ĐỐI TƯỢNG KẾT HÔN CỦA TÔI LẮM MƯU NHIỀU KẾ


Trước cửa khách sạn.
Bên ngoài liên tục có ánh đèn flash nhấp nháy, phóng viên báo lá cải kéo dài ống kính để nhìn đến tận lối vào, cố gắng tìm kiếm những khuôn mặt mang tính thời sự, giữa các khách mời có nhiều thân phận khác nhau.
Suy cho cùng, trong số những người thân và bạn bè có mặt ngày hôm nay, không thiếu những người nổi tiếng, cũng có các nghệ sĩ minh tinh.
Vào không được bên trong, cho dù có thể ở bên ngoài nhặt nhạnh chút tư liệu vụn vặt để viết bài, cũng coi như là có thu hoạch.
Đột nhiên, trong đám người giơ máy quay vang lên một trận xôn xao.
Ống kính tele chụp được một hình ảnh hơi đặc biệt.
Không giống như những vị khách lần lượt đi qua hành lang dài đi vào khách sạn, người đàn ông đột nhiên xuất hiện này lại đi ngược với dòng người, dường như quen biết không ít khách mời, liên tục có người chủ động chào hỏi anh ta.
Anh ta có mái tóc đỏ rất bắt mắt từ xa, trên người là một bộ lễ phục khá trang trọng, trước ngực có cài hoa, có thể là phù rể.
Nhưng lại giống như bộ vest ba mảnh mà chú rể thường mặc trong lễ cưới.
Nhưng không đợi những người phấn khích điều chỉnh ống kính để nhìn thấy rõ khuôn mặt của đối phương, thì anh ta đã nghiêng người ôm lấy một cô bé, khuôn mặt trong nháy mắt bị che mất.
Bên ngoài vang lên một loạt âm thanh ồn ào tiếc nuối, người thoạt nhìn có thân phận rất đặc biệt này hoàn toàn không hay biết, cố gắng ẵm cô bé quay trở lại, đồng thời còn nói chuyện với người bên cạnh.
"Diễm Diễm ca ca hôm nay thật đẹp trai nha."
Trì Tuyết Diễm mỉm cười nghe cô gái nhỏ trong ngực ngọt ngào khen ngợi mình.
Cậu vốn có thể không thân thiết với Nhậm Tuyên như vậy, nhưng cháu gái nhỏ của vị giảng viên đại học này, thật sự quá biết làm nũng với người khác.
Ngày đó cậu giúp Nhậm Tiểu Tình nhổ răng xong, đứa bé rõ ràng sợ tới mức chảy nước mắt, nhưng sau đó lúc cắn bông gòn nói chuyện còn khó khăn, việc đầu tiên không phải là khóc lóc tìm chú, mà trước tiên là lúng búng nói với cậu: "Nha sĩ ca ca, câu chuyện mỹ nhân ngư ca ca kể rất hay."
"Con muốn nghe một lần nữa, có phải cần mọc thêm một cái răng sâu nữa mới có thể nghe hay không? Vậy thì con sẽ mọc thêm một cái răng sâu khác!"
Cô bé bốn hoặc năm tuổi vẫn còn ngân ngấn nước trong đôi mắt lấp lánh, ngẩng đầu lên và nhìn cậu một cách dè dặt.
Nha sĩ ca ca chắc chắn không thể cưỡng lại lời khen chân thành như vậy.
Cho nên không cần sâu răng, cậu cũng đồng ý kể chuyện cho Nhậm Thiến Tình.
Bọn họ đi qua hành lang, tới bãi cỏ, nhìn phong cảnh trước mắt, Nhậm Tuyên xách túi quà thật lòng cảm khái nói: "Nơi này thật đẹp."
Bốn tháng trước, anh ta và Trì Tuyết Diễm còn là hai người độc thân dành thời gian trên sân bóng rổ vào buổi tối, kết quả trong nháy mắt, đối phương đã kết hôn rồi, lễ cưới càng là hoành tráng khiến người ta khó quên.
Chỉ còn lại hắn lẻ loi.
Chó độc thân giảng viên Nhậm dâng lên lòng hâm mộ mãnh liệt, quay đầu nói với chú rể của ngày hôm nay: "Bác sĩ Trì, anh đừng ôm con bé nữa, gần đây nó lại tăng cân không ít —— Đúng rồi, cậu nhanh đi lo công việc đi, làm phiền cậu đủ rồi."
Trì Tuyết Diễm đang nghe tiểu Tình khen ngợi đủ kiểu về vẻ ngoài hôm nay của mình, nghe vậy cười nói: "Không sao, bây giờ vốn là thời gian đón khách."
Tiểu Tình làm biếng phản ứng lại ông chú đang cười nhạo mình, dè dặt cẩn thận chọc chọc vào vạt áo chú rể trước ngực Trì Tuyết Diễm, cầm lòng không đậu nói: "Thật đẹp nha, nếu như con là cô dâu thì tốt rồi."
Hạ Kiều kết thúc cuộc trò chuyện đơn giản với các chú các bác, đi về phía nửa kia đang trò chuyện với bạn sau khi trở lại bãi cỏ.
Anh vừa đến gần, thì nghe thấy giọng nói hết sức dịu dàng của Trì Tuyết Diễm: "Xin lỗi nha, tiểu Tình, anh không thích con gái."
Người yêu mới cưới của anh ôm một cô bé trông rất đáng yêu, bên cạnh còn có một người đàn ông xa lạ với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cô bé nói: "Ồ, chú của con cũng không thích con gái, tại sao Diễm Diễm ca ca không kết hôn với chú? Như vậy con có thể nhìn thấy ca ca mỗi ngày."
Bước chân Hạ Kiều hơi dừng lại.

Người đàn ông lạ mặt có chút nghiêm túc vỗ vỗ đầu cô bé: "Không được nói lung tung."
Trì Tuyết Diễm vẫn cười, khẩy khẩy mũi cô bé: "Không được, anh và chú của con không đúng vai vế."
Cô bé xìu xuống: "Vậy thì con cũng có thể gọi chú là ca ca."
Hạ Kiều:......
Ngay lập tức bị ông chú trẻ tuổi nghiêm mặt, cô bé cúi đầu tự giác xin lỗi Trì Tuyết Diễm: "Xin lỗi, con thất tình, cho nên nói năng lung tung."
"Sau khi kết hôn phải càng vui vẻ hơn nha, Diễm Diễm ca ca."
Cô bé giang hai tay của mình ra, rất nghiêm túc minh hoạ một trái tim yêu thương thật lớn, sau đó ra sức nhét trái tim yêu thương tràn đầy không khí vào vòng tay nha sĩ ca ca mà mình rất yêu thích: "Phải siêu siêu cấp hạnh phúc!"
Lúc cô bé nói thật là vui vẻ, Trì Tuyết Diễm cười cong cả hai mắt, bất giác nhìn lại về phía Hạ Kiều.
So với hạnh phúc có ý nghĩa phức tạp, trẻ em dường như càng thích niềm vui đơn giản thuần tuý hơn.
Vì thế cậu đúng lúc đối diện với ánh mắt nhìn lại.
Không biết từ lúc nào, Hạ Kiều đã đi tới bên cạnh cách cậu khá gần.
Trì Tuyết Diễm sững người, lập tức phản ứng lại, giới thiệu với Nhậm Tuyên: "Đây là người yêu của tôi, Hạ Kiều."
Động tác của cậu tự nhiên đến gần Hạ Kiều hơn một chút: "Bạn của em, Nhậm Tuyên, và cháu gái của anh ấy, tiểu Tình."
Giống như hồi lúc đầu giới thiệu với Tô Dự vậy.
Chỉ là bạn trai lúc đó đã trở thành người yêu hiện giờ.
Thấy một nhân vật chính khác của lễ cưới xuất hiện, Nhậm Tuyên vội vàng đón tiểu Tình từ trong lòng Trì Tuyết Diễm sang, nghiêm trang chủ động bắt tay đối phương chúc mừng: "Xin chào, lần đầu gặp mặt, tân hôn vui vẻ."
Nửa kia của Trì Tuyết Diễm không giống với tưởng tượng của hắn.
Có vẻ như một người đàn ông ôn hoà và tốt bụng.
Dựa theo sở thích và phong cách của Trì Tuyết Diễm mà xét, hắn còn tưởng rằng đối phương sẽ có cá tính dữ dội hơn.
......!Bất quá lực tay rất lớn.
Bắt tay xong buông ra, Nhậm Tuyên nhịn không được nghĩ như vậy.
Hạ Kiều mặc lễ phục giống y chang Trì Tuyết Diễm, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, có sự quý phái bẩm sinh do gia thế mang lại, cũng có sự tuấn mỹ thân thiện của riêng mình.
Thái độ của anh rất tốt tán gẫu vài câu với Nhậm Tuyên, Nhậm Tuyên sau khi tặng lễ vật đã chuẩn bị trước, liền dẫn tiểu Tình đi chơi, không chiếm dụng thời gian quý báu của hai chú rể nữa.
Lễ cưới này không nhận tiền mừng, cho nên Nhậm Tuyên tặng một bộ truyện cổ tích nước ngoài phiên bản khá đẹp và quý hiếm, nói là do tiểu Tình chọn.
Trì Tuyết Diễm thích món quà này.
Dù sao đi nữa, cậu là một nha sĩ trẻ em rất cần các câu chuyện.
Trì Tuyết Diễm đặt món quà lên trên bàn, sẽ có người chuyên ghi chép và cất giữ, lúc xoay người rời đi, Hạ Kiều nhìn món quà kia, làm như thuận miệng nói: "Bạn học đại học của cậu sao?"
"Không phải, anh ấy lớn hơn tôi mấy tuổi, là người bạn tình cờ quen biết." Trì Tuyết Diễm lắc đầu, cũng thuận miệng trả lời, "Nhưng đúng là cũng có chút liên quan đến đại học, anh ấy là giảng viên đại học."
"Giảng viên?"
"Dạy văn học nước ngoài." Trì Tuyết Diễm cười cười, "Nhìn không ra?"
Văn học nước ngoài.

Hạ Kiều dừng bước nhìn lại, lại nhìn thoáng qua món quà được đóng gói tỉ mỉ kia, cái nơ lụa xinh đẹp rung rinh trong gió.
Bộ truyện cổ tích nước ngoài.
Cho nên anh hơi gật đầu: "Ừm, nhìn không ra."
Hạ Kiều đưa ra chiếc điện thoại di động mà Trì Tuyết Diễm bỏ quên.
Trì Tuyết Diễm tiện tay nhận lấy, vừa định nói chuyện, thì nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc bị chèn đến dưới cùng trên màn hình khóa.
[Tiểu Thập Nhất: Cậu không cầm điện thoại di động.]
Trì Tuyết Diễm:.....
Gửi tin nhắn vào điện thoại di động bỏ quên của cậu để thông báo rằng cậu không cầm điện thoại di động.
Rất giống một trò đùa nhạt nhẽo được lấy ra từ trong tủ lạnh.
Trì Tuyết Diễm trầm mặc vài giây, giọng điệu cổ quái trêu chọc nói: "Anh khẩn trương như vậy sao?"
Trước đó ở trong phòng nghỉ ngơi xem tin tức buổi sáng rõ ràng rất là bình tĩnh.
Vì vậy, cậu đã nghĩ rằng những người căng thẳng ngày hôm nay chỉ có hai cặp cha mẹ.
Ví dụ như Trì Trung Nguyên, mấy ngày trước âm thầm cảm thấy Hàn Chân Chân hưng phấn quá mức có vẻ làm quá, kết quả đến đêm trước hôn lễ, ông tinh thần phấn chấn ngồi ở ban công học thuộc lòng bài phát biểu của ba mẹ suốt một đêm, nhưng đến khi trời sáng, vẫn thỉnh thoảng đọc nhầm tên con trai ruột.
Trì Tuyết Diễm thậm chí còn lo lắng lát nữa khi ông phát biểu, không khéo sẽ kết thúc bằng câu nói "Ảnh giấy chứng nhận kết hôn sao có thể là nền xanh!" được phát ra từ tận đáy lòng.
Mặc dù chuyện này cũng rất thú vị.
Khi khách mời lần lượt đến đông đủ, người dẫn chương trình đã vào vị trí, nghi thức rất nhanh sắp sửa bắt đầu.
Ban nhạc jazz dừng chơi, các thành viên tóc vàng của ban nhạc đang nói chuyện với người đàn ông trẻ tuổi trông giống như người đại diện, dường như chuẩn bị đổi sang một giai điệu lãng mạn hơn.
Chú rể sau khi lên sân khấu, sẽ tuyên thệ, trao nhẫn.
Và ôm hôn.
Nghĩ tới đây, Trì Tuyết Diễm lại chủ động nhắc nhở Hạ Kiều: "Nếu như lát nữa anh cảm thấy không làm được, cũng có thể đổi thành ôm nhau."
Cậu không rõ giới hạn mà một thẳng nam có thể chấp nhận.
Dù sao vốn cũng từng có cặp đôi xấu hổ sẽ dùng cái ôm thay cho hôn môi trước mặt mọi người, cũng không tính là kỳ lạ lắm.
Hạ Kiều không trả lời trực tiếp, chỉ nói: "Tôi không lo lắng."
Trì Tuyết Diễm cầm di động gật gật đầu: "Ừ, tôi tin tưởng."
Lời nói dối không hề che giấu chút xíu nào.
Hạ Kiều nhìn cậu, trong mắt dần dần hiện lên ý cười, phản chiếu rõ ràng hình bóng người yêu.
Trì Tuyết Diễm nghĩ, trong bầu không khí hạnh phúc của đám cưới, Hạ Kiều bên cạnh là phiên bản dịu dàng.
Phiên bản dịu dàng phổ biến nhất, cũng trông có vẻ đầy tình yêu nhất.
Kể từ bây giờ, bọn họ sẽ luôn ở cùng nhau, cho đến khi đám cưới kết thúc, mọi chuyện chấm dứt.

Nhân lúc nghi thức còn chưa bắt đầu, liên tục có bạn bè người thân tới nói chuyện phiếm với hai người.
Trì Tuyết Diễm và Hạ Kiều trả lời lại từng người một, có lúc nắm tay biểu hiện ân ái.
Cho đến khi một cặp nam nữ trung niên vẻ mặt tươi cười xuất hiện, Trì Tuyết Diễm bỗng nhiên cảm thấy ngón tay Hạ Kiều hơi siết lại trong lòng bàn tay.
Không rõ ràng lắm, cũng có thể là ảo giác của mình.
Nội dung trò chuyện của cặp vợ chồng này không có gì đặc biệt, chỉ là những lời chúc mừng, nhưng đến cuối cùng, người cha cố tình nói thêm vài câu: "Hôm nay không để cho thằng nhóc kia đến, sợ ảnh hưởng đến tâm tình của cậu."
"Nó đúng là càn quấy, cậu đừng để trong lòng, ta đã xử lý nó.

Tay của cậu sao rồi? Ta nghe mẹ cậu nói may mà không nghiêm trọng."
Thái độ của Hạ Kiều coi như khách sáo: "Đã khỏi hẳn rồi, đều đã qua."
Trì Tuyết Diễm lúc này mới bừng tỉnh.
Lần trước Hạ Kiều dẫn cậu đến KTV tụ tập với bạn bè, có một phú nhị đại có ý đồ dụ dỗ cậu sau lưng Hạ Kiều, cuối cùng hai người lên cơn đánh nhau một trận.
......!Cái gã rất tự tin cảm thấy mình thú vị hơn Hạ Kiều tên là gì ấy nhỉ?
Gần đây cậu nghe quá nhiều cái tên mới, cậu không nhớ nổi.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, Trì Tuyết Diễm hỏi Hạ Kiều: "Người đó tên là gì? Tôi quên mất rồi, chỉ nhớ hình như có liên quan với con số, là họ Vạn đúng không?"
Vẻ mặt luôn nhu hòa của người bên cạnh bỗng dưng hiện lên một tia cảm xúc vi diệu, một lúc lâu sau, anh thản nhiên nói: "Họ Phương."
Cụ thể là Phương gì, anh lại không nói tiếp.
Trì Tuyết Diễm cho rằng Hạ Kiều ghét gã đó, cũng không truy hỏi tiếp.
Dù sao cũng không phải là người quan trọng gì.
Cậu nhanh chóng bỏ chuyện đó ra đằng sau.
Trong bầu không khí náo nhiệt, tiếng nhạc quanh quẩn ở bãi cỏ lặng lẽ thay đổi, người dẫn chương trình chính thức bắt đầu bài phát biểu nóng sốt.
Trì Tuyết Diễm ở cùng người yêu và người nhà, chờ lên sân khấu.
Bên cạnh Trì Trung Nguyên cao lớn khôi ngô, vẻ mặt nghiêm túc đang ăn kẹo, Hàn Chân Chân một thân âu phục tươm tất không ngừng tìm phục vụ xin nước, uống một ngụm sau đó hít sâu, luân phiên như thế.
Trung bình cứ năm giây Thịnh Tiểu Nguyệt phải cúi đầu sửa sang lại váy áo của mình một lần, Hạ Hoài Lễ thấp giọng trấn an bà, nhưng cũng không bình tĩnh như mọi khi.
Hai cặp cha mẹ hiển nhiên đều khẩn trương, Hạ Kiều cũng không biết tại sao có chút thất thần, nhìn ban nhạc đang trình diễn một bản nhạc tình cảm ở bên cạnh.
Trì Tuyết Diễm ngược lại trở thành người bình tĩnh nhất.
Cậu chủ động trò chuyện với ba mẹ mình.
Hai bé gái hoa đồng (đứa nhỏ đi trước rắc hoa) sinh đôi diện mạo đáng yêu mỗi bé cầm một cái gối, trên đó bày một cặp nhẫn cưới trông rất đẹp, bông tuyết và ngọn lửa.
Cho nên Trì Tuyết Diễm quay đầu hỏi Thịnh Tiểu Nguyệt: "Dì, dì có biết tên của con có lai lịch hay không? Mẹ của con chắc là không kể với dì."
Nghe cậu nói đến chuyện này, Hàn Chân Chân lập tức bật cười.
Trì Trung Nguyên nhanh chóng nuốt viên kẹo, cố gắng ngắt lời: "...!Con lại nữa rồi!"
Ngắt lời thất bại, tiểu Trì không để ý đến sự phản đối của lão Trì, rủ rỉ nói: "Có cảm thấy tên của ba mẹ con đều mang chút khí tức võ hiệp không?"
Thịnh Tiểu Nguyệt nhất thời quên giày vò chiếc váy, kinh ngạc nói: "Con vừa nói thì thấy đúng thật, giống như hai đại hiệp."
Trì Trung Nguyên nghe có vẻ là minh chủ võ lâm, Hàn Chân Chân thì giống như một nữ hiệp tính tình hào sảng thẳng thắn.
"Đều là chính phái, đúng không?" Trì Tuyết Diễm cười nói, "Tuy rằng như vậy rất trùng hợp, nhưng họ cảm thấy quá đơn điệu, cho nên chuẩn bị làm một chút thay đổi ở thế hệ tiếp theo, nhân vật phản diện thì không may mắn lắm, chỉ muốn một cảm giác phức tạp vừa chính vừa tà."
Tốt nhất là loại công tử phong lưu vừa nghe danh là biết sẽ khuấy động giang hồ bình yên đến long trời lở đất.

"Sau đó, họ lại cảm thấy, vừa chính vừa tà phiên dịch ra, chính là tự mâu thuẫn, tự đối nghịch nhau, nghĩ như vậy, cái tên trở nên rất dễ đặt."
Trong con ngươi xinh đẹp của Thịnh Tiểu Nguyệt nhiễm ý cười, Hạ Hoài Lễ cũng tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
"May mắn cuối cùng là mẹ của con đặt tên, đã tìm ra hai hình ảnh coi như đẹp đẽ."
Trì Tuyết Diễm chuyển đề tài: "Nếu ba của con mà ra tay, thì tiêu đời, ông ấy vốn định đặt tên con là là Trì Hắc Bạch."
Nghe đến đó, ngay cả Hạ Hoài Lễ luôn trầm ổn cũng bật cười.
Một nhà ba người có những cái tên chứa đầy hình ảnh
"Vẫn là Tuyết Diễm hay hơn, hay hơn nhiều." Thịnh Tiểu Nguyệt cười đến sắp chảy nước mắt, cả người không còn căng thẳng nữa, "Vậy nếu để mẹ con đặt tên cho dì, sẽ là tên gì?"
Trì Tuyết Diễm cười lắc đầu: "Đừng để mẹ con đặt, tên hiện giờ là phù hợp nhất, rất đẹp, cũng đủ dễ nghe."
Một vầng trăng khuyết sáng ngời trong veo trên bầu trời đêm.
Đây là lời thật lòng, Trì Tuyết Diễm quả thật rất thích tên của bà.
Các bậc cha mẹ dần dần thư giãn bắt đầu lắng nghe người dẫn chương trình trên sân khấu.
Hạ Kiều thu hồi tầm mắt, cũng chăm chú nghe hết lai lịch tên của Trì Tuyết Diễm.
"Tên mẹ của anh, hình như cũng rất thích hợp cho vào trong câu chuyện của ba mẹ tôi." Trì Tuyết Diễm nhỏ giọng nói với anh, "Tiểu Nguyệt, giống như là tiểu thư khuê các sau khi mặc đồ cải trang lén lút chạy ra ngoài chơi, rất dễ nghe."
Cậu luôn luôn thích cách gọi có chữ Tiểu ở đầu.
......!Nhưng tiểu Kiều nghe có vẻ kỳ lạ.
Cho nên Trì Tuyết Diễm dừng một chút, vẫn như mọi khi gọi anh: "Hạ Kiều."
Hạ Kiều liền theo tiếng quay sang, nhìn vào đáy mắt trong suốt của người yêu.
"Đến bước quan trọng nhất rồi." Cậu nói.
Bài nhạc lãng mạn bay lượn trong gió, đôi mắt của tất cả mọi người đều dõi theo, chứa đầy những lời chúc và mong đợi tốt đẹp.
Ngày mùa hè kéo dài, bọn họ mười ngón đan xen đi qua bãi cỏ xanh và những hoa hồng thơm ngát, dưới sự chứng kiến của nước biển và san hô, trao cho nhau lời thề vĩnh cửu.
Hoa đồng đưa tới chiếc gối thêu rắc đầy cánh hoa hồng, ánh mặt trời nóng rực thấm đẫm hai vầng trăng khuyết ánh bạc.
Chiếc nhẫn tinh xảo mang theo một chút góc cạnh, giống như hình dạng của cây cầu.
Các vị khách đang reo hò và vỗ tay dưới các hàng ghế không hẹn mà cùng yên tĩnh lại, chăm chú nhìn cặp đôi yêu nhau cực kỳ xứng đôi ở ngay tâm điểm.
Họ đang trao nhẫn cho nhau.
Động tác của Trì Tuyết Diễm nhanh hơn một chút, lúc cậu cúi đầu đeo nhẫn cho Hạ Kiều, trong gió mùa hè ấm áp, bỗng nhiên lại nói một chuyện không ăn nhập gì.
"Tôi đã nghĩ đến hình ảnh của cái tên Hạ Kiều này."
Hạ Kiều khẽ đáp lại: "Hình ảnh gì?"
Chiếc nhẫn cưới lấp lánh ánh bạc rơi vào ngón tay thon dài sắc nét.
Trì Tuyết Diễm buông tay ra, ngước mắt nhìn anh, ý cười trong mắt sáng như vì sao: "Anh ta giống như một người cầm ô, im lặng đứng ở bên cạnh tôi chờ đợi, có lẽ là tùy tùng, có lẽ là bạn đồng hành, bông tuyết lặng lẽ tích tụ trên mặt ô, từng mảng lại từng mảng."
Lúc cậu nói chuyện, hơi nghiêng người, đôi môi màu nhạt lướt qua bên tai Hạ Kiều.
Trong khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi nóng bỏng, Hạ Kiều cũng dùng nhẫn bọc lấy ngón tay cậu.
Gió mùa hè dịu dàng, bốn mắt nhìn nhau, giống như ngày đầu tiên gặp nhau, ấn tượng đặc biệt mạnh mẽ.
Hạ Kiều không tiếp lời, cũng không chờ đợi nữa.
Trong màn tuyết tưởng tượng rơi dày như lông ngỗng, anh đưa tay ôm lấy eo người yêu, lẳng lặng hôn xuống..


Bình luận

Truyện đang đọc