DÒNG CHẢY TÌNH YÊU


Khúc Yên nhìn những con người bận rộn mặc âu phục giày da ra vào cửa lớn, lại liếc mắt nhìn cô, hôm nay cô mặc áo Sweater nâu nhạt và quần ống loe đen, dưới chân lại là đôi giày trắng sạch sẽ không bám bụi, mỗi bước đi đều lộ ra thần thái giống như một người mẫu.
Lúc chưa đến đây cô không có cảm giác lo được lo mất thế này, giờ đã đứng phía dưới công ty thì đôi chân lại căng thẳng trong lòng bồn chồn không yên.

Sau đó lại giống như tiếp thêm dũng khí, cất bước vào trong.
Đi thẳng đến bàn tiếp tân gần đó.

Chị gái đó như thường lệ mà chào đón niềm nở với khách, lại thấy vị khách này là cô gái trẻ tuổi rất xinh đẹp.

Dùng đôi mắt đào hoa nhìn chị nhân viên cười tươi lộ hàm răng trắng.
Chị nhân viên hỏi:“Em gái, em muốn tìm ai?”
Khúc Yên hơi lo lắng:“Em tìm Thẩm Tây Thừa.”

Mi tâm chị nhân viên hơi nhíu lại, kinh ngạc hỏi lại:“Em nói tìm ai?”
“Thẩm Tây Thừa.” Khúc Yên nói rõ từng chữ.
Có lẽ anh chính là ông chủ của Thừa Thiên, chị nhân viên còn tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại, nào ngờ thật sự nghe cả tên lẫn họ ông chủ của mình.
Cô nhóc trước mặt cùng lắm chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi.

Gương mặt trẻ con vẫn chưa tan biến hoàn toàn, gan thật lớn vừa đến đã muốn gặp ông chủ của họ.

Chị lễ tân nhìn qua Khúc Yên, khẽ đánh giá chiếc nhẫn kim cương bên tay trái và hai chiếc vòng ở cổ tay phải mà không dám đắc tội, sợ thật sự là người quen ông chủ mình.
Hơi thở Khúc Yên thanh mát, lan tỏa ra một sự gì đó giàu có mà tự do tự tại, chị lễ tân nuốt nước bọt, hỏi lại Khúc Yên.
“Em có hẹn trước không?”
“Ừm, không có ạ.

Để em gọi nhờ chú ấy xuống.” Khúc Yên đặt túi giấy lên quầy lễ tân, trân thành mà định gọi Thẩm Tây Thừa.
“Đây là cái gì?” Chị lễ tân hoài nghi.
“Là phần đồ ăn ạ, em đem cho chú Thẩm.” Khúc Yên thành thật mà lễ phép trả lời.
Chị lễ tân cảm thấy Khúc Yên đến đây làm trò cười, vô cùng ngu ngốc.
Bao nhiêu năm nay Thẩm Tổng độc thân, trên quầy lễ tân cũng không biết đã gặp qua bao nhiêu dạng phụ nữ muốn leo lên người anh, khi đó cô ta mới vào nghề làm, không hiểu chiêu trò nữ nhân.

Còn dọa cô ta nói mình bạn gái Thẩm Tổng, tính lấy di động gọi cho anh, lúc đó cô ta vừa mới kiếm được công việc tốt, quýnh quáng mà cho họ thông qua, cuối cùng cô ta biết được chỉ là vì muốn tiếp cận anh nên không ngại thủ đoạn.
Khi ấy cô ta bị chửi mắng rất nặng, từ đó về sau cũng đã tự rút ra bài học.


Nhưng gặp qua dạng phụ nữ quyến rũ, kiêu ngạo thế nào cũng chưa từng nghĩ một cô nhóc mới lớn mà cũng đã thèm khát Thẩm Tổng của họ.
Cô ta lắc đầu, ông chủ họ đã đến tuổi lập gia đình nhưng vẫn chưa kết hôn, lại còn đẹp trai như thế, có khí chất như thế, có tiền như thế đúng là khiến cho những cô gái trẻ này lại thêm một cơ hội hão huyền.
“Em gái, tuổi còn bé mà đã không thích học tập rồi nhỉ?”
Cô ta nói xong lời này, thang máy đã “tinh” một tiếng, cánh cửa bạc mở ra, một người đàn ông âu phục giày da đi tới.
Là Thẩm Tây Thừa.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phối với quần tây đen.

Chiếc quần đúng size vừa vặn ôm lấy phần eo phẳng của anh.

Dưới ánh sáng buổi trưa càng tô điểm cho nhan sắc gốc cạnh của Thẩm Tây Thừa.
Cô đanh mặt với lời chị nhân viên nói, cả hai cùng ngẩn đầu nhìn anh đứng cách đó không xa.
Cô ta giật mình, sợ là Khúc Yên khi thấy Thẩm Tổng sẽ nhào tới gây cản trở cho anh, đến lúc đó cô ta cũng sẽ phải chịu luyên lụy.
“Đi với tôi.” Giọng anh trầm thấp mà có chút lạnh lùng.


Nói xong lại xoay người, trước đi rời đi còn liếc chị lễ tiếp tân một ánh mắt sắt lẹm, sau đó đi lại hướng vừa đi.
Ánh mắt đó cô ta biết không phải là nói chuyện với cô ta, vậy không lẽ…thật sự là quen biết sao?
Khúc Yên không trả lời, cùng Thẩm Tây Thừa tiến vào thang máy của chủ tịch.
Chị tiếp tân cả kinh, đôi mắt như không thể tin được vừa rồi đã có chuyện gì, tâm trạng cô ta rối bời, nhìn quan hệ này đoán không sai thì đã quen nhau từ trước.

Thế mà chính cô ta còn khinh bỉ Khúc Yên, còn bị ông chủ mình dùng đôi mắt đó liếc trúng giống như là cảnh cáo.
Nếu Khúc Yên không nói, cô ta vẫn còn công việc.

Nhưng cô thật sự nói ra, e là công việc nhẹ nhàng này sẽ “không cánh mà bay” mất thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc