ĐỘC SỦNG VƯƠNG PHI

Ly Yên thầm thở dài quyết định: "Vậy thì ngươi trở lại Diệp gia cùng Vân Mặc, còn chúng ta quay về kinh thành vậy". 


Ly Yên nói xong, mọi người đều gật đầu tán thành.


Con đường đến Diệp gia Bảo và Kinh thành hoàn toàn trái ngược nhau, một thì bên trái, một thì bên phải. 


Diệp Thừa Tầm vừa đi vừa không ngừng quay đầu nhìn lại, thấy bóng hình xinh đẹp kia đang xa dần, ánh mắt hắn trở nên ảm đạm, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng mất mát.


Vân Mặc nhìn hắn thở dài: "Nếu ngươi đã không muốn thì cần gì phải đi".


" Nàng ấy  không cần ta, ta không đi thì biết làm thế nào đây".


Giọng nói của Diệp Thừa Tầm đầy chán nản, bất đắc dĩ nở nụ cười chua xót, dứt khoát tiến thẳng về phía trước không hề quay đầu lại.


Sau khi đến kinh thành Ly Yên nói với Mộc Vi Ngưng: "Tỷ tỷ, hay là chúng ta cùng trở về thăm phụ thân, mẫu thân, tránh cho họ phải lo lắng".


Mộc Vi Ngưng suy nghĩ một chút, nàng cũng thật bất hiếu, đã lâu rồi mà chưa về thăm bọn họ, vì thế liền đồng ý gật đầu. 


Lăng Dạ Vũ nhẹ giọng:" Tiểu Yên, ta đưa hai ngươi trở về".


"Không được, nếu ngươi đưa bọn ta trở về nhất định sẽ có kẻ nghi ngờ, ngươi đã đi lâu như vậy, e rằng bây giờ triều đình đang rất hỗn loạn?".


Đương kim Hoàng thượng Lăng Dạ Trần vẫn đang bị bệnh nằm liệt trên giường, không ai quản lí triều chính, quyền hành bị Thái Hậu thâu tóm, các đại thần chia thành hai phe phái.


Trong mắt Lăng Dạ Vũ hiện lên sự tự tin, nở nụ cười tà mị đáp: "Lăng Nguyệt quốc làm sao có thể dễ dàng bị tan rã như vậy được chứ".


Ly Yên nhàn nhạt nhíu mày: “Xem ra ngươi đã chuẩn bị tốt rồi mới đến".


Dừng một chút, bỗng nhiên Ly Yên lại trêu tức nói: "Bất quá ta lại nghe nói người nào đó có diễm phúc khôn cùng nha!"


Vừa vào kinh thành liền nghe được lời đồn đại, Thái Hậu trực tiếp đưa Lâm Thanh Hàm vào Vũ Vương phủ, lấy danh nghĩa là thuận tiện cho việc chiếu cố Vũ Vương gia, người sáng suốt đều nhìn ra được, Thái Hậu không hề thích Mộc Ly Yên, nếu không làm sao lại đuổi nàng về phủ Thừa Tướng, chờ thành thân xong mới cho bước vào, mà  Lâm Thanh Hàm lại có thể trực tiếp tiến vào Vương Phủ "chiếu cố" Vũ Vương gia chứ?


Chẳng qua là Lăng Dạ Vũ luôn ở cùng một chỗ với nàng, e rằng hắn đã sai người dịch dung làm thế thân cho hắn ở Vương phủ rồi.


"Tiểu Yên, nàng đang ghen sao?" 


Ngay lập tức trên mặt Lăng Dạ Vũ  hiện lên nụ cười hạnh phúc, làm khóe miệng Ly Yên run rẩy vài cái.


Kỳ thật nàng chẳng thèm để ý đến Lâm Thanh Hàm, lúc trước đáp ứng Thái Hậu để cho Lâm Thanh Hàm gả vào Vũ Vương phủ cùng nàng, cũng chỉ vì không muốn Lăng Dạ Vũ khó xử. Dù sao thế lực của Thái Hậu quá lớn, chẳng những nhà mẹ đẻ chiếm địa vị quan trọng ở trong triều, quan trọng nhất là Thái Hậu đang nắm trong tay binh quyền của tiên đế.


Nếu như lúc này mấy người Lăng Dạ Trần cứ nhất quyết cùng nàng xung đột chính diện với Thái Hậu, chắc chắn Lăng Dạ quốc sẽ lâm vào nguy cơ, cho nên trước tiên tạm thời thỏa hiệp đã, sau đó sẽ phản kích.


"Ta không ăn giấm, ta chỉ ăn đồ ăn ngon."


Lăng Dạ Vũ  nghe Ly Yên nói vậy, nụ cười liền cứng đờ, môi khẽ nhếch, đang muốn nói cái gì, thì Ly Yên lại bất đắc dĩ khoát tay nói: "Được rồi, ngươi mau trở về đi! Ta trở về cùng tỷ tỷ là tốt rồi."


Nói xong, nàng kéo Mộc Vi Ngưng rời đi, Lăng Dạ Vũ nhìn bóng dáng nàng xa dần, bất đắc dĩ cười một cách sủng nịnh.


Nhẹ nhàng xoay người nhảy một cái, bay về Vũ Vương phủ.


Trong khoảng thời gian này tuy có người  thế chỗ hắn, nhưng tránh để bị phát hiện ra manh mối gì, hắn vẫn luôn cáo ốm, Lâm Thanh Hàm đến đây đều bị chặn ở ngoài cửa, Thái Hậu triệu kiến cũng nói ốm đau nằm liệt giường, không thể đứng dậy, Thái Hậu từng cho Thái y bắt mạch, nhưng tất cả bọn họ đều nói không nhìn ra được bệnh gì, cũng chỉ nghĩ là do độc phát tác, có lẽ độc tố  đã lan nhanh hơn rồi.


"Chủ nhân." Vừa thấy Lăng Dạ Vũ  trở về, trong mắt nam nhân đang nằm ở trên giường hiện lên một tia kinh hỉ, vội vàng quỳ xuống kêu.


Hắn rốt cục không cần phải giả trang chủ nhân nữa rồi, Lâm Thanh Hàm kia thật đáng sợ suốt ngày cứ dính chặt lấy hắn.


"Tốt lắm, ngươi đi xuống đi!" Lăng Dạ Vũ khoát tay, thản nhiên nói.


"Vương gia, Thanh Hàm đến thăm ngài."


Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói mềm mại, trong mắt Lăng Dạ Vũ  nhất thời hiện lên một chút chán ghét.


Lâm Thanh Hàm đợi một lúc lâu, rốt cục cũng nhìn thấy cửa mở ra, chưa kịp mừng rỡ, liền nghe thấy thanh âm lạnh nhạt của hắn: "Bổn vương đã khỏi bệnh, ngươi có thể đi rồi."


Mắt Lâm Thanh Hàm liền tối sầm lại, vừa có bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, vừa hiện lên vẻ ủy khuất, trong hốc mắt có một tầng sương mỏng dần dần bao phủ, "Vương gia, Thanh Hàm là phi tử của  người, sao người có thể đuổi Thanh Hàm đi?"


Lăng Dạ Vũ nghe nàng tự xưng một Thanh Hàm, hai Thanh Hàm, không khỏi  khó chịu một trận, nghiêm giọng nói, "Nếu không phải Vương Phi của  bổn vương đáp ứng cho ngươi vào cửa, bổn vương sao có thể lấy ngươi? Ngươi nhớ kỹ cho bổn vương, Vương Phi  trong lòng  bổn vương chỉ có một người là tiểu Yên, về phần ngươi, tự mà lo liệu lấy!"


Nói xong, Lăng Dạ Vũ phất tay áo đi xa, vẻ mặt ủy khuất của Lâm Thanh Hàm dần dần mất đi, thay vào đó là vẻ mặt tàn nhẫn, trong ánh mắt hiện lên nồng đậm ghen tỵ,hàn quang phát ra ra làm cho người ta sợ hãi.


"Thái Hậu nương nương, thần cho rằng, hiện giờ hoàng thượng bệnh lâu không khỏi, cần phải xung hỉ.


Trong triều đình, một nam tử mặc quan phục chắp tay đề nghị.


"Vậy sao? Lý ái khanh cho rằng nên làm gì để xung hỉ?" Lông mày Thái Hậu nhếch lên, thản nhiên hỏi.


"Bẩm Thái Hậu, Vũ Vương gia bệnh nặng vừa mới khỏi, cũng cần phải  xung hỉ, hay là ban thánh chỉ cho ngài ấy trước, để Vũ Vương gia thành hôn."


Nghe vậy, khóe môi Thái Hậu khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai, sau đó, nói: "Các ái khanh hẳn cũng nghe nói việc Mộc Ly Yên chính là Lưu Ly công tử? Trước đây nàng vẫn giả trang xấu xí, khác nào phạm tội khi quân."


"Thái Hậu nương nương, cũng không thể nói như vậy, dù sao Mộc tiểu thư cũng chưa bao giờ nói qua dung mạo thật sự của nàng là như thế nào, sao có thể  xem như tội khi quân? Kính xin Thái Hậu hãy minh giám."


Lý đại nhân đã được chỉ cách đối đáp từ trước, bây giờ cứ như vậy nói ra mà thôi.


"Hừ, nàng ta còn hồng hạnh vượt tường thì sao? Nữ tử chưa gả lại ôm ôm ấp ấp với nam nhân khác, đồi phong bại tục, nếu để cho nàng vào cửa, sẽ gây tổn hại đến uy nghiêm của hoàng gia ta."


"Thái Hậu nương nương, lời đồn đại sao có thể tin tưởng, bên ngoài cũng đồn rằng Thái Hậu người âm mưu muốn soán vị, chẳng lẽ đó cũng là sự thật sao?"


Lý đại nhân ăn nói khéo léo, giọng điệu thản nhiên hỏi lại Thái Hậu, làm cho Thái Hậu tức giận đến nghẹn không ra tiếng.


"Thần cho rằng Lý đại nhân nói rất có lý."


"Thần cũng cho rằng như thế."


Đa số mọi người trong triều đều phụ họa theo, sắc mặt Thái Hậu càng ngày càng khó coi.


"Xin Thái Hậu hạ chỉ cho Vũ Vương gia thành hôn." Lý đại nhân cất cao giọng nói.


Có Lý đại nhân mở đầu, những người còn lại đều trăm miệng một lời nói: "Xin Thái Hậu hạ chỉ cho Vũ Vương gia thành hôn."


Ánh mắt Thái Hậu liền thoáng qua một tia lãnh ý, được lắm Lăng Dạ Vũ, ai gia không biết từ khi nào mà mọi người đều hướng về ngươi đấy, quả nhiên không hổ là chướng ngại lớn nhất của ai gia.


"Vũ nhi bằng lòng chứ?" Vẻ mặt Thái Hậu trở nên ôn hòa, dùng giọng nói vô cùng thân thiết hỏi.


Khóe môi Lăng Dạ Vũ nhếch lên, nói: "Toàn bộ nhờ Thái Hậu làm chủ."


Hừ, toàn bộ nhờ ai gia làm chủ? Văn võ bá quan đều đồng ý, ai gia có thể không đáp ứng sao? Thái Hậu ở trong lòng oán thầm nói.


"Truyền ý chỉ của ai gia, Khâm Thiên Giám lựa chọn ngày lành tháng tốt, để Vũ Vương gia thành hôn, bãi triều."


Thái Hậu gằn từng chữ, sau đó liếc gương mặt như mây trôi gió thoảng của Lăng Dạ Vũ, trong lòng âm thầm hừ lạnh, lập tức đứng lên rời khỏi triều.


"Chúc mừng Vương gia."


Các đại thần từng người hướng Lăng Dạ Vũ  nói chúc mừng, Lăng Dạ Vũ mỉm cười, "Cám ơn các vị đại nhân."


"Đây chính là bổn phận của chúng thần." Lý đại nhân cười nịnh nọt chắp tay nói, những người còn lại cũng đồng loạt phụ họa.


Khâm Thiên Giám tính toán, ba ngày sau là ngày tốt, Thái Hậu chỉ có thể nghẹn họng mà truyền lệnh, ba ngày sau Vũ Vương gia cưới hai vị phi tử  về phủ.


Nhận được tin tức, khóe miệng Ly Yên  không khỏi run rẩy vài cái, việc này Lăng Dạ Vũ phải vội vã như vậy sao?


Ban đêm, Thượng Quan Thi Vũ ở trên giường trằn trọc, trong đầu nàng toàn là hình ảnh Diệp Thừa Tầm kiên quyết rời đi. Diệp Thừa Tầm không biết, khi hắn không hề ngoảnh lại thì Thi Vũ lại nhịn không được quay đầu nhìn hắn một cái.


Trong lòng Thượng Quan Thi Vũ càng không ngừng phiền não, mình rốt cuộc đang suy nghĩ vớ vẩn cái gì, bỗng dưng nàng ngửi được một cỗ hương vị quen thuộc, Thượng Quan Thi Vũ liền giả bộ ngủ say, hai siết chặt đệm giường, trong lòng bồn chồn lo lắng.


Một thân bạch y, thánh khiết vô cùng, ánh trăng ngoài cửa sổ   lạnh lùng  chiếu trên người hắn, ánh mắt dịu dàng như nước, lẳng lặng  nhìn Thượng Quan Thi Vũ đang nằm trên giường.


Diệp Thừa Tầm chậm rãi tiến lại gần, vươn ngón tay thon dài xoa mặt của nàng, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Vẫn là khống chế không được mà nhớ nhung, vẫn là khống chế không được muốn gặp nàng."


Nhẹ giọng thở dài, ánh mắt tràn đầy thâm tình,hắn tiếp tục nói: "Ta thích nàng! Nhưng ta không có dũng khí để đối mặt với nàng, chỉ vì nàng nói, nàng không thích ta, trong lòng nàng có lẽ vẫn còn người kia, nhưng mà ta lại thích nàng, nên không thể khống chế  được lòng mình, nàng nói đi, ta nên làm sao bây giờ?"


Diệp Thừa Tầm  cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên môi nàng, cười khổ một tiếng, cuối cùng rời đi.


Thượng Quan Thi Vũ chậm rãi mở to mắt, nước mắt lập tức tràn ra, nàng đưa tay vuốt ve môi của mình, nhìn cửa sổ, trong lòng có một nỗi đau không biết từ đâu ập tới, lại hơi có một chút ngọt ngào.


Đó là nụ hôn đầu tiên của nàng! Lúc trước Kì Doãn tôn trọng nàng, không hề chạm vào nàng, cũng chỉ như vậy mà thôi, hắn thầm nghĩ  chờ hai người thành thân sẽ chiếm lấy toàn bộ nàng, cũng không biết trước khi thành thân còn có Hạ Uyển Di  tham gia vào nữa, vì vậy, nàng vẫn giữ được bản thân trong sạch.


Một đêm này Thượng Quan Thi Vũ, cả đêm không ngủ, thâm tình của Diệp Thừa Tầm làm rối loạn nội tâm bình thản không gợn sóng của nàng.


Thời gian thấm thoát, trôi qua cực nhanh, thời hạn ba ngày đã đến.


Lần này Ly Yên cố gắng  lựa chọn một ít  trang sức đơn giản, y phục cưới bỏ qua, chỉ cần Ly Yên bằng lòng gả, Lăng Dạ Vũ  đều sẽ đáp ứng điều kiện của nàng.


"Thật muốn trông thấy hình dáng thật của nàng ta, nghe nói giống như tiên nữ hạ phàm, cùng Vũ Vương gia quả thực là trai tài gái sắc."


"Đúng vậy, Lưu Ly công tử tuấn mỹ như vậy, nếu trở về hình dáng của nữ nhân lại không đẹp được sao? Bất quá không nghĩ tới lời đồn thiên kim của Thừa tướng chính là Lưu Ly công tử lại là thật"


"Chỉ tiếc làm tan nát biết bao con tim của nữ tử, không ngờ Lưu Ly công tử ái mộ đã lâu lại  là nữ nhân."


Ly Yên ngồi ở  trong kiệu rước dâu, khóe môi hơi hơi nhếch lên một chút châm chọc, coi trọng nhất vẫn là dung mạo, lúc trước nàng chỉ  giả  trang một chút, những người này đã nói không xứng, không đủ tư cách, nay khôi phục dung mạo lại nói là trai tài gái sắc.


Ly Yên âm thầm cười nhạo một tiếng, đây là sự thật.


Bởi vì hoàng thượng ốm đau ở giường không thể làm chủ hôn, cho nên Thái Hậu tự mình chủ trì.


Sau khi đã lạy thiên địa, người chủ trì hôn lễ  chưa hô lên"Đưa vào động phòng", liền bị Thái Hậu lên tiếng cắt ngang.


"Nghe nói Mộc tiểu thư có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, chẳng hay có thể tháo mũ phượng xuống để ta thấy hay không."

Bình luận

Truyện đang đọc