Edit: Diệc Linh Pisces
“Tiểu Huỳnh, làm sao cậu biết được thế?”
Phó Kiều Kiều tái mặt vì sốc.
Thiên Huỳnh đã phát hiện chuyện bọn họ là người quen cũ từ trước rồi.
Lần sớm nhất hình như là khi cô ấy nhắc đến mẹ của Thời Lục. Từ trước đến nay, Phó Kiều Kiều chưa từng chủ động nói về mối quan hệ của họ nhưng thông qua lời nói và cách cư xử thường ngày của cô ấy thì có thể dễ dàng nhận ra.
Quen biết Thời Lục từ khi học tiểu học, hơn nữa còn là bạn cùng lớp nhiều năm của Từ Uyển Du, đã thế còn nắm rõ nhiều tin đồn như vậy.
Đặc biệt là mỗi lần cô ấy nhìn thấy Ninh Trữ đều có biểu hiện rất rõ ràng.
Thiên Huỳnh thành thật đáp lời: “Cậu luôn đỏ mặt khi nói chuyện với cậu ta.”
“Thật sao?!” Phó Kiều Kiều lại xù lông.
Thiên Huỳnh gật đầu: “Thật mà.”
“……” Cô hoang mang vài giây trong làn gió mới bình tĩnh lại được.
“Tớ chết rồi.”
“……”
Phó Kiều Kiều và bọn Ninh Trữ quen biết nhau từ khi còn nhỏ. Cô ấy, Từ Uyển Du và đám người Thời Lục đều là bạn cùng cấp 1. Mấy trường Tiểu học top đầu ở thành phố Đài chỉ có mấy cái nên thành ra hầu hết con cái nhà giàu đều tụm lại một chỗ.
Hồi đó, cô và Ninh Trữ là hàng xóm cách vách, hằng ngày đến trường cùng nhau. Cô ấy như một cái đuôi nhỏ, ngày nào cũng theo sau Ninh Trữ, tan học là cứ thích bám dính lấy cậu ta, suốt ngày gọi anh Ninh Trữ.
Lúc ấy cậu ta cũng đối xử với cô rất tốt, có gì ngon có gì vui cũng để dành cho cô trước. Phó Kiều Kiều nhớ rõ khi đó hắn không có nhiều tiền tiêu vặt nhưng sẽ tiết kiệm một ít để mua kẹo cho cô sau giờ học.
Sau khi quen biết Thời Lục thì mọi thứ thay đổi.
Mẹ cậu ta đăng ký cho con mình một lớp học piano, kèm cặp là một giáo viên piano rất giỏi. Sau khi tan học, Ninh Trữ không có thời gian chơi đùa với cô ấy nữa mà ngày nào cũng phải vác cặp đi báo cáo lại việc học piano.
Phó Kiều Kiều cũng quấn lấy mẹ đòi đăng ký cho mình nhưng ngay vòng đầu đã bị loại. Giáo viên nói cô không có thiên phú khiến cô ấy tức muốn chết.
Ninh Trữ cứ quen biết Thời Lục như vậy, ban đầu còn cực kỳ thích chơi chung với cậu. Từ nhỏ Thời Lục đã hay xụ mặt, thường phớt lờ người khác nhưng Ninh Trữ cứ như một đứa ngốc vậy, sùng bái hắn một cách mù quáng. Nếu có thứ gì tốt, cậu sẽ dâng lên như hiến vật quý, suốt ngày mặt nóng dán mông lạnh.
Phó Kiều Kiều thừa nhận rằng khả năng chơi piano của Thời Lục rất tốt, nhưng vậy thì sao chứ? Phù hợp làm bạn thân hơn so với cô ấy sao?
Trong khoảng thời gian đó, cô cảm thấy chua xót vô cùng, chỉ biết lẽo đẽo theo sau hai người.
Nếu cứ như vậy thì thôi đi, cũng không đến mức mà cô không chịu nổi. Điều thực sự dẫn đến rạn nứt mối quan hệ giữa cô và Ninh Trữ chính là việc Thời Lục bỗng không chơi dương cầm nữa.
Nghe tin mẹ mình bỏ đi, Thời Lục lâm bệnh nặng, ước chừng xin nghỉ học nửa tháng.
Suốt ngày Ninh Trữ cứ nhắc mãi, thậm chí còn muốn dẫn Phó Kiều Kiều đến nhà hắn coi hắn thế nào nhưng cuối cùng đành từ bỏ bởi con chó Samoyed to lớn được xích chặt trước nhà.
Ninh Trữ vốn sợ chó, cực kỳ sợ. Lúc còn rất nhỏ cậu từng bị cắn một lần vì bảo vệ cô, cho nên về sau để lại di chứng.
Sau khi Thời Lục khỏi bệnh và trở lại trường, khuôn mặt nhỏ của hắn ngày càng trắng bệch, mỗi khi có gió thổi qua là cả người như muốn xụi lơ.
Nhà của hắn đặc biệt đến đây tìm giáo viên, dặn dò mọi người phải đối xử với Thời Lục cẩn thận hơn một chút, hắn mắc một căn bệnh lạ, thường xuyên vô cớ bị đau đầu.
Mấy bé gái lúc trước thích thầm hắn không còn dám tìm cơ hội chạm vào bàn tay nhỏ của hắn để chiếm tiện nghi nữa. Phó Kiều Kiều cảm thấy chắc là Thời Lục đang thầm vui vẻ bởi vì hằng ngày hắn bị quấy rầy quá nhiều, bắt đầu ghét con gái luôn rồi. Thậm chí mỗi lần gặp cô ấy, sắc mặt của hắn còn rất tệ.
Nhưng sự thật là Thời Lục ngày càng quái gở.
Hắn trở nên ít nói và lầm lì hơn.
Ninh Trữ cũng đối xử với hắn tốt hơn.
Hằng ngày, cậu ân cần quan tâm săn sóc, thậm chí sau giờ học cũng không dùng tiền tiêu vặt mua kẹo cho cô nữa mà lại mua đồ chơi dỗ Thời Lục vui.
Trái tim của Phó Kiều Kiều đã tan nát.
Cô nghĩ rằng mình nên ghét Thời Lục nhưng trông hắn rất đáng thương. Ngày nào Phó Kiều Kiều cũng bị cuốn vào cảnh giằng xé giữa lương tâm và sự ích kỷ, nhân tính chưa từng chịu phải thử thách như vậy.
Đây là nỗi đau khổ mà cô không vốn không cần phải chịu đựng ổ độ tuổi này.
Cho đến khi gặp một chuyện. Phó Kiều Kiều nhớ rõ hôm đó là thứ sáu, Ninh Trữ đã dành dụm được tiền tiêu vặt trong một tuần, muốn mời họ đi ăn kem. Trước cổng trường có một cửa hàng Haagen-Dazs mới khai trương, trên tủ kính dán những tấm ảnh minh họa hấp dẫn cực kỳ, đến nỗi đám học sinh tiểu học đi ngang qua phải chảy nước miếng.
Ba người họ đang đi bên lề đường thì bất ngờ xảy ra tai nạn. Một chiếc ô tô mất lái lao lên vỉa hè, phản ứng đầu tiên của Ninh Trữ là đẩy Thời Lục ra chứ không phải cô.
Mặc dù xe phanh gấp và dừng lại giữa chừng.
Chỉ có kinh sợ chứ không có nguy hiểm.
Sau đó Ninh Trữ giải thích rằng cơ thể của Thời Lục không tốt, không thể bị thương tiếp, còn cô thì từ nhỏ đã học vũ đạo, vóc dáng khỏe khoắn nên chắc chắn có thể né rất nhanh.
Phó Kiều Kiều đang khóc lóc đau đớn, căn bản chẳng còn tâm trí để nghe những lời cậu ta nói, trong đầu chỉ còn lại đoạn “vóc dáng khỏe khoắn”. Đây là lần đầu tiên cô biết từ này cũng có thể sử dụng như vậy.
Cô tuyệt giao với Ninh Trữ ngay tại chỗ.
Hai ngày sau, cha mẹ đột ngột thông báo chuyển nhà, họ đã mua căn biệt thự mới. Cứ như vậy, Phó Kiều Kiều đành phải dọn đến bên kia thành phố, không liên lạc với Ninh Trữ nữa.
Bởi vì cô chuyển trường.
Khoảng thời gian sau đó là thế nào nhỉ, à, vậy mà bọn họ lại thi đậu cùng một trường cấp 2.
Cậu ta vẫn làm bạn với Thời Lục. Vào ngày đăng ký, cô và bọn họ vô tình bắt gặp nhau ở hành lang. Phó Kiều Kiều vẫn nhìn thẳng, chỉ lướt ngang qua nhưng có ai đó gọi tên cô từ phía sau.
“Kiều Kiều.”
Phó Kiều Kiều chẳng thèm để ý, không hề nhìn lại.
Sau này gặp lại thì hình như đã trưởng thành.
Cô hồi tưởng về những chuyện trước kia, không khỏi cảm thấy ngây thơ.
Đặc biệt là hôm tuyệt giao đó.
Thực ra Ninh Trữ nói đúng. Trong khoảng thời gian đó, Thời Lục luôn lâm vào trạng thái thẫn thờ, có khả năng cao là hắn hoàn toàn không để ý đến chiếc xe kia, mà hắn lại đang đứng ngoài cùng, ở vị trí nguy hiểm nhất, còn Ninh Trữ ở ngay cạnh.
Cô ở tận trong cùng, mức độ rủi ro là thấp nhất. Vào thời điểm đó, cho dù là ai thì cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.
Nhưng khi đó cô mới hơn mười tuổi, là một bé gái chưa có sự nhận thức đầy đủ về thế giới. Người anh trai từ nhỏ đến lớn vốn chỉ đối xử tốt với cô bỗng chốc chuyển hướng sang người khác.
Trong nháy mắt, bầu trời như sụp đổ.
“Ninh Trữ thật quá đáng.” Trên băng ghế nhỏ trong vườn hoa, Thiên Huỳnh – người vừa nghe xong toàn bộ sự việc nắm chặt tay lại, lòng đầy căm phẫn.
“Sao cậu ta có thể đối xử với cậu như vậy!”
“Bé Thiên Huỳnh ơi, đừng có giả vờ nữa.” Phó Kiều Kiều đã nhận ra từ lâu, trợn tròn mắt, “Cảm xúc đau lòng cậu dành cho Thời Lục đều hiện rõ trên mặt rồi kìa.”
“Thật ư?” Thiên Huỳnh ho nhẹ một tiếng, chột dạ chút xíu.
“Nhưng nếu là tớ thì cũng sẽ thấy khổ sở.” Mặc dù khi gặp nguy hiểm, người ta sẽ kéo người ngoài cùng ra theo bản năng nhưng trong khoảnh khắc hạ quyết tâm, người bị bỏ lại hẳn phải buồn lắm.
Vậy nên tại sao lúc đó chiếc xe cứ lao vào? Thiên Huỳnh tức giận, thầm nghĩ.
“Bởi vậy đã ba năm rồi tớ không nói chuyện với Ninh Trữ.” Một năm cấp 1, hai năm cấp 2.
Dù rằng sau này cả hai dần dần khôi phục quan hệ giao lưu như cũ nhưng cũng chỉ là qua lại bình thường, chỉ như bạn cùng lớp không thân thiết. Tính tổng mỗi học kỳ cũng nói chuyện không quá mười câu.
Cho tới khi Thiên Huỳnh đến.
“Vậy bây giờ chúng ta quên chuyện quá khứ đi, bắt đầu lại từ đầu!” Thiên Huỳnh nắm lấy tay cô ấy, giơ nó lên cao giống như động tác thường thấy của mấy nữ sinh cấp 2 đầy nhiệt huyết trong anime.
Phó Kiều Kiều định trợn tròn mắt nhưng lại nhẫn nhịn, phối hợp với động tác của cô.
“Được rồi, bắt đầu lại một lần nữa.”
……
Đây là một câu chuyện dài thời thơ ấu.
Dẫn đến việc Thiên Huỳnh nghe xong mà vẫn chưa dứt hẳn ra được. Tâm trạng ấy càng phức tạp hơn khi trở lại phòng học và nhìn thấy Ninh Trữ.
Vào tháng sau, Nhất Trung sẽ tổ chức một trận thi đấu bóng rổ.
Với tư cách là một thành viên trong đội của trường, gần đây Thịnh Dương rất chăm chỉ tập luyện sau giờ học. Tan học, cậu ta có một trận giao hữu với đội khác trong trường, mời vài người bọn họ đến xem.
Thời Lục vốn không có thời gian, về cơ bản là đêm nào cậu cũng phải thức thêm một giờ để học bù. Phó Kiều Kiều thì rảnh rỗi, Ninh Trữ thì đến góp vui, tất nhiên Thiên Huỳnh cũng tham gia cùng họ.
Trong sân bóng rổ của trường, một đám nam sinh mặc đồ thể thao đang nhảy lên rồi chạy bứt tốc. Bóng rổ và những đường cong cơ bắp lộ ra đồng thời vẽ nên vòng cung tuyệt đẹp. Trong không khí là những giọt mồ hôi mang hương vị của thanh xuân.
Ánh hoàng hôn đắm say, gió chiều hiu hiu thổi.
Phó Kiều Kiều nhìn chằm chằm không chớp mắt những chàng trai trên sân, không hề keo kiệt mà cổ vũ họ cố lên.
“Tiến lên! Đẹp trai quá!”
“Bịch –––” Một cú ném ba điểm chuẩn xác từ ngoài vạch. Phó Kiều Kiều phấn khích vỗ tay: “A a a! Số 2!”
Số 2 là một đồng đội của Thịnh Dương, học lớp bên cạnh, đẹp trai kiểu tỏa nắng, chơi bóng rổ rất tốt, là người sáng nhất trong đó.
Dường như cậu ta nghe thấy tiếng hò reo bên ngoài sân. Sau khi ném bóng vào rổ, cậu ta quay đầu lại, nhìn về phía này. Cậu ta kẹp ngón trỏ và ngón giữa lại rồi ấn lên trán, ra hiệu với họ.
……
Quả thực là khá đẹp trai.
Thiên Huỳnh nghĩ thầm như vậy. Phó Kiều Kiều thì miễn bàn, trực tiếp giơ cả hai tay lên miệng thành hình cái loa, hô to: “Cố lên! –––”
“Tớ đi mua trà sữa.” Ninh Trữ ngồi cạnh đột nhiên nói: “Các cậu muốn uống gì?”
“Nước dừa thô.” Phó Kiều Kiều quay đầu lại, nói mà chẳng cần nghĩ ngợi. Gương mặt xinh đẹp của cô vẫn ửng hồng vì quá phấn khích.
Ninh Trữ ngoảnh mặt sang bên Thiên Huỳnh.
“Tớ… cũng giống với Kiều Kiều.” Thiên Huỳnh cũng không quá muốn uống nên chỉ nói vậy.
Ninh Trữ gật đầu, bày tỏ mình đã hiểu. Không bao lâu sau khi cậu ta xoay người rời đi, hiệp một kết thúc, bước vào thời gian nghỉ giải lao. Thịnh Dương lau mồ hôi bước tới.
“Ninh Trữ đâu?” Cậu ta nhìn xung quanh mà không thấy bóng dáng hắn. Phó Kiều Kiều trả lời: “Đi mua trà sữa cho cậu.”
“Wow.” Thịnh Dương được sủng ái mà lo sợ, vẫn phải vặn chai nước khoáng bên cạnh, uống một hớp: “Đã bảo cậu ấy là tớ muốn bỏ nhiều thịt nho chưa?”
“Chưa nói.” Phó Kiều Kiều thậm chí chưa từng nghĩ đến chuyện đó, “Chắc là cậu ta biết cậu muốn uống gì thôi.”
Suy cho cùng bọn họ chơi với nhau lâu như vậy rồi, mà khẩu vị của Thịnh Dương chỉ có một, hầu như lần nào cũng mua mấy loại này.
“Cũng đúng.” Vẻ mặt yên tâm hẳn, trước khi đi còn không quên quay lại hỏi bọn họ, “Mà này, vừa rồi anh trai đây có đẹp trai không?”
Phó Kiều Kiều trợn tròn mắt: “Tạm được, vẫn kém số 2 một chút.”
Thịnh Dương: “……”
Ninh Trữ mua trà sữa về cũng vừa kịp lúc, trận bóng rổ sắp kết thúc. Cậu xách túi qua đó, Phó Kiều Kiều nhận lấy, vừa lục lọi vừa oán trách.
“Sao lâu quá vậy? Giữa đường giúp bà cụ nào qua đường à?”
“Giúp người nào đó vận chuyển dừa tới đây.”
Phó Kiều Kiều ngẩng đầu lên: “?”
Ninh Trữ nắm hờ tay, khẽ chạm môi dưới: “Đùa chút thôi.”
Phó Kiều Kiều: “… Không vui chút nào.”
Đang lúc nói chuyện thì Phó Kiều Kiều đã tìm được nước dừa thô của mình, đồng thời đưa ly cho Thiên Huỳnh.
Trận bóng kết thúc. Cách đó không xa, Thịnh Dương rửa tay xong, hất nước rồi chạy lại luôn, không chờ nổi nữa.
“Của tớ đâu? Mua cho tớ chưa đấy!” Cậu ta nắm lấy túi giấy trên mặt đất, lục lọi hồi lâu, cuối cùng cau mày.
“Sao không thấy loại tớ thích uống?”
“Vốn dĩ đâu có mua cho cậu.”
“?”
“Không phải ở đây còn hai ly hay sao?” Thịnh Dương không khỏi phân trần, cầm một ly trà sữa trân châu caramel từ trong đó ra, nhấp một ngụm đã thấy ngọt đến mức muốn khóc.
“Sao lại ngọt quá vậy? Cậu đâu có thích ngọt.”
“À.” Ninh Trữ cười nhạt, lấy ly trà sữa cuối cùng trong túi ra, nó có cùng hương vị với cái ly Thịnh Dương đang cầm. Cậu ta xé vỏ ống hút ra.
“Ủa, Thời Lục –––” Thịnh Dương với đôi mắt nhạy bén là người đầu tiên nhìn thấy người đang bước qua sân bóng, vẫy vẫy tay với hắn. Thiên Huỳnh ngước mắt lên nhìn, quả nhiên thấy Thời Lục đang vác cặp bước tới.
“Chẳng phải là cậu không đến sao?” Chờ hắn đến đây, Ninh Trữ mới hỏi. Vẻ mặt Thời Lục như thường, “Tớ làm xong đề trước tiên nên thầy Lưu cho về luôn.”
“Lộc Lộc, giờ cậu về nhà à?” Thiên Huỳnh cầm ly trà sữa, đột nhiên cảm thấy hơi tội lỗi khi uống nó một mình.
“Trận bóng rổ có hay không?” Thời Lục không trả lời mà còn hỏi lại. Thiên Huỳnh ngẩn người vài giây, vội vàng lắc đầu.
“Không quá hay.” Cô nói với vẻ hết sức chân thành. Trong mắt Thời Lục lộ ra ý cười, vừa định nói gì đó thì liếc thấy mấy cốc trà sữa họ đang cầm.
“Tớ chưa chạm vào cốc này, tớ không uống đâu.” Ninh Trữ cắm ống hút vào cốc trà sữa, đưa cho Thời Lục: “Trà sữa trân châu caramel yêu thích của cậu đây, lượng đường như bình thường đấy.”
“Ồ.” Thời Lục nhận nó một cách tự nhiên, không cảm thấy kỳ quái chút nào.
“Lần sau tớ mời cậu.”
“Oa –––” Thịnh Dương tức giận đến mức hét lên, “Thảo nào cậu lại mua hai cốc ngọt như vậy, hóa ra đều để dành cho Thời Lục. Tớ không phải là con người à?”
Phó Kiều Kiều cười nhạo: “Thịnh Dương, nhiều năm như vậy rồi mà cậu còn chưa quen à? Tự rước lấy nhục.”
“Không uống nữa!” Cậu ta có vẻ vô cùng buồn bực và phẫn nộ, giơ ly trà sữa lên định ném xuống. Ninh Trữ dù bận vẫn ung dung nhìn hắn, “Cậu ném đi.”
“… Không được, ông đây sẽ cho cậu chút thể diện.”
Bọn họ đấu võ mồm ầm ĩ cả lên, tuy nhiên Thời Lục – kẻ đầu têu tất cả phong ba bão táp này lại cứ uống trà sữa, biểu cảm như người ngoài cuộc. Lúc này Thiên Huỳnh cảm thấy cậu như một nhân vật hồng nhan họa thủy trong sách, cái kiểu ăn cả nam lẫn nữ.
Thiên Huỳnh cố kìm nén nhưng thực sự không nhịn được.
Cô tới gần bên tai Thời Lục, nói nhỏ: “Lộc Lộc, tớ cho rằng không chỉ có Từ Uyển Du thích cậu.”
“?” Thời Lục quay đầu lại, thấy Thiên Huỳnh nghiêm túc nói: “Tớ cảm thấy Ninh Trữ cũng thích cậu.”
Thời Lục rùng mình, nổi hết cả da gà.
“Thiên Huỳnh.” Cậu nghiến răng ra lệnh: “Dọn dẹp hết mấy thứ linh tinh trong đầu cậu đi, nếu không tớ sẽ vứt hết mấy cuốn sách có bìa vẽ hai người đàn ông mà cậu giấu dưới giường.”
Thiên Huỳnh: “?”
“Xin lỗi, tớ sai rồi.”