ĐOM ĐÓM MÙA HẠ

Edit: Diệc Linh Pisces

Tin tức Thời Lục phải trở về lan truyền khắp trấn Vân vào ngày hôm sau. Khi gần đến giờ ăn cơm tối, cả tập thể bọn Thư Mỹ Mỹ chạy đến đây như thể đã hẹn trước, tạm biệt Thời Lục với vẻ mặt đầy miễn cưỡng, không muốn chia xa.

Bên chiếc bàn tròn đá trong sân và cây hồng cao xum xuê tươi tốt, cả mấy đứa trẻ tụ tập xung quanh, lấy Thời Lục ngồi một mình ở giữa làm trung tâm.

“Thời Lục, rất vui vì được quen biết cậu trong khoảng thời gian này.” Phương Hổ là người đầu tiên gửi món quà của mình. Lời nói nhẹ nhàng như vậy có vẻ không phù hợp với giọng nói thô lỗ nhưng khuôn mặt mập mạp ngăm đen lại vô cùng nghiêm túc.

Cậu ta cầm món quà của mình bằng cả hai tay rồi đưa cho Thời Lục. Đó là một chiếc hộp mô hình được ghép thủ công, phần nửa trong suốt của hộp có in hình vẽ con nai bên ngoài.

Thời Lục đưa tay nhận lấy, nói lời cảm ơn với hắn: “Cảm ơn cậu, Phương Hổ.”

Cậu nghiêm túc gọi tên hắn.

“Thời Lục, cảm ơn cậu vì đã cho chúng tôi chơi chiếc máy bay không người lái đó.” Ngô Hiểu Thiên vốn không còn cảm giác căng thẳng khi đối mặt với cậu như trước đây nhưng lúc này vẫn không kìm được mà hít một hơi thật sâu. Cậu ta ưỡn ngực, tặng cho cậu món quà trong tay.

“Còn nữa, rất xin lỗi vì đã làm vỡ cốc nước của cậu.”

“Tôi đã dùng hết tiền tiết kiệm để mua cho cậu một cái mới ở thị trấn, có thể nó không bằng cái của cậu nhưng đó là cốc thủy tinh đẹp nhất trong thị trấn của ta.” Và cũng đắt nhất nữa. Cậu ta thầm nhủ trong lòng.

Thời Lục cúi đầu nhìn, quả thật đây là một cốc thủy tinh rất đẹp. Thành cốc được tự tay cắt và mài giũa thành vô số mặt, phản chiếu ánh sáng chói lóa, miệng cốc uốn lượn được mạ bằng một lớp vàng kim mỏng, cả chiếc cốc như rực rỡ dưới ánh đèn.

Cậu không biết nó có hợp để uống nước không nữa nhưng sẽ rất tuyệt nếu được trưng bày trong tủ kính như một tác phẩm nghệ thuật.

“Cảm ơn cậu, Ngô Hiểu Thiên.” Nói xong Thời Lục còn bổ sung thêm một câu.

“Tôi rất thích nó.”

“Thời Lục, chúng tôi sẽ rất nhớ cậu.” Món quà của Thư Mỹ Mỹ là món quà duy nhất được gói cẩn thận, trên hộp quà màu hồng nhạt dán một chiếc nơ hình con bướm, đầy tâm hồn thiếu nữ.

Thời Lục nhận nó rồi mở ra, bên trong là một con heo đất màu xanh da trời, trông không đáng giá lắm lại còn ngây thơ và trẻ trâu.

Nhưng vài người trong số họ hôm nay có lòng xuống tận thị trấn để mua, người nào cũng chuẩn bị quà chia tay cho Thời Lục.

Cậu giơ món quà đang cầm lên, nói với cô ấy: “Cảm ơn cậu.”

“Không cần cảm ơn đâu.”

“Hi vọng sau khi cậu quay trở lại, mọi thứ đều suôn sẻ, tiền đồ như gấm.”

Có thể là nó giống mấy lời chúc phúc cũ rích trong mấy bộ phim truyền hình nhưng được thốt ra từ miệng bọn họ thì lại đầy sự chân thành khó tả.

Thời Lục nhìn những gương mặt trước mắt gắn liền với những kỷ niệm không mấy sâu sắc, cậu hiểu rằng sau lần chia tay này thì có thể sẽ không gặp lại nhau trong tương lai.

Cậu không thích những đứa trẻ con ngây ngô ở nông thôn cho lắm, lúc vừa mới đến đây cũng vô cùng bài xích. Tất nhiên, cậu cũng không thích bất cứ ai ở trong thế giới của riêng mình.

Nhưng chưa từng có khoảnh khắc nào như bây giờ, đáy lòng cậu bỗng trào dâng một niềm xúc động khó tả và sự tiếc nuối khó có thể bỏ qua.

Ánh mắt Thời Lục trịnh trọng quét qua bọn họ, nghiêm túc nhớ kỹ.

“Cảm ơn quà của các cậu, tôi đã được tận hưởng một kỳ nghỉ hè rất vui vẻ.”

Thấm thoắt mà Thời Lục đã ở lại cái thị trấn nhỏ hẻo lánh và lạc hậu về mọi mặt này gần hai tháng.

Cậu chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi nhanh đến thế.

Khi hoàng hôn buông xuống, nhà nhà bắt đầu ăn cơm tối, cả đám bạn cũng giải tán.

Hôm nay, Thiên Chính Dân làm món lẩu bò nóng hổi ăn ngoài trời, bưng nồi ra đặt trên bàn tròn trong sân, gọi hai người ra ăn tối.

Trời về đêm lạnh lẽo, trên đỉnh đầu là những vì sao. Có lẽ biết Thời Lục sắp phải đi nên Thiên Chính Dân chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu tươi ngon mới lạ trong thành phố. Thời Lục cũng vô cùng thỏa mãn với bữa ăn này.

Nhưng đến khi các món ăn trên bàn dần thấy đáy, Thiên Huỳnh đứng dậy bắt đầu giúp Thiên Chính Dân dọn dẹp, ngày cũng sắp trôi qua mà Thời Lục vẫn không thấy cô nói gì.

Cuối cùng cậu không thể kìm được nữa, nhân lúc Thiên Chính Dân đang bận rộn trong bếp, cậu đã chủ động giữ Thiên Huỳnh lại.

“Quà của cậu đâu?” Cậu chịu đựng từ lúc sẩm tối đến giờ, lời nói ít nhiều có chút tủi thân.

Mọi người đều chuẩn bị quà chia tay cho Thời Lục nhưng chỉ riêng Thiên Huỳnh thì không. Ban đầu Thời Lục còn tự hỏi có khi nào cô ấy định đợi đến lúc chỉ có hai người họ rồi mới lấy ra không. Ai ngờ chờ mãi, dường như Thiên Huỳnh chẳng thèm quan tâm đến chuyện này.

Ngay cả những người bạn không thân còn mua quà tặng cậu, vậy mà cô thì không đả động gì cả.

Thời Lục cảm thấy tim mình như lạnh đi phân nửa.

“Hả?” Đúng như dự đoán, Thiên Huỳnh mở to đôi mắt tròn xoe, tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Tớ nghĩ cậu không thiếu thứ gì nên cũng không đặc biệt chuẩn bị quà.”

Lời Thiên Huỳnh nói là thật, lúc sáng họ gần như đi khắp thị trấn, những người khác đều chọn được món quà phù hợp với Thời Lục. Riêng Thiên Huỳnh thì khác, cô không cảm thấy Thời Lục thích thứ gì trong đó.

Cậu coi thường tất cả đồ vật trong thị trấn.

Đây là điều mà cô phát hiện được hôm đi mua điện thoại di động với cậu.

Sự ghét bỏ hiện rõ trong mắt Thời Lục. Thiên Huỳnh thấy vậy nên cũng không mua gì.

Cô suy nghĩ rất có lý nhưng không ngờ sắc mặt Thời Lục chợt sa sầm. Cậu mím môi không nói lời nào sau đó xoay người rời đi. Trước khi đi cậu còn trừng mắt với cô một cái.

Dường như rất đau lòng.

“Thiên Huỳnh, cậu khiến tớ quá thất vọng.”

“…..”

Thời Lục nằm trên giường, nhìn thẳng lên trần nhà, càng nghĩ lại càng buồn.

Không lâu nữa họ sẽ không được gặp nhau, lần này chia tay thì không biết khi nào mới gặp lại.

Có lẽ Thời Tư Niên sẽ bằng lòng cho cậu về thăm đây, hoặc có lẽ không còn cơ hội khác…

Không nghĩ thì thôi chứ bây giờ Thời Lục nghĩ đến khả năng này, một cảm giác ngột ngạt không tên toả ra từ lồng ngực. Nó khiến cậu cảm thấy khó thở, cả người bức bối.

Nhưng cậu thì nằm đây trằn trọc khó chịu, còn người nào đó thì dường như chẳng bị ảnh hưởng gì.

Ngay cả khi tối qua cậu nói với cô rằng cậu sắp phải rời khỏi, Thiên Huỳnh cũng chỉ hơi sững sờ, dửng dưng hỏi: “Nhanh như vậy sao?”

Thời Lục thành công tự chọc tức bản thân, cậu trở mình, vùi đầu vào trong chăn bông rồi đá mạnh. Sau khi lăn lộn một lúc, cậu toát mồ hôi hột, đầu óc có chút choáng váng, những triệu chứng quen thuộc lại ập đến.

“Lộc Lộc?” Một cái đầu nhô ra từ cửa, ánh mắt vừa trong sáng vừa ngây thơ.

“Cậu tức giận sao?”

Tức muốn chết luôn rồi. Thời Lục vô cảm nghĩ.

Cậu bơ cô, vùi mình vào trong chăn bông không nói lời nào. Một lúc sau, bên tai vểnh lên nghe thấy tiếng bước chân.

“Cậu đừng tức giận.”

Một bàn tay vỗ nhẹ lưng cậu qua lớp chăn bông, như thể an ủi.

“Tớ dẫn cậu đi ngắm sao nhé.”

*

Không được.

Không đồng ý.

Kiên quyết không đi.

Thời Lục tuyệt đối không thể thỏa hiệp dễ dàng như vậy, nếu không thì cậu sẽ chẳng có vẻ khí khái gì cả, người ta vừa thả dây câu đã mắc bẫy mà chạy lại.

Thời Lục giữ khuôn mặt vô cảm, lật người xuống khỏi giường, vừa đi giày vừa suy nghĩ.

“Tớ xin lỗi, tớ không biết là cậu để ý đến món quà này như vậy. Để đền bù thì tớ chia sẻ cho cậu căn cứ bí mật của tớ nhé.”

“Vậy sao lúc trước cậu không chia sẻ cho tớ.” Bây giờ mà Thời Lục vẫn không quên bới móc châm chọc, vừa đi theo Thiên Huỳnh xuống lầu vừa tỏ vẻ vô cảm chất vấn.

“À…” Thiên Huỳnh gãi gãi đầu, nở một nụ cười hơi ngây ngô với cậu.

“Tớ quên mất.”

“Xem ra cũng chẳng phải là căn cứ bí mật quan trọng gì.” Cơn giận của Thời Lục đã nguôi ngoai đi nhiều nhưng miệng thì vẫn giễu cợt. Thiên Huỳnh không so đo tính tình nóng nảy của thiếu gia là cậu, cô vẫn cứ cười tủm tỉm.

“Không đâu, đây là căn cứ bí mật siêu quan trọng của tớ khi tớ còn nhỏ.”

Trước khi chuẩn bị ra ngoài, Thiên Huỳnh đã xịt thuốc tránh muỗi từ đầu đến chân cho cả hai người, còn mang theo một chiếc đèn pin.

Điều này khiến cho Thời Lục có một linh cảm xấu, cậu cẩn thận hỏi Thiên Huỳnh khi cô định kéo mình ra ngoài: “Căn cứ bí mật của cậu ở chỗ xa không?”

“Rất gần.” Thiên Huỳnh nhìn thoáng qua đã hiểu cậu đang suy nghĩ gì, an ủi: “Chỉ đi một đoạn thôi, đừng sợ.”

“……”

“Ai sợ!” Ngay lập tức Thời Lục lên tiếng phản bác, bảo vệ danh dự của một người con trai.

“Tớ chỉ sợ một cô gái như cậu mà đi bộ quá xa vào ban đêm thì sẽ không an toàn.”

Thiên Huỳnh: “Ồ.”

Nói chỉ vài bước đi bộ cũng không hẳn. Căn cứ bí mật của Thiên Huỳnh hình như nằm ngay sau nhà trọ nhưng không phải con đường họ thường đi lên sườn đồi phía sau mà là một lối đi khuất sau nhà, hai bên có rất nhiều cỏ dại.

Ngày thường có vẻ con đường này hiếm người qua lại, cỏ dại sắp mọc kín lối nhỏ nên Thời Lục đi lại rất khó khăn. May mắn thay, chặng đường chưa trải qua mấy phút thì khung cảnh trước mắt bỗng mở rộng ra.

Đây là một bãi cỏ tự nhiên gọn gàng, cả bốn phía được bao quanh bởi rừng cây rậm rạp và các dãy núi, trở thành một không gian tự nhiên khép kín, như thể bạn có làm cái gì ở trong cũng không sợ bị mọi người phát hiện.

Thảo nào Thiên Huỳnh lại nói đây là căn cứ bí mật của cô.

“Nó ở ngay chỗ này.” Giọng cô ấy vang lên giữa màn đêm yên tĩnh có vẻ hết sức ngạc nhiên mừng rỡ.

Đèn pin của Thiên Huỳnh chiếu thẳng vào một hướng. Thời Lục nhìn theo chùm sáng thì thấy có một túp lều làm bằng thiếc bị bỏ hoang ở rìa bãi cỏ, nhưng cao đến nửa người. Mái nhà và vách tường đều bị rỉ sét, hoen gỉ. Lúc nãy nó bị giấu trong bóng tối nên cậu không chú ý đến.

Cô dẫn cậu đến đó. Không có gì ở đó cả, cỏ xanh mọc ra từ các kẽ nứt, phát triển tươi tốt, toàn bộ túp lều chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.

Không biết trước đây nó được dùng để làm gì.

“Tớ phát hiện túp lều này khi tầm bảy, tám tuổi.” Thiên Huỳnh giải thích với cậu, “Khi tớ đến thì nó đã ở đây rồi, sau này thì tớ thường đến đây chơi một mình, trời mưa còn có thể trốn vào trong đó để trú.”

“Chỉ là về sau có nhiều việc bận rộn nên dần ít đến.” Hiếm khi Thiên Huỳnh xấu hổ, cô cong mắt cười.

“Càng lớn thì càng không thích chơi trò đóng vai gia đình nữa.”

Cô chợt nhớ ra chuyện gì đó, nhỏ giọng hô lên: “Đúng rồi, tớ nhớ là mình chôn một món đồ trong đó, lúc ấy tớ định khi nào lớn sẽ đào nó lên.”

Thiên Huỳnh đang rất hứng thú, nhặt một cành cây to dưới mặt đất rồi nhờ Thời Lục cầm giúp đèn pin. Bản thân cô thì chui vào, ngồi xổm xuống mặt đất đào lớp đất dưới chân lên.

Căn lều nhỏ chật hẹp, chỉ vừa đủ chỗ cho hai người ngồi xổm. Đêm nay cũng không quá tối, ánh trăng bên ngoài sáng rực. Trong túp lều, Thời Lục và Thiên Huỳnh ngồi xổm cạnh nhau, tập trung đào dưới cỏ.

Phần đất đó tơi xốp, chưa đến vài giây Thiên Huỳnh đã đào ra được thứ gì đó, một chiếc hộp sắt vuông vức dính đầy bụi đất.

Thời Lục không ngờ bên trong thực sự có món đồ gì đó, lập tức thò đầu lại để quan sát kỹ hơn nhưng không ngờ Thiên Huỳnh cũng vừa khéo dựa lại gần nên thành ra đầu của hai người đập vào nhau.

Thiên Huỳnh “Á” một tiếng, che trán, Thời Lục cũng không may mắn tránh khỏi.

Cả hai đồng thời ngã ngửa, dập hết cả mông.

Đèn pin rơi xuống đất, các chùm tia sáng phân tán ra, cuối cùng cố định lên mái thiếc.

Dưới thân bùn đất ẩm ướt, cỏ xanh mềm mại.

Thiên Huỳnh và Thời Lục nhìn nhau hai giây rồi không hẹn mà cùng bật cười.

Bình luận

Truyện đang đọc