ĐỒNG HỌC, ĐI ĐƯỜNG KHÔNG CẦN CHƠI DI ĐỘNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Dương nhìn Cố Tri Phi, dừng một lát, quên đi qua. Dường như Cố Tri Phi mở ra được Giang Dương radar, đột nhiên cảm nhận được anh ngẩng đầu.

Hai người cứ như vậy tầm mắt liền đối nhau.

Giang Dương nở một nụ cười siêu sáng lạn, bước qua, ngồi đối diện với Cố Tri Phi: “Chờ thật lâu đi, xin lỗi a, tôi mời cậu uống cà phê?”

Cố Tri Phi sửng sờ trong giây lát, mũi nóng nóng. Hắn cúi đầu giả vờ lau nước mũi, xoa xoa mũi, nhìn xuống giấy ăn, thấy bên trên không có vết máu mới an tâm.

Thầm nghĩ, Giang Dương thật sự rất soái a.

Cố Tri Phi: “Không được, vẫn là tôi mời cậu đi.” Vừa nói vừa vươn tay về phía menu, “Cậu uống cái gì?”

Giang Dương: “Latte*, không thêm đường.”

*Bonus thêm hình Latte nà:



Cố Tri Phi gật gật đầu, đứng dậy đi gọi một ly Latte, một ly sữa nóng.

Nhìn thấy Cố Tri Phi đem bao đường mở ra, Giang Dương cười nói: “Khẩu vị thiên ngọt?”

Cố Tri Phi lắc đầu, đem bao đường giao cho Giang Dương: “Latte không thêm đường, rất đắng.”

Giang Dương dừng động tác khuấy cà phê, không để tiếp bao đường vào, một lát sau bình tĩnh cười nói: “Phí sữa chữa tai nghe bao nhiêu tiền? Bây giờ tôi đưa cho cậu.”

Cố Tri Phi cũng làm bộ như không có việc gì thu hồi tay cầm bao đường, đem bao đường tựa vào thành cốc thuỷ tinh đựng sữa bò, tựa người vào sô pha, bên dưới đem chân đặt ra ngoài, bình tĩnh hỏi: “Nếu là tôi nói, kỳ thực tai nghe của tôi không bị hư, có thể bị đánh hay không?”

Giang Dương nghi hoặc nhìn Cố Tri Phi.

Cố Tri Phi bất động thanh sắc quan sát biểu tình anh —— nếu anh có động thái liền trốn chạy ——

“Kỳ thật chỉ là muốn mời cậu uống cà phê, làm quen một chút.”

Giang Dương phản ứng một hồi, chần chờ hỏi: “Cậu đang đùa giỡn tôi sao?”

Cố Tri Phi yên tâm thu hồi cái chân đang để bên ngoài: “Làm sao có thể? Tôi là loại người này?”

Hắn vô tội nhìn Giang Dương, nghĩ rằng tôi chỉ là muốn cua cậu mà thôi.

Giang Dương nhìn đôi mắt trong veo (hiệu quả của kính áp tròng) to lớn (như cũ là hiệu quả của kính áp tròng) của hắn theo bản năng lắc đầu.

Khi định nói chuyện, thì chuông ở cửa quán cà phê phát ra một chuỗi âm thanh thanh thúy, một đám người lớn chen chúc bước vào.

Bọn họ gọi hơn mười ly nước uống, chiếm cứ hầu hết vị trí trung tâm quán cà phê, bảy mồm tám lưỡi thảo luận chuyện tổ chức sinh nhật cho người nào đó, nhất thời, toàn bộ quán cà phê đều huyên náo cả lên.

Cố Tri Phi theo bản năng nhìn nhìn đám người này, quay đầu, lại phát hiện Giang Dương thần sắc rất mất tự nhiên, trên rõ ràng mặt viết hai chữ mất mát.

Hắn chu đáo nâng nâng gọng kính —— nhưng mà tay đưa lên một nữa thì nhận ra rằng hôm nay không mang kính —— may mắn là người đối diện có chút mất hồn mất vía, cũng không có để ý tới cảnh này.

Sau khi Giang Dương không yên lòng uống xong cả một ly cà phê đắng nghét, Cố Tri Phi đem ly sữa của mình uống sạch sẽ, nói với Giang Dương: “Kỳ thực hôm nay tâm tình tôi không tốt, muốn có người đi chơi cùng tôi một chút.” Hắn hướng ra ngoài xoay xoay đầu, “Đồng ý không?”

Giang Dương buông ly cà phê bị nắm gắt gao ra, miễn cưỡng cười cười: “À, được, được thôi.”

Hai người đứng dậy, Cố Tri Phi vừa bước ra ngoài một bước, từ giữa đám người kia nhảy ra một tên mập mạp chạy ra ngoài, cũng không nhìn đường, đem Cố Tri Phi lại đẩy trở về.

Tên mập kia một tiếng xin lỗi cũng không có, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giang Dương bên cạnh liền cười: “Cậu không phải là người ngày đó tỏ tình với Hân Hân sao? Hôm nay sinh nhật Hân Hân, cùng nhau đi chơi đi?” Hắn đi về, đạp một cước lên chiếc ghế dựa của nam sinh tóc vàng, “Xem tao gặp được ai này?”

Đám người kia quay đầu, thấy Giang Dương, hiểu ý nổ ra tiếng cười vang không thiện ý.

Từ cuộc nói chuyện của bọn học, Cố Tri Phi biết, Hân Hân là bạn gái của nam sinh tóc vàng nọ, mấy ngày trước chơi trò nói thật hay đại mạo hiểm, Hân Hân thua, chọn đại mạo hiểm, chính là ở khóa toán, liền đứng lên hô to ba tiếng “Giang Dương cậu hảo soái”.

Không nghĩ tới người không rõ nguyên do Giang Dương, hôm qua liền hướng Hân Hân tỏ tình.

Giang Dương nắm chặt quyền, đi về phía trước một bước, biện minh: “Tôi không có tỏ tình, tôi chỉ là muốn hỏi rõ ràng.”

Tên mập đầy mặt vô lại cười: “Cậu không tỏ tình, vậy mặt cậu đỏ như vậy làm gì nha?”

“Hồi cấp 3 không học sinh học sao?” Cố Tri Phi tiếp tục nói chuyện, “Mặt đỏ là vì mao tế mạch máu thư giãn, hiểu không?”

Tên mập: “…”

Tên mập buồn bực nhìn Cố Tri Phi: “Mày ai a? Mày ở nơi này muốn gây sự sao?”

Cố Tri Phi nắm quyền chứng minh, dù đeo kính áp ánh mắt cũng có thể lạnh lùng: “Tôi? Một người qua đường vô tội còn sống sót sau khi bị một ngàn Jun thịt người đạn pháo tập kích mà thôi.”

Tên mập: “?”

Bên cạnh lặng lẽ nhắc nhở tên đó: “Cậu vừa đụng vào người tôi.”

Tên mập: “Một ngàn Jun là ý gì?”

“Đại khái là nói thể trọng mày vượt quá chỉ tiêu đi…”

Tên mập: “…”

Tên mập hộc máu, giây tiếp theo liền muốn xăng tay áo xông lại, Giang Dương chuẩn bị tiến lên ngăn cản, Cố Tri Phi bình tĩnh nhắc nhở anh: “Đồng học chào cậu, tôi là sinh viên khoa công nghệ thông tin.”

Tên mập động tác ngưng bặt ——

Khoa công nghệ thông tin đại học Z có truyền thống tốt đẹp gì, nhóm tân sinh viên tiểu học đệ tiểu học muội “Bài tập” đầu tiên được giao chính là xâm nhập vào Nội vụ trường học.

Không muốn chuyện xấu của mình bị phơi bày trước toàn trường, liền đừng trêu chọc khoa công nghệ thông tin. Đây là lời khuyên mà các học trưởng các học tỷ vĩnh viễn sẽ không quên truyền lại.

Đối với các sinh viên khoa khác mà nói, chỉ cần để khoa công nghệ thông tin biết được tên, mọi chuyện đều không hề còn là riêng tư nữa.

Nam sinh tóc vàng nheo mắt, rút ra một điếu thuốc: “Tao nhớ kỹ mày.”

“Chúc mừng cậu có vinh hạnh này.” Cố Tri Phi thờ ơ nói, sau đó giơ tay, “Ông chủ, nơi này có người hút thuốc, ông không quản sao?”

So với tên mập thì ông chủ có thân hình lớn hơn lập tức quay đầu lại, tay nam sinh tóc vàng run lên, điếu thuốc rơi trên mặt đất, ra vẻ trấn định giải thích: “Tôi chỉ là đem thuốc lấy ra mà thôi.”

Ông chủ đen mặt đi tới.

Giang Dương xem mà mắt choáng váng.

Nhóm người mà nam sinh tóc vàng cầm đầu cũng ngớ ra.

Cố Tri Phi thuận thế kéo Giang Dương đi ra: “Còn xem? Đi, theo giúp tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc