ĐỐI TƯỢNG KẾT HÔN CỦA TÔI LẮM MƯU NHIỀU KẾ


Sau khi tan tầm ngày hôm đó, Trì Tuyết Diễm giống như trước khi kết hôn, lái xe về nhà theo lộ trình quen thuộc.
Nhìn thấy con trai sau khi ở nhà tân hôn đến ngày thứ ba đã một mình chạy về nhà ăn ngủ, hai vợ chồng Hàn Chân Chân và Trì Trung Nguyên không hề kinh ngạc một chút nào.

Ngay cả dì Linh cũng chỉ quan tâm hỏi cậu, món ăn Hạ Kiều nấu ra như thế nào.
Suy cho cùng Trì Tuyết Diễm là người xem mắt hôm trước, hôm sau đã có thể trực tiếp đi nhận giấy chứng nhận kết hôn luôn cơ mà.
Mà Hạ Kiều thoạt nhìn ngoan hơn cậu nhiều dĩ nhiên cũng phối hợp trong toàn bộ quá trình.
Cho nên chỉ cần không phải đột nhiên lấy ra một tờ giấy ly hôn, thì người của Trì gia hoàn toàn hiểu được tất cả những hành động trông có vẻ kỳ lạ của hai thanh niên này.
Bất quá khó tránh khỏi có một chút tò mò.
Sau bữa cơm, Trì Tuyết Diễm trả lời vô số câu hỏi về chuyện cậu và Hạ Kiều ở chung, các chi tiết trong cuộc sống ví dụ như có cãi nhau không, khẩu vị ăn uống có tương tự không, việc nhà ai làm.
Tất nhiên, cậu đã mô tả tất cả theo hướng tốt nhất, mô tả Hạ Kiều như là một người yêu hoàn hảo.
Không có cãi nhau, khẩu vị nhất quán, việc nhà đều là Hạ Kiều chủ động làm, ngay cả nước tắm cũng sẽ giúp cậu chuẩn bị sẵn trước.
Cha mẹ luôn hy vọng con mình là bên được chăm sóc, Trì Tuyết Diễm cũng hy vọng nói như vậy có thể làm cho bọn họ cảm thấy yên tâm.
Mặc dù hai điểm đầu tiên là sự thật, ngoại trừ nấu ăn, các công việc nhà khác theo yêu cầu của cậu, đều là mỗi người một nửa, càng không có vụ nước tắm gì đó.
Bởi vì họ thực sự chỉ là mối quan hệ giữa bạn cùng phòng và đối tác, sống chung trong một căn nhà, có thể gọi là một hình thức tương kính như tân khác.
Hàn Chân Chân đối với miêu tả của cậu vô cùng hài lòng: "Nhìn không ra nha, mẹ còn tưởng rằng Hạ Kiều không biết làm việc nhà, thế mà có năng lực như vậy."
Bà bộc phát ý tưởng: "Hôm nào thực hiện tổng vệ sinh trong nhà, con gọi mẹ qua, mẹ xem thử cậu ta làm việc nhà như thế nào."
Trì Tuyết Diễm:...
Sơ ý quên mất lời nói dối có thể bị chọc thủng.
Chỉ có thể đến lúc đó ủy khuất Hạ Kiều một chút vậy.
Thăm hỏi xong cuộc sống tân hôn của con trai, Hàn Chân Chân lại bí ẩn tiến lại gần, vẻ mặt buôn chuyện hỏi anh: "Diễm Diễm, con nói thật với mẹ, trước đây con có lén lút yêu đương sau lưng ba mẹ không?"
"Dù sao bây giờ con đã kết hôn rồi, đối tượng mẹ rất là hài lòng, không cần lo lắng mẹ can thiệp vào cuộc sống tình cảm của con nữa."
Bà trịnh trọng gặng hỏi con trai, thuận tiện đưa ra tin tức: "Mẹ nghe tiểu Nguyệt nói, Hạ Kiều còn là lần đầu yêu đương đó."
Trì Tuyết Diễm bất đắc dĩ nói: "Con cũng là mối tình đầu mà."
Mẹ ruột đưa ra ánh mắt hoài nghi: "Không giống, tuy rằng con từ sáng đến tối chỉ lo chơi, nhìn có vẻ không có thời gian nói chuyện với đối tượng, nhưng chính là không giống."
"......" Trì Tuyết Diễm giơ tay lên thề, "Đều là lỗi của Tô Dự, thật sự, không lừa gạt mẹ."

Nói đến Tô Dự, cậu nhớ tới tin tức oanh tạc hai ngày nay của đối phương, dứt khoát chủ động hỏi bà: "Cậu ta lại thất tình, hẹn con thứ bảy đi biển câu cá, mẹ, mẹ có đi không?"
Nghe vậy, Hàn Chân Chân trong nháy mắt buông tha cho việc tìm hiểu lịch sử yêu đương của con trai, không chút do dự xoay người rời đi: "Đến giờ ngủ rồi, ngủ ngon."
Trì Tuyết Diễm cười nhìn bóng lưng bà vội vàng chạy trốn, lúc thu hồi tầm mắt, nhớ tới cuộc hẹn câu cá trên biển vào thứ bảy, vẫn nhịn không được thở dài trước một hơi.
Thường xuyên có người cảm thấy kinh nghiệm yêu đương của cậu rất phong phú, đây cơ bản là do Tô Dự ban tặng.
Bởi vì ít nhất cậu đã nghe Tô Dự kể qua một trăm đoạn tình sử.
Lúc học đại học, cậu ở trường y, Tô Dự học trường luật, tám sào quăng không tới, vốn không có cơ hội quen biết, cùng lắm chỉ là từng nghe nói về đối phương.
Trì Tuyết Diễm dăm ba bữa lại có sở thích mới, nghe nói trường luật có một nhân vật kỳ lạ, thường xuyên đổi bạn gái, mỗi cô gái sau khi chia tay đều có ấn tượng rất tốt với hắn ta, còn luôn có người nhìn thấy Tô Dự sau khi chia tay vừa uống say vừa lau nước mắt.
Nhưng phần thâm tình này hoàn toàn không làm chậm trễ chuyện hắn nhanh chóng triển khai mối tình tiếp theo.
Lúc ấy Trì Tuyết Diễm cảm thấy người này rất thú vị, có lần đúng lúc gặp được tình thánh trường luật mượn rượu giải sầu, liền cố ý nghe hắn kể khổ một lần, lúc đó nghe rất nghiêm túc, giống như đang quan sát một con người quý hiếm.
Tô Dự đã làm phiền hết tất cả bạn cùng phòng, lần đầu tiên gặp được khán giả kiên nhẫn như vậy, nỗi đau khổ khi chia tay đan xen với sự cảm động khó tả, càng sinh ra buồn thảm hơn, nói khoảng đâu ba tiếng đồng hồ.
Lần chia tay tiếp theo, hắn lại mang theo chai bia tìm đến vị bạn học nhiệt tình của trường y.
Sau đó, hai người trở thành bạn bè, tổn thương lẫn nhau cho đến ngày hôm nay.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, cậu và Tô Dự rất giống nhau, cho nên mới có thể trở thành bạn tốt dài lâu như vậy, chẳng qua chuyện hai người cảm thấy hứng thú hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa tính hướng cũng khác, Tô Dự là một thẳng nam triệt để, chỉ thích con gái.
Nói tới mới nhớ, Hạ Kiều cũng tự xưng là thẳng nam.
......!Có vẻ như không giống nhau lắm.
Trì Tuyết Diễm bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn dưới sự chú ý của bao nhiêu người.
Đó là nụ hôn đầu tiên của cậu.
Mặc dù nói ra có thể lại không ai tin.
Trong mắt người khác, cậu dường như luôn "xấu xa" hơn một chút.
Ban ngày nhìn thấy Đoạn Nhược thì ngược lại, là một người trông có vẻ đặc biệt đơn giản.
Tận dụng thời gian yên tĩnh này, Trì Tuyết Diễm nghiêm túc sắp xếp lại suy nghĩ của mình, về nhân vật chính đột nhiên xuất hiện.
Giống như cậu nói với Hạ Kiều, lúc đầu, cảm nhận của cậu đối với Đoạn Nhược có chút phức tạp, sau đó rất nhanh biến mất bởi vì sự đùa giỡn.
Dù sao chăng nữa, cũng không thấy liên quan gì đến "tình địch".
Theo cậu thấy, ký ức và kinh nghiệm hình thành nên quan điểm, sau đó quan điểm sẽ quyết định cảm xúc khi nhìn vào người và vật.
Cậu cũng không có trải qua những tình tiết trong tiểu thuyết, cho dù nghe Hạ Kiều kể một lần, cũng không tính là loại ký ức thực sự trải qua, rất khó sinh ra cảm giác thực tế, chỉ có thể coi như nghe được một câu chuyện xưa.

Ví dụ như lúc này cậu không yêu, cũng không hận Lục Tư Dực đã hiểu lầm ý tốt của "mình", tương tự như thế sẽ không có địch ý gì với Đoạn Nhược, cái người được gọi là tình địch.
Trước mắt cảm nhận lớn nhất của Trì Tuyết Diễm đối với Lục Tư Dực, chính là tò mò vị nghiên cứu sinh một lòng một dạ đam mê thí nghiệm này rốt cuộc có lướt qua vòng bạn bè hay không, rồi có thấy status về lễ cưới do ông chủ quán bar đăng hay không.
Cậu từng nghĩ phải hỏi Vương Thiệu Kinh, Lục Tư Dực có like hay không.
Nhưng tạm thời không nghĩ ra nên mở miệng hỏi như thế nào, mới có vẻ tương đối hợp lý.
Cũng không thể gán mọi yêu cầu thái quá cho đại sư đoán mệnh được.
Về phần Đoạn Nhược, Trì Tuyết Diễm vừa nghĩ đến cậu ta, sẽ cứ nhớ tới thầy tiểu Hoàng chậm rì rì gọi ra cái tên Đoạn Lạc kia.
Ngoài ra còn có bài hát thực sự rất hay.
Một người là sinh viên lạnh lùng có tính cách cực kỳ cố chấp, nhưng sẽ giúp đỡ người lạ đã giúp mình để thể hiện phép lịch sự và sự quan tâm cơ bản, người kia là ca sĩ nhạc sĩ tràn đầy nhiệt huyết với âm nhạc, sẽ dùng ánh mắt gần như hâm mộ để ngóng nhìn mình.
Tóm lại, khi đối mặt với bộ dạng hiện tại của hai nhân vật chính này, tâm tình của đại phản diện một chút cũng không thể nghiêm túc nổi.
Huống chi, cậu cũng không phải là "Trì Tuyết Diễm" làm mọi chuyện xấu trong sách.
Cho nên sau khi suy nghĩ sâu xa, Trì Tuyết Diễm càng sẵn lòng đem câu chuyện tiểu thuyết trong miệng Hạ Kiều, xem như là một khả năng xảy ra trên thế giới hơn.
Ít nhất, tại ngã rẽ hôm nay, Đoạn Nhược đã đi về phía Đoạn Lạc.
Tuy rằng Hạ Kiều trước đó chưa từng nhắc tới Đoạn Nhược với cậu, nhưng cậu không cảm thấy ở trong truyện, cũng có tình tiết này.
Giọng điệu lúc Hạ Kiều gọi điện thoại là giọng điệu do dự, hiển nhiên thật sự không ngờ sẽ gặp Đoàn Nhược hôm nay.
Trong phòng thu âm, khi nghe được đề nghị của Đoàn Nhược đối với chữ ký, trong ánh mắt anh ta cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Cho nên trong sách, Đoạn Nhược hẳn vẫn là Đoạn Nhược, chưa từng có Đoạn Lạc.
Nghĩ tới đây, Trì Tuyết Diễm bỗng nhiên cười rộ lên.
Cậu hình như đang vô thức thu thập manh mối xuất hiện trên người Hạ Kiều.
Giống như một nhà thám hiểm đi trong một mê cung, với tâm trạng mới lạ và vui vẻ.
Câu chuyện 1001 đêm đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời cậu, so với khối rubik xoay tròn biến hóa trong tay vào cuối tuần, so với quyển tiểu thuyết trinh thám bị cậu lật qua loa đến trang cuối, còn thú vị hơn nhiều.
Nhịp tim đập khi nhảy bungee xuống, những cảnh quay kinh hoàng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào trong các bộ phim kinh dị, hay những đứa trẻ hoặc khóc lóc hoặc vâng lời, mỗi một chiếc răng hư có tình trạng khác nhau...!Đây đều là những điều không biết mà Trì Tuyết Diễm ưa thích.
Từ nhỏ cậu đã bị mê hoặc bởi sự không chắc chắn do những điều không biết mang lại
Mà Hạ Kiều xuất hiện, mang đến cho cậu những điều không biết thần bí.
Những điều không biết và cuộc phiêu lưu có một không hai trên thế giới này.

Trì Tuyết Diễm không thể tưởng tượng được bất kỳ thay thế nào có thể so sánh với chuyện này.
Cho nên, trong cuộc hôn nhân thoả thuận có thể đã bước vào giai đoạn ngoài mặt tốt đẹp bên trong lạnh nhạt này, nếu có điều gì đó khiến cậu cảm nhận được sự hấp dẫn mà bản năng không thể nào cự tuyệt, thì đó chính là rất nhiều câu chuyện còn chưa kể xong do Hạ Kiều mang đến.
......!Cậu có vẻ thực sự giống như vị vua thích nghe kể truyện trong 1001 đêm.
Không biết câu chuyện tiếp theo, sẽ xuất hiện vào lúc nào.
Xem ra không có cơ hội nữa rồi.
Hạ Kiều bây giờ hẳn là một mình ở trong căn nhà mới, hưởng thụ sự tự do rốt cuộc cũng đã có được.
Trì Tuyết Diễm nghĩ như vậy, đi về căn phòng mình đã ở nhiều năm, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ, chào đón một ngày mới.
Từ thứ ba đến thứ năm, cậu trở lại nhà tân hôn, tiếp tục giữ gìn sự tương kính như tân với Hạ Kiều, ban ngày mạnh ai nấy đi làm.
Thứ sáu cậu lại trở về nhà mình, thứ bảy đi nghe luật sư Tô trút bầu tâm sự cay đắng.
Ban đầu hoạt động này được tiến hành ở các quán ăn lề đường hoặc quán bar, sau đó Trì Tuyết Diễm thật sự ngán ngẩm, thỉnh thoảng thay đổi đa dạng, chơi bóng, tham quan nhà ma, câu cá trên biển...!Cố gắng để hai người đều có được một chút niềm vui từ hoạt động được tiến hành một cách thường xuyên này.
Trên một vùng biển hơi động, có một chiếc du thuyền nhỏ bập bềnh.
Thuyền trưởng chăm chú xem phương hướng, Trì Tuyết Diễm ở phía sau vừa rất lơ đãng chờ cá mắc câu, vừa nghe Tô Dự bên cạnh thở ngắn than dài, có rượu để trên chiếc bàn bên cạnh.
Luật sư Tô chân thành: "Tôi còn nghĩ rằng tôi sẽ đi đến cuối cùng với cô ấy."
Trì Tuyết Diễm bình tĩnh vạch trần: "Lần trước cậu cũng nói như vậy."
"Không giống, ngay cả cậu cũng đã kết hôn rồi lão Trì, cậu có biết chuyện này làm cho tôi chấn động đến thế nào không? Hơn nữa tôi còn là phù rể, một ngày trôi qua, làm cho tôi đều muốn kết hôn..."
Từ sau hôn lễ, Tô Dự bắt đầu gọi cậu là lão Trì, nghe nói là để thể hiện một thân phận hoàn toàn mới.
Trì Tuyết Diễm không so đo với người thất tình.
Trong tiếng ồn ào của gió biển, chút âm thanh trò chuyện nhỏ này hoàn toàn không dọa cá chạy, Tô Dự thậm chí còn kêu thuyền trưởng bật nhạc phù hợp với tâm trạng của hắn.
Dù sao bọn họ vốn cũng không có ý định câu cá.
Nhưng cá liên tục chủ động cắn câu.
Trì Tuyết Diễm vừa thu hồi một cần câu, điện thoại di động trong túi bỗng vang lên.
Người gọi là Hạ Kiều đã hai ngày không gặp.
Cậu có chút bất ngờ nhận cuộc gọi.
Ở bên cạnh, bài diễn văn dài thòng của Tô Dự không ngừng bị cần câu lắc lư cắt ngang.
"Sao lại đến nữa rồi, phiền quá, mẹ kiếp! Rượu của tôi sắp đổ rồi! Lão Trì mau giúp tôi cầm một chút ——"
Trong khoảnh khắc điện thoại được kết nối, Hạ Kiều nhận ra giọng nói của Tô Dự, cũng nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh mơ hồ.
Đồng thời cũng truyền đến một bài nhạc lâm ly.
Cùng với, rượu vang.
Cái gì "lại đến nữa"?
Trì Tuyết Diễm bị hắn gọi, giọng nói nghe xa xôi một chút, mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Đã nói cậu đừng dùng ly thủy tinh, cứ nhất định phải dùng..."

Cậu giúp Tô Dự đỡ lấy ly rượu, lại đặt sự chú ý về lại trên điện thoại, thuận miệng giải thích với Hạ Kiều: "Tôi đang câu cá."
Hạ Kiều trong nháy mắt im lặng, phản xạ có điều kiện lặp lại: "Câu cá?"
Tất cả các manh mối được truyền qua điện thoại này làm cho cái từ "câu cá" này nghe có vẻ không giống với ý nghĩa gốc của nó.
"Đúng." Trì Tuyết Diễm giọng điệu rất thản nhiên, "Tìm tôi có việc à?"
Hạ Kiều thu suy nghĩ lại, nói rõ ý định: "Tòa nhà văn phòng đối diện phòng khám đã có thể dọn vào, thứ hai tuần sau bắt đầu chính thức làm việc ở đó, chủ nhật sẽ có một buổi lễ tân gia đơn giản."
Trì Tuyết Diễm làm việc ở bên cạnh, anh nên thông báo một tiếng.
Nhỡ đâu đối phương muốn tham dự lễ tân gia.
Ngay sau đó, Hạ Kiều nghe được một tiếng đáp lại đầy uể oải: "Cũng nhanh ghê, chúc mừng."
Trì Tuyết Diễm quả nhiên đối với việc này không có hứng thú, trực tiếp không để ý đến lời mời giấu sau câu nói này.
Nhưng giọng nói của cậu nghe ra rất nhàn nhã, dường như không có vẻ vội vàng làm chuyện gì khác.
Cho nên Hạ Kiều âm thầm chuyển đề tài: "Cậu còn nhớ tiểu Hoàng không?"
"Nhớ rõ." Trì Tuyết Diễm trêu chọc nói, "Thầy tiểu Hoàng."
"Đồng nghiệp trong công ty cũng gọi anh ta như vậy, rất ít người gọi tên đầy đủ của anh ta."
Giây tiếp theo, giọng nói của Trì Tuyết Diễm trở nên rõ ràng hơn một chút: "Tại sao?"
"Bởi vì anh ta tên là Hoàng Mạn (Mạn có nghĩa là chậm), Mạn trong nhanh chậm, nghe nói bởi vì tính cách cha mẹ đều nóng nảy, chỉ mong tính cách con trai ổn trọng một chút." Hạ Kiều chậm rãi nói, "Kết quả ổn trọng quá mức, ngay cả nói chuyện cũng trở nên rất chậm."
"Một khi có người gọi tên đầy đủ của anh ta, phản ứng của anh ta sẽ càng trở nên chậm hơn, giống như một người máy thiếu năng lượng, giống như bị cái tên ám vậy".

Lúc anh nói, Trì Tuyết Diễm nhịn không được bật cười, nhẹ giọng hỏi: "Thật sao?"
"Tôi cũng chưa nhìn thấy tận mắt, tôi đoán là thật." Hạ Kiều nói: "Đồng nghiệp trong phòng âm nhạc yêu cầu anh ta đại diện cho bộ phận phát biểu tại buổi lễ, vì vậy thư ký Lê kể cho tôi nghe chuyện này."
Với câu chuyện bình thản của anh, tiếng cười ở đầu dây bên kia giống như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng cuộn lại bay tới trong làn sóng điện và tín hiệu.
"Anh vừa nói...!lễ tân gia vào chủ nhật?"
"Ừm, vào buổi chiều, người nhà của tôi chắc là đều sẽ tới đó." Hạ Kiều lịch sự hỏi ý kiến của cậu, "Cậu có muốn tham dự không?"
Lần này, Trì Tuyết Diễm đáp ứng rất dứt khoát: "Được, ngày mai gặp lại."
Cọng lông vũ vô hình đột nhiên lướt qua tai.
Vì vậy, anh cũng dịu dàng trả lời: "Hẹn gặp lại vào ngày mai."
- -------------------------------
Tác giả có điều muốn nói:
Một trong những bí quyết để câu vợ: treo tiểu Hoàng trên móc câu..


Bình luận

Truyện đang đọc