ĐỐI TƯỢNG CỦA TÔI DỰA VÀO ẢO TƯỞNG ĐỂ NÓI CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG


Trình Lộc chớp mắt một cái với Lâm Phùng.

Ánh mắt Lâm Phùng trở nên hoảng hốt, anh nói tiếp: “Đã đến nước này rồi mà còn không thêm wechat à?”
“Nước nào?” Ánh mắt cô thoáng động, không biết Lâm Phùng nghĩ gì.

Lâm Phùng mím môi, anh không đáp lại mà là trực tiếp dùng hành động cho thấy, anh mở mã QR thêm bạn của wechat lên, đưa tới trước mặt Trình Lộc.

Cô hơi do dự, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra, mở wechat của mình lên.

Sau tiếp “bíp” nhỏ, hai người đã thêm bạn thành công.

Ảnh đại diện của Trình Lộc là một con mèo đang lười biếng nằm trên bệ cửa sổ híp mắt tắm nắng, Lâm Phùng mở ra rồi zoom to lên để nhìn, sau đó mới đóng lại.

Trình Lộc cũng nhìn kỹ ảnh đại diện của Lâm Phùng.

Chỉ tiếc….

Đối phương không có ảnh đại diện.

Ảnh đại diện của anh là ảnh mặc định của hệ thống, trống rỗng, chẳng có gì cả.


Trình Lộc chép miệng, thêm ghi chú “Giáo sư Lâm” cho tài khoản của anh.

Buổi tọa đàm đã chính thức bắt đầu, Lâm Phùng không nói thêm gì với Trình Lộc nữa.

Anh tập trung nghe tọa đàm, thầy giáo già đang giảng giải trên bục tọa đàm, rõ ràng từng chữ tách ra cô đều biết, thế nhưng khi hợp lại với nhau cô lại nghe chẳng hiểu.

Cô vẫn có thể hiểu được một vài chính sách con đường tơ lụa và bảo vệ di sản phi vật thể, cho đến mười phút sau, cô đã hoàn toàn ngây ngẩn.

Cô lén liếc nhìn Lâm Phùng, anh ngồi nghe rất chăm chú, thi thoảng còn ghi chú gì đó trong điện thoại.

Trình Lộc cảm thấy chẳng có gì thú vị, cô bèn dựa vào ghế ngủ.

Cô dùng tay đỡ đầu, thật sự khi nghe tọa đàm còn ngủ ngon hơn cả lúc bình thường.

Không bao lâu sau, cô đã mơ màng thiếp đi.

Mãi đến khi bên tai chợt vang lên tiếng nói, Trình Lộc mới dần tỉnh lại.

Cô còn buồn ngủ, trong mắt vẫn còn vẻ mơ màng, cô ngẩng lên nhìn quanh bốn phía, thế mà hội trường lại chẳng còn mấy người, những người còn lại đều là người đang dọn dẹp vệ sinh cho hội trường.

Cô nhìn sang bên cạnh mình, chỉ thấy người đàn ông trước kia đang ngồi bên cạnh Lâm Phùng, ông ta cười lấy lòng nói: “Giáo sư Lâm, không biết chúng ta có thể thêm wechat không?”
Lâm Phùng biểu hiện ghét bỏ, anh lui ra khỏi vòng bạn bè của Trình Lộc, sau đó ung dung thong thả tắt điện thoại đi, ngẩng đầu nói với người đàn ông trung niên kia: “Không có wechat.”
Người đàn ông trung niên: “…..”
Ông ta vừa thấy Lâm Phùng lướt vòng bạn bè.

Ông ta vẫn không chịu bỏ cuộc, như thể chẳng hề nhìn ra được sự thờ ơ Lâm Phùng dành cho mình, ông ta nói tiếp: “Giáo sư Lâm, bên chỗ tổng giám đốc Thẩm, vẫn hy vọng cậu….”
Ánh mắt anh vốn đã lạnh như băng, giờ phút này dưới đáy mắt tựa hồ đã kết băng lạnh, anh vừa nâng mắt nhìn đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Anh cao cao tại thương, như thể chỉ cần vung tay thôi đã có thể đè người ta xuống.

Người đàn ông trung niên bị dọa sợ đến giật mình một cái, không khỏi lùi về sau.

Đúng lúc dư quang nơi khóe mắt Lâm Phùng thấy Trình Lộc đã mở to hai mắt, anh lại trở về vẻ yên tĩnh.

Anh xoay đầu lại, nhàn nhạt hỏi một câu: “Thức rồi?”
Trình Lộc vốn chẳng muốn cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, cô bỗng bị hai người chú ý đến thì có hơi lúng túng, cô nhắm mắt gật đầu, có hơi ngượng ngùng nói: “Thật ngại quá giáo sư Lâm, anh dẫn tôi đến nghe tọa đàm mà tôi lại ngủ gục mất.


Lâm Phùng cũng không nói nhiều đến chuyện này, anh đứng dậy, dáng người anh cao lớn, eo lưng thẳng tắp, nút áo được gài đến tận nút trên cùng, che chắn kín kẽ cơ thể mình.

Trình Lộc cũng có hơi tò mò, thế này không nóng à?
Lâm Phùng từ trên cao nhìn xuống người đàn ông trung niên, giọng điệu thờ ơ lạnh nhạt: “Tôi cũng biết ông không phải đến nghe tọa đàm, ông quay về nói cho người đó biết, tôi đang làm gì tôi tự biết cân nhắc.”
Nói xong, anh sải bước ra ngoài.

Trình Lộc đi qua trước mặt người đàn ông trung niên, cô nói một câu: “Thật ngại quá, xin lỗi.”
Người đàn ông trung niên ngơ ngác liếc nhìn Trình Lộc, nhưng chỉ hai giây sau người đàn ông trung niên ấy đã lập tức tránh ra một con đường để cô đi qua.

Trình Lộc đuổi theo Lâm Phùng, hai người cùng đi thang máy xuống tầng.

Lúc này người đã đi gần hết, trong thang máy chỉ còn có hai người.

Trình Lộc cân nhắc nói: “Thật ngại quá giáo sư Lâm, tôi không cố tình ngủ đâu, tôi cũng rất nghiêm túc nghe xong đấy.”
Khóe môi Lâm Phùng giật giật: “Cảm thấy tẻ nhạt à?”
“Chỉ có chút xíu thôi.” Cô duỗi ngón út ra minh họa chút xíu ấy cho Lâm Phùng thấy.

Lâm Phùng cũng không nói nữa, vẻ mặt khá lạnh nhạt.

Bên ngoài trung tâm thể thao, một luồng không khí nóng phả thẳng vào mặt, Trình Lộc lau đi mồ hôi thấm ướt trên trán, cô lấy điện thoại ra xem thời gian.

Đã là mười bảy giờ hai mươi ba phút chiều.

Lâm Phùng vào bãi đỗ xe lấy xe, Trình Lộc không muốn làm phiền Lâm Phùng thêm nữa cho nên bèn gọi điện thoại cho La Thứ đến đón cô.

Cũng thật trùng hợp, La Thứ đang có phiên trực gần đây, rất nhanh sẽ đến chỗ cô.


Một chiếc xe Benz dừng trước mặt cô, thổi tung mái tóc đã lòa xòa rơi ra vì tư thế ngủ khi nãy của cô.

Cô đưa tay vén tóc rồi dùng dây thun buộc tóc lại.

Cửa sổ xe được hạ xuống, Lâm Phùng nhìn Trình Lộc: “Lên xe đi, tôi đưa cô về nhà.”
Trình Lộc lắc đầu một cái: “Không cần đâu giáo sư Lâm, anh nên về nhà mình đi, hôm nay cảm ơn anh đã mời tôi đến nghe tọa đàm.”
Cảm ơn giáo sư Lâm đã cho cô một giấc ngủ ngon.

Lâm Phùng mím môi, anh thoáng rũ mắt xuống, hàng mi của anh cũng theo đó run lên.

Trình Lộc lại phát hiện lông mi của anh vừa dài vừa dày, anh vừa chớp mắt một cái, hệt như quét qua cả trái tim người ta.

Lâm Phùng lại hỏi: “Sao cô về được?”
Trình Lộc há miệng, cô vừa định nói chuyện thì bỗng có một chiếc xe Van dừng lại ngay phía trước không xa, từ trong xe có một cái đầu quen thuộc ló ra, đối phương vui vẻ gọi một tiếng: “Chị Lộc!”
Lâm Phùng nhìn sang, chỉ trong nháy mắt mà sắc mặt anh đã trở nên hơi kỳ quái.

Trên gương mặt lạnh băng của anh xuất hiện một tia giận dỗi, anh mở cửa xe đi xuống, đứng bên cạnh Trình Lộc.

Trình Lộc đang muốn đến chỗ La Thứ lại chợt thấy Lâm Phùng bước xuống xe đi tới chỗ mình, anh cười lạnh một tiếng, nói với La Thứ: “Xin chào.”.


Bình luận

Truyện đang đọc