ĐỒN CÔNG AN THẦN KINH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ sau khi Trưởng ban Vương biến nhà họ thành một trong bốn tác phẩm nổi tiếng ‘Hồng Lôi Mộng"(*), cậu hai Tiểu Chu vừa thấy màu đỏ thì chóng mặt.

(*) Tác phẩm của Tào Tuyết Cần là Hồng Lâu Mộng (Giấc mộng lầu hồng/Giấc mộng giàu sang); còn nhà hai anh là Hồng Lôi Mộng – giấc mộng sấm chớp, giấc mộng giật gân. =_=///

Chu Thiên Uyên kéo bác sĩ Tiểu Liễu than khổ: “Cậu có biết không, ngay cả điều hòa cũng bị anh ấy quấn dây màu đỏ, khi mở thì mấy sợi dây đó cứ bay bay, hại tớ tối nào cũng gặp ác mộng. Cậu có cảm thấy tớ nên đi gặp bác sĩ tâm lý không?”

Bác sĩ Tiểu Liễu rất chuyên nghiệp: “Nên gặp bác sĩ là Vương Hoành. Màu đỏ là một màu sắc mang tính kích thích, nhìn nhiều sẽ khiến người ta hưng phấn, lo âu, phản ứng của cậu là bình thường.”

Lần đầu tiên cậu hai Tiểu Chu được người ta khẳng định là bình thường rất chi là vui vẻ, kéo Trưởng ban Vương đi mua cá sạo ăn mừng.

Người trong siêu thị đông nghìn nghịt. Trưởng ban Vương chen chúc với một đám bác gái, xác nhận lại với cậu hai Tiểu Chu: “Em cảm thấy chính là màu đỏ khiến cho em gặp ác mộng chứ không phải là vì ngủ chung với anh mới gặp ác mộng đấy chứ?”

Các bác gái đứng xung quanh hóa đá hết lượt.

Mặt của cậu hai Tiểu Chu đỏ bừng: “Vương Hoành, anh nói nhỏ chút đi.” Dọa quần chúng nhân dân không tốt đâu.

Thấy chuyện bất bình thì phải lên tiếng, Trưởng ban Vương hỏi cậu: “Lúc em đứng trên đường lớn lớn giọng sao không nói nhỏ chút đi?”

Cậu hai Tiểu Chu không phản đối được câu nào, chỉ có thể chạy thục mạng đến chỗ bán cá sạo, thấy cá bơi trong bể lớn, đồng chí Chu Thiên Uyên lại rầu rĩ: “Sao đều còn sống thế này?”

“Sống không tốt hả?” Trưởng ban Vương không hiểu, cá còn tươi sống là chuyện tốt, nhìn mập mạp chưa kìa, tung tăng bơi lội, một con phải hơn một cân.

“Anh không biết đâu.” Cậu hai Tiểu Chu dạy phép tính Bảng cửu chương cho Trưởng ban Vương. “Cá sống thì mười hai tệ một cân, chết hoặc ướp lạnh thì chín tệ hai con. Dù sao thì em đâu thể nuốt sống tụi nó chứ, mua về còn phải giết mổ, mua cá chết có lợi hơn.”

Trưởng ban Vương thở dài, người biết thì còn biết gia đình bọn họ là nhiều đời làm quan chức, người không biết sẽ tưởng rằng đồng chí Chu Thiên Uyên là Hoa kiều Zimbabwe mới về nước. “Em định đứng ở đây chờ bọn nó chết hả?” Trước khi bọn họ bị người ta chen chết, đám cá này có chết hay không còn là một vấn đề đấy.

“Sao lại vậy được chứ?” Cậu hai Tiểu Chu hoành tráng cầm lấy một cái vợt, vớt cá trong bể, sau đó thò tay vào trong vợt gõ đầu cá.

Trưởng ban Vương bị cách làm của cậu mê hoặc, cứ thế quay lưng đi giả vờ không biết.

Sau khi gõ vài cái, khi cậu hai Tiểu Chu vui vẻ chuẩn bị tập kích con cá sạo xui xẻo thứ ba thì bảo vệ chạy đến, rất khách sáo chào hỏi đồng chí Chu Thiên Uyên: “Anh ơi, cá choáng không tính…”

Sau lần thứ hai ‘đồng sàng dị mộng"(*), đồng chí Vương Hoành và đồng chí Chu Thiên Uyên tiếp tục tình đồng chí Cách mạng của giai cấp vô sản, bắt đầu vây quét và phản vây quét lần thứ ba.

(*) 同床异梦/tóngchuáng yìmèng/: đồng sàng dị mộng – ở cạnh nhau nhưng chí hướng, lý tưởng, v.v. khác nhau.

(*) Vây quét và phản vây quét là biến thể của Trinh sát và phản trinh sát – 1 khái niệm trong công tác trinh thám, cũng tương tự như Hồng Lâu Mộng và Hồng Lôi Mộng ở đầu chương.:v

Bước đầu tiên của chiến dịch vây quét, Trưởng ban Vương xin nghỉ phép vào ngày cậu hai Tiểu Chu trực ban. Trước tiên, anh mua chữ ‘Hỉ’ đỏ thẫm mà lần trước chưa kịp mua về nhà, mặc dù không tiện dán lên cửa ra vào và cửa sổ, nhưng dán lên mỗi một dụng cụ trong nhà cũng rất có ý nghĩa, nói như thế nào cũng là phòng tân hôn mà!

Tiện thể còn mua một đầu cá lớn về nữa, chuẩn bị nấu canh đầu cá. Sau khi lo liệu việc trong nhà xong xuôi, Trưởng ban Vương gọi điện ân cần hỏi thăm bạn chí cốt – đồng chí Chu Cảnh Uyên, thong dong nói vài câu, mặc đồ Tây, xỏ giày da đi ra khỏi nhà. Đi rửa xe trước, sau đó mua một bó hoa hồng, rồi lại chạy xe đến ‘nha môn’ béo bở nào đó, thời gian vừa khớp, ngoài cửa đã có mấy anh chàng dại gái đang đợi bạn gái. Xe mustang của Trưởng ban Vương chen giữa một loạt những chiếc xe hào nhoáng như Audi, BMWs, Cadillac, người lái xe BMWs còn đang cười ha hả.

Trưởng ban Vương rất khiêm tốn, chỉ cười nhã nhặn với người ta. Người kia hơi xấu hổ, đi lại gần: “Cũng đến đợi ai à?”

Vương Hoành mỉm cười gật đầu, người kia lắc đầu: “Người anh em à, tôi nói nghe nè, đổi xe khác đi, mấy cô gái trong tòa nhà này cao ngạo lắm, cho dù bạn gái anh chưa nói gì nhưng đám chị em tự so sánh với nhau thì trong lòng cũng không thoải mái đâu.”

“Không cần thiết, vị kia nhà tôi cũng có BMWs.” Không quan tâm đến sự kinh ngạc ở trong mắt người kia, Trưởng ban Vương hỏi: “Bạn gái cậu rất để ý đến chuyện này à?”

Người kia ưỡn ngực: “Cô ấy không phải người như vậy. Nhưng chúng ta là đàn ông, sao có thể để phụ nữ mất mặt chứ.” Đừng thấy tôi lớn lên không bằng anh, nhưng bọn tôi cũng có khí phách của đàn ông đấy.

Vương Hoành gật đầu với người ta: Chỉ là một tên đơn giản mà thôi.

Người trong tòa nhà lũ lượt đi ra. Một cô gái tươi cười đi về phía xe BMWs, người bạn trai cười hớn hở định chạy lại đón. Đáng tiếc, chậm một bước, người anh em mà hắn vừa kết bạn – đồng chí Vương Hoành – đã nhanh chân hơn, đẩy hoa hồng về phía cô gái. 

“Cô Điền, tôi là Vương Hoành. Rất vui được gặp cô.”

Cô Điền sửng sốt, mấy giây sau mới hoàn hồn lại: “Trưởng ban Vương, rất vui được gặp anh.”

Nhìn nhau vài phút, cô Điền quay đầu lại, nói với bạn trai đang ngơ ngác: “Tối nay em có việc, ngày mai bọn mình đi xem phim sau nhé.”

Người bạn trai tỉnh táo lại, giậm từng bước đi đến trước mặt Vương Hoành: “Tên khốn, mày có ý gì?”

Trưởng ban Vương cười mà không trả lời.

Cô Điền không vui. “Tiểu Bằng, anh nói gì vậy? Mau xin lỗi người ta đi.”

Tiểu Bằng rất ấm ức: “Điền Điền—.”

Đồng chí Vương Hoành run rẩy dù không thấy gió thổi.

Cô Điền cười áy náy với Trưởng ban Vương: “Ngại quá, vị hôn phu của tôi tính cứ như trẻ con vậy, anh đừng chê cười nhé.”

Trưởng ban Vương không chê, nhưng có người chê. Tiểu Bằng kinh ngạc nhảy dựng lên: “Vị hôn phu? Điền Điền… Điền Điền, em đồng ý kết hôn với anh rồi sao? Em đồng ý rồi sao?!”

Gương mặt cô Điền đỏ ửng: “Anh về trước đi, tối em gọi cho anh.”

“Ừ, được được.” Tiểu Bằng vui rối rít: “Anh về đây, anh phải đến khách sạn đặt in thiệp cưới ngay lập tức. Ha ha, mình sắp kết hôn rồi!” Cười ngây ngô không dứt, còn không quên đe dọa Trưởng ban Vương: “Người anh em, thấy chưa, đây là vợ tôi, anh có việc gì thì nói nhé, đừng có mà có ý đồ khác đấy!”

“Tiểu Bằng!” Người đẹp hờn dỗi.

“Biết rồi, biết rồi, anh về đây. Nhớ gọi điện thoại cho anh đấy.” Tiểu Bằng hôn lên môi người đẹp một cái, nhảy lên BMWs, chưa thấy hắn khởi động xe mà chiếc BMWs đã phóng vọt đi rồi.

Trưởng ban Vương nhìn chiếc xe điên cuồng phóng đi, thấy đồng tình mà khuyên nhủ: “Cô Điền, bây giờ cô hối hận còn kịp đấy.”

Cô Điền cười thật thản nhiên: “Lúc chưa nhìn thấy anh, tôi còn chưa hạ quyết tâm sẽ gả cho anh ấy; sau khi nhìn thấy anh, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có thể gặp được anh ấy.”

Bầu không khí chợt thoải mái hơn. Vương Hoành ga lăng mở cửa xe ra. “Tôi đặt chỗ rồi, muốn mời cô trò chuyện. Tôi hơi mạo muội, mong cô thông cảm.”

Cô Điền thoải mái ngồi lên xe. Trưởng ban Vương lái xe đến một quán trà ở gần đó, ngồi xuống một góc yên tĩnh, gọi trà và bánh ngọt. Nhìn cô Điền, không định mở lời trước.

Cô Điền nhìn bó hoa trong tay. “Trưởng ban Vương thật có lòng, tặng tôi hoa hồng vàng(*).”

(*) Trong thời đại Victoria, ý nghĩa của hoa hồng vàng là thể hiện sự ghen tuông, phản bội. Tuy nhiên, ý nghĩa này đang dần dần bị mất đi. Hiện tại, loài hoa này là biểu tượng của tình bạn chân thành, vô tư.

Vương Hoành cười, vẫn không nói gì.

Cô Điền đặt hoa xuống, nghiêm mặt nói: “Anh đến tìm tôi, chắc là muốn hỏi về quan hệ giữa tôi và Thiên Uyên nhỉ?”

Vương Hoành thong thả nói: “Bạn thời đại học, làm người yêu hai năm, từng bàn chuyện cưới hỏi, bởi vì sự can thiệp của Chu Cảnh Uyên nên chủ động chia tay, điều kiện là một căn nhà và đơn vị công tác hiện giờ.”

Cô Điền hơi bất ngờ, sau đó cười khổ: “Tôi đã quên anh là một cảnh sát.”

“Chu Cảnh Uyên bảo cô đi tiếp cận cậu ấy!” Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định!

Cô Điền nhìn lá trà trong tách. “Tôi nói với Thiên Uyên, trong viện phúc lợi có đứa trẻ không được ai tài trợ, bây giờ lại bị bệnh nặng, muốn anh ấy giúp đỡ.”

Trưởng ban Vương thở dài: “Lý do kiểu này chỉ có cậu ấy mới tin.”

Cô Điền cười dịu dàng: “Anh ấy tin, tin những chuyện xảy hàng ngày nhiều đến nỗi chúng ta đã quen này. Tôi vừa nói thì anh ấy đã đi lấy tiền rồi, trả lại tiền viện phí mà tôi đã chi, còn đặc biệt đến thăm đứa trẻ kia. Hai ngày trước, anh ấy còn ký thỏa thuận hỗ trợ nuôi dưỡng, đến khi đứa trẻ kia tốt nghiệp đại học, mỗi tháng gửi sáu trăm tệ. Cuối cùng, anh ấy còn bổ sung thêm một dòng: Nếu giá cả leo thang, số tiền gửi cũng tăng theo tỷ lệ đó.

Trưởng ban Vương im lặng không nói câu gì.

Đôi mắt cô Điền ngân ngấn nước mắt: “Phó Cục trưởng Chu không phải người xấu. Hai năm nay tôi vẫn luôn suy nghĩ, nếu lúc ấy tôi từ chối yêu cầu của anh ta, không biết tôi và Thiên Uyên bây giờ ra sao. Thấy Thiên Uyên của bây giờ, tôi mới biết rằng năm ấy Phó Cục trưởng Chu nói không sai, bọn tôi không hợp nhau. Thiên Uyên vẫn không thay đổi, còn tôi thì đã thay đổi quá nhiều rồi.”

“Chu Cảnh Uyên biết hai người không hợp, nhưng cậu ta vẫn để cô đến phá đám bọn tôi.” Giọng nói của Trưởng ban Vương đầy mùi nguy hiểm.

Nhớ đến lãnh đạo trực tiếp của mình, cô Điền nở nụ cười: “Tôi nghĩ tôi chỉ là một quân cờ để Phó Cục trưởng Chu thử hai người thôi, anh chưa từng thấy dáng vẻ thật sự muốn phá hỏng chuyện tốt của anh ta là thế nào đâu, ngay cả năm đó anh ta cũng chỉ nói chuyện với tôi hai lần mà thôi.” Cô thấy buồn bã. “Do tôi vẫn còn ảo tưởng. Nhưng khi thấy Trưởng ban Vương, tôi cảm thấy dù thế nào đi chăng nữa thì mình cũng sẽ không có hi vọng.”

Trưởng ban Vương biết câu này của cô Điền là thật, Vương Hoành anh chắc chắn là người có quyền lên tiếng với Chu Cảnh Uyên hơn cô gái đang ngồi đây. “Nếu cô vẫn còn ôm ảo tưởng với cậu ấy, tại sao lúc trước cậu ấy níu giữ cô lại từ chối?”

“Bởi vì tôi đã chấp nhận điều kiện của Phó Cục trưởng Chu.” Cô Điền cúi đầu. “Thiên Uyên nói với tôi, nếu muốn vào cục làm, muốn nhà ở, và ở bên anh ấy sẽ không có xích mích gì, gia đình anh ấy thật sự sẽ không làm gì bọn tôi… Chỉ là, bản thân tôi không qua được cửa ải này.”

Trưởng ban Vương cười. “Xem ra cậu ấy thích cô không phải không có lý.” Câu chuyện rẽ hướng. “Nhưng bạn trai hiện giờ của cô cũng rất tốt.”

Rốt cuộc cô Điền cũng nhoẻn miệng cười: “Anh ấy là một người rất đơn thuần, thích làm nũng. Có đôi chỗ giống Thiên Uyên.”

Trưởng ban Vương cũng cười, không cảm thấy cần thiết phải chứng minh tính cách kỳ dị của đồng chí Chu Thiên Uyên với cô Điền. Anh có thể khẳng định rằng, con dê đội lốt sói kia vẫn còn giấu một nửa lòng dạ của mình đi, — một nửa là ngu ngốc, nửa kia — vẫn là ngu ngốc mà thôi!

***

Cậu hai Tiểu Chu về nhà ngủ sau một ngày một đêm trực ban, vào cửa lại bị kinh sợ thêm một lần nữa: chữ ‘Hỉ’ màu đỏ nở rộ như hoa! Từ vách tường đến trần nhà, từ vật dụng trong nhà cho đến đồ điện, ngay cả thảm đỏ dưới sàn cũng không may mắn thoát nạn, bị những chữ ‘Hỉ’ to to nhỏ nhỏ bao trùm.

Trưởng ban Vương thảnh thơi ngồi trên sofa, cảm thấy rất tự hào về khả năng trang trí nhà cửa trời ban của mình, dịu dàng hỏi cậu hai Tiểu Chu: “Tiểu Thiên, thích phòng tân hôn mà anh trang trí không?”

“Thích.” Cậu hai Tiểu Chu rất biết chiều lòng người. “Chờ em một chút.” Quay đầu đi thẳng vào WC, chứng bệnh choáng màu đỏ của cậu càng ngày càng nghiêm trọng.

Trưởng ban Vương chầm chậm ‘di giá’ vào phòng vệ sinh, lo lắng cho người yêu đang ôm bồn cầu nôn khan: “Em yêu à, em không sao chứ?”

Cậu hai Tiểu Chu xấu hổ đáp lại: “Vương Hoành, em có rồi.”

Khóe mắt của Trưởng ban Vương giật giật, thâm tình chìa tay nâng cậu dậy: “Vậy em phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Nào nào nào, anh hầm canh cá rồi, mau ăn bồi bổ.”

Chu Thiên Uyên không xấu hổ nữa, nhảy lên sờ đầu Trưởng ban Vương: “Vương Hoành, anh uống nhầm thuốc à? Sao vẫn còn chưa đi làm?”

“Nghỉ phép.” Trưởng ban Vương cười hớn hở, kéo tay cậu đến tận bàn ăn, tốt tính bưng một bát canh cá lên, cười híp mắt nhìn cậu hai Tiểu Chu.

Chu Thiên Uyên thề thốt với Trưởng ban Vương: “Gần đây em không làm gì hết!”

“Ngoan, uống canh cá đi. Anh biết em chẳng làm gì cả.” Trưởng ban Vương vui vẻ, ấm áp nhìn cậu uống canh. “Chỉ nhổ sạch củ cải trên đất trồng rau của Đồn trưởng nhà các em lên thôi mà…”

“Khụ khụ!” Cậu hai Tiểu Chu bị sặc canh.

Tiếp tục kể chuyện xưa cho cậu bạn nhỏ: “Xúi giục con gái của chị Cao đi Tây Tạng, ôm con trai của Đường Lang rồi nói là con riêng của em, đánh solo với đặc công ở trung tâm huấn luyện cảnh sát, thừa dịp chồng người ta không có ở nhà rồi chạy đến nói với ‘ngự tỷ’ MM rằng Lục Minh Ngạn đi ngoại tình, viết thư nặc danh gửi ảnh của Liễu Thời Phi cho ba mẹ của Triệu Bồi Thanh, đem một thùng dầu…”

“Vương Hoành, Vương Hoành, Vương Hoành.” Cậu hai Tiểu Chu mau chóng cắt ngang những suy nghĩ và tư tưởng kỳ lạ của Trưởng ban Vương. “Cái kia, cái kia… Anh mua bao nhiêu chữ ‘Hỉ’ vậy?”

Trưởng ban Vương thật ra cũng không quan tâm chuyện của người khác cho lắm, lực chú ý lại quay về mấy thứ đồ trang trí của mình. “Em hỏi là tính theo cái hay tính theo cân?”

“Tính theo… cân?”

“Tính theo cân à, mới mua hơn ba cân thôi.” Trưởng ban Vương cảmt hấy mua hơi ít.

“Tính theo cái thì sao?”

“Khoảng hai nghìn cái.”

=_=!!

Cậu hai Tiểu Chu uống một miếng canh cho bớt sợ. “Trong phòng cũng dán kín à?”

Trưởng ban Vương gật đầu. “Trong phòng chúng ta dán nhiều nhất.”

“Em đến phòng A Hoa ngủ đây.” Quẳng bát định chạy.

Trưởng ban Vương dịu dàng nhéo tai cậu: “Tiểu Thiên, hôm qua anh cũng không đi làm, muốn biết anh đi đâu làm gì không?”

“Không muốn biết.” Mặt cậu hai Tiểu Chu như đưa đám. “Vương Hoành, em không đùa với anh nữa. Em đã trực một ngày một đêm rồi, em muốn ngủ.”

Trưởng ban Vương chu đáo quan tâm: “Muốn ngủ à, anh ngủ với em.”

Chu Thiên Uyên khuất phục trước thế lực tà ác của du côn: “Vậy em muốn biết hôm qua anh đi đâu làm gì.” Ngồi xuống tự rót canh, ăn hay không ăn cũng chẳng mất mát gì.

“Đừng ăn mỗi canh không, trong đó còn có miến và măng mà.”

Cậu hai Tiểu Chu hung tợn chọc tô miến, húp sùm sụp.

Trưởng ban Vương nhìn phản ứng của Chu Thiên Uyên. “Hôm qua anh đi gặp bạn gái cũ của em.”

Chu Thiên Uyên rất bình tĩnh, hỏi thẳng: “Ai cơ?”

Thằng ranh này, không phải chỉ có một hai người sao? Mặt Trưởng ban Vương không cảm xúc: “Cái người gần đây hay đi với em.”

“À, Điền Tinh!” Cậu hai Tiểu Chu vỡ lẽ ra, tiếp tục uống canh.

“Em có biết là anh em bảo cô ta đến tiếp cận em không?”

“Biết chứ.” Cậu hai Tiểu Chu trừng Vương Hoành, tưởng cậu ngốc à?

Trưởng ban Vương vừa tức vừa buồn cười. “Biết mà em còn chạy loạn khắp nơi cùng cô ta, còn ký cái thỏa thuận trợ cấp nuôi dưỡng gì gì đó?”

Chu Thiên Uyên bĩu môi. “Nhưng đứa bé kia có bệnh thật mà, chẳng lẽ em không giúp?”

“Những chuyện như vậy em có thể giúp bao nhiêu?” Giọng điệu của Trưởng ban Vương không hề có ý trách móc.

“Có thể giúp một việc thì giúp một việc, đã biết rồi thì không thể giả vờ chưa biết được.” Lại múc thêm một tô măng. “Vương Hoành, càng ngày anh càng mạnh mẽ, ngay cả măng cũng hầm nhừ như vậy.”

“Chu Cảnh Uyên còn mạnh mẽ hơn anh đấy, anh rất muốn biết cậu ta làm thế nào mà dạy dỗ em thành ra như vậy.” Trưởng ban Vương thì thào. Dạy dỗ thành một con người phi phàm, không tự đắc cũng không bi quan, còn có thể không để ý đến gánh nặng như vậy.

“Anh nói gì cơ?” Cậu hai Tiểu Chu cắm đầu vào ăn, không nghe rõ.

“Anh nói là em biết anh thích em từ lúc nào?” Đã nói đến mức này rồi, Trưởng ban Vương thẳng thắn làm sáng tỏ luôn.

Cậu hai Tiểu Chu hơi chột dạ. “Ngay từ đầu.”

Dáng vẻ tươi cười của Trưởng ban Vương không hề giảm bớt: “Sao lại biết?”

Lén nhìn vẻ mặt của anh. “Bởi vì anh đối xử với em giống y như anh trai em vậy.”

Trưởng ban Vương thân thiết hỏi han: “Tiểu Thiên, em cảm thấy khi nói anh giống Chu Cảnh Uyên là đang khen anh sao?”

Hoàn toàn không phải! Nói là mắng chửi còn chính xác hơn đấy.

Chu Thiên Uyên cúi đầu ăn tiếp, một nồi canh chỉ còn trơ lại đầu cá.

“Chu Thiên Uyên.” Trưởng ban Vương ngưng cười, nghiêm túc hỏi: “Em không mắc chứng brother complex đấy chứ?”

“Phụt.” Miếng canh cuối cùng không kịp nuốt xuống, ‘cống hiến’ cho tấm thảm, cậu hai Tiểu Chu rơm rớm nước mắt cam đoan với tổ chức: “Không có! Tuyệt đối không có!” Cả đời không gặp anh trai cũng được, chỉ cần Chu Cảnh Uyên nhớ gửi phí nuôi dưỡng vào thẻ của cậu là được.

“Rất tốt!” Trưởng ban Vương rất hài lòng với câu trả lời này. “Vậy em biết tình cảm anh đối với em không phải là tình anh em chứ?”

Cậu hai Tiểu Chu gật đầu như giã tỏi: “Biết, biết.” Nếu không ngày nào cũng phải sống trong sợ hãi mất.

“Biết là tốt rồi!” Trưởng ban Vương cười, ánh mắt nóng cháy. “Biết còn không chịu động phòng? Em nghĩ anh là Platon(*) hả?” Trong lòng ‘tân lang’ dấy lên ba ngọn lửa. Dục hỏa! Dục hỏa! Dục hỏa!

(*) Platon (khoảng 427-347 Trước Công Nguyên) là một nhà Triết học theo Chủ nghĩa Duy tâm của Hy Lạp. Ý của anh Hoành là mình không ăn chay.

Đồng chí Chu Thiên Uyên không xử lý được tình huống này, bèn nói lý với Trưởng ban Vương: “Vương Hoành, kết hôn mới có thể động phòng, không kết hôn người ta gọi là sống chung trái pháp luật đấy. Em không thể biết pháp mà phạm pháp được.”

Trưởng ban Vương im lặng, sau một lúc lâu, hỏi cậu hai Tiểu Chu: “Xin hỏi, em có biết chúng ta đang sống ở đâu không?”

“Ma Đô(*), nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.” Không có luật hôn nhân đồng tính.

(*) 魔都/módōu/: Ma Đô (thành phố ma quỷ) – đây là một tên gọi khác của Thượng Hải. Năm 1924, một tác giả người Nhật tên là Shōfu Muramatsu (sinh năm 1889 – mất năm 1961), bút danh là Muramatsu Giichi, đã căn cứ vào những hiểu biết về vùng tô giới Thượng Hải viết lên cuốn ‘Ma Đô’, đây là lần đầu tiên cái tên Ma Đô xuất hiện. – Theo Baidu + Wikipedia.

“Xin hỏi, em có biết nghề nghiệp của chúng ta là gì không?”

“Cảnh sát nhân dân nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.” Ra nước ngoài, kết hôn đều được lên báo.

Trưởng ban Vương cuối cùng cũng nổi giận, lấy một con dao phay ra để chặt đầu heo. “Em con mẹ nó còn dám nói chuyện kết hôn với anh hả? Anh làm thịt thằng nhóc thối tha nhà em!”

“A Hoa, cứu mạng…” Cậu hai Tiểu Chu cong mông chạy trốn.

Trưởng ban Vương xoay dao cho nguôi giận.

Mười giây sau, cậu hai Tiểu Chu phẫn nộ gào lên: “Vương Hoành, anh dán chữ ‘Hỉ’ lên đầu A Hoa…”

Lần thứ ba vây quét và phản vây quét, lấy thất bại của đội đỏ làm kết thúc.

***

Chị Cao Thang có một cô con gái, lớn lên như hoa như ngọc, cậu hai Tiểu Chu vừa gặp đã quý, gặp lại thấy thương, chết mê chết mệt. Tô Bạch khinh thường hành vi thế này: “Chu Thiên Uyên, không phải cậu bị luyến đồng(*) đấy chứ?”

(*) 恋童/liàntóng/: luyến đồng – lolicon/shotacon, hay nói trắng ra là ấu dâm.

“Không phải đâu!” Đồng chí Chu Thiên Uyên hiên ngang trả lời lại, vừa quay đầu lại tiếp tục cười ngây ngô với người đẹp. Chị Cao đau đầu nhức óc, ném tên háo sắc ra phòng Hộ tịch: “Khuê nữ nhà ngộ mới có sáu tuổi thôi đó!”

“Bé ơi.” Cậu hai Tiểu Chu tựa cửa. “Anh dẫn em đến hội cư ủy chơi nhé.”

Bé gái không hề sợ người lạ, vui vẻ chạy ra ngoài.

Đồng chí Tô Bạch cảm thấy nguy hiểm tăng vọt: “Chị à, chị yên tâm để con bé đi chơi với cậu ta hả?”

Chị Cao cười khổ, trong nhà có hai cảnh sát, hai hôm nay hai ông bà đi du lịch, con gái tan học đành phải đón đến đồn công an trông chừng, trẻ nhỏ bị nhốt trong phòng làm việc cũng rất đáng thương đó. Chu Thiên Uyên chưa bớt tính trẻ con, cứ để bọn chúng chơi với nhau đi.

Chu Thiên Uyên dẫn theo cô gái nhỏ đến xã khu tuyên truyền về việc mở rộng khu phía Tây cho các sinh viên mới ra trường đang chờ việc.

Một tuần sau, ba mẹ Cao đi du lịch về, bé gái về nhà với ông bà ngoại. Cậu hai Tiểu Chu không có bạn chơi cùng, nghẹn ngào không thôi. Đồng chí Cao Thang cũng khóc ngất đi, ngăn bước Chính trị viên rồi khóc lóc kể lể: “Chính trị viên, nếu ông không dạy dỗ lại tên nhóc thối Chu Thiên Uyên kia thì tôi không để cho ông yên đâu đấy.”

Liên quan gì đến tôi chứ? Chính trị viên nghiêm túc hỏi han: “Nói đi, chuyện gì. Tổ chức chắc chắn sẽ lấy lại công bằng cho cô.”

“Đúng là nghiệp chướng mà. Con gái tôi mới học lớp Một thôi, giáo viên hỏi bọn nhỏ lớn lên muốn làm gì. Con cái nhà người ta nói muốn làm nhà khoa học, làm giáo viên, làm bác sĩ, con tôi lại nói nó muốn đi làm tình nguyện ở Tây Tạng! Hu hu, con gái duy nhất của tôi. Bây giờ ngày nào nó cũng hỏi chuyện về người Tây Tạng, còn muốn học tiếng Tây Tạng. Hu hu.”

Chính trị viên lau mồ hôi lạnh, khuyên nhủ đồng chí Cao Thang: “Việc này, đi tình nguyện ở Tây Tạng là chính sách của nhà nước, chúng ta phải hi sinh lợi ích vì quốc gia thôi.” Con gái cô muốn làm tình nguyên viên đi Tây Tạng cũng phải đợi mười bảy mười tám năm nữa cơ mà!

Cao Thang khóc lóc: “Nếu thật muốn như vậy thì tôi không nói làm gì nữa. Hôm trước, giáo viên ra đề kiểm tra, giải thích danh từ, Sa ông(*). Con gái ngộ ngày hôm qua nói với giáo viên, Sa ông là một con chim kỳ quái…”

(*) 莎翁 /shā wēng/: Sa ông – William Shakespeare

Bình luận

Truyện đang đọc