ĐỒNG HỌC, ĐI ĐƯỜNG KHÔNG CẦN CHƠI DI ĐỘNG

Không có tính phúc sinh hoạt, cuộc sống đại học có chút nhàm chán.

Buổi chiều xem xong tư liệu của Giang Dương, còn đối với cuốn sổ nhỏ mà Phương Thư Thành đưa kia thì đành phải suy nghĩ kế hoạch công lược một phen. Buổi tối chơi game, lướt weibo, không để ý liền đến mười hai giờ đêm.

Tuy đã nhét tấm ảnh 3 tấc của Giang Dương mà hắn lén lút in ra được xuống dưới gối, nhưng vẫn là một đêm vô mộng, bóng dáng soái ca nọ vẫn lặn mất tăm.

Cho nên, sáu giờ sáng khi bị tiếng chuông di động đánh thức, cũng liền có thể hiểu tại sao Cố Tri Phi mặt đầy hậm hực.

Ở giữa đám bạn cùng phòng vẫn cứ kiên trì ngáy, Cố Tri Phi hai mắt vô thần nằm bệt trên giường, buồn bã ỉu xìu “Alo” một tiếng.

Âm thanh đối diện vừa khỏe mạnh lại vừa có sức sống: “Xin chào, tôi là Giang Dương, là người ngày hôm qua va vào người cậu, còn nhớ rõ không?”

Cố Tri Phi nháy mắt mở to mắt, ánh mắt sáng ngời: “Đương nhiên nhớ rõ.”

Giang Dương: “Tai nghe cậu sửa được không? Tôi đem phí sửa chữa thanh toán cho cậu.”

Anh nói chuyện lại khẽ thở, Cố Tri Phi có thể nghe được tiếng thở. Cố Tri Phi kinh ngạc xác nhận thời gian một chút: “Cậu giờ này gọi điện thoại đến, chính là vì hỏi phí sửa chữa tai nghe?”

Giang Dương thanh âm lập tức yếu đi: “Làm phiền cậu? Tôi sợ cậu sẽ nghĩ rằng tôi quỵt nợ.”

“Không phiền.” Cố Tri Phi lạnh lùng nói, ngữ khí nói chuyện cùng nội dung hoàn toàn tương phản.

“…” Giang Dương thở hổn hển lớn tiếng nói, “Xin lỗi a.”

Cố Tri Phi: “Nói xin lỗi có ích gì, đều đem tôi đánh thức rồi. Hơn nữa tôi cũng không bảo cậu thanh toán. Cậu muốn trả phí sửa chữa, vẫn là gặp mặt rồi nói đi.”

Giang Dương nghi hoặc: “Tôi chuyển tiền ngân hàng cho cậu cũng giống nhau…”

Cố Tri Phi hoàn toàn xem như không nghe thấy: “Cho nên hẹn thời gian đi, hôm nay buổi chiều thế nào? Cà phê bên cạnh Thư Viện, chỗ cạnh cửa sổ.”

Giang Dương: “Số tiền…”

Cố Tri Phi: “OK, cậu không ý kiến, liền quyết định như vậy. Buổi chiều hai giờ, quán cà phê gặp.”

Giang Dương: “Này?”

Cố Tri Phi: “Đúng rồi, vừa nãy cậu đang chạy bộ? Tôi nghe thấy cậu thở hổn hển.”

Giang Dương: “Ừm.”

Cố Tri Phi: “Còn có thói quen này?”

Giang Dương chần chờ: “Ừ… Nhưng là buổi chiều tôi còn…”

“Tút —— Tút —— “

Giang Dương: “…”

Cố Tri Phi vừa cúp máy —— mỗi ngày có thói quen rèn luyện, thể lực nhất định không tồi.

Giữa trưa bạn cùng phòng vừa mở mắt, liền thấy Cố Tri Phi ở trong nhà vệ sinh soi gương.

Bạn cùng phòng A ồn ào: “Cố đại soái ca nhà chúng ta là cùng mỹ nhân có hẹn a! Sáng sớm liền thức dậy chỉnh chu bản thân.”

“ĐM!” Bạn cùng phòng B ngay thẳng đánh giá, “Hẹn em gái cũng không nói cho anh em một tiếng, thật là không còn tình nghĩa a.”

Cố Tri Phi cười lạnh: “Sau này đừng kiếm tôi mang cơm cho các cậu.”

Bạn cùng phòng A&B chảy nước mắt khóc rống lên, thành khẩn nhận sai, nói muốn lập công chuộc tội, cùng nhau làm cố vấn tạo hình cho Cố Tri Phi. Cố Tri Phi  khinh bỉ biểu đạt mình khinh thường thẩm mỹ thẳng nam.

Bạn cùng phòng A gãi gãi đầu: “Nói thật, người cậu đẹp thì đẹp, nhưng cùng khí tức của cậu không hợp a.”

Cố Tri Phi nhíu nhíu mày, quay lại nhà vệ sinh soi soi gương, cân nhắc một chút, nhỏ hai giọt thuốc để tạo nước mắt cho mình, đeo kính áp tròng lên (?).

Ánh mắt vô cùng sắc bén lập tức bị che lại.

Quay đầu lại, bạn cùng phòng A không phản đối. Nhìn biểu tình trợn mắt há hốc của bạn cùng phòng A, Cố Tri Phi vừa lòng đi ra ngoài.

Ở sau lưng hắn, bạn cùng phòng A cùng bạn cùng phòng B nhìn nhau, ánh mắt kinh nghi bất định*: “Cậu có cảm thấy hôm nay Cố Tri Phi gay gay không?”

*Khinh nghi bất định: Khinh ngạc khó hiểu.

Bọn họ đồng thời hỏi một câu ra.

Sau đó một mảnh yên tĩnh. Đột nhiên, bạn cùng phòng C bệnh trung kinh sớm chết ngồi dậy, hô to một tiếng: “Chờ đã! Cố lão đại! Cầu mang cơm a!”

Bạn cùng phòng A cùng bạn cùng phòng B lại lần nữa trăm miệng một lời: “Ngu ngốc, sớm đi rồi!”

Thời gian Cố Tri Phi đến quán cà phê, cách hai giờ còn có nửa tiếng, trái phải vô sự, liền đi đến bên cạnh giá sách cầm cuốn địa lý quốc gia lên đọc.

Qua mười mấy phút, khi Giang Dương đẩy cửa ra, đầu tiên nhìn đến, chính là tay nâng ghi chép cùng vẻ mặt chuyên chú của Cố Tri Phi.

Ánh nắng chiều rực rỡ chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của người thanh niên, lông tơ nhỏ trên mặt người thanh niên liền được mạ lên một tầng vàng nhạt, khiến cho khóe môi hơi mím của hắn đều hiện ra vẻ đáng yêu.

Thật lâu về sau Giang Dương đối với cảnh này nhớ mãi không quên: “Lúc ấy thật sự có loại cảm giác —— trái tim bị bắn trúng. Có thể là khi đó anh đã cong rồi.”

Mà Cố Tri Phi chỉ đáp lại: “Tiếp tục, đừng có ngừng.”

Giang Dương không thể làm gì khác đành phải ngừng nhớ về hồi ức tốt đẹp đó, cúi đầu, chịu mệt nhọc vùi đầu làm khổ đứng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc