ĐỒN CÔNG AN THẦN KINH

1. Cục trưởng

Tên của Cục trưởng Tôn Điểm Điểm tất nhiên không phải là Điểm Điểm, tên trên chứng minh nhân dân của ông là Tôn Điển.

Có mấy người nịnh nọt thế này: “Chữ điển(*) này rất súc tích, chắc chắn là ông muốn có liên hệ với pháp luật rồi, trở thành một người thi hành luật pháp. Ông cụ và bà cụ nhà ông thật có học thức, nhìn xa trông rộng.”

(*) 典/diǎn/: tiêu chuẩn, chuẩn mực, lễ nghi, quản lý

Cục trưởng Tôn cười vô cùng tự nhiên, sau đó thẳng thừng đuổi người này xuống cơ sở dưới.

Nguyên nhân hả? Tám đời tổ tông họ hàng nhà Cục trưởng đại nhân đều thất học, ba người anh trai của ông đều là người nửa mù chữ! Năm người nông dân trong nhà đã chịu đủ khổ sở khi không có văn hóa, cố gắng làm lụng nuôi em út ăn học. Cho nên tên của Cục trưởng Tôn không thể giống ba anh trai, tên gì mà – Nhất Xuyên Tử, Nhị Cẩu Tử, Tam Thuận Tử. Ba mẹ thật thà chất phác của ông lấy hai rổ trứng gà mang đến nhà lão tú tài có học vấn nhất trong thôn xin tên cho con út. Lão tú tài thanh cao cả đời, không thể nhún nhường vì hai rổ trứng gà, tùy tay chỉ vào cuốn “Khang Hy tự điển”, rồi chỉ vào chữ “Điển”. Cho nên, Cục trưởng Tôn có tên là Tôn Điển.

(*) 栓子/shuānzi/: cá mè; 狗子/gǒuzi/: cún con; còn tên anh ba (顺子/shùnzi/) giống như tên mấy thái giám trong cung: Tiểu Thuận Tử, Tiểu Quế Tử, Tiểu Lý Tử, v.v.

“Bà nó chứ, Tôn Điển, Tôn Điểm Điểm!” Sau khi biết được biệt danh của mình, Cục trưởng Tôn giận tím mặt, gọi Chủ nhiệm ban Chính trị đến văn phòng của mình. “Mau tra cho ông, rốt cuộc đứa chết bầm nào đặt tên này cho ông!”

Không cần điều tra, toàn cục đều nói: “Lục Minh Ngạn của đồn Thần Kinh.”

Cục trưởng Điểm Điểm há miệng mấy lần, nói không lên lời. Mấy phút sau, rốt cuộc ho ra một câu thế này: “Tôi muốn xuyên không.” Xuyên về nói với ba mẹ rằng ông đồng ý với cái tên Tứ Trụ Tử(*), cho dù bây giờ bị gọi là cột nhà ngốc cũng sẽ không âm không ra âm, dương không ra dương như cái tên Tôn Điểm Điểm.

(*) 柱子/zhù·zi/: cột nhà

Chủ nhiệm khuyên ông: “Đừng xem mấy cuốn sách vở vẩn, ảnh hưởng trí lực.”

Cục trưởng đại nhân cáu kỉnh: “Sao lại chỉ vào chữ ‘Điển’ chứ? ‘Khang’ với ‘Hy’ cũng tốt mà, ít ra tốt hơn ‘Điển’.”

Chủ nhiệm an ủi ông: “Chấp nhận đi, may mà không chỉ chữ ‘Tự’.”

Tôn Tự! Tôn Tử? Tôn Tử! -_-

(*) 孙字 /sūnzi/: Tôn Tự ; 孙子/sūn·zi/: cháu trai. Hai chữ này phát âm giống nhau, khác nhau ở chỗ chữ ‘tự’ có bộ ‘miên’, còn chữ ‘tử’ thì không.

Cục trưởng Tôn nói với Chủ nhiệm đang vui vẻ hòa nhã: “Cát lão, làm trễ nải công việc của ông rồi. Tôi tiễn ông xuống nhé.”

“Không cần tiễn đâu, ông làm việc đi, làm việc đi.” Chủ nhiệm thong thả đi xuống lầu dưới.

Tôn Điểm Điểm đóng cửa lại, giậm chân thở dài: “Mình hận thành phần trí thức.”

Bình luận

Truyện đang đọc