ĐÔI LẦN GẶP, LỠ BÉN DUYÊN

Hai tỷ muội trừng nhìn theo hướng An Vinh Côn biến mất, trố mắt nhìn nhau, cùng nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương. An Nhược Phương bắt đầu run lên, sợ tới mức không biết phải làm gì. An Nhược Thần hít sâu một hơi, bình ổn tinh thần. Nàng không thể sợ, không thể rối loạn vị trí được, nếu nàng không chống đỡ nổi thì tứ muội phải làm sao chứ?

Bất kể có là gì thì vẫn sẽ không ngăn được An Vinh Côn tiết lộ bí mật. An Nhược Thần rõ mười mươi điều này. An Vinh Côn là tiểu bá vương trong nhà, cho dù có giữ nó lại, cũng không thể thuyết phục được nó im miệng. Mà trái lại, nó sẽ càng hưng phấn, càng vội vã muốn đến trước mặt cha tố cáo. 

An Nhược Thần nhanh chóng xốc lấy tinh thần, nàng bình tĩnh lại, nắm hai vai tứ muội: "Phương Nhi, muội nghe tỷ nói đây."

An Nhược Phương hoảng loạn: "Đại tỷ, làm sao đây, phải làm sao đây?"

"Vinh Côn vẫn còn nhỏ." An Nhược Thần nói rất chậm, nhưng khẩu khí lại vô cùng kiên định.

An Nhược Phương gật đầu, hoảng hốt chụp lấy tay An Nhược Thần: "Nhất định thằng bé sẽ mách lại với cha."

An Nhược Thần cũng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của An Nhược Phương, dùng sức nhéo lấy rồi nói với cô bé: "Trước mắt không được hoảng sợ, muội nghe tỷ tỷ nào, nhắm mắt lại, thở sâu ba lần, rồi đếm từ một đến mười."

An Nhược Phương mở to mắt nhìn An Nhược Thần, không hiểu nàng muốn làm gì.

"Nghe tỷ tỷ nào, tỷ cần muội bình tĩnh lại, những lời tiếp theo sau đây rất quan trọng."

An Nhược Phương cắn môi, nghe lời làm theo. Cô bé nhắm hai mắt lại, hít thở sâu, rồi đếm từ một đến mười. Đến khi cô bé mở mắt ra, cho dù vẫn sợ nhưng không còn hoảng hốt nhiều nữa.

"Tốt lắm, bây giờ, muội nghe cẩn thận lời tỷ tỷ nói đây. Nhất định phải nhớ, nhất định phải làm theo."

An Nhược Phương ra sức gật đầu.

An Nhược Thần nắm tay cô bé, nhìn vào mắt cô bé, nghiêm túc nói: "Vinh Côn là con nít, tính tình nôn nóng, cho nên chắc chắn nó không chịu nghe hết chuyện của chúng ta. Nó chỉ nghe được mấy câu sau, chính là câu tỷ nói muốn dẫn muội đi. Rồi sau đó nó nhảy ra ngoài bảo muốn đi mách cha."

An Nhược Thần nuốt nước bọt, lại gật đầu.

"Lúc này cha đang ở trong phủ, trên dưới toàn phủ đều đang tìm muội, nên nếu Vinh Côn chạy đi nói như thế, sẽ nhanh chóng có người đến tìm chúng ta thôi. Chúng ta không có nhiều thời gian. Muội hãy ghi nhớ lời tỷ tỷ đây, nhất định phải nhớ rõ."

An Nhược Phương nhìn vào mắt tỷ tỷ, nghe nàng gằn từng chữ một: "Chuyện này không liên quan đến muội, chỉ là muội bị dọa nên đâm ra sợ hãi, là tỷ tìm được muội, giật dây dụ muội trốn nhà với tỷ. Muội không đồng ý, muội không dám. Làm sao muội có thể rời khỏi mẹ mình được."

An Nhược Phương mở to hai mắt, không ngờ tỷ tỷ lại nói như thế. An Nhược Thần dùng sức bóp tay nàng, nói: "Lặp lại lần nữa, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

An Nhược Phương há miệng, nhưng không nói nên lời.

An Nhược Thần quát lên: "Lặp lại lần nữa!"

An Nhược Phương run môi, khẽ nói: "Muội tìm chỗ trốn, rồi tỷ tỷ tìm được muội, dỗ muội rời nhà với tỷ. Nhưng muội không đồng ý, muội sợ, muội không thể rời xa mẹ được."

"Không sai! Chính là như thế!"

"Tỷ!" Nước mắt An Nhược Phương lại rơi xuống.

"Phải nhớ cho kỹ! Chuyện chính là như thế! Là tỷ dụ muội rời nhà, nhưng muội không muốn. Sau đó Vinh Côn nghe lỏm được, liền nói lại cho cha. Thằng bé là trẻ nhỏ, nó không nhớ rõ chúng ta nói gì, là tỷ muốn dẫn muội đi, muốn lợi dụng muội uy hiếp cha."

An Nhược Phương rơi lệ.

"Đừng khóc." An Nhược Thần vội nói, "Chắc chắn cha sẽ nổi trận lôi đình, sẽ đánh chửi tỷ, nhưng không sao, tỷ tỷ đã quen bị đánh mắng rồi, tỷ tỷ không sợ. Nhưng nhất định tỷ sẽ bị cha nhốt lại. Muội nhớ kỹ đi, muội phải ôm mẹ khóc, mẹ muội sẽ che chở cho muội. Muội không cần biết đã xảy ra chuyện gì, phải một mực thừa nhận muội không hề muốn rời nhà, muội không thể rời khỏi mẹ được. Sau đó muội khó chịu, muội nhức đầu, xin mẹ muội dẫn muội về phòng."

An Nhược Phương gật đầu, dùng sức lau nước mắt.

An Nhược Thần nói tiếp: "Muội trốn trong phòng hai ngày, sau đó hãy đến tìm tỷ. Chắc chắn tỷ sẽ bị nhốt trong phòng. Muội phải cẩn thận, phải tránh những người khác, đừng để bọn họ biết muội đến tìm tỷ."

An Nhược Phương lại gật đầu. An Nhược Thần hỏi cô bé: "Đã nhớ chưa? Muội nói lại đi, lát nữa cha đánh mắng, hỏi đã có chuyện gì, thì muội sẽ trả lời thế nào?"

An Nhược Phương thút thít lặp lại những lời trước đó lần nữa.

"Sau đó thì sao?"

An Nhược Phương lại thuật lại lời dặn dò của An Nhược Thần.

"Tốt lắm, tốt lắm." An Nhược Thần ôm An Nhược Phương vào lòng. Thì thầm bên tai cô bé: "Bất kể có chuyện gì, cũng đừng để cha và mẹ muội giam muội lại, đừng để bị nhốt. Muội hãy nhớ, núi xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun. Không có khó khăn nào là không vượt qua được, muội hãy nhớ kỹ! Ngàn vạn lần nhớ cho kỹ! Còn ý bỏ trốn khỏi nhà đó, đừng để cho bất cứ ai biết được, ngay cả mẹ muội cũng không được. Nếu hai ngày sau muội vẫn không đổi ý thì hãy đến tìm tỷ."

An Nhược Thần nói những lời này xong, liền nhớ đến Long đại tướng quân. Hắn nói sẽ không cho nàng cơ hội thứ hai, mà đúng là nàng không dùng được cơ hội ấy.

An Nhược Phương khóc hu hu, muốn nói gì đó nhưng chợt nghe thấy tiếng hét của chúng người hầu: "Bọn họ ở đây, tìm được rồi! Ở đây ở đây!"

"Đừng sợ." An Nhược Thần nói với muội muội, rồi kéo cô bé đứng dậy, phủi bụi và cỏ dính trên người cô bé xuống, rồi nắm tay muội muội ngoan, "Chúng ta đi gặp cha thôi."

Trong sảnh bên, An Chi Phủ và các phòng đã sớm có mặt chờ, An Vinh Côn dương dương đắc ý ngồi trên ghế. Còn ngồi phía bên kia là Tiền Bùi. Lão ta thích thú nhìn hai tỷ muội An Nhược Thần đi vào, cười cười.

"Phương Nhi." Đoàn Thị phòng bốn vừa thấy con gái thì lập tức khóc lên, giang rộng hai tay.

An Nhược Thần len lén đẩy muội muội một cái, An Nhược Phương thuận thế nhào vào trong ngực mẹ khóc thút thít. Hoàn toàn không dám nhìn Tiền Bùi và cha.

An Nhược Thần không đợi An Chi Phủ lên tiếng đã quỳ xuống cái bịch.

An Chi Phủ giận dữ trợn măt nhìn nàng, không nói gì mà chỉ đi lên tát một tát. An Nhược Thần theo lực ngã xuống đất khóc lóc, "Cha, nữ nhi nhất thời hồ đồ."

"Nhất thời hồ đồ?!" An Nhược Thần lại đi lên đá một phát, "Ngươi đúng là to gan! Nói! Đã xảy ra chuyện gì!"

An Vinh Côn ở bên cạnh lắc chân kêu lên: "Con cũng nghe thấy, đại tỷ nói muốn dẫn tứ tỷ rời nhà."

An Nhược Thần hoảng sợ biến sắc gào to khóc lóc, nói mình hồ đồ. Bởi vì không tìm ra muội muội nên sốt ruột, lại bị dọa sợ, nên lúc thấy được muội muội thì đầu nóng lên, dỗ muội ấy muốn dẫn muội ấy rời đi. Nhưng chỉ là dỗ thôi, hơn nữa muội muội cũng không đồng ý, mà nàng cũng không muốn trốn nhà đi thật, chỉ là dỗ dành thôi.

Đáng tiếc hôm nay An Chi Phủ không dễ bị nàng lừa, huống gì còn có Tiền Bùi ở bên cạnh ngồi xem, hai cô con gái đợi gả qua lại còn nói muốn đào hôn, đúng là giỏi quá nhỉ!

"Cầm roi đến cho ta!" An Chi Phủ lớn tiếng quát, người hầu vội vàng đi lấy roi đến.

An Chi Phủ chỉ vào An Nhược Phương, hỏi cô bé: "Ngươi nói đi, đã xảy ra chuyện gì!"

An Nhược Phương run như cầy sấy, qua một lúc lâu mới lắp ba lắp bắp lặp lại lời An Nhược Thần dạy mình. An Nhược Thần quỳ trên đất, nghe cô bé nói hết câu, trái tim treo lên giờ mới buông xuống.

Đoàn Thị phòng bốn nghe con gái nói vậy, lập tức nói: "Lão gia minh xét, chuyện này không liên quan gì đến Phương Nhi. Tất cả đều do một mình đại cô nương muốn làm. Từ nhỏ Phương Nhi đã khôn khéo, chưa bao giờ rời khỏi thiếp, hơn nữa tuổi còn nhỏ như vậy, làm sao có thể muốn rời nhà được chứ. Vừa rồi hai đứa chúng nó cũng đã nói, là một mình chủ ý của đại cô nương, Phương Nhi của thiếp lại còn khuyên nàng ta. Chuyện này không liên quan đến Phương Nhi!"

An Nhược Thần quỳ trên đất khóc, nước mắt nước mũi tùm lum, nói nàng cũng không phải có ý chạy trốn thật, chỉ là buột miệng nói thôi, nàng làm gì có gan trốn. Thật sự nàng chỉ vì muốn dỗ muội muội nên mới nói lung tung.

"Còn dám cãi à!" An Chi Phủ không chút nghi ngờ về An Nhược Phương, chỉ căm tức An Nhược Thần đến cực điểm.

Roi được đưa đến. An Chi Phủ cũng không hỏi gì, chỉ quật mạnh roi xuống người An Nhược Thần. An Nhược Phương vẫn còn ở bên cạnh, An Nhược Thần cắn chặt răng không dám kêu đau, nàng sợ nàng vừa hét lên, An Nhược Phương sẽ sợ hãi, vì xin tha cho nàng mà nói thật ra.

Quả nhiên roi vừa vụt xuống, An Nhược Phương liền khóc lóc xin cha dừng tay. Lúc này Đoàn Thị phòng bốn mới sực tỉnh, ôm lấy con gái rời đi.

An Nhược Phương vừa đi, An Nhược Thần liền bắt đầu khóc, xin cha tha cho nàng lần này, nói nàng không dám nói năng lung tung nữa. Đầu tiên An Chi Phủ bị con gái nhỏ nôn lên người Tiền Bùi làm mất mặt mũi, sau đó là con gái lớn xúi giục tỷ muội cùng chạy trốn, cục tức này sao có thể nuốt trôi nổi.

Hết một roi lại một roi, ông ta đánh An Nhược Thần đến trầy da sứt thịt, đánh đến lúc không kêu được nữa.

Cuối cùng người khuyên ông ta dừng tay lại chính là Tiền Bùi, lão ta như đã xem kịch đủ rồi, nói: "Được rồi, An lão gia bớt giận. Nếu đánh chết thì ta sẽ đau lòng đấy. Đại cô nương có phần gan dạ sáng suốt thế này, ta đây cũng hài lòng vô cùng. Dạy dỗ thì dạy dỗ thôi, đừng đánh chết."

An Nhược Thần nghe thấy lời này, cố chống đỡ ngẩng đầu lên nhìn Tiền Bùi. Tiền Bùi cười tủm tỉm, trong mắt tràn ngập máu huyết hưng phấn. An Nhược Thần nhanh chóng nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa.

An Chi Phủ dừng tay, thở hồng hộc, trợn mắt nhìn An Nhược Thần rồi lại đá nàng một phát, quẳng roi xuống đất, "Tiểu nữ không hiểu chuyện, đã để Tiền lão gia chê cười rồi."

Tiền Bùi đứng dậy, cười nói: "Sao chê cười được chứ, ta đây vui mừng còn chẳng kịp. Ta về chuẩn bị trước đã, đợi ngày đến, sẽ để kiệu hoa đến đón người."

An Chi Phủ và Tiền Bùi khách sáo đôi ba câu, tiễn lão ra ra cửa. Đợi đến lúc xoay người đi vào sảnh bên, liền quay sang mắng An Nhược Thần: "Đồ khốn!"

An Nhược Thần nín thở, hai mắt nhắm chặt máu nhuộm cả người, ngã lăn ra đất không nhúc nhích, không cần giả vờ thì cũng đã trông như sắp chết đến nơi rồi. An Chi Phủ phất tay gọi người hầu đến: "Đưa nó về phòng lại đi, rồi mau chóng tìm đại phu đến trị thương cho nó, đừng để nó chết."

An Nhược Thần bị đưa trở về, a hoàn bà vú khóc lóc thảm thiết. An Nhược Thần không mở mắt, toàn thân nàng đều là máu, thật sự rất mệt, đau thấu tâm can, hít thở thôi cũng đau như mất nửa cái mạng. Nhưng nàng còn sống, mà muội muội của nàng cũng không sao, tạm thời, may mà không sao.

Đại phu đến, khám vết thương cho An Nhược Thần rồi kê đơn. Tối hôm đó An Nhược Thần lên cơn sốt, nhưng nàng vẫn cố chịu đựng. Ngày hôm sau An Chi Phủ chạy đến phòng nàng xem nàng đã chết hay chưa, thấy nàng vẫn còn sống tốt, không nặng đến mức ông ta tưởng, liền quát hỏi nàng còn muốn trồn nữa không. An Nhược Thần vẫn khóc nói là nàng nhất thời hồ đồ đầu óc nóng lưn, chứ chưa từng nghĩ đến chuyện trốn nhà ra đi, chỉ là nói thế thôi. An Chi Phủ không hỏi gì nữa, cũng cảm thấy đúng là nàng không có bản lĩnh đó, mắng nàng một hồi rồi rời đi. Sau đó lại sai người khóa phòng nàng lại, khóa cửa trước đóng đinh của sổ, ngoài đưa thức ăn thuốc men đến, thì không cho phép bất kỳ ai ra vào.

An Nhược Thần nhắm mắt nghe An Chi Phủ quát tháo, mọi việc đúng như nàng dự đoán.

An Nhược Thần đếm ngày, lại một ngày nữa trôi qua, mười ba tháng mười, cách ngày mười lăm còn hai ngày.

Trong đêm đó, An Nhược Phương chạy đến. Cô bé lén la lén lút, không đi vào phòng mà chỉ ở ngoài cửa sổ thấp giọng gọi nàng. An Nhược Thần cắn răng chịu đựng cơn đau, lê người đến bên cửa sổ.

"Tỷ tỷ, tỷ có khỏe không?"

"Tỷ không sao, muội có bị đánh không?"

"Không ạ."

An Nhược Thần thở phào, không có là tốt rồi, hơn nữa cô bé có thể đến thăm nàng, xem ra cũng không bị nhốt.

"Tỷ tỷ, trong phòng tỷ có ai không?" An Nhược Thần cẩn thận hỏi.

"Không có."

An Nhược Thần lại cẩn thận nói: "Muội lén đến đây, đã nhìn xem rồi, không có người. Tỷ tỷ, tỷ nghe muội nói này, muội đã lén đào một cái lỗ ở góc sân của Tiểu Hoàng. Trước đó là Tiểu Hoàng tự đào, không phải nó chuồn đi từ chỗ đó sao, hơn nữa cũng không quay về. Muội đi tìm nó thì phát hiện ra cái lỗ kia. Vài ngày trước đó, muội nghĩ nếu tỷ tỷ muốn chạy trốn thì cũng có nơi để trốn, nên đã lén đào cho nó to hơn chút."

An Nhược Thần nhắm hai mắt, lòng cảm động vô cùng. Muội muội này chẳng những muốn cho nàng tiền,  mà lại còn âm thầm đào hố giúp nàng.

"Tỷ tỷ, tỷ đừng sợ. Hôm trước là do muội không tốt, chỉ vì muội sợ mà làm liên lụy tỷ bị đánh. Muội không nên như thế. Muội đã nghĩ kỹ rồi, muội sẽ nghe lời tỷ, tỷ đừng sợ, muội sẽ không sợ nữa. Hôm nay muội lại lén đi xem cái lỗ kia rồi, hình như vẫn hơi nhỏ, chỉ đủ mình muội chui thôi, còn phải đào thêm nữa. Tỷ tỷ cứ yên tâm dưỡng thương, đợi muội đào lỗ xong, muội sẽ dẫn tỷ đi." An Nhược Phương nói mà giọng nghẹn ngào, "Đêm qua mẹ có nói với muội, hôn sự đó đã là ván đóng thuyền rồi, không đổi được nữa. Muội thấy cha đánh tỷ như thế, Tiền lão gia kia lại rất vui vẻ. Nếu sau này chúng ta cùng xuất giá thì làm thế nào đây?"

"Phương Nhi." An Nhược Thần chịu đựng cơn đau trên người, thở hổn hển nói với cô bé: "Nhất định hai ngày này bọn họ sẽ canh chừng rất kỹ, muội đừng đi đào lỗ nữa, ngộ nhỡ bị bọn họ bắt gặp thì không hay."

"Muội biết rồi."

"Tối mai muội hãy đến chỗ tỷ, cẩn thận đừng để người ta phát hiện gì. Tự mình đến đây."

"Vâng." Tuy An Nhược Phương không biết là chuyện gì, nhưng tỷ tỷ đã dặn, cô bé đành nghe theo.

"Nếu tối mai không được thì sáng sớm hôm sau muội hãy đến. Nhớ đấy, trước buổi trưa ngày hôm sau, nhất định phải tìm dịp đến gặp tỷ."

"Vâng ạ."

Ngày hôm sau đó, chính là mười lăm tháng mười.

Qua một ngày, An Nhược Thần ngoan ngoãn dưỡng bệnh, uống thuốc đưa đến, ăn cơm đưa tới.

Cứ sáng sớm là Đàm Thị phòng nhì và Tiết Thị phòng ba lại đến xem nàng, nhưng lại không nói gì. Đàm Thị thấy nàng còn sức lực thì yên tâm. Nàng ta là người coi trong hôn sự với Tiền gia trong các phòng nhất. Một là huyện Phúc An là nhà mẹ của nàng ta, ở bên đó nàng ta cũng có chút quan hệ, hai là bây giờ An Vinh Quý con trai nàng ta cũng có phần trong cửa hàng ngọc thạch, sau này nếu An Chi Phủ có gì thì cửa hàng này ở chắc trong tay phòng nhì bọn họ.

Thế nhưng An Nhược Thần lại muốn chạy trốn, nàng ta căm hận vô cùng.

Nàng ta sợ vì chuyện này mà đắc tội với Tiền Bùi, nhờ người bên nhà mẹ lần nữa nghe ngóng ý của Tiền Bùi, cũng đưa quà đến. Kết quả nhà mẹ đẻ truyền lời đến nói, Tiền Bùi không cáu, ngược lại còn vui mừng. Nói vốn lão ta còn chê đại cô nương ngờ nghệch hèn yếu vô vị, nhưng hôm nay mới thấy, đại cô nương cũng có chút khí phách, lão ta rất vui, không hề thấy bực bội. Đàm Thị cuống quít đi nói lại với An Chi Phủ, An Chi Phủ cũng dần yên lòng.

Tiết Thị phòng ba là người cẩn thận nhất trong An phủ. Nàng vốn là thiếp của một thương nhân khác ở thành Trung Lan, người thương nhân kia vì để nịnh nọt An Chi Phủ mà đẩy nàng ta đến. Tiết Thị sinh được một cô con gái cho An Chi Phủ, tên là Nhược Lan, mười lăm tuổi.

Tiết Thị không có chỗ dựa, xuất thân cũng không có gì đặc sắc, thế nên xưa nay đều làm việc cẩn thận, giống như ngọn cỏ đầu tường, bên này mạnh thì dựa bên này, bên kia được lợi thì dựa vào bên kia, cũng không đắc tội với ai. Nàng ta theo phòng nhì đến thăm An Nhược Thần, nhưng cũng chỉ là muốn xem thế nào thôi, chứ không để ý lắm.

Đến chiều, Liêu Thị phòng năm cũng đến xem An Nhược Thần, An Nhược Thần bị đánh là vì con trai nàng ta đi tố cáo. Nàng một là cảm thấy con trai làm không sai, trừ họa giúp An phủ, hai là tương lai còn dài, cũng không chừng An Nhược Thần gả đến Tiền phủ sẽ có chỗ đứng, nàng ta sợ An Nhược Thần sẽ ghi thù trận đánh lần này, thế là sai người chuẩn bị đồ bổ đưa đến, rồi nói Vinh Côn còn nhỏ, cũng không biết lão gia lại ra tay mạnh như thế, rồi lại nói An Nhược Thần là đại tỷ, ắt cũng biết bỏ nhà ra đi sẽ gây ra họa đến nào, nàng ta tin An Nhược Thần chẳng qua là dỗ muội muội nên mới nói thế. Tóm lại là nói lằng nhằng một lúc lâu mới đi.

Những người này cứ đến cứ đi, cửa phòng lại bị khóa chặt.

Vết thương trên người An Nhược Thần vẫn đau nhức như ngày hôm qua, nhưng lòng đã trấn tĩnh lại nhiều. Ban ngày nàng cố ngủ một lúc, định để tối được tỉnh táo, đợi tứ muội đến.

Kết quả đợi cả đêm, nhưng An Nhược Phương không đến. An Nhược Thần không chịu được nữa, cứ ngủ lại giật mình tỉnh giấc, đợi đến khi mở mắt ra lần nữa, không ngờ trời đã tờ mờ sáng. Nàng lo lắng trong bụng, không biết tứ muội có gặp phải rắc rối gì không, hoặc là không tìm được cơ hội đến để gặp nàng, nếu bỏ lỡ thì nguy to rồi.

Đúng lúc này, chợt ngoài cửa sổ truyền đến tiếng An Nhược Phương thấp giọng gọi nàng: "Tỷ tỷ, đại tỷ ơi."

An Nhược Thần chấn động, vội vã bò đến dưới cửa sổ: "Phương Nhi, tỷ tỷ đây."

"Tỷ ơi, muội đến rồi." An Nhược Phương dè dặt nhìn bốn phía, không hề có ai. Lúc này mọi người chưa dậy, bọn a hoàn thì bận bịu, không ai để ý đến chỗ cửa sổ hoang vắng sau viện này.

"Phương Nhi,muội còn muốn đi nữa không?"

An Nhược Thần gật đầu, lại nhớ ra tỷ tỷ không thấy được, bèn nói: "Muốn ạ. Tỷ tỷ, chúng ta cùng trốn đi. Muội phải cứu tỷ thế nào đây?"

An Nhược Thần nhắm chặt hai mắt, không cứu được đâu, nàng hết cơ hội rồi. "Phương Nhi, muội nghe kỹ lời tỷ đây. Nhất định phải nghe thật kỹ."

"Vâng ạ."

"Vào giờ Thân chiều hôm nay, ở cổng thành phía nam sẽ có đoàn xe đưa lương thực đến, quản sự họ Tưởng, tên Tưởng Trung, muội gọi ông ấy là ông Tưởng là được rồi. Ông ấy sẽ đến huyện Tân thành Thiệu, ở đó có người nhà ông ấy, ông ấy đã nhận lệnh của Long tướng quân, đồng ý hộ tống chúng ta đi đến đó, cũng bố trí ổn thỏa cuộc sống sau này cho chúng ta. Văn thư tịch bạc, công việc kiếm sống, ông ấy cũng sẽ giúp thu xếp."

An Nhược Thần ngạc nhiên vui mừng: "Vậy thì tốt quá." Tuy không biết vì sao Long tướng quân lại giúp các nàng, nhưng có người phối hợp, dĩ nhiên là chuyện tốt rồi.

"Phương Nhi, muội giỏi nữ công, cũng làm điểm tâm rất ngon, dù chưa biết những ngón nghề này có thể dùng được ở nơi đó hay không, nhưng tóm lại muội phải biết rằng, tuy mình là phận gái, nhưng cũng không phải là hạng vô cụng, muội có bản lĩnh tự kiếm tiền nuôi mình. Chẳng qua là do muội còn bé, cần phải có người chăm sóc. Long tướng quân đã dặn với ông Tưởng rồi, cứ tin tướng quân đi, bên ông Tưởng sẽ phối hợp tốt với muội. Muội đến nhà người khác, sẽ phải chịu khổ đấy, nhưng cũng học được chút bản lĩnh. Sau này có tốt hay không đều hoàn toàn dựa vào bản thân, muội nhất định phải hiểu đạo lý này."

"Muội biết rồi." Đương nhiên rời khỏi nhà sẽ không so được với lúc ở nhà, cô bé biết rõ điều này. Nếu đến điều này mà không nghĩ đến thì sao dám muốn trốn nhà chứ. Chỉ sợ khi cô bé nhìn lại, thì sẽ cho rằng ra ngoài chịu khổ còn khiếp đảm hơn việc bị lão Tiền kia làm nhục.

"Tỷ tỷ, muội phải làm sao để cứu tỷ đây? Giờ Thân buổi chiều, cũng không còn nhiều thời gian."

An Nhược Thần hít sâu một hơi, chịu đựng cơn đau trên người mà bình tĩnh nói: "Phương Nhi, muội có biết, ra khỏi phủ chúng ta đi về cổng thành phía nam, phải đi thế nào mới trốn được an toàn, không dễ bị bắt về không? "

"Ơ..." An Nhược Phương không biết. Từ trước đến nay cô bé ra ngoài đều là đi theo người khác, đúng là biết đường, nhưng lại chưa từng nghĩ xem có lối đi nào để dễ trốn không.

An Nhược Thần tỉ mỉ nói với cô bé một lần, lại hỏi cô bé có biết những con đường nàng vừa nói không. An Nhược Phương biết hết, nàng hay theo tỷ tỷ mẫu thân đi dạo mấy phố phường ở gần cổng thành phía nam, cũng thường ra khỏi thành lên chùa trên núi thắp hương, nàng biết được cổng thành phía nam.

An Nhược Thần lại dặn nàng nếu bị người ta phát hiện thì nói thế nào, gặp ông Tưởng thì nên nói ra sao, phải làm sao để đút lót quan hệ, gặp người xấu trên đường thì né tránh thế nào, vân vân đủ thứ. Cứ nói thế, bỗng nàng thấy sợ, muội muội quá nhỏ, ra khỏi nhà như thế, nếu gặp chuyện bất trắc thì sao?

Nàng hơi do dự, nhưng rồi nghĩ đến Tiền Bùi, nghĩ đến An Nhược Phương bị lão ta sờ chân đến sợ mà nôn mửa. Nàng lấy lại bình tĩnh, cắn chặt răng, rồi cầm tất cả số bạc vụn trong bọc nhỏ giấu sau bàn ra, chọc thủng giấy trên cửa sổ, nhét từng món đồ một ra ngoài cho An Nhược Phương.

"Số tiền này, là tỷ tỷ dành giụm được, không nhiều lắm, muội giữ lấy mà sống qua ngày."

Những lời này nghe thật quen tai, An Nhược Phương lại muốn khóc. Cô bé không mang theo số tiền để dành vì tỷ tỷ, nhưng hôm nay lại phải dùng đến tiền của tỷ tỷ? Hơn nữa ý trong lời này, là tỷ tỷ sẽ không đi sao? "Tỷ ơi, vậy còn tỷ thì sao ạ?"

An Nhược Thần cười nói: "Tỷ không thể đi được. Muội muội ngoan, tỷ bị nhốt rồi, muội muốn cứu tỷ ra ngoài, chỉ e sẽ bị phát hiện thôi. Lúc này cũng không còn nhiều thì giờ, không kịp rồi. Hơn nữa tỷ còn đang bị thương, đi không nhanh, sẽ liên lụy đến tốc độ của muội.  Bà tử nha hoàn sẽ đến đưa thuốc, rồi sẽ nhanh chóng phát hiện tỷ không có ở đây, cũng đoán được chúng ta đã bỏ trốn, sẽ bị đuổi kịp đấy. Muội đi một mình thì bọn họ sẽ không dễ phát hiện ra đâu, cũng sẽ không đoán ra được, như thế cơ hội thành công mới lớn được. Nếu phát hiện muội không có ở đây, bọn họ sẽ đi tìm trong phủ, cho là muội chỉ núp đâu đó trong phủ, như thế muội cũng có thời gian chạy đến cổng thành phía nam."

An Nhược Phương cắn môi, nước mắt vờn quanh. Cô bé biết, tỷ tỷ lên kế hoạch chạy trốn thỏa đáng như thế, bây giờ nhường lại cho mình.

An Nhược Thần nhìn ra bên ngoài từ chỗ thủng, nhìn muội muội mà hỏi: "Chỉ một mình muội đi, có dám không?"

An Nhược Phương ra sức gật đầu. Trong lòng vốn còn tí xíu do dự sợ hãi khi rời xa khỏi mẹ, nhưng bây giờ đã bị ép xuống rồi. Cơ hội chạy trốn duy nhất của tỷ tỷ, nay nhường lại cho cô bé. An Nhược Phương lau nước mắt, nói: "Tỷ tỷ, nhất định tỷ phải sống thật tốt đấy. Đợi muội lớn lên, có bản lĩnh rồi, muội sẽ quay về tìm tỷ, không để gã ác nhân họ Tiền kia bắt nạt tỷ."

An Nhược Thần cũng rơi lệ, muốn xoa đầu muội muội nhưng đáng tiếc lại không thể. Nàng nói: "Dù ở bên ngoài chịu khổ thì cũng đừng sợ. Muội phải nhớ cho kỹ, hãy nhớ nhất định tỷ tỷ sẽ đi tìm muội, tỷ tỷ sẽ sống, và sẽ sống thật tốt. Sẽ đi tìm muội, sẽ chăm sóc muội, sẽ tìm cho muội một cửa hôn tốt. Nếu phải chịu khổ thì muội hãy nghĩ đến lời này của tỷ, tỷ tỷ bảo đảm đấy, tỷ nhất định sẽ đi tìm muội."

An Nhược Phương gật đầu.

"Muội phải nhớ những câu chuyện mà tỷ tỷ đã kể với muội, những người trong đó đều dũng cảm cơ trí, cuối cùng có được cuộc sống hạnh phúc. Rồi muội cũng sẽ như thế. Đừng sợ."

An Nhược Phương lại gật đầu.

Thông qua lỗ thủng nho nhỏ trên cửa sổ, hai tỷ muội cùng nhìn đối phương.

"Đi nhanh đi, đừng để người khác có nghi ngờ." An Nhược Thần thấp giọng bảo.

An Nhược Thần lại gật đầu lần nữa. Lau nước mắt đi, giấu kỹ bạc rồi nói: "Tỷ tỷ, tỷ cũng phải nhớ đấy. Nếu tỷ phải chịu khổ không đến được, cũng đừng sốt ruột sợ hãi, muội sẽ trưởng thành, sẽ làm nên chuyện, đến lúc ấy đổi thành muội đến đón tỷ."

"Được." Giọng An Nhược Thần chất chứa nghẹn ngào.

An Nhược Phương loáng thoáng nghe thấy có tiếng người đi đến bên này. Cô bé cắn răng, "Tỷ tỷ, chúng ta sẽ gặp lại." Rồi tiểu cô nương quay đầu chạy mất.

An Nhược Thần dán tai vào bên cửa sổ, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, không ai phát hiện ra muội muội, bên ngoài cũng không có gì kỳ lạ. Nàng thở phào một hơi, cuối cùng lại chẳng chịu được, che mắt khóc nức nở.

Nếu còn sống, nhất định sẽ gặp lại.

An Nhược Thần lại bò về giường, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Một hồi sau, bà tử đi đến, đút thang đổi thuốc cho nàng. An Nhược Thần chịu đau không nói tiếng nào. Nàng nhớ tứ muội có nhắc đến lỗ chó, nhất định tứ muội sẽ nghĩ cách lén ra ngoài.

Đến trưa, An Nhược Thần dùng cơm xong thì nằm trên giường, cơ thể không cử động, nhưng tim lại sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Tứ muội đã ra ngoài chưa? Có đến kịp không?

Không có tin tức gì, trong phòng chỉ có mỗi mình nàng, vô cùng yên tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc