đời.

Những năm tháng đã mất trong trí nhớ của cô, Mộ Thời Phong rốt cuộc là yêu cô thế nào, mới có thể chấp nhận chuyện cô không thể sinh con?

Cô lấy điện thoại ra chụp bối cảnh trong quán của ông chủ Trương gửi cho Mộ Thời Phong, [ Ông xã, em đang ở đây. ]

Mộ Thời Phong trả lời cô: [ Ừm, quán này trước kia mỗi tuần em đều đến ăn.] Cho nên, sau đó anh liền sang lại, tự kinh doanh.

Còn những đầu bếp năm đó, chính là những người phục vụ trước kia.

Mọi thứ đều là dáng vẻ trước kia cô thích.

Ngoại trừ cô không hề nhớ nữa, những thứ khác chưa từng thay đổi.

Anh không cho được cô ký ức trước kia, chuyện có thể làm chỉ có cho cô một loại cảm giác quen thuộc giống như đã từng quen biết.

Sau khi ăn cơm xong, đã là 7 giờ tối, Hoàng Viên Viên phải đi gặp một khách hàng, hỏi Đào Nhiên có muốn đi cùng hay không. Đào Nhiên không hề nghĩ ngợi liền từ chối.

Hoàng Viên Viên đưa Đào Nhiên đến khách sạn các cô ở, lại căn dặn cô, "Đợi ở khách sạn nhé, không được đi đâu, nếu em như mất tích, cho dù chị có 10 cái mạng cũng không đủ đền đâu."

Đào Nhiên cười: "Chị thật đúng là xem em như đứa ngốc à? Trí nhớ của em có thể duy trì mấy chục tiếng mà, biết mình ở nơi nào, cũng có thể tìm được đường về nhà, không lạc được đâu, chị nhanh đi đi. "

Đào Nhiên ở trong phòng đợi được một lúc, sau khi gọi cho Mộ Thời Phong xong lại cảm thấy buồn chán, liền xuống quán cà phê dưới tầng uống cà phê.

Quán cà phê rất yên tĩnh, lấy quyển DIY trong túi Mộ Thời Phong đã chuẩn bị cho cô, cô nghiêm túc lật xem.

Thời gian tí tách trôi qua từng giây

Ly cà phê lạnh rồi lại nóng.

Trong phòng khách của khách sạn.

Một đoàn người vội vã đi vào.

Lâm Bách Xuyên thần sắc mệt mỏi, xoa xoa mi tâm.

Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng thanh thúy dễ nghe, "Lâm Bách Xuyên?"   

Sống lưng của Lâm Bách Xuyên cứng đờ, giọng nói này tựa như đã trải qua thời gian dài, từ 6 7 năm trước truyền đến.

Lúc ấy cũng ở trong phòng khách của quán cà phê, chỉ có điều đó là ở Thượng Hải.

Cũng có một tiếng dịu dàng như vậy, "Lâm Bách Xuyên."

Khi đó, anh ta đã biết là Đào Nhiên.

Có thể hiện tại vào giờ khắc này, anh ta không dám xác định được, cũng không dám quay đầu.

Anh ta sợ mọi thứ đều là ảo giác.

Bởi vì Mộ Thời Phong vừa gọi cho anh ta, nói Đào Nhiên chỉ nhớ được mọi chuyện trong 24h, chuyện chiều hôm qua tiễn Hoắc Liên, cô đều đã không hề nhớ nữa.

Còn anh ta cùng Đào Nhiên đã chừng ấy ngày không gặp nhau, cô đã sớm không còn nhớ anh là ai nữa rồi.

Dựa vào một bóng lưng, là có thể gọi tên anh, anh ta biết không sẽ phải là cô.

Lúc anh đang ngay người, Đào Nhiên chạy tới bên cạnh anh, trong lời nói của cô mang theo ý cười, vì nhận ra anh ta mà cảm thấy tự hào, "Em còn tưởng rằng em nhận lầm đấy, thì ra thật sự là anh."

Lâm Bách Xuyên cuối cùng cũng dám nghiêng mặt nhìn cô một cách chân thành.

Không phải nằm mơ.

Thư ký và trợ lý đi theo đều lên phòng trước, để lại không gian cho hai người.

Lâm Bách Xuyên nhướng mày, " Sao em lại ở đây?"

Đào Nhiên đơn giản nói với anh, chỉ về phía quán cà phê bên kia, "Em vẫn chưa tính tiền đâu, điện thoại của em vẫn còn để ở đấy."

Lâm Bách Xuyên liếc nhìn quán cà phê, xuyên qua cửa thủy tinh, anh nhìn thấy một người phục vụ đang đứng ở bàn nhìn về hướng của họ.

"Đi thôi, mời em uống cà phê.   "

Sau khi ngồi xuống, Lâm Bách Xuyên hiếu kỳ hỏi: "Nhiên Nhiên, em đã nhớ ra anh rồi sao?" 

Đào Nhiên nhấp một ngụm cà phê, lắc đầu, "Vừa nhìn thấy gương mặt nghiêng của anh, cảm thấy là anh."

"...  " Lâm Bách Xuyên vẫn không hiểu.

Đào Nhiên đưa quyển DIY cô vừa xem cho anh, "Đọc cái này anh sẽ hỉểu, đây là Mộ Thời Phong làm cho em."

Lâm Bách Xuyên chần chờ một chút, vẫn nhận quyển DIY, mở ra trang thứ nhất, là ảnh chụp của Hữu Hữu, còn có thông tin sơ lược của anh, tuổi tác, thích cái gì, đặc biệt ghi chú, con trai của chồng trước.

Mấy trang tiếp theo đều là ảnh chụp của Hữu Hữu, từ khi sinh ra đến bây giờ, mỗi tuổi đều chụp một tấm, đủ các biểu cảm.

Tiếp theo chính là ảnh chụp của Mộ Tiểu Chanh, cũng gần giống như thông tin của Hữu Hữu.

Tiếp đến chính là bản thân anh.

Họ tên: Lâm Bách Xuyên.

Cột quan hệ viết: Chồng trước (trước kia muốn chen vào cuộc hôn nhân của hai chúng tôi, người này không biết xấu hổ).

Lâm Bách Xuyên nhìn hàng chữ này, trong lòng muốn bóp chết Mộ Thời Phong. Sau khi anh trở về, sẽ tìm cơ hội xóa hàng chữ này đi. Anh từ lúc nào không biết xấu hổ chen vào cuộc hôn nhân của hai người họ chứ?

Nếu so với không biết xấu hổ, ai còn có thể so sánh được với Mộ Thời Phong?

Lâm Bách Xuyên ổn định tinh thần, tiếp tục nhìn xuống.

Trong hai trang tiếp theo, ghi chép cặn kẽ người quen của Đào Nhiên cùng anh ta, kết hôn, sống chết rồi đến ly dị, ở giữa đại đa số đều là bình thản, còn có những lời hôm đó anh nói với phóng viên ở trong tiệc rượu.

Hơn mười trang sau, đều là hình của anh ta.

Đủ các tình huống, đủ các góc độ.

Thảo nào vừa rồi cô dựa vào gò má cũng có thể nhận ra anh ta.

Nhìn chằm chằm vào quyển DIY, Lâm Bách Xuyên có chút giật mình. Anh ta không hy vọng xa vời Mộ Thời Phong còn có thể công bằng đặt anh ta trong cuộc sống sau này của Đào Nhiên.

Đào Nhiên một tay chống cằm, tay kia lắc lắc trước mặt anh, "Choáng váng à?"  

Lâm Bách Xuyên hoàn hồn, mĩm cười, "Bây giờ em luôn mang theo quyển sách này bên người à?"

"Đúng vậy, đã quên người nào, đều không thể quên ba người các anh." Cô nói tự nhiên như vậy, ánh mắt sáng, phản chiếu toàn bộ hình ảnh của anh.

Ngón tay của Lâm Bách Xuyên hơi cuộn tròn, tất cả tiếc nuối cùng không cam lòng, vào giờ khắc này đều tan biến.

Anh ta hất cằm về phía ly cà phê, "Uống cà phê xong, anh đưa em đi ăn một bữa, anh vẫn chưa ăn cơm tối."

Đào Nhiên không lên tiếng, anh ta nhìn ra sự do dự của cô.

Anh ta chỉ vào điện thoại trước mặt cô, " Nói với Mộ Thời Phong một tiếng đi."

Đào Nhiên cầm điện thoại gửi một tin nhắn cho Mộ Thời Phong, [ Đại Mộ Mộ, em đã gặp Lâm Bách Xuyên ở đây, em có thể cùng anh ấy đi ăn cơm chiều được không anh? ]

Mộ Thời Phong trả lời: [ Đúng là âm hồn không tan mà, ở quán cà phê cũng gặp được em à? ]

Đào Nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Bách Xuyên, lại tiếp tục trả lời anh, [ Dạ, anh biết anh ấy đang ở Thiên tân sao? ]

Mộ Thời Phong, [ Biết chứ. Không phải đã nói với em à, anh ta còn dính anh hơn em đấy, đi tới đâu cũng báo cáo với anh. ]

Đào Nhiên sau khi đọc xong liền xạm mặt lại.

Tin nhắn của Mộ Thời Phong lại đến, [ Đi đi, dẫn anh ta đến quán ăn khi nãy em cùng Hoàng Viên Viên đi quán cơm. ]

Quán cơm cách khách sạn của họ không xa, đi bộ cũng chỉ mất mấy chục phút, bọn họ liền đi bộ qua đó.

Đào Nhiên tùy ý trò chuyện với anh ta, "Anh đang bàn chuyện công ty ở đây sao? " Sau khi hỏi xong lại cảm thấy dư thừa.

"Ừm, đang bàn chuyện đầu tư vốn."

Đào Nhiên gật đầu, lại hỏi: "Sao không thông qua Thẩm thị tìm vốn đầu tư?"

Lâm Bách Xuyên móc gói thuốc, lắc lắc trước mặt cô.

Đào Nhiên gật đầu cho phép.

Lâm Bách Xuyên lấy một điếu từ trong gói thuốc, đốt lên.

"Điều kiện đầu tư của Thẩm Lăng quá khắc khe, không muốn đáp lại anh ta. "

Đào Nhiên bất đắc dĩ cười: "Cầm em giúp một tay không? "

Lâm Bách Xuyên đi tới bên cạnh thùng rác, phẩy phẩy khói thuốc, "Vô ích thôi. Hạng mục này là anh cùng Tưởng Mộ Thừa cùng nhau làm, Thẩm Lăng trước kia muốn gia nhập cổ phần, bị anh và Tưởng Mộ Thừa cự tuyệt."

Đào Nhiên:   "... " Thì ra là Tưởng Tiểu Tứ bị Lâm Bách Xuyên lôi kéo, Thẩm Tiểu Tam ghen tị đây mà.

Hỏi anh ta: "Vậy lần này anh đến đây, có tìm được nhà đầu tư không? "

"Ừm, đã bàn xong rồi." Đầu thuốc của Lâm Bách Xuyên đã ném vào thùng rác, kề vai cùng cô đi về phía trước.

Sau đó Đào Nhiên bắt đầu thao thao bất tuyệt với anh ta quán cơm này đặc sắc thế nào, nghiêm khắc tán dương một phen.

Mà khi Lâm Bách Xuyên nhìn thức ăn được mang lên, anh ta chau mày.

Màu sắc khó coi, sợ là bây giờ trong khách sạn cũng sẽ không xào một loại rau xanh như vậy?

Lại nói đến hương, thực sự một chút cũng không có.

Thì càng đừng nói đến vị.

Anh ta kiên trì gắp một đũa bỏ vào trong miệng, Đào Nhiên hai mắt theo dõi anh ta, rất chờ mong anh ta có thể tán thành tất cả lời khen trước đó của cô.

Lâm Bách Xuyên thật muốn đem thức ăn trong miệng nhổ ra, giáo dục lại bảo anh ta khó mà đem thức ăn này nuốt trôi được.

Anh ta để đũa xuống, nhìn chằm chằm má của cô, nghĩ thầm, cô không chỉ có đầu óc bị bệnh, là ngay cả vị giác đều hỏng rồi? Loại thức ăn nấu ra từ nước lạnh này cũng có thể ăn ngon được sao?

Đào Nhiên hơi mất mát hỏi: "Không ngon ạ?  " Làm sao có thể chứ?

Lâm Bách Xuyên ở trong lòng thở dài, lại lần nữa cầm đũa lên, anh ta không muốn thấy nhất chính là khi cô không vui, trước kia như vậy, hiện tại cũng như vậy.

Cũng không phải shit, có gì không thể ăn?

Bởi vì một mình anh ta, cũng chỉ gọi một mặn một chay, còn có một món canh.

Cuối cùng, anh ta đều ăn sạch sẽ.

Trên đường trở về, anh ta vừa đi vừa xoa bụng, món rau không có mùi vị, món ăn mặn lại cay muốn chết. Lúc đi ngang qua tiệm thuốc, anh ta không nhịn được, liền nói với Đào Nhiên: "Vừa rồi anh ăn nhiều, muốn đi mua một ít thuốc tiêu."

Đào Nhiên nhìn vào mắt của anh ta, dường như thực sự rất thống khổ, chỉ vào ghé dài ven đường, "Anh chờ em ở đây đi, em đi mua thuốc cho anh."

Lâm Bách Xuyên cũng không khách sáo nữa, gật đầu, ngồi xuống ghế dài, bụng của anh ta đau dử dội, cũng thực sự không muốn đi.

Anh ta không thể ăn cay, hiện tại cảm giác trong dạ dày giống như lửa đốt.

Anh ta vừa mới ngồi xuống, điện thoại của Mộ Thời Phong liền gọi tới.    

Giọng nói có chút hả hê, "Thức ăn tối nay ăn ngon không? Quán kia chính là quán Nhiên bảo thích ăn nhất, sắc hương vị đều có đủ đấy."

Lâm Bách Xuyên bóp chặt điện thoại, rốt cuộc biết là chuyện gì xảy ra.

"Mộ Thời Phong, cậu còn là người sao?" Nói xong trực tiếp cúp máy.

Anh ta hiện tại rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, vì sao Mộ Thời Phong sảng khoái như vậy bằng lòng cho Đào Nhiên đi ăn cơm cùng anh ta, thì ra là muốn báo thù anh ta mà.

Nếu anh ta không có đoán sai, quán kia chính là Mộ Thời Phong mở vì Đào Nhiên.

Hai món kia cũng nhất định là Mộ Thời Phong dặn đầu bếp làm như thế.

Mộ Thời Phong đây là muốn báo mối thù nhiều năm trước.

Lúc đó anh ta cùng Đào Nhiên vẫn chưa ly hôn, ngày đó là sinh nhật của anh ta, cũng là sinh nhật của Mộ Thời Phong.

Đúng vậy, bọn họ cứ nghiệt duyên như vậy, hai người chẳng những yêu cùng một người phụ nữ, ngay cả sinh nhật đều phải cẩu huyết cùng một ngày.

Khi đó bọn họ đang thi hành nhiệm vụ, ngày đó Mộ Thời Phong mặt dày đến nhà bọn họ ăn cơm chùa, anh ta đã làm món bò xào đậu que, ớt cũng là ớt cay nhất, sau khi làm xong, anh ta ám chỉ Mộ Thời Phong, trước kia đồ ăn là Đào Nhiên làm, kết quả Mộ Thời Phong ăn hết sạch.

Sau đó hơn nửa đêm, Mộ Thời Phong chạy đến bệnh viện rửa ruột.

Cho nên mối thù kia, anh ta ghi hận nhiều năm như vậy.

Đào Nhiên mua thuốc, anh ta lúc đó liền uống hai viên.

Sau khi trở về khách sạn, vẫn cảm thấy khó chịu. Hai giờ sáng, trong dạ dày của anh ta vẫn khó chịu như lửa đốt, không còn cách nào, đánh thức thư ký cùng anh ta đến bệnh viện.

Truyền nước biển xong, cứ giày vò lần nữa đến hừng sáng mới về đến khách sạn. Anh ta xin thề, nửa đời sau, anh ta sẽ không để cho Mộ Thời Phong trải qua dễ chịu.

Cuộc sống ngày ngày bình thản ấm áp trôi qua, nhưng không lưu lại chút dấu vết nào trong đầu của Đào Nhiên.

Trí nhớ của cô càng ngày càng kém, có đôi khi ngay cả 24h cũng chưa tới.

Chuyện duy nhất khiến cho Mộ Thời Phong cảm thấy vui mừng là, tất cả những chuyện năm 15 tuổi ấy, cô đều thuộc như lòng bàn tay, không quên chút nào.

Lại là một trận tuyết lớn đến.

Đây là trận tuyết thứ hai.

Sau buổi sáng, Mộ Thời Phong cho cô mặc vào một bộ lễ phục mới đặt làm, màu trắng, thiết kế đơn giản, chỉ có phần eo có một cái nơ bướm.

Chỗ đặc sắc nhất là bên vai trái, cũng chỉ lộ ra chỗ hình xăm kia.

Nhìn xa xa sau lưng của cô, còn nghĩ rằng hình xăm con bướm kia là lễ phục màu trắng đặc biệt tô điểm cho đẹp.

Đào Nhiên ở trước gương xoay hai vòng, nhìn hai bên một chút, "Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?"

"Ừm, lát nữa đưa em đến một nơi."

Mộ Thời Phong đang chải tóc cho cô, chải một lúc cũng chưa xong, đây là thứ duy nhất, anh đã nghiêm túc học, cũng không làm xong chuyện.

Vì vậy nổi giận đem lược để xuống, "Đi thôi, đến nhà của Tưởng Mộ Thừa."

Đào Nhiên từ trong gương nhìn anh, "Đến nhà cậu làm gì ạ? Sớm như vậy, lại là cuối tuần, tối hôm qua Mộ Tiểu Chanh ở lại nhà của cậu, cũng không biết đùa giỡn đến mấy giờ, chắc chắn cậu vẫn chưa thức đâu."

"Anh lập tức gọi anh ta, đánh thức anh ta."

Đào Nhiên: "... Có chuyện gì gấp sao?"

"Ừm, bảo anh ta thức dậy cho anh chải tóc!"

".......   "

Kết quả chính là mùa đông, chỉ mới có 6 giờ sáng, Tưởng Mộ Thừa đã bị Mộ Thời Phong gọi đánh thức, lý do đánh thức của anh dĩ nhiên là chải tóc cho Đào Nhiên.

Tưởng Mộ Thừa lúc đó muốn ném điện thoại cũng có.

Bắc Kinh lớn như vậy, tìm không được nhà tạo mẫu tóc sao?

Lý do của Mộ Thời Phong rất đầy đủ, bởi vì anh từ nhỏ đã chải tóc cho Đào Nhiên, biết cô mặc y phục gì, thích hợp kiểu tóc nào.

Thế nhưng Tưởng Mộ Thừa vẫn không tình nguyện, cảm thấy Mộ Thời Phong là muốn kiếm chuyện.

Kết quả Mộ Thời Phong nói hôm nay ý nghĩa, Tưởng Mộ Thừa ngược lại thúc giục anh đưa Đào Nhiên đến nhanh một chút.

Trên đường đến biệt thự, Đào Nhiên hỏi Mộ Thời Phong, "Cậu không phải vừa rồi còn đối với anh không lạnh không nhạt, không muốn chải tóc cho em sao? Sao bây giờ thái độ lại thay đổi lớn như vậy chứ? Anh đã nói gì với cậu vậy?"

"Không nói gì, chỉ nói nếu anh ta không biết chải, thì mỗi ngày anh sẽ đưa Mộ Tiểu Chanh đến nhà anh ta."

Đào Nhiên bĩu môi, cô đâu có ngu như vậy, nếu Mộ Thời Phong không muốn tiết lộ trước, cô sẽ ngồi đợi kinh hỉ vậy.

Đến biệt thự, Tưởng Mộ Thừa đã ở trong phòng trang điểm đợi cô.

"Mợ đâu ạ?"

"Nửa đêm bệnh viện gọi điện thoại cho cô ấy, có bệnh nhân cần phẫu thuật gấp, ca phẫu thuật chắc bây giờ vẫn chưa kết thúc.   "

Đào Nhiên nhìn khuôn mặt của Tưởng Mộ Thừa có chút mệt mỏi, "Sớm biết vậy con đã không đến, cậu chưa ngủ được mấy tiếng mà? "

"Cậu vẫn ổn."

Kỳ thực chưa ngủ được bao lâu, Mộ Tiểu Chanh cùng con trai quậy đến 12 giờ vẫn chưa buồn ngủ, bên ngoài lại tuyết rơi, hai đứa trẻ ở trong sân chơi tuyết, làm thế nào cũng không chịu ngủ.

Sau đó chơi mệt, cũng sắp 1 giờ sáng.

Anh ta tắm cho chúng xong, sau đó đọc sách, hầu hạ chúng ngủ xong, đã là 2 giờ điểm.

Mới vừa nằm xuống, kết quả điện thoại của vợ vang lên, nói phải lập tức đến bệnh viện, anh ta liền lái xe đưa cô ấy đến đó. Về đến nhà đã gần 4 giờ.

Ngủ chưa được 2 tiếng, đã bị Mộ Thời Phong đánh thức.

Đào Nhiên nhìn Tưởng Mộ Thừa trong gương, hai tay linh hoạt chải kiểu tóc rất phức tạp cho cô. Đôi tay này, từ lúc cô bắt đầu mọc tóc, thì đã chải tóc cho cô rồi.

Thời gian đã trôi qua hơn ba mươi năm.

Khi cô lớn lên.

Thì anh ta cũng đã già.

Cũng may, cô vẫn nhớ anh ta.

Khi đó cô dường như rất nịnh hót nói một câu, "Cậu ơi, nếu như sau này con mất trí nhớ, người nào cũng không nhớ ra, con nhất định sẽ nhớ cậu."

Không ngờ lời nói này lại thành thật.

Chải tóc xong, Tưởng Mộ Thừa lại chỉnh lại lễ phục cho cô, nhẹ nhàng ôm cô một cái, ý vị sâu xa nói một câu, "Cháu gái nhỏ của cậu rốt cuộc đã trưởng thành rồi."

Đào Nhiên nén nước mắt chảy ra, hít mũi, đổi chủ đề, "Buổi tối con muốn cùng Mộ Thời Phong ăn tiệc, Mộ Tiểu Chanh vẫn phải ở nhà cậu ạ."   

Tưởng Mộ Thừa cười cười: "Cậu và Thẩm Lăng kiếp trước nhất định là chia rẻ con và Mộ Thời Phong, kiếp này cứ phải chờ đợi hai đứa sai bảo.   "

Đào Nhiên nín khóc mà cười.

Chiếc xe một đường lái đến ngoại ô, đường tuyết trơn trượt, Mộ Thời Phong lái rất chậm, lúc đến đích, đã gần 11 giờ.

Sau khi xuống xe, Đào Nhiên nhìn xung quanh, nơi này là khu trồng hoa.

"Đại Mộ Mộ, đây là nơi anh trồng hoa hồng, đúng không?"

"Em còn nhớ à? "

"Ừm, em đã ghi trên laptop, tối hôm qua lúc ngủ còn xem máy tính một lần."

Mộ Thời Phong nắm tay cô, lúc đến cửa, anh dừng lại, "Nhắm mắt lại đi, lúc anh bảo em mở, em hẳn mở."

Đào Nhiên không khỏi có chút khẩn trương, nhưng vẫn nghe theo.

Cô không biết hôm nay sẽ có kinh hỷ gì.

Mộ Thời Phong nâng cô lên, cô ngửi được mùi bùn đất, sau đó là từng đợt mùi hương thơm ngát, còn có gió nhẹ lướt qua gương mặt.

Đi một đoạn thật lâu, Mộ Thời Phong buông tay ra, "Có thể mở mắt rồi."

Cô chậm rãi mở mắt ra, thích ứng vài giây.

Cô sửng sốt.

Giống như đang nằm mơ, đặt mình trong đám cỏ lau không thấy đầu, xa xa mây trắng lượn lờ, chân núi còn có một dòng suối, cô thật sự nghe được tiếng nước chảy róc rách.

Mộ Thời Phong từ phía sau ôm lấy cô, "Chỉ tiếc bụi hoa trên sườn núi em nhìn không thấy, cây trên núi em cũng không nhìn thấy màu xanh biếc."

"Vì sao ở đây là mùa xuân, còn có hoa tươi cây xanh?" Chắc là cũng có ánh mặt trời gió nhẹ.

Mộ Thời Phong nhẹ giọng trả lời cô: "Đặc biệt làm riêng đấy."

Đào Nhiên xoay người áp sát vào trong ngực anh.

Anh ở bên tai cô thấp giọng nói: "Năm anh nghỉ hè lớp 12, em nói nếu như ở mùa đông nhìn thấy cỏ lau, chứng kiến hoa nở khắp núi, em sẽ gả cho anh. Em không nhớ, nhưng anh nhớ."

Đó cũng chỉ là cô thuận miệng nói đùa mà thôi.

Nhưng anh liền nhớ mãi.

Cho nên anh trồng cỏ lai, làm giả núi, dùng máy vi tính đặc biệt làm hoa tươi đầy núi.

Trời xanh mây trắng, ánh mặt trời gió êm dịu.

Chỉ có cô và anh.

Mộ Thời Phong dắt tay cô tiếp tục đi về phía trước, lại đi hơn 10m, có một khoảng trống lớn.

Trên mặt đất bày đủ loại hoa, hương thơm tỏa ra bốn phía.

Chiếc đàn dương cầm màu trắng, trên ghế ngồi chơi đàn còn đặt một cây đàn violon.

Cạnh đàn dương cầm là một giàn trống.

Cô kinh ngạc nhìn tất cả những thứ này, nước mắt từ mặt chảy xuống cằm, từng giọt theo ngực chảy xuống.

Mãi cho đến khi Mộ Thời Phong đội vòng hoa lên đầu cô, cô mới hoàn hồn, lau lau nước mắt, hai mắt đẫm lệ.

Cô cười nhìn anh.

Vòng hoa này rất xù xì, còn có khăn che đầu màu trắng.

Mộ Thời Phong nhẹ nhàng vén tóc lên, "Vòng hoa này là anh làm, nửa năm trước lúc cầu hôn em đã làm xong." Anh nâng mặt của cô, nhẹ nhàng hôn xuống.

"Đào Nhiên, anh không cho em một hôn lễ hoành tráng, không phải không cho nổi, mà là không có cách nào cho được. Bởi vì chúng ta không thể quá ích kỷ, chúng ta nên suy nghĩ cho Hữu Hữu và Lâm Bách Xuyên. Cho nên, ủy khuất cho em rồi." Đây là một nguyện vọng duy nhất cả đời này anh không cách nào thỏa mãn cho cô.

Đào Nhiên lắc đầu, nghẹn ngào nói không nên lời.

Mộ Thời Phong ôm cô vào trong ngực, "Hôn lễ này, chỉ có em và anh."

"Đại Mộ Mộ, đây chính là hôn lễ mà em mong muốn."

Mộ Thời Phong buông cô ra, "Hôn lễ này rất đơn giản, bắt đầu từ video thôi."   

Đào Nhiên lúc này mới chú ý tới, thì ra vách tường bên tay trái, còn có một cái TV.

Mộ Thời Phong mở ti vi, hình ảnh rõ ràng lại ấm áp đập vào mắt.

Mộ Thời Phong nói cho cô biết: "Đây là video cầu hôn nửa năm trước của chúng ta ở nước B."

Trong video, bầu trời xanh, mây trắng, gió nhẹ, ánh mặt trời, cả vườn đầy hương hoa, cây xanh mọc xanh biếc.

Máy cắt cỏ phát ra tiếng động cơ thanh thúy, trong không khí kèm theo mùi hương đặc trưng của cỏ, một buổi sáng mùa hè này, vô cùng xinh đẹp.

Mộ Thời Phong mặc quần áo lao động, đeo khẩu trang và bao tay, giống như nhân viên làm cỏ, thỉnh thoảng còn nhướng mi dương dương tự đắc với cô.

Cô ngồi xếp bằng trên bãi cỏ đã cắt xong, trước mặt là một cái giá vẽ, hết thảy trước mắt sôi nổi chuyển lên trên giấy.

Nét vẽ đơn giản, mặt cỏ, máy cắt cỏ, còn có người đàn ông cô yêu.

Người cô vẽ thêm cái lưng đen, đang lười biếng nghiêng mặt nằm trên mặt đất, mấy con chim đang không an phận bay trên không trung.

Đợi mặt cỏ của anh cắt sửa gần xong, tranh của cô vẽ cũng cơ bản hoàn thành, còn có chút việc cuối cùng.

Mộ Thời Phong tháo xuống khẩu trang cùng bao tay, ở trong bụi cỏ cắt một cành cây nhỏ, ở trong vườn hoa chọn mấy đóa hoa màu sắc khác nhau hái xuống, lại chạy lên lầu tìm một tí phụ liệu.

Cô ngó đầu, "Làm gì thế?"

Mộ Thời Phong: "Thiêu thùa, em nhanh vẽ tranh của anh đi!"

Cô "Hừ" một cái tiếng, tiếp tục vẽ tranh.

Sau mười mấy phút, vẽ xong, cô thở dài thậm thượt, tràn đầy cảm giác thành tựu, đang chuẩn bị đưa cho Mộ Thời Phong xem, sau đó trên đầu cô là thêm một thứ giống như cái vòng đặt lên đầu.

"Mộ Thời Phong, anh làm gì vậy?"

Mộ Thời Phong lại đem lụa trắng vén đến phía sau, "Không có áo cưới, gắn mấy cái này lại, anh tự tay làm vòng hoa, giá trị nghìn vạn lần, không đúng, hẳn là bảo vật vô giá. "

Anh lại đứng lên, cô gọi anh lại, "Ơ này, anh còn muốn làm gì nữa?"

Mộ Thời Phong quay đầu, "Tuy là em kết hôn lần 2, nhưng anh cũng không thể quá keo kiệt, anh đi tìm cây cỏ dại kết thành một cái nhẫn."

"Mộ Thời Phong, anh trở về đi! Em có nhẫn! " Cô vừa nói vừa tháo chiếc nhẫn trên cổ xuống.

Mộ Thời Phong bỗng nhiên dừng bước, mặt mỉm cười đi sang ngồi, "Em đã chuẩn bị nhẫn khi nào? "

Cô nói: "Em đã chuẩn bị từ lúc 15 tuổi rồi, không nghĩ tới ngày này lại đến trễ như vậy, nhưng anh đừng lo, nó cũng đã đến rồi."

Cô đặt chiếc nhẫn của nữ ở bên cạnh, cầm chiếc nhẫn của nam, sau đó quỳ trước mặt anh, giơ nhẫn, vẻ mặt nghiêm túc, tay kia vỗ về ngực.

"Mộ Thời Phong, nguyện ý làm chồng của em không? Đời này sống chết có nhau, anh sống em sống, anh chết em chết theo, anh có nguyện ý không?"

Cô không nhận được câu trả lời, đi về trước hai bước quỳ xuống, hai tay chống hai bên người Mộ Thời Phong, nghiêng đầu, nhìn anh từ đầu đến cuối.

Bỗng nhiên nhịn không được đùa, "Này, đệch mợ, sao anh lại tìm được một cô vợ nhỏ thích khóc, trả hàng trả hàng! "

Mộ Thời Phong hai tay ôm đầu của cô dùng sức lay, phát tiết trong lòng bởi vì cảm động mà thành các loại tâm tình rất phức tạp, cô bị hoảng đến trời đất xoay chuyển, trước mắt tối đen.

Cô còn nói: "Mộ Thời Phong anh như vậy thì không yêu được rồi, em đây vừa mới cầu hôn đâý, cô vợ nhỏ này của anh được cưng chiều một chút sẽ kiêu ngạo đấy, xem em trở về lên giường chỉnh anh thế nào!"

Mộ Thời Phong đã nghe không vô, chặn cái miệng luyên thuyên không ngớt của cô. Chờ anh buông cô ra, cô đỏ bừng cả khuôn mặt, suýt chút nữa thiếu dưỡng oxi, anh không quên đưa ngón tay ra, "Đeo lên đi!"

Cô đem nhẫn cọ cọ trên người, đeo vào ngón giữa của anh, nhỏ nhắn vừa in, ngón tay của anh vẫn thon dài đẹp như trước, chỉ là lòng bàn tay bởi vì thời gian dài cầm súng mà có vết chai.

Cô sờ sờ vết chai, đó là dấu vết không thể xóa nhòa trong sinh mệnh của họ.

Cô nhặt chiếc nhẫn nữ bên cạnh ném cho anh, "Vợ nhỏ à, tới phiên anh rồi."

Mộ Thời Phong hắng giọng một cái, anh chỉ vào cây đa xanh trong sân, "Đào Nhiên, nhìn thấy cái cây kia chứ?"

Cô gật đầu: " Thấy ạ."

"Nó cao ngất cứng cáp, sừng sững trong gió tuyết, giống như một người đàn ông vạm vỡ, chống lên một mảnh trời nhỏ trong sân. " Anh quay đầu nhìn chằm chằm hai mắt của cô.

"Đào Nhiên, nếu như cái cây này chính là anh, em chính là rễ cây cắm sâu vào đất, rắc rối khó gỡ, cây vững rễ cứng. Có em, cành lá của anh rậm rạp, không có em, anh khô mục hư thối. "

Nhân lúc cô bởi vì cảm động sững sốt, anh đem nhẫn đeo lên ngón tay của cô, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn xuống.

Anh nâng cằm của cô, học theo giọng nói lúc nảy của cô, "Này, đệch mợ, sao anh lại tìm được một người đàn ông thích khóc như vậy chứ, trả hàng trả hàng!"

Cô đang khóc liền bật cười, anh quỳ xuống ôm cô.

Video ở chỗ này dừng lại.

Cuối cùng hình ảnh hai người ôm nhau dừng trên màn ảnh.

Đào Nhiên nhìn xong video cầu hôn này, đã là lệ rơi đầy mặt.

Mộ Thời Phong tắt màn hình TV, cúi đầu hôn nước mắt trên mặt cô.

Thẳng đến khi cô ở trong ngực anh chậm rãi bình phục lại, Mộ Thời Phong mới buông cô ra, cô hít sâu, lấy tay lau nước mắt, nhưng liền phát hiện một thứ trên ngón tay.

Nhẫn.

Cô nhìn anh, "Anh đeo lên tay em khi nào thế? "

Mộ Thời Phong mĩm cười: " Lúc em đang khóc giống như cún con ấy. "

Đào Nhiên đánh anh vài cái, lại dám mắng cô là cún con.

Anh nói: "Chiếc nhẫn này chính là chiếc nhẫn dùng trong video chúng ta cầu hôn, anh vẫn còn giữ. "

Đào Nhiên chẳng nói được gì, chỉ thâm tình nhìn người đàn ông trước mắt này, người đàn ông cô đã yêu từ năm 10 tuổi.

Mộ Thời Phong chỉ vào đàn dương cầm, "Bà Mộ, hợp tấu một khúc nhé. "

"Anh biết đàn dương cầm sao?"

Anh nói: "Những thứ có liên quan đến em, còn có thứ gì anh không biết làm chứ?"

Đào Nhiên suy nghĩ một lát, "Có nha, chải tóc."

Mộ Thời Phong hừ một tiếng, "Còn không phải là cho Tưởng Mộ Thừa cơ hội biểu hiện à."

Đào Nhiên cười, không tranh cãi với anh nữa, cô đi tới cầm lấy đàn violon, lại nghĩ đến một chuyện mấy năm trước, "Đại Mộ Mộ, trước đây, cây đàn kia của Tống Tử Mặc, em trả rồi à?"

Mộ Thời Phong khẽ run, không nghĩ tới cô còn có thể nhớ kỹ chuyện này, gật đầu, "Trả rồi."

Đào Nhiên thở phào nhẹ nhõm, hỏi anh, "Anh biết đàn ca khúc nào? "

Mộ Thời Phong ngồi vào trước dương cầm, "< Thiên không chi thành> ấy.  " Anh hiện tại có thể nhớ cũng chỉ có bài hát này thôi.

Đào Nhiên vui vẻ nói: "Bài này em đàn rất giỏi nha."

Cô cởi giày cao gót, đi chân trần giẫm lên cánh hoa hồng.

Đàn dương cầm phối cùng đàn violon, tiếng đàn du dương vang lên, cô híp mắt, dần dần say sưa trong thế giới âm nhạc.

Trong thế giới này, chỉ có cô và Mộ Thời Phong.

Chỉ cần âm nhạc vang lên, cô có thể hòa cùng một tâm hồn với anh.

Trước kia là như vậy, bây giờ vẫn là như vậy.

Bài hát này, bọn họ tổng cộng diễn tấu ba lần mới dừng lại.

Anh nghiêng mặt nhìn cô, " Nếu em thích, về sau mỗi ngày anh đều đưa em đến đây đàn."

"Vâng ạ."

Đào Nhiên lại chỉ vào giàn trống, "Là em biểu diễn, hay là anh biểu diễn?"

Ngón tay của Mộ Thời Phong chỉ vào mình.

Đào Nhiên ngồi xếp bằng ở trên cánh hoa, an tĩnh làm một thính giả.

Mộ Thời Phong cỡi áo khoác xuống, chỉ mặc áo sơmi màu đen, cởi tay áo sơ mi, xắn tay áo đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay màu lúa mạch rắn chắc.

Anh thản nhiên hỏi cô, "Không hỏi anh muốn diễn tấu ca khúc nào à?"

Cô ngoẹo đầu, "Nhất định là ca khúc em thích." Cô lại ho nhẹ hai tiếng, "Kỳ thực, em chỉ muốn ngắm anh thôi, còn anh diễn tấu ca khúc nào, cũng được ạ."

Ngày thường anh phần lớn đều là ăn mặc chỉnh tề, anh mặc quần jean, áo sơ mi đen như vậy, cô đã lâu đã lâu chưa từng thấy qua.

Tiếng nhạc rock sôi động vang lên, anh toàn thân toàn ý chìm đắm nhập vào, mỗi cái tế bào đều đang cảm thụ tình cảm mãnh liệt của tiếng trống.

Dùi trống trong tay anh nhanh chóng đánh từng cái, tiết tấu mãnh liệt như vậy, rung động tâm linh của cô, máu trong người cô cũng vì đó mà sôi trào.

Không biết qua bao lâu, anh còn đang huy động cổ chùy.

Sợi tóc màu đen của anh nhỏ mồ hôi, ánh đèn chiếu vào, phát ra năm màu sắc.

Cô chỉ có ở trên người anh mới có thể cảm thụ được màu sắc trong thế giới trắng đen của cô.

Mọi thứ không thể này đều là anh cho cô.

Tựa như trở về mười mấy tuổi trong trí nhớ, cảm xúc cuồng dã không chịu gò bó của anh đã trở về.

Mà người đàn ông có một không hai này là của cô.

Cô kéo khăn che đầu bên tai lau nước mắt, khăn che đầu này chính là anh tự tay may, đôi tay kia rốt cuộc đã làm bao nhiêu thứ vì cô?

Cô đều đã quên.

Duy nhất còn nhớ rõ chính là, đôi tay này đã từng ôm cô, cũng từng đánh cô;

Thay cô làm bài tập ngữ van, sửa đề vật lý cho cô;

Giặt quần áo, nấu cơm cho cô;

Mặc quần áo, gội đầu cho cô;

Cõng cô đi qua vô số con đường;

Đeo nhẫn lên tay cô, vén khăn che đầu;

Mà bây giờ, vì cô đàn dương cầm, đánh trống;

Thanh xuân đã từng tùy ý khoe khoang, bây giờ năm tháng bình thản ấm áp, anh vẫn luôn ở đây.

Những ngày tháng sau này, đôi tay này sẽ mang đến cho cô vô số ngày mai, ngày dài đằng đẵng.

Có anh, thật tốt.

Giờ khắc này, cô ngẩng đầu, đúng lúc cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

Anh cười.

Cô cũng cười.

Gió nhẹ lướt qua, cỏ lau khẽ đung đưa.

Nhạc rock vẫn đang tiếp tục vang lên.

Tình yêu của anh chẳng bao giờ dừng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc