ĐỒNG HỌC KHÔNG LÀM YÊU

Trên đường Lâm Thanh Hàm tới, xe phía trước tông vào, hai người đang tranh cãi không dứt gây tắc đường, cho nên nàng đến hơi muộn. Khi nàng bước vào cao ốc liền tìm Khúc Mặc Thương, chỉ thấy Khúc Mặc Thương đang nắm tay một nữ nhân rất xinh đẹp cùng quyến rũ đi qua.

Đương nhiên nàng biết giữa Khúc Mặc Thương và nàng ấy không có gì, nhưng nàng không thể ngăn được vị chua trong lòng. Kể từ khi quen biết Khúc Mặc Thương, chưa bao giờ Khúc Mặc Thương chủ động nắm tay Xa Giai Di.

Nhưng khi Khúc Mặc Thương nhìn thấy nàng, kinh hỉ cùng nhu hòa trong mắt cô làm nàng chua xót lại ngọt ngào, khi đi tới cô nhẹ nhàng nắm lòng bàn tay nàng, nhỏ giọng nói: "Chị vừa giúp cô ấy giải vây mới kéo tay cô ấy, chị xin lỗi, sẽ không có lần sau.” Nàng lập tức mềm lòng.

Lâm Thanh Hàm nhìn người đang nói trên sân khấu, ưu nhã phóng khoáng, giống như nữ vương trên sân khấu, cực kỳ mê người. Trong lòng khẽ hừ một tiếng, liền sẽ hống nàng vui vẻ, nhận sai nhanh như vậy.

Tuy trong lòng oán trách nhưng mắt vẫn dán vào Khúc Mặc Thương. Cố Nguyễn nhìn cô gái lạnh lùng chăm chú nhìn Khúc Mặc Thương trên sân khấu, trong lòng mơ hồ cảm thấy suy đoán của mình cũng không phải là vô căn cứ.

Bởi vì mục đích quan trọng của buổi tiệc hôm nay chính là để Khúc Mặc Thương thay chủ tịch Thiên Thịnh gặp gỡ những người phụ trách các công ty lớn, Khúc Mặc Thương cũng không thể quá tự do ở một mình với Lâm Thanh Hàm.

Bất quá, với tư cách là tổng giám đốc của Cảnh Thái, thân phận của Lâm Thanh Hàm cũng đóng vai trò quan trọng, sau bài phát biểu của Khúc Mặc Thương liền có rất nhiều người hàn huyên với Lâm Thanh Hàm.

Nàng và Khúc Mặc Thương đều còn trẻ đã đảm nhận chức vụ cao của công ty, hơn nữa đều trẻ đẹp nên rất được hoan nghênh ở tiệc rượu.

Lâm Thanh Hàm mặt vô biểu tình nói chuyện với những người bên cạnh, nhưng đôi mắt nàng không ngừng nhìn về phía Khúc Mặc Thương.

Bất quá bữa tiệc tiến hành được một nửa, đã chào hỏi qua những người nên trò chuyện, Khúc Mặc Thương là chủ nhà nên bận rộn hơn Lâm Thanh Hàm. Sau khi Lâm Thanh Hàm chào hỏi tổng giám đốc một công ty hợp tác xong, nàng nâng ly rượu đỏ lui về phía sau, nhìn Khúc Mặc Thương đang không ngừng chu toàn trong đám người.

Cố Nguyễn cũng sợ gặp lại Hoắc Thâm, thấy Lâm Thanh Hàm đang đứng một mình, nàng cũng đi qua.

Lâm Thanh Hàm chỉ nhìn nàng một cái rồi tiếp tục lắc rượu đỏ trong ly, ánh mắt đuổi theo Khúc Mặc Thương.

Cố Nguyễn khẽ vén tóc lên, nhẹ giọng nói: “Lâm tổng và Khúc tổng là bạn tốt sao?” 

Lâm Thanh Hàm dừng động tác trên tay, quay đầu lại nhìn nàng, khuôn mặt trời sinh mị hoặc này, Lâm Thanh Hàm còn khắc sâu hơn Khúc Mặc Thương, đồng dạng trong bữa tiệc, bất quá lần này không có Phó Thư Nghiên.

“Chúng tôi là đồng học.”

Cố Nguyễn cười: “Vậy hẳn là mối quan hệ rất tốt, tôi vừa gặp một ít phiền toái, là Khúc tổng giúp tôi giải vây.” 

“Tôi biết.” 

Lâm Thanh Hàm ít nói, ngữ khí cũng có chút lãnh đạm, nhưng Cố Nguyễn không để bụng, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh ăn điểm tâm.

Lâm Thanh Hàm trầm mặc một lát: “Sao cô lại ở đây?”

Cố Nguyễn sửng sốt, sau đó tự giễu cười: “Bất quá chỉ là một nghệ sĩ nhỏ trong công ty, để cho tôi đến tôi có thể từ chối sao?”

Lâm Thanh Hàm nhìn ánh mắt nàng rơi vào trên người Tổng giám đốc SY, trong lòng hiểu rõ: “Phó Thư Nghiên không rảnh tới, cô ấy đang đi công tác ở Mỹ.”

Cố Nguyễn có chút kinh ngạc, sau đó cuống quít dời đi: “Lâm tổng cũng biết em ấy sao?”

Lâm Thanh Hàm đang định nói, cuối cùng Khúc Mặc Thương bên kia cũng rảnh rỗi đi tới. Từ xa cô nhìn thấy Lâm Thanh Hàm đang nhấp rượu trò chuyện với Cố Nguyễn, hơi nhíu mày, khi đi tới trước mặt Lâm Thanh Hàm, cô liếc nhìn ly rượu trong tay nàng, sau đó lại nhìn nàng.

Lâm Thanh Hàm mím môi dưới, yên lặng đặt rượu trong tay xuống, ưu nhã cầm điểm tâm lên ăn.

“Như thế nào Lâm tổng có thời gian rảnh rỗi trốn ở chỗ này nói chuyện phiếm với Cố tiểu thư vậy?”

Cố Nguyễn khẽ cười: “Là tôi nói chuyện với Lâm tổng trước.” 

Khúc Mặc Thương hơi mỉm cười: “Tôi nghe hai người nói tới Phó Thư Nghiên, bất quá rất có duyên phận. Sáu năm trước, cũng tại bữa tiệc kiểu này, nhưng lúc ấy là sân nhà của Lâm tổng, tôi đã từng cùng Cố tiểu thư và Phó thiết kế gặp một lần. Sáu năm sau, tôi gặp lại Cố tiểu thư ở sân nhà, nhưng tiếc là Phó Thư Nghiên có việc phải xuất ngoại."

Cố Nguyễn càng cảm thấy kỳ quái: "Gặp một lần? Hẳn là tôi đã gặp qua Lâm tổng, nhưng năm đó Khúc tổng cũng có ở đó sao? Hơn nữa nghe hai vị nói, cùng Phó... cùng chị ấy có quen biết?"

Khúc Mặc Thương gật đầu: “Hai người nhất định không có ấn tượng gì, nhưng chúng ta… có ấn tượng rất sâu sắc.” Lâm Thanh Hàm khẽ liếc cô một cái, Khúc Mặc Thương nở nụ cười, lại nghiêm trang nói: “Bất quá sau khi quen biết, cũng vừa lúc tôi gặp cô ấy khi du học ở Mỹ, nguyên do là tai nạn xe cộ, tôi không cẩn thận đụng phải cô ấy, ừm, làm hại cô ấy bị chấn động não một chút.”

Lâm Thanh Hàm nheo mắt, sau đó im lặng ăn điểm tâm, nghe cô nói hươu nói vượn.

Sắc mặt Cố Nguyễn hơi thay đổi: "Chị ấy... chị ấy thực sự bị tai nạn xe? Có phải là năm ngoái không?"

"Ừm, may mà chỉ bị vỡ đầu, chảy không ít máu, lâu lâu còn chóng mặt buồn nôn, không có gì trở ngại.” Mặt Lâm Thanh Hàm mặt không chút biểu cảm, nhẹ giọng nói bâng quơ.

"Đụng vào đầu còn nói không có trở ngại, lái xe cũng nên cẩn thận một chút, sao có thể nói đến không có việc gì như vậy?" Hiển nhiên Cố Nguyễn tức giận, ngữ khí đột nhiên cũng nóng nảy, sau khi nói xong lại nhíu mày ảo nảo: "Thực xin lỗi, tôi có chúc thất lễ."

Lâm Thanh Hàm có chút đạm mạc nhìn kẻ đầu sỏ làm mình bị oán trách, lãnh đạm nói: "Không sao, cô nói rất đúng, nên cẩn thận một chút. Nếu là tôi, chỉ sợ cũng sẽ không nói hai chữ thất lễ."

Khúc Mặc Thương cúi đầu cười trộm, nhưng Cố Nguyễn lại có chút không hiểu được, lại cảm thấy mình đã đắc tội hai người, nghĩ đến trước kia Phó Thư Nghiên nói cô bị tai nạn xe cộ, tinh thần nàng đột nhiên hoảng hốt. Kết quả là sau này nàng nghĩ cô đang lừa mình, vốn dĩ hai người đã hiểu lầm lại nháo thêm một phen.

Mấy năm nay Phó Thư Nghiên căn bản là ở nước ngoài quanh năm, hai người rất ít có cơ hội gặp mặt, nàng không thể buông bỏ ngăn cách năm xưa, cũng luyến tiếc vứt bỏ tự tôn cùng quật cường của mình, làm cho phí thời gian nhiều năm như vậy, cùng Phó Thư Nghiên cũng không tu thành chính quả.

Đúng là nàng yêu Phó Thư Nghiên, nhưng ngoại trừ mang đến tình yêu cho nhau, còn có rất nhiều tổn thương cho nhau khi còn trẻ, nàng không thể quên được Phó Thư Nghiên, lại không có cách nào quên so đo hiềm khích trong quá khứ mà cùng cô ở bên nhau, cái này làm cho hai người rất thống khổ.

Nửa năm qua, nàng không nghe thấy tin tức gì về Phó Thư Nghiên, thậm chí là các tác phẩm của cô, vẫn luôn hồ đồ không nhìn thấy dấu vết của người kia đang quấn lấy mình mà lại bắt đầu hoảng loạn. Nàng biết rõ tính tình của Hoắc Thâm không tốt, nhưng bởi vì biết lần này SY sẽ cử Phó Thư Nghiên và tổng giám đốc tham dự, cho nên khi Hoắc Thâm gọi điện nàng liền đồng ý.

Khúc Mặc Thương và Lâm Thanh Hàm nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ nhưng không nói ra. Khúc Mặc Thương muốn ở một mình với bình dấm nhỏ của mình, mặc dù vừa mới phối hợp với mình, nhưng sắc mặt nàng vẫn lạnh đến độ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo. Khúc Mặc Thương lên tiếng nhắc nhở Cố Nguyễn: "Hoắc tiên sinh không phải người tốt, nhân phẩm cũng bất chính, vẫn là rút khỏi nơi đó càng sớm càng tốt."

Cố Nguyễn trầm mặc: "Cảm ơn Khúc tiểu thư, tôi hiểu rồi."

"Ở nước ngoài, chị ấy thường nhắc đến cô với tôi, giúp cô có thể coi như tình hữu nghị. Tôi còn có việc muốn nói với Lâm tổng, cô cứ tự nhiên, có phiền toái có thể cầu giúp đỡ với nhân viên công tác ở đây."

Đưa Lâm Thanh Hàm đi tới bên kia, Khúc Mặc Thương thấy mặt nàng vẫn khó coi, cười nhìn nàng: "Giận chị sao?" 

Lâm Thanh Hàm liếc cô một cái: "Sao không gọi em là Lâm tổng nữa?"

Khúc Mặc Thương chậm rãi lại gần, bất động thanh sắc nắm tay nàng: "Em thích chị gọi em là Lâm tổng sao?"

Lâm Thanh Hàm im lặng, Khúc Mặc Thương bất lực nói, "Là chị không tốt, vừa rồi chỉ nghĩ mặc dù Phó Thư Nghiên không đứng đắn, nhưng là người tốt, hơn nữa có thể yêu nhau không dễ, cho nên có thể đẩy một chút liền đẩy một phen. Huống hồ ..."

Nói đến đây, mặt cô nóng lên: “Bọn họ cũng coi như là lão sư khai sáng của chúng ta.”

Mặt Lâm Thanh Hàm ửng đỏ: “Muộn tao còn không đứng đắn.”

Khúc Mặc Thương có chút xấu hổ, xoay người tìm kiếm trên bàn ăn, thật sự tìm bánh tiramisu nhỏ cho nàng, phát hiện Lâm Thanh Hàm rất thích đồ ngọt, bánh ngọt thì đặc biệt thích tiramisu.

Ở đây đông người như vậy, cô cũng không thể quá làm càn, chỉ đưa bánh cho nàng: "Đây, ăn chút gì đi, qua đây cũng đói bụng rồi. Chờ lát nữa chị còn xã giao với bọn họ, bên này cũng không ít người em quen biết, nếu cần uống rượu thì phải uống lượng vừa phải, ăn cái gì để lót bụng trước đã, hiểu chưa?”

“Ừm, em hiểu rồi.” Nàng thích Khúc Mặc Thương lo lắng cho nàng giống như mẹ trẻ, loại ấm áp này tựa hồ có thể bù đắp ấm áp cùng yêu thương mà nàng thiếu, làm nàng rất hạnh phúc.

Cho một miếng tiramisu nhỏ vào miệng, vị ngọt đậm đà tan trong miệng, lại có chút đắng, nàng rất thích, cắn thêm một miếng rồi từ từ nhấm nháp.

Khúc Mặc Thương nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa: “Sao em lại thích tiramisu như vậy?”

Lâm Thanh Hàm nhìn cô, ánh mắt xa xăm: “Có chút đắng, nhưng vị đắng lại mang theo ngọt ngào nồng đậm, ăn rất ngon. Hơn nữa... nó là chiếc bánh sinh nhật đầu tiên của em."

Nghĩ đến cơn mưa sau bữa tiệc sinh nhật, còn có chiếc bánh sinh nhật qua loa cuối cùng, Khúc Mặc Thương trầm mặc một lúc, bình tĩnh nhìn nàng: "Cho nên, em cũng thích ăn bánh mì nướng sao?"

Lâm Thanh Hàm không trả lời, trái tim Khúc Mặc Thương có chút se lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cổ nàng, sợi dây chuyền bạc nhỏ tuy được chủ nhân giữ gìn cẩn thận, vẫn lộ ra ánh sáng bạc, nhưng không sáng bằng trước kia. Hơn nữa, với tuổi tác cùng thân phận hiện tại của Lâm Thanh Hàm thì đeo có chút không xứng.

Ngón tay khẽ động, Khúc Thịnh bên kia cử người đến tìm cô, Khúc Mặc Thương khắc chế chính mình, thấp giọng nói: "Chị không có thời gian bồi em nhiều, em nhớ kỹ lời chị nói, không được uống nhiều rượu."

Lâm Thanh Sơn nhìn cô rời đi, cau mày có chút ảo nảo, nhưng nàng không muốn nhắc đến những chuyện đó trước mặt Khúc Mặc Thương. Những ngày tháng đó quả thật là cay đắng, nhưng trong ký ức của nàng, kể từ khi Khúc Mặc Thương xâm nhập vào thế giới của riêng nàng từ buổi hoàng hôn đó, điều nàng trải qua nhiều nhất không phải là thống khổ, mà là hạnh phúc mà cô đã ban cho. Cho dù ba năm đó rất thống khổ, nhưng nàng không muốn cho Khúc Mặc Thương nhìn thấy, cũng không muốn cô lộ ra biểu tình khó chịu cùng phiền muộn đó. Nhưng nàng luôn không làm tốt.

Khi bữa tiệc kết thúc, Khúc Mặc Thương cũng không thể nói lời nào với Lâm Thanh Hàm, chào hỏi rất nhiều khách mời. Sau khi tiễn mọi người đi, Khúc Mặc Thương cũng cảm thấy có chút mệt nhưng vẫn đánh lên tinh thần, để Lý Lãng đưa Khúc Thinh về nhà, còn cô đến công ty tăng ca.

“Khúc tổng, ngài còn chưa tan tầm sao?” thư ký Tiêu Quân thấy đèn trong văn phòng vẫn sáng, liền rót một tách cà phê cho Khúc Mặc Thương.

Khúc Mặc Thương cảm ơn: "Ừm, sắp xong rồi, xem cái này xong rồi sẽ trở về, cô tan tầm trước đi."

Cô xem xét các cuộc điều tra do các bộ phận khác nhau tổng hợp, cảm thấy điều khoản nào cũng khó thực thi, này không hợp lý, còn có những đề xuất cụ thể thử cái gì đó. Sau khi đọc vài trang, mặc dù nội dung phong phú nhưng như cô dự đoán, tất cả đều vô thưởng vô phạt. Hơn nữa thoạt nhìn chính là câu trả lời chính thức rất tùy ý, khiến Khúc Mặc Thương hoài nghi ruốt cuộc đây có được thực hiện đúng cách hay không.

Xoa ấn đường, cô dùng bút đánh một dấu thập đỏ, trực tiếp ném sang một bên, xem ra vẫn phải gõ một phen.

“Tan tầm chưa?”

Điện thoại rung nhẹ, Lâm Thanh Hàm gửi đến một tin nhắn. Vẻ mặt của Khúc Mặc Thương dịu đi rất nhiều, ấn nút mở khóa.

"Rồi, chị đang nghỉ ngơi, em đã tan tầm chưa?” 

“Tan tầm thật sao, em muốn gọi video kiểm tra.”

Nhìn thấy tin nhắn đối phương gửi đến trong giây lát, Khúc Mặc Thương mỉm cười gửi tin nhắn thoại: “Gọi video không tiện, chị tắm rửa xong liền nằm trên giường, em biết chị ngủ một mình sẽ thế nào mà. Bất quá nếu em muốn, chị có thể miễn cưỡng hy sinh thân thể một chút.”

Bình luận

Truyện đang đọc