ĐÔI LẦN GẶP, LỠ BÉN DUYÊN

Tề Chinh thấy người này đi về phía đó thì vội nói: "Khách quan có muốn ngồi chỗ kia không? Gần cửa sổ có thể ngắm cảnh đường phố đấy."

Người nọ mỉm cười: "Ta thích yên tĩnh, muốn ngồi nhã gian. Thọ Như Tùng còn trống không?"

"Có khách rồi ạ." Gian đó chính là An Nhược Thần ngồi.

"Không sao, vậy Phúc Như Hải cũng được."

Vừa nói vừa đi đến Phúc Như Hải. Cửa mở ra, bên trong không có ai, Tề Chinh cũng không thể cản gã được. Khách đi vào rồi ngồi xuống. Gọi hai món ăn và một bầu rượu. Lúc Tề Chinh đi ra còn khép cửa lại cho gã, gã kia lại nói: "Không cần đóng, để mở mới thoáng."

Tề Chinh đành để cửa mở, lớn giọng đáp: "Vâng thưa khách quan, cửa để rộng cho ngài ạ."

Tề Chinh xuống bếp báo thực đơn, thấy Điền Khánh tựa vào cửa bếp uống rượu. Cậu cười hì hì: "Điền đại ca, huynh lại trộm rượu uống rồi."

"Uống quang minh chính đại." Điền Khánh đưa tay xoa đầu đứa nhỏ, hỏi cậu: "An cô nương làm gì thế?"

"Không biết nữa." Tề Chinh nhún vai, "Đang ở nhã gian dùng trà dùng điểm tâm, cũng không gọi thức ăn. Điền đại ca muốn ăn gì, đệ vào bếp đem ra cho huynh."

Điền Khánh lắc đầu, lấy một thanh chủy thủ ở trước ngực ra đưa cho cậu: "Cho đệ đấy. Dùng phòng thân."

Tề Chinh ngẩn người nhận lấy. Đây là một thanh chủy thủ đã củ, trên chuôi đao còn khắc một chữ Điền.

"Lúc huynh mới học võ đã dùng nó. Bây giờ không cần chủy thủ nữa, mà cũng không có binh khí nào tốt vừa tay để cho đệ. Đệ học dùng cái này trước đi đã. Tuy Lâu Chí đã bị bắt, nhưng thế lực của hắn quá lớn, không chừng sẽ có chuyện trả thù đấy. Sau này nếu đánh giặc, trong thành ắt cũng loạn. Đệ một thân một mình, phải chăm sóc bản thân cho tốt."

Tề Chinh cảm động, Điền Khánh biết cậu vì muốn minh oan báo thù cho cha Dương mà ẩn nấp trong sòng bạc, sau đó hỏi thân thế của cậu, lại thật sự chăm sóc cậu. Điền Khánh nói, bản thân hắn cũng là cô nhi, sau khi đầu quân cuộc sống mới coi là ổn định. Hắn cảm thấy có duyên vớiTề Chinh, rảnh rỗi sẽ đến thăm cậu, dĩ nhiên cũng sẽ thuận tiện uống ít rượu.

"Cám ơn Điền đại ca." Tề Chinh nhìn thanh chủy thủ thêm lần nữa, vô cùng vui sướng.

Điền Khánh cười: "Đợi bao giờ rảnh sẽ dạy đệ hai chiêu. Đệ có chuyện gì thì cũng cứ nói với ta."

"Vâng." Tề Chinh đáp. Nghe thấy phòng bếp gọi mang thức ăn lên, Tề Chinh vội nhét chủy thủ vào ngực, rồi chạy biến đi làm việc như một làn khói.

Cửa ở nhã gian "Phúc Như Hải" vẫn cứ mở thế, nam tử kia ngồi đối mặt với cửa, gã ung dung uống trà đợi thức ăn. Món ăn đầu tiên còn chưa lên, cửa căn phòng "Thọ Như Tùng" đã mở ra. An Nhược Thần bước ra, đối mặt cùng nam tử kia. An Nhược Thần nhìn gã rồi xoay người rời đi. Nam tử kia nhìn chằm chằm vào nhã gian, bên trong không còn ai.

Chỉ chốc lát sau, Tề Chinh đã đưa thức ăn lên, vừa rót rượu vừa hỏi hắn: "Nhìn khách quan lạ mặt quá, từ đâu đến vậy?"

Nam tử kia cười nói: "Ta cũng thấy ngươi lạ mặt, là tiểu nhị mới đến hả? Tửu lâu này làm ăn không được như xưa rồi."

Tề Chinh cười hì hì: "Đã đổi chủ rồi ạ, nhưng thức ăn vẫn ngon như trước. Khách quan nếm thử là biết ngay."

"Được. Nếu có gì thì sẽ gọi ngươi."

Tề Chinh lui xuống. Sau một hồi bận bịu thì chạy đến con phố sau phòng bếp, Lục đại nương đang ở nơi đó.

"Đại nương, con hỏi rồi, những tiểu nhị khác cũng cảm thấy hắn lạ mặt, chưa gặp qua bao giờ. Nhưng con có nói chuyện với người đó rồi, nghe giọng của hắn, dường như là khách quen. Lúc hắn vào trông cũng có vẻ sành sõi phương hướng với tên nhã gian. Nhưng khẩu âm lại không phải là khẩu âm Trung Lan."

"Được rồi." Lục đại nương nói: "Chớ nói cho người khác biết. Cũng đừng hỏi hắn nhiều quá, đỡ khiến hắn ta nghi ngờ. Lần sau nếu gặp lại hắn thì nói chuyện thêm. Hỏi gì thì nhớ nói lại với đại nương."

Giải tiên sinh ăn bữa cơm này rất lâu, lúc ra khỏi tửu lâu Chiêu Phúc gã còn cố để ý xung quanh, thầm nghĩ sau này nên bớt đến đây. An Nhược Thần còn cảnh giác hơn gã nghĩ. Cũng không thấy nàng ta đón tiếp ai, chẳng lẽ đến đây chỉ để ăn cơm thôi sao? Giải tiên sinh không tin cho lắm.

Thoắt một cái nửa tháng đã trôi qua. Trong thành nảy sinh nhiều lời đồn đãi hơn. Rất nhiều người đều nói Nam Tần và Đại Tiêu sắp chiến nhau rồi. Có người nói đã chính mắt trông thấy, trên sông Tứ Hạ hai quân đã phái thuyền chiến ra giao phong, lại có kẻ nói, trước dốc Thạch Linh có rất nhiều kỵ binh chống cự, đã bố trí xong trận thức khai chiến.

Ngày ngày An Nhược Thần đều ra ngoài, đi dạo quanh khắp nơi, từ tửu lâu trà quán đến các cửa hàng, lướt qua vai rất nhiều người, cùng ngồi trong một đại sảnh với không ít người, thậm chí nàng còn thường xuyên cắt đuôi Lư Chính và Điền Khánh, nhưng lại chẳng có ai đến gần nàng thương lượng chuyện tứ muội cả.

Nàng còn đến am ni cô, lấy lý do năm mới cầu phúc bái lạy một nơi lại một nơi, mượn cớ mà bắt chuyện với ni cô, xin xăm hoặc giải đáp thắc mắc, tìm xem thư pháp chữ đẹp, nhưng không tìm được bút tích của người viết chữ kia.

An Nhược Thần như đưa đám, có lẽ nàng không tìm ra vì vốn dĩ không phải là ni cô. Nếu đã như vậy thì lại còn khó như mò kim đáy biển, rất khó có kết quả. Nàng thật sự không cam lòng nổi. Chẳng lẽ chuyện này cứ giằng co thế sao? Tại sao mật thám không có động tĩnh, dường như người viết mảnh giấy thật sự chỉ chuyển mỗi tin này cho nàng mà không có bước tiếp theo. Điều này không đúng. An Nhược Thần cảnh cáo bản thân phải kiên nhẫn. Chợt nghĩ đến lúc trước sau khi Long Đại nhận được giấy vẫn không biết tin của người viết chữ, An Nhược Thần lập tức lo ngại. 

Hơn nữa không chỉ có mật thám không có động tĩnh. Trên tiền tuyến cũng không có động tĩnh gì. Ngày ngày An Nhược Thần đều để ý nghe ngóng, nghe nói tiền tuyến không khai chiến. Tin tức phía bên Diêu Côn là, Đông Lăng quốc yêu cầu Đại Tiêu giao nộp hung thủ. Thái thú quận Mậu Sử Nghiêm Thanh không giao ra được. Cho đến nay vụ án vẫn không có tiến triển gì. Hai bên đang lâm vào thế lôi kéo. Đông Lăng đợi ý của Nam Tần, còn Sử Nghiêm Thanh lại đnag đợi chỉ thị của hoàng thượng.

An Nhược Thần rất muốn bàn bạc những chuyện gần đây với Long Đại, nàng cất giữ cẩn thận tờ giấy kia, muốn đích thân giao cho Long Đại. Tạ Cương không có ở đây, phó úy Cổ Văn Đạt thay thế chức vị của Tạ Cương vốn là thuộc hạ của Tạ Cương, An Nhược Thần không quá tin tưởng hắn. Không phải ý nói người này khả nghi, chỉ là trong chuyện này, Cổ phó úy không nắm rõ tình hình, rất lo lắng trước vụ án, khiến An Nhược Thần hoàn toàn không có lòng tin nào để bàn bạc với hắn.

An Nhược Thần định chờ Long Đại về, nhưng đã sắp nửa tháng rồi mà Long Đại cũng chưa về lấy một lần, ngay cả một phong thư gửi cho nàng cũng không có. Trái lại bên Chu trưởng sử ngày ngày đều đem công hàm trong thành giao cho dịch binh, gửi đến cho Long Đại. Về sau có lần An Nhược Thần không nhịn được, cũng viết một phong thư cho Long Đại, nhưng Long Đại không hồi âm. Điều này không khỏi khiến An Nhược Thần sinh nghi. Nàng đi hỏi Chu trưởng sử, Chu trưởng sử nói tiền tuyến chưa khai chiến, binh loạn chiến hỏa chưa nổ ra, công hàm lui tới âu cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua là thời cục căng thẳng, có lẽ tướng quân trấn giữ tổng doanh binh sẽ yên tâm hơn.

Hợp tình hợp lý, An Nhược Thần cũng không tiện hỏi thêm gì nữa. Tuy tướng quân đã tỏ tình với nàng, nhưng dường như cả hai đều không hứa hẹn cả đời, còn chưa kịp đến bước thề non hẹn biển kia mà đã gặp thời chiến, dùng lời của Long Đại để nói thì, cũng không phải là thời cơ thích hợp, nếu nàng cứ dây dưa dông dài, sẽ rất dễ khiến người ta phiền toái mà trách móc.

An Nhược Thần muốn chờ đợi tình thế, nhưng lại chờ được An Nhược Hi.

Nói đến An Nhược Hi, thời gian qua nàng ta không hề hài lòng chút nào. Ngày đầu năm mới thân thích bằng hữu đến rồi đi, nhưng không ai nhiệt tình với nàng ta. Trái lại tam muội An Nhược Lan từ trước đến nay không hề bắt mắt lại được mọi người khen ngợi, cũng nhận được lễ vật tốt hơn nàng nhiều.

Điều này khiến An Nhược Hi rất không thoải mái. Nghĩ đến trước nay, nàng ta là cô con gái An gia được cưng chiều nhất. Vậy còn giờ thì sao, mất mặt mũi, hỏng thanh danh, trái lại còn bị tam muội đè đầu. Nhưng đó cũng chẳng tính là gì, nàng ta có thể nhịn. Nhưng có một lần nàng ta đi qua vườn hoa, nghe tam muội cùng hai vị tiểu thư nhà giàu tán gẫu, hình như đang nói xấu nàng. Nàng nghe nói cái gì mà bà vú của đại tỷ, lại nói nhị tỷ đút bà ta uống gì đó khiến bà ta ra đi. Nhất thời lửa giận của An Nhược Hi bốc cao ba trượng, trong lòng nàng ta vốn đã tích tụ đủ oán hận rồi, rõ ràng chuyện kia nàng ta đã giải thích với tam muội rồi, nhưng hôm nay muội ta lại dám dùng chuyện đó để nói bậy bạ với người khác.

An Nhược Hi sải bước xông lên phía trước, giơ tay giáng một tát tai, quát mắng: "Con tiện nhân nhà ngươi dám nói láo đổ vấy ta!"

An Nhược Lan bị đánh hét chói tai, hai vị bằng hữu kia ngạc nhiên trợn mắt há mồm. An Nhược Hi vẫn chưa hết giận, bước lên định đánh tiếp. An Nhược Lan vội ôm đầu chạy trốn, khóc lóc kêu la bảo tỷ tỷ giết người, có bản lĩnh thì tỷ cũng giết ta luôn đi, vân vân mây mây. An Nhược Hi tức đến mức nóng đầu, trực tiếp đuổi theo. Hai tỷ muội đụng phải An Chi Phủ cùng bằng hữu thương nhân đại hộ trên yến tiệc.

Sau chuyện này, cả hai tỷ muội đều bị phạt. An Nhược Hi là vì đánh chửi muội muội, An Nhược Lan là vì không quản được miệng đem chuyện cấm trong nhà ra đàm luận với người ngoài. Nhưng An Nhược Hi không phục, trọng điểm là không quản được miệng sao? Trọng điểm là bêu xấu nàng! Nói nàng ta như kẻ phạm tội giết người, lòng dạ ác độc! An Nhược Hi mạnh miệng, ngay trước mặt An Chi Phủ lại tính đánh An Nhược Lan nữa. kết quả bị An Chi Phủ đập vào tay, nếu không phải được Đàm Thị che chở thì An Chi Phủ đã sai người đem gia pháp đến rồi.

Đây là một chuyện, nhưng có một chuyện khác làm An Nhược Hi căm tức sợ hãi hơn.

Đó là Tiền Bùi.

Hôm đó Tiền Bùi đến An gia làm khách. An Nhược Hi trốn tránh lão ta. Nhưng gia yến vẫn phải tham gia. Trong gia yến Tiền Bùi không nhắc lại chuyện gì mà hôn sự của nhị cô nương rồi đại cô nương thế này thế nọ nữa, mà chỉ ăn uống cười nói với An Chi Phủ. An Chi Phủ nhân cơ hội hỏi thăm tình hình chiến tranh trên tiền tuyến, Tiền Bùi nói không sao chớ hoảng sợ, lão đã tìm thái thủ hỏi, không khai chiến. Mọi người cứ vui đùa ăn uống như trước là được, có đánh cũng không đánh đến thành Trung Lan.

An Chi Phủ yên tâm, An Nhược Hi cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ các ngươi trò chuyện cái gì, chỉ cần không liên quan đến nàng ta là được. Nàng ta ăn một lúc rồi cáo lui về phòng, gần đây An Chi Phủ nhìn nàng ta không được hài lòng lắm, cũng muốn đuổi nàng đi. An Nhược Hi dẫn a hoàn quay về viện tử, nửa đường lại nghĩ trên tiệc chưa ăn được gì, bèn để a hoàn đến phòng bếp lấy ít điểm tâm. Kết quả một mình nàng đi chưa được bao xa thì đã bị người từ đằng sau bịt miệng kéo vào góc tường.

An Nhược Hi nào có nghĩ sẽ gặp kiếp nạn này ngay trong nhà mình, sợ đến mức hồn phi phách tán. Đợi đến khi định thần lại thì thấy một người đi đến - Tiền Bùi.

Tiền Bùi cười nói: "Đã lâu không gặp, nhị cô nương càng lúc càng xinh đẹp đấy."

An Nhược Hi kinh hãi mở to mắt, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Dường như Tiền Bùi rất hưởng thụ dáng vẻ hoảng sợ của nàng, cứ mỉm cười nhìn nàng mãi, rồi lúc này mới nói: "Nói như vậy với cô nương là muốn để cô nương biết, nếu ta muốn đối phó với ngươi thì không phải thông qua cha ngươi đánh mắng cô nương mấy câu đâu, mà ta sẽ trực tiếp động thủ."

An Nhược Hi run lập cập, da gà nổi đầy người.

"Nếu ngươi đã biết thì gật đầu đi."

An Nhược Hi bất chấp sau lưng còn có người kiềm chế mình, hoảng hốt vội gật đầu.

Tiền Bùi phất tay, người đang giữ An Nhược Hi kia liền buông nàng ra. An Nhược Hi còn chưa kịp thở phào thì lại thấy nét mặt Tiền Bùi trở nên hung ác, lại bóp lấy cổ nàng, đè nàng lên tường.

An Nhược Hi cả kinh thất sắc, gọi cũng không ra hơi, thở cũng không thở được, vùng vẫy giãy dụa theo bản năng, Tiền Bùi lại tăng thêm lực trên tay, nàng ta không dám cử động. Chỉ trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn lão.

Tiền Bùi nới lỏng tay, An Nhược Hi há mồm thở dốc, cũng không dám kêu la. Tiền Bùi hài lòng, mỉm cười nói với nàng: "Tỷ tỷ ngươi rất thú vị, ta bảo ngươi đi nói với nàng ta có hai nha đầu vào phủ ta, vậy mà nàng ta lại tố cáo với thái thú đại nhân và nhi tử của ta, còn đem thái thú phu nhân ra nữa."

An Nhược Hi hoảng sợ lắc đầu: "Không phải ta bảo tỷ ta làm vậy."

Tiền Bùi cười nói: "Đương nhiên không phải ngươi rồi. Sao ngươi có thể nghĩ ra được điều đó? Ta vốn tưởng nàng ta sẽ bảo ngươi điều tra hoặc nghĩ cách tìm ta đàm phán dò la, tóm lại là phải kết giao với ta mới phải. Kết quả nàng ta không hề."

An Nhược Hi toát mồ hôi lạnh, nghe không hiểu ý Tiền Bùi.

"Cô nương nói xem tỷ tỷ của mình có phải là người thú vị không? Không nghe lời lại ương bướng, bảo nàng ta làm gì nàng ta lại không làm, lại còn nghĩ cách để ngươi không trả treo lại nàng ta được."

An Nhược Hi thở hổn hển nói: "Nhất định ta sẽ không như thế, lời dặn dò của Tiền lão gia, ta sẽ nghe theo."

Tiền Bùi gật đầu, trên tay lại dùng sức thêm. An Nhược Hi không thở nổi, đau đớn nắm lấy tay lão.

Tiền Bùi nhìn vẻ mặt khổ sở của nàng thì rất hưng phấn, hắn lại thả lỏng ra, An Nhược Hi vội há to miệng hít lấy hít để.

Tiền Bùi cười: "Dĩ nhiên ngươi phải nghe lời rồi, ngươi không phải là nàng ta. Ta cũng không sợ ngươi không nghe lời. Lần này đến là muốn nói với ngươi, đừng cho là mọi việc đều có thể suôn sẻ, giở trò quỷ với ta tuyệt đối không phải chuyện tốt. Ngươi nhớ lấy, ta bảo ngươi làm gì thì làm cái đó, nếu làm trái lại nửa ý của ta..." Một thanh chủy thủ đâm thẳng vào tường cạnh mặt An Nhược Hi.

An Nhược Hi sợ chết khiếp.

"Nếu làm trái lại nửa ý ta, ta sẽ rạch mặt ngươi, cắt tai ngươi, bán ngươi cho tên nghèo khó rách rưới ở Nam Tần. Ngươi nghe rõ rồi đấy."

Nước mắt rơi lã chã, nhưng An Nhược Hi không dám khóc, ra sức gật đầu.

Tiền Bùi buông nàng ra, An Nhược Hi ôm cổ cúi người ho khan. Tiền Bùi cười nhìn nàng, đợi khi nàng ho xong, lấy một túi bạc ra đưa cho nàng: "Cầm đi. Mua chút xiêm áo son phấn gì đấy, cứ đến chỗ tỷ tỷ ngươi mà chơi. Ta nghe được vài lời đồn, cũng không biết là thật hay giả, nói tứ muội của ngươi còn sống. Hỏi thăm tỷ tỷ của ngươi đi, nếu nàng ta có tung tích của tứ muội ngươi thì đó là lúc ta phải dùng đến ngươi."

"Sau, sau đó thì sao?" An Nhược Hi không dám không nhận.

"Sau đó bao giờ ta dặn dò thì tự nhiên sẽ tìm ngươi." Tiền Bùi nói.

An Nhược Hi cầm lấy bạc, hoảng sợ đứng dậy, chỉ biết gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc