ĐỒNG HỌC KHÔNG LÀM YÊU

Khúc Mặc Thương rất trì trộn trong phương diện tình cảm, cũng không nhận ra Từ Thanh có cái gì không đúng, nhưng Lâm Thanh Hàm lại ngước mắt liếc nhìn, không chút để ý nói, “Quan hệ của hai người thật tốt.” Nếu không cũng sẽ không thuê chung nhà ba năm, nghĩ đến phản ứng của Từ Thanh vừa rồi, Lâm Thanh Hàm liền có chút phiền muộn.

Khúc Mặc Thương sửng sốt: "Chị ấy là hàng xóm lúc nhỏ của tôi ở Trường Ninh, sau khi xuất ngoại được ba tôi gửi gắm vẫn luôn chiếu cố tôi rất tốt."

Lâm Thanh Hàm đạm mạc "ừm" một tiếng, cầm dao lên tiếp tục cắt khoai tây. Nhưng 3 năm trở lại đây, nàng hầu như không nấu ăn, cho dù nấu ăn cũng chỉ nấu mì, ít khi cắt rau củ. Ba năm nay nàng không cầm dao nhiều, tay có chút yếu, lúc cắt thì dao không ổn định.

Khúc Mặc Thương tự nhiên nghĩ đến vấn đề này, nhìn nàng điều chỉnh vị trí dao mấy lần, có chút lo lắng: "Để tôi cắt đi, mấy năm nay cậu bận rộn như vậy hẳn là đã lâu không nấu cơm."

"Thỉnh thoảng cũng sẽ làm, hơn nữa đều là kỹ năng cơ bản cũng sẽ không quên được. Cậu thích ăm cà chua hầm thịt bò, hôm nay không có cà chua nên tạm dùng khoai tây, đã nhiều năm không ăn món ăn tôi làm, cậu nếm thử xem tay nghề của tôi có giảm hay không." Nàng cúi đầu thản nhiên nói, nhưng Khúc Mặc Thương lại cảm thấy trong lòng nóng ran, động tác trên tay cũng chậm lại, nhìn Lâm Thanh Hàm.

Ánh mắt của cô trực tiếp không kiêng dè, tay Lâm Thanh Hàm đang cắt rau rốt cuộc không nhịn được nghiêng đầu nhìn Khúc Mặc Thương, chút phân tâm này làm dao trên tay không hạ chính xác, ngón tay đau rát, Lâm Thanh Hàm khẽ "tsk" một tiếng, tức khắc dừng dao trên tay.

Khúc Mặc Thương nghe thấy liền trong lòng nhảy dựng, nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống, trên ngón tay áp út trắng nõn của Lâm Thanh Hàm có màu đỏ tươi. Cô đột nhiên thay đổi sắc mặt, đem con dao làm bếp ném qua một bên, nắm tay Lâm Thanh Hàm: “Cho tôi xem, vết thương có nghiêm trọng không?”

Vặn vòi nước để rửa máu đi, một khe hở nhỏ lộ ra, còn có máu chảy ra ngoài, nhưng may là chỉ cắt ngoài da, không sâu lắm. Khúc Mặc Thương nhíu mày liếc nhìn nàng một cái, cúi đầu thổi vết thương cho nàng: "Không cho cậu làm, cậu một hai phải làm, đã lâu không có làm như vậy khẳng định sẽ không quen tay. Cũng may vết thương không lớn, có đau không?"

Ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Hàm, trên mặt thanh lãnh của đối phương ảo não cùng nghi vấn, Khúc Mặc Thương có chút buồn cười hỏi: "Sao vậy?" 

Lâm Thanh Hàm mím môi, nói: "Không phải không quen tay, là cậu nhìn tôi, tôi rất dễ bị phân tâm."

Khúc Mặc Thương: ...

Nói xong, nàng nghiêm túc nhìn ngón tay bị thương của mình: "Tôi xem trên TV, không phải sẽ đưa ngón tay vào miệng để cầm máu sao?”

Khúc Mặc Thương hơi mở to mắt, mặt có chút nóng lên. Nếu không phải bộ dáng của Lâm Thanh Hàm đứng đắn cùng lãnh đạm thì cô đã nghĩ người này đang đùa giỡn. Cô ho nhẹ một tiếng, cố giữ bình tĩnh nói: "Không học cho tốt mà xem mấy bộ phim thần tượng cẩu huyết làm gì, trong nước bọt chẳng những không có vi khuẩn, cầm máu cũng không có cơ sở khoa học." 

Lâm Thanh Hàm gật đầu như bừng tỉnh đại ngộ, Khúc Mặc Thương điều chỉnh lại cảm xúc, cắt chỗ khoai tây còn lại. Lâm Thanh Hàm đưa thịt bò đã rã đông qua, bị Khúc Mặc Thương vỗ nhẹ vào tay, “Ở một bên chờ đi, đừng lộn xộn.” 

Lâm Thanh Hàm có chút vô tội: “Chỉ là vết thương nhỏ, không sao cả.”

Khúc Mặc Thương không quan tâm, cầm lấy thịt ngâm qua nước rồi cắt món ăn kèm, sau đó liền có chút khó khăn, cô chưa từng làm thịt hầm khoai tây, nhưng nguyên liệu ở nhà không có chuẩn bị trước, cũng chỉ có nhiêu đó.

Lâm Thanh Hàm nhìn cô nhíu mày suy nghĩ, nhẹ giọng nói: “Có hành tây, gừng, cà rốt không?”

Khúc Mặc Thương mở tủ lạnh ra, không có cà rốt, nhưng có hành tây, còn có gừng tỏi.

"Gừng cắt miếng, tỏi dập nát là được, có hương liệu nào như bát giác vỏ quế không?"

Khúc Mặc Thương mở tủ lấy ra một cái túi nhỏ đựng hương liệu đặc biệt, sau khi cắt lát gừng, Lâm Thanh Hàm đặt hai lát thịt bò chờ cho máu loãng, đặt lên để ráo nước.

Nàng lại mở lửa, chuẩn bị bắt đầu nấu ăn, tuy sợ tay nàng bị thương sẽ đau, nhưng Lâm Thanh Hàm khăng khăng muốn nấu, Khúc Mặc Thương cũng chỉ có thể tùy nàng.

Cho gừng tỏi hành vào xào với dầu nóng, cho thịt thăn vào xào, cho rượu nấu ăn vào, một lúc sau có mùi thơm bay ra, rất hấp dẫn. Thời gian thịt bò nạm khoai tây có chút lâu, Lâm Thanh Hàm lại đơn giản làm hai món chay.

Nàng nghiêng đầu liếc nhìn Khúc Mặc Thương: “Đói bụng chưa?”

Khúc Mặc Thương lắc đầu, “Tôi còn tốt, không đói lắm, hiện tại đã hơn chín giờ, hẳn là cậu đói bụng rồi phải không? Trước tiên ăn một chút đi, có thể chờ thịt hầm một lúc.”

“Ừm.” Động chiếc sạn trong tay, Lâm Thanh Hàm dùng đũa gắp đồ ăn đưa tới bên miệng Khúc Mặc Thương.

Khúc Mặc Thương ngửi thấy mùi hương có chút thèm ăn, mở miệng ngậm lấy.

“Cẩn thận nóng, thế nào?”

Đậu bắp xào đơn giản, hương vị chua cay ngon miệng, cùng trong trí nhớ không khác mấy. Sau khi ra nước ngoài, cô khó ăn được đồ ăn Trung Quốc chính tông, chỉ có thể thỉnh thoảng ăn một số món Từ Thanh nấu ở nhà, không phải Từ Thanh nấu không ngon, nhưng lại là không ngon như Lâm Thanh Hàm và Lâm Yên. Hài lòng gật gật đầu, bởi vì mỹ thực mà cả người thả lỏng rất nhiều: “Rất ngon, tay nghề vẫn tốt như vậy.”

Lâm Thanh Hàm nhẹ thở ra một hơi, mấy năm không có nấu ăn, còn lo lắng lục tay nghề Khúc Mặc Thương sẽ ăn không ngon.

Khi hai người đang ăn cơm, Khúc Mặc Thương thấy thần sắc Lâm Thanh Hàm có chút chua xót nhìn chằm chằm bát cơm, không khỏi thấp giọng cười một tiếng. Bởi vì lúc ăn cơm nói nàng quá gầy, không được ăn quá ít, cho nên cô cố ý xới cho nàng tràn đầy, hơn nữa phải ăn cho hết.

Lâm Thanh Hàm ngước mắt nhìn cô, biểu tình bất đắc dĩ. Khúc Mặc Thương vươn tay cầm lấy bát của nàng, chia một chút vào bát của chính mình: “Buổi tối nên không ép cậu, về sau phải ăn nhiều một chút.”

Lâm Thanh Hàm bật cười, nàng đang ăn ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng khách, không chút để ý nói: "Đã gần mười giờ, ăn xong tôi phải về."

Khúc Mặc Thương sửng sốt, cô không nghĩ tới Lâm Thanh Hàm sẽ trở về, cô không lập tức lên tiếng, chỉ im lặng ăn cơm. Lâm Thanh Hàm nhìn cô, thấy cô có vẻ cam chịu, trong mắt có chút ảm đạm, cũng trầm mặc ăn cơm. Trong lòng có chút mất mát cũng có chút tự giễu, năm đó chính mình đã thổ lộ với cô, trong mắt Khúc Mặc Thương thì chính mình thích nữ nhân, vậy sao có thể ngủ lại nơi này được.

Trong lòng Khúc Mặc Thương như đặt một chiếc đồng hồ quả lắc, không ngừng đong đưa, mím chặt môi, ngước mắt lên nhìn Lâm Thanh Hàm, sau đó ra vẻ bình tĩnh nói: "Muộn lắm rồi, cậu về một mình tôi không yên tâm. Nơi này không thể so với trong nước, nếu cậu không ngại, đêm nay... cứ ngủ lại với tôi một đêm, giường của tôi cũng khá lớn."

Nói xong cô vẫn không nhịn được nhìn phản ứng của Lâm Thanh Hàm, rốt cuộc cô sợ Lâm Thanh Hàm sẽ cảm thấy xấu hổ, dù sao lúc trước hai người cũng đã từng có quá khứ như vậy. Đối phương có vẻ do dự một lúc, sau đó gật đầu: “Sẽ không quấy rầy cậu chứ?”

“Không sao.” Khúc Mặc Thương nhanh chóng nói, rồi lại không biết phải nói gì nữa.

May là Lâm Thanh Hàm bên kia đã gật đầu nói, “Được.”

Khúc Mặc Thương nhẹ thở ra, vẻ mặt nhẹ đi rất nhiều, lại cúi đầu ăn cơm. Không thấy được trong mắt Lâm Thanh Hàm có một tia vui sướng, tựa hồ còn có chút cảm giác đạt được ý muốn.

Sau khi ăn xong, Lâm Thanh Hàm muốn rửa bát nhưng Khúc Mặc Thương trừng mắt nhìn một cái, vội vàng trở về phòng. Khi Từ Thanh đi ra, nàng nhìn thấy Lâm Thanh Hàm đang dựa vào cửa, yên lặng nhìn Khúc Mặc Thương đang rửa bát, mặt mày lạnh lẽo giờ phút này đã hoàn toàn tan chảy, thâm tình trong đôi mắt đen láy nồng đậm đến mức làm Từ Thanh không thể bỏ qua.

Lâm Thanh Hàm không rời đi, khẳng định là đêm nay ở lại nơi này với Khúc Mặc Thương, Từ Thanh nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy trong lòng chua xót, đoạn tình cảm này của nàng đúng là không tật mà chết, cũng không thể nói ra.

Lâm Thanh Hàm nhìn Khúc Mặc Thương đến chuyên chú, dư quang thoáng nhìn Từ Thanh, cỗ ôn nhu trên mặt bị nàng không chút lưu tình thu liễm sạch sẽ, lễ phép mà xa cách gật đầu với Từ Thanh.

Từ Thanh cảm thấy có chút bất đắc dĩ, gật đầu đáp lại, ôn thanh hỏi Khúc Mặc Thương, “Đêm nay Thanh Hàm ngủ lại đây, đủ chăn không?” 

Khúc Mặc Thương nghe thấy giọng nói của Từ Thanh, quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Hàm không hiểu tại sao mặt nóng lên, chỉ có thể trêu chọc: “Cậu ấy gầy như vậy, không dùng nhiều chăn.”

Lâm Thanh Hàm chỉ cười, nói lời chúc ngủ ngon với Từ Thanh. Khúc Mặc Thương bảo Lâm Thanh Hàm đi tắm trước, cô ở tủ quần áo tìm đồ ngủ và nội y, trước đó mới mua về đã giặt nhưng chưa mặc qua, đưa cho nàng: "Nội y đều sạch sẽ, tôi giặt còn chưa mặc qua. Hẳn là kích cỡ tương đương nhau..." Cô liếc nhìn ngực Lâm Thanh Hàm, lại nhanh chóng dời đi, thoáng nhìn hẳn là không sai biệt lắm.

Lâm Thanh Hàm cầm lấy quần áo, nhìn nhìn: “Có thể có chút chật đi?”

Khúc Mặc Thương: …

Cô có chút buồn bực, một tay đẩy người: “Chật cái gì mà chật, cậu đều không có da thịt, mau đi tắm rồi ngủ."

Sau khi đóng cửa lại, cô cúi đầu nhìn ngực mình, lông mày nhíu lại, rõ ràng không sai biệt lắm.

Cô lắc lắc đầu thu thập giường, có chút thấp thỏm nhìn trên giường, nói thật hiện tại cô có chút loạn, để Lâm Thanh Hàm ngủ lại đây quả thực không an toàn. Mặc dù nàng đã trưởng thành, thoạt nhìn không còn là tiểu nữ hài chọc người yêu thích như trước kia, khí chất cường đại, còn có chút suy nghĩ xấu, nhưng cô có thể cảm thấy nàng vẫn không chăm sóc tốt cho bản thân.

Khi cửa phòng tắm mở ra, Lâm Thanh Hàm một thân hơi nước lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, Khúc Mặc Thương cảm thấy hai mắt không biết dừng ở đâu. Nếu trước đó Lâm Thanh Hàm thanh lãnh quyến rũ, giờ phút này mặc áo choàng tắm, mái tóc dài ướŧ áŧ buông xõa, mị hoặc trong thanh lãnh làm người khó có thể bỏ qua, đặc biệt là khi nàng nghiêng người lau tóc, cổ áo hơi mở khiến Khúc Mặc Thương càng thêm vô thố, vội vàng cầm quần áo đi vào phòng tắm: "Tôi đi tắm, cậu sấy tóc rồi ngủ đi."

Nhìn thấy cô gần như chạy trối chết, Lâm Thanh Hàm cúi đầu nhìn mình, khóe môi hơi câu lên, cầm máy sấy thổi khô tóc. Tay phải mở điện thoại, tin nhắn của Xa Giai Di nhảy ra: "Thế nào, tin không? Khúc Tiểu Thương muộn tao như vậy khẳng định đã động tâm với cậu rồi, cậu đã bắt lấy cậu ấy chưa?" 

Lâm Thanh Hàm nhìn phòng tắm, trả lời một câu: “Tôi muốn thành công tuyệt đối.”

Xa Giai Di xem tin nhắn bên kia, nghĩ đến thủ đoạn gợn sóng bất kinh của Lâm Thanh Hàm mấy năm nay, chậc một tiếng, có chút đồng tình thở dài: “Khúc Tiểu Thương a, tiểu tức phụ của cậu đã sớm tâm hắc rồi, tự cầu phúc đi.” Sau đó nàng cười đến vui vẻ, gọi điện cho Trần Dao lôi kéo cô đi ăn.

Khúc Mặc Thương tắm có chút lâu, cô đứng dưới vòi hoa sen để lý lẽ rõ ràng mọi chuyện hôm nay. Cô gặp Lâm Thanh Hàm, sau hơn ba năm không gặp, vừa gặp mặt liền để nàng ngủ ở trên giường. Rõ ràng lúc chiều cô cho rằng Lâm Thanh Hàm có chút xa cách với mình, nhưng chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, cô đã cảm nhận được tư vị ở chung mà mình chưa từng có.

Cô không nhịn được đè ngực mình, không phải cô không thích nàng sao, tại sao lại cảm thấy xấu hổ. Cảnh đẹp vừa rồi vô tình nhìn thấy lại hiện ra trong đầu, Khúc Mặc Thương vặn công tắc sang trái, dòng nước ấm đổ xuống làm cô thanh tỉnh.

Khi cô ra khỏi phòng tắm, Lâm Thanh Hàm đã ngủ, dưới ánh đèn nàng thu mình trong chăn, lộ ra sườn mặt trắng nõn, mím môi ngủ ngon lành.

Ánh mắt của Khúc Mặc Thương không nhịn được nhu hòa đi, sau khi đi vào phòng tắm lau khô tóc, lại nhìn người đang ngủ. Nàng đã thực sự trưởng thành, xinh đẹp hơn rất nhiều, tuy lạnh lùng nhưng rất có tư vị nữ nhân. Khí thế cũng có thể trấn trụ một đám người, Lâm tổng? Nghĩ đến người đời trước mình nhìn thấy, sau đó lại nhìn người trước mặt, vươn ngón tay điểm nhẹ vào chóp mũi của nàng, người này vẫn là tiểu Lâm tổng, lạnh lùng hơn trước rất nhiều, nhưng đối với cô vẫn có chút ôn hòa, ôn hòa hơn Lâm tổng kia.

Chọc vào má nàng đến cảm thấy mỹ mãn, thấp giọng nói: “Ngủ ngon.” Vươn tay tắt đèn, để lại ngọn đèn bàn, Khúc Mặc Thương vén chăn nằm vào.

Mặc dù giãy giụa rối rắm trong phòng tắm hồi lâu, Khúc Mặc Thương vẫn bình tĩnh nằm ở trên giường, tựa hồ cô đối với Lâm Thanh Hàm có chút khác biệt. Tuy cô trì độn nhưng không ngốc, Lâm Thanh Hàm cũng là nữ nhân, trước nay cô cũng chưa từng thích nữ nhân, bởi vì nhìn thấy đối phương gợi cảm mà cảm thấy loạn, cô biết rõ đây có ý nghĩa gì.

Nhưng cô che mặt lại cảm thấy mình có chút không nói lý, rõ ràng lúc ấy nàng mới hơn mười tuổi, chính mình còn rất chắc chắn sẽ không động tâm với nàng, nhưng hiện tại nàng đã trưởng thành, xinh đẹp mê người như vậy, cô lại không khống chế được trái tim, chẳng lẽ là lúc trước cô thật sự lấy cớ? Bởi vì Lâm Thanh Hàm khi đó còn quá nhỏ, cho nên khi nàng trưởng thành, chính mình đã bị sắc đẹp mê hoặc cùng khuất phục sao?

Nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy chính mình nông cạn, còn có chút đáng khinh.

Chỉ là... hiện tại Khúc Mặc Thương có chút bất an, Lâm Thanh Hàm có thể thản nhiên đối mặt với cô như vậy là bởi vì nàng đã buông tay, cảm thấy lúc trước chỉ là xúc động nhất thời sao?

Bình luận

Truyện đang đọc