ĐỐI TƯỢNG CỦA TÔI DỰA VÀO ẢO TƯỞNG ĐỂ NÓI CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG


Bóng đêm ngày một dày đặc hơn, gió mưa kéo tới không ngừng, sấm vang chớp giật, cả bầu trời không yên tĩnh nổi.
Trình Lộc thay đồ xong bèn đi tắm một cái, còn tiện thể uống một hộp sữa chua.

Lúc này cô mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, chỉ là có hơi đau đầu mà thôi.
Trình Lộc bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Lâm Phùng vẫn còn ngồi ngay ngắn trên ghế sofa trong phòng khách nhà mình, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đâu đó không chớp mắt.

Thấy cô bước ra, sống lưng anh lại thẳng hơn một chút.
Trình Lộc tay đỡ đầu hỏi một câu: “Giáo sư Lâm, cảm ơn anh, nhưng sao anh lại còn ở đây?”
Lâm Phùng nghiêm túc biểu thị: “Bên ngoài trời đang mưa rất lớn, cũng rất tối, còn có cả sấm sét.

Cô không thấy bây giờ đuổi tôi về là hành vi độc ác à?”
Trình Lộc bị Lâm Phùng nói cho ngậm miệng, dù sao thì hành vi này thật sự có hơi ác.
Chuyện Lâm Phùng đích thân lái xe đến đón cô rất đáng biết ơn, cô vẫn còn phải cảm ơn anh chuyện anh trả tiền cho Hứa Qua giúp cô nữa.
Trình Lộc vào bếp rót cho Lâm Phùng một tách trà hoa lài, nước trà rất thơm, trong không khí cũng ngập tràn mùi trà hoa lài thơm nức.

Mùi thơm nhẹ nhàng bay vào mũi, Trình Lộc cũng cảm thấy cơn đau đầu của mình đã giảm đi không ít.
Cô bưng trà ra ngoài, đặt trước mặt Lâm Phùng.
Trình Lộc nói thẳng: “Giáo sư Lâm, mưa lớn thế này rồi vậy anh ở lại nhà tôi một đêm đi.” Cô cười cong cong mắt, trên tay vẫn còn vết sẹo do lần trước bị thương, phải ở khoảng cách gần mới có thể nhìn thấy được.

Trình Lộc nói: “Còn nữa giáo sư Lâm, tiền anh trả cho Hứa Qua thay tôi giờ tôi sẽ chuyển trả lại anh, anh cho tôi số tài khoản đi.”
Lâm Phùng vừa định uống trà Trình Lộc pha cho anh, ngón tay anh vừa mới đụng đến tách trà lại nghe được Trình Lộc nói một câu như thế,
Nhất thời, sắc mặt anh đen lại.
Ánh mắt anh âm trầm, anh nhìn thẳng vào Trình Lộc với vẻ hơi tức giận.
Trình Lộc há mồm nói: “Giáo sư Lâm, anh sao thế?”
Lâm Phùng hừ lạnh một tiếng, anh cởi nút áo ở trên cùng ra.

Trình Lộc nhìn theo động tác của anh, bỗng không rời mắt nổi.
Dù cô đã từng nhìn qua cảnh sắc bên trong, thế nhưng lúc này nhìn lại vẫn không nhịn được ngẩn ra.
Trình Lộc không khỏi nghĩ, tại sao trên đời này lại có người sở hữu cần cổ xinh đẹp như thế?

Rất nhanh sau Trình Lộc đã phản ứng lại, bầu không khí thế này dường như có hơi mập mờ.
Gió mưa kéo tới, màn đêm đen thăm thẳm không bóng người, hai người ở chung một phòng.

Hơn nữa Lâm Phùng còn mê người như thế, Trình Lộc không kiềm nổi mắt mình, cô vội vàng dời mắt đi.
Cô đang định nói thêm gì đó thì Lâm Phùng đã mở miệng trước: “Tiền… Trước cứ để ở chỗ cô, khi nào tôi cần dùng gấp sẽ tìm cô lấy lại.”
“Thế này không được….”
Cô còn chưa nói dứt lời đã thấy Lâm Phùng quay đầu đi, không nhìn cô nữa, dáng vẻ giận dỗi như con nít/
Trình Lộc cảm thấy có hơi buồn cười.
Lúc mới biết Lâm Phùng thì anh là một người dè dặt lãnh đạm, với ai cũng bày ra dáng vẻ xa cách.
Bây giờ nhìn lại, đúng là anh dã thay đổi rất nhiều, rất khác với anh của trước đây.
Lâm Phùng không nhìn Trình Lộc, anh nói: “Cảnh sát Trình, phiền cô rụt rè một chút, tôi muốn nghỉ ngơi trên sofa, cô muốn nhìn à?”
Trình Lộc run lên, cô lẩm bẩm: “Tôi còn định để anh ngủ trên giường đấy.”
Con ngươi đen nhánh của Lâm Phùng khẽ động, tâm thần hoảng hốt, ngay cả tiếng hít thở của Trình Lộc ở bên cạnh cũng trở nên rõ ràng.
Ý của cô là gì? Là lời anh vào phòng cô sao?
Lâm Phòng kiềm chế sự rung động trong lòng, anh hơi quay sang nhìn Trình Lộc: “Cảnh sát Trình, cô đừng như thế.”
Nói xong câu đó tai Lâm Phùng đã đỏ bừng lên, một sự chênh lệch cự rỡ với cần cổ trắng nõn của anh.
Trình Lộc hơi híp mắt, cô mím môi cười lên.
Cô trả lời lại một tiếng xong thật sự không ở lại phòng khách thêm nữa, cô trở về phòng mình, lao đầu lên giường.

Cơn buồn ngủ cũng kéo tới, rất nhanh sau cô đã rơi vào trạng thái ngủ say.
Trong phòng khách, Lâm Phùng nằm xuống ghế sofa, trên người là chiếc chăn mỏng, bên trên còn tỏa ra mùi thơm nhẹ của xà phòng.
Lâm Phùng nhớ được mùi này, tren người Trình Lộc cũng có một mùi giống vậy, không hề giống với những người phụ nữ khác.

Mùi xà phòng giặt quần áo trên người cô dễ ngửi hơn hẳn những loại nước hoa khác.
Anh còn rất thích mùi này.
—–
Bình thường Trình Lộc dậy khá sớm, sau khi thức dậy sẽ xuống lầu chạy bộ.
Tối hôm qua cô uống khá nhiều cho nên có hơi đau đầu, đợi đến khi cô thức dậy thì đã hơn bảy giờ sáng.

Bên ngoài phòng có vài tiếng động nhỏ, khiến cô không thể không đứng dậy khỏi giường ra ngoài nhìn thử.

Cô vừa mở cửa bước ra ngoài đã thấy ngoài phòng khách có một cái vali đồ màu đen yên tĩnh nằm giữa phòng.

Mà, từ trong phòng tắm lại còn vang lên miếng nước chảy rào rào.
Trình Lộc vỗ đầu một cái, cô chợt nhớ tối hôm qua Lâm Phùng đã ở lại nhà cô.
Cô liếc mắt nhìn phòng tắm, bên trong cửa kính là một bóng người như ẩn như hiện.

Cô không nhìn thêm nữa, xoay người đi thay một bộ đồ thể thao.

Cô mở cửa nhà nhìn ra, mưa bên ngoài vẫn chưa tạnh, thế nhưng đã nhỏ hơn nhiều so với đêm qua.
Trên màn hình điện thoại đầy thông báo tin nhắn, cô mở ra thì thấy toàn là tin nhắn từ nhóm trò chuyện của bạn học.
Chỉ mới qua một đêm mà đám bạn học của cô đã thảo luận không ngừng về bạn trai mới của cô, cô kéo đến tận tin nhắn trên cùng, vừa hay thấy đó là một bức ảnh chụp Lâm Phùng đỡ cô vào xe.
“Điện thoại của ai có chất lượng chụp ảnh cao thế.” Trình Lộc lẩm bẩm một câu, độ nét của bức ảnh này quá cao, ngay cả vẻ mặt lãnh đạm của Lâm Phùng cũng được chụp rõ mồn một.
Trình Lộc tiện tay lưu ảnh lại, lưu vào album ảnh trong điện thoại mình.
Vì bên ngoài còn mưa cho nên Trình Lộc không ra ngoài chạy bộ được, cô bèn kéo một tấm thảm yoga đến để luyện tập ngay tại nhà.

Vừa mới bắt đầu được hai phút đã nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra.
Trình Lộc dừng lại nhìn qua bên đó, bỗng nhiên mặt cô nóng bừng lên như bị bỏng.
Lâm Phùng để trần nửa người trên bước ra từ phòng tắm, trên mái tóc đen nhanh của anh còn có nước đọng nhỏ xuống, chậm rãi chảy dài theo cẩn cổ của anh.

Ánh mắt Trình Lộc cũng từ từ di chuyển theo đường nước chảy.
Cuối cùng dừng lại ở phần bụng với những cơ thịt rõ ràng của anh.
Đừng thấy Lâm Phùng lúc mặt quần áo nhìn gầy gò yếu ớt, bây giờ anh cởi áo ra, vừa nhìn đã thấy cơ thể anh rất săn chắc.
Yết hầu của Lâm Phùng trượt lên xuống, anh mặt không đổi sắc bước qua ngay trước mắt Trình Lộc.

Anh bước đến vali đồ, lấy ra một chiếc áo sơ mi màu đen mặc vào người.

Nhưng lúc anh cài nút áo đã không cài đến tận nút trên cùng, vừa nhìn như thế đã cảm thấy anh còn quyến rũ hơn cả lúc c ởi sạch đồ.
Lâm Phùng mặc quần áo tử tế xong, anh quay sang nhìn Trình Lộc bằng ánh mắt nóng bỏng.

Trình Lộc bị anh nhìn chằm chằm như thế mới bất giác phản ứng lại, tại sao vừa nãy cô lại nhìn người khác chăm chú như thế?
Ánh mắt Lâm Phùng phức tạp, anh thoải mái cài lại nút áo cuối cùng.
Anh cụp mắt xuống không khỏi cười gằn một tiếng, bình thường Trình Lộc lạnh nhạt với anh, bây giờ đúng là nhìn rõ rồi.

Cái gì mà nói không yêu nên chia tay, thật ra vẫn không nhịn được có tình cảm với anh.
Phụ nữ, đúng là lòng dạ và miệng không giống nhau.
Lâm Phùng cài nút áo lại xong Trình Lộc mới tỉnh táo lại, cô ngồi trên thảm yoga ngửa đầu nhìn anh.
Trình Lộc nhìn anh chớp mắt một cái: “Giáo sư Lâm, anh ra ngoài còn phải mang vali đồ theo à?”
Lâm Phùng ngồi xuống, hai chân dài bắt chéo lại với nhau, dáng dấp ưu nhã không kể siết.
Anh không hề che giấu gì, thẳng nói nói với Trình Lộc: “Tối hôm qua đón cô xong tôi đã thu dọn đồ mang đến đây.”
“Anh chuẩn bị đi công tác à? Mang nhiều quần áo thế?”
“Cô chỉ có một mình tôi không yên tâm.” Lâm Phùng nhàn nhạt nói, trong ánh mắt lãnh đạm kia cuối cùng cũng có chút gợn sóng.

Hệt như một mặt hồ yên ả bị gió thổi qua, sóng mắt run lên nhè nhẹ.
Trình Lộc méo xệch đầu: “Hả?”
Lâm Phùng không yên tâm cô?
Nếu có người nào mù mắt chọc phải cô vậy thì chẳng khác nào muốn chết, ngược lại, người đàn ông như Lâm Phùng vậy, ra đường mới cần phải chú ý nhiều một chút.
Lâm Phùng bị ánh mắt mờ mịt của Trình Lộc nhìn lướt qua một cái khiến cả người anh mất tự nhiên, cánh môi mỏng của anh mấp máy, một vẻ muốn nói lại thôi.
Anh đã nói rõ ràng đến thế rồi, tại sao Trình Lộc lại nghe không hiểu chứ?
Có cần phải ép anh nói trắng ra thế không, nhưng nếu nói trắng ra thì quá không rụt rè, liệu Trình Lộc có cảm thấy anh là người tùy tiện không?
Anh không thể nói quá thẳng thừng được.
Anh im lặng hai giây rồi mở miệng: “Bình thường người yêu đều sẽ ở chung.” Anh rất thẳng thắn bày tỏ những suy nghĩ của mình: “Tôi cảm thấy, chúng ta cần ở chung.”
“Hả?” Trình Lộc trợn trừng hai mắt, cô không thể tin nhìn vào dáng vẻ thoải mái ung dung nhưng gương mặt đã đỏ bừng của Lâm Phùng, vẻ mặt cô khiếp sợ không thôi.
Giáo sư Lâm đang nói bừa gì thế?
Tại sao hai người họ lại cần ở chung với nhau?
Ai là người yêu với anh ta hả?
Trình Lộc chống thảm yoga đứng bật dậy, cô đứng lên còn cao hơn Lâm Phùng đang ngồi trên sofa một đoạn.

Cô cụp mắt nhăn mặt nhìn anh, nói: “Giáo sư Lâm, nếu anh muốn ở chung thì tìm bạn gái của anh đi, sao lại đem vali đồ đến nhà tôi làm gì?”
Trình Lộc chạy ra ngoài ban công, cô kéo rèm cửa ra cho Lâm Phùng xem: “Giáo sư Lâm, trời sáng rồi, anh nên tỉnh rồi.”
Lâm Phùng nhìn Trình Lộc bằng ánh mắt oán trách, anh cài lại nút áo trên cùng của mình, một nút không sót.
Rõ ràng cô còn chưa hết tình cảm với anh, giờ lại thà chết không nhận.
Giọng anh lạnh xuống, như thể đã hơi tức giận: “Bạn trai bạn gái cũ cũng coi là người yêu.”
Trình Lộc điên cuồng vò đầu mình, bạn trai bạn gái cũ, đó là cô và Hứa Qua mà!

Chẳng lẽ Lâm Phùng đang ám chỉ cô và Hưa Qua ở cùng nhau? Chuyện này không thể nào!
Lâm Phùng nhiều biểu cảm của Trình Lộc, lòng anh chợt bi phẫn, chỉ cảm thấy mình là một người đàn ông thật thê thảm.
Sau khi bị Trình Lộc chiếm được trái tim, còn chịu nổi đau bị vứt bỏ.

Quan trọng nhất là, Lâm Phùng hoàn toàn không có cảm giác an toàn.

Dù sao thì Trình Lộc quá ưu tú, những tên đàn ông bên cạnh đều mơ ước cô.
Trước đó anh vất vả lắm mới giáo dục được một đứa bé, để cậu ta chết tâm với Trình Lộc.

Bây giờ lại phát hiện ra những người khác nữa.

Lâm Phùng đã tức đến mức không nói được thành lời, trong đầu anh toàn là những phân tích tỉ mỉ về những người này, thậm chí anh còn làm thành một chiến lượt chia nhỏ.
Lâm Phùng ngẩng đầu lên lập tức đối diện với đôi mắt của Trình Lộc, anh nén giận trong lòng, đã tức muốn chết rồi.
Anh đã nói thẳng đến như thế mà Trình Lộc vẫn đuổi anh đi, giáo sư Lâm cũng không nhịn được nữa, anh giận đùng đùng đi tới bên cạnh vali đồ rồi đóng vali lại, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Đi tới cạnh cửa còn nghe được Trình Lộc hô lên một tiếng: “Giáo sư Lâm! Nhớ gửi số tài khoản cho tôi!”
“Hừ!” Lâm Phùng đẩy cửa đi ra ngoài.

Trời bên ngoài vẫn còn mưa, đã không còn tăm tối như đên qua nữa, thế nhưng anh vừa ra khỏi cửa vẫn cảm nhận được một luồng hơi nước phả vào mình.
Anh đến bãi đỗ xe, nhét vali đồ vào cốp xe rồi lên xe ngồi vào ghế lái.

Ánh mắt anh không nhịn được nhìn sang chỗ ghế phụ lái, chợt nghĩ đến chuyện xảy ra vào tối qua, trái tim trong lồ ng ngực anh cũng nhảy lên thình thịch.
Anh hối hận xoa nhẹ mi tầm mình.

Tên cầm thú như anh còn không ngại mà tức giận, tối hôm qua anh đã làm chuyện đó với Trình Lộc, đúng là không thể tha thứ được.
Anh ở điện thoại di động lên, lại thêm bạn tốt với Hứa Tú, tin nhắn thoại mà Hứa Tú gửi cho anh trước đó lập tức nhảy lên: “Chú nhỏ chú nhỏ, cháu nghe anh cháu nói chú đi đón chị Lộc hả?”
“Đã trễ thế này rồi còn không trả lời tin nhắn, chắc chắn đang làm chuyện k1ch thích gì đó rồi, cháu không làm phiền hai ngời nữa.”
Lúc gưi tin nhắn là một giờ đêm qua.
Lâm Phùng nhíu mày, anh cảm thấy những vấn đề về giáo dục của Hứa Tú mình đã thảo luận với Lâm Bích ngày hôm qua cần đi sâu hơn nữa.
Anh cố hết sức trả lời lại tin nhắn cho Hứa Tú: [Tôi đã làm chuyện cầm thú với cô ấy, phải bồi thường thế nào?]
Dường như Hứa Tú vẫn luôn ôn điện thoại, cô nàng trả lời lại chỉ sau một giây: [???”

Tác giả có lời muốn nói:
Giáo sư Lâm: Không nghe không nghe, rùa đen đọc kinh..


Bình luận

Truyện đang đọc