ĐỒNG HỌC KHÔNG LÀM YÊU

Khúc Mặc Thương nghe lời nàng nói, trên mặt toát ra một cỗ đỏ ửng, cảm giác máu đều dồn lên đầu, cỗ lửa nóng ở phòng nghỉ trước đó để lại tro tàn lại bị những lời này đốt lửa lần nữa.

Cô ôm Lâm Thanh Hàm lẩm bẩm: "Em đây là cố ý câu dẫn chị."

Lâm Thanh Hàm: "Vậy chị không cắn câu sao?"

Khúc Mặc Thương nhìn nàng, sau đó cúi người hôn nàng, Lâm Thanh Hàm đáp lại, sau khi kết thúc nụ hôn sâu ướt nóng, Khúc Mặc Thương nhìn phòng bếp, thấp giọng nói: "Chúng ta không ăn cơm sao?"

Ngón tay Lâm Thanh Hàm nhẹ nhàng vuốt ve eo bụng cô: "Chị đói không, đói thì chúng ta ăn cơm trước."

Khúc Mặc Thương cúi đầu nhìn khuôn mặt nhiễm ý cười mị hoặc của nàng, cười nhẹ nói: "Đói, cho nên chị muốn ăn em trước."

Không kịp nói chuyện, môi lại bị người luôn nói chính mình muộn tao đáng khinh đoạt đi, theo sau chính là nụ hôn ướŧ áŧ, ôn nhu mà không thể cự tuyệt.

Lâm Thanh Hàm duỗi tay ôm Khúc Mặc Thương, hai người hôn một đường đến phòng ngủ. Khúc Mặc Thương vặn mở cửa phòng ngủ, đè Lâm Thanh Hàm lên cửa phòng tắm ở phòng ngủ chính, một tay lót ở sau đầu nàng, tay còn lại sờ soạng chậm rãi cởi cúc áo sơ mi của Lâm Thanh Hàm.

Cô tựa hồ không còn vội vàng như trước, chỉ ôn nhu hôn Lâm Thanh Hàm, tay từ gấp gáp đến bình thản vuốt ve bụng nhỏ của nàng. Khi bàn tay ấm áp của cô rơi vào chỗ mềm mại của Lâm Thanh Hàm, nàng thấp giọng rên một tiếng.

Nàng bị Khúc Mặc Thương dừng ở ngực, bị cô trêu chọc đến cả người run rẩy, có chút không nhịn được, tay vuốt ve tóc dài của Khúc Mặc Thương: "Mặc Thương... em không chịu nổi... ưʍ."

Khúc Mặc Thương dừng động tác, hôn tai Lâm Thanh Hàm, thấp giọng nói: "Ngoan, chúng ta tắm trước."

Đèn trong phòng tắm bị Khúc Mặc Thương bật lên, gương trong phòng tấm phản chiếu bộ dáng quần áo không chỉnh tề của hai người, sắc mặt Lâm Thanh Hàm ửng đỏ, con ngươi một mảnh thủy nhuận, người vốn thanh lãnh đã là mị hoặc lan tràn, khóe mắt hồng hào câu đến tâm Khúc Mặc Thương lay động.

Cô ôm Lâm Thanh Hàm từ phía sau, mở vòi hoa sen trên đầu, nước ấm áp xả xuống làm ướt áo sơ mi hỗn độn của hai người, quần áo ướt dán vào thân thể, đường cong lả lơi lộ ra.

Gác đầu lên vai Lâm Thanh Hàm, Khúc Mặc Thương cởϊ qυầи áo trên người nàng xuống, lấy sữa tắm giúp Lâm Thanh Hàm tắm rửa.

Lần tắm này Lâm Thanh Hàm vô cùng gian nan, đặc biệt là khi hai người đều trần như nhộng, Khúc Mặc Thương nắm tay nàng tỉ mỉ rửa sạch ngón tay cho cả hai, rửa tay là chuyện càng làm người mặt đỏ tim đập hơn cả tắm rửa.

Sau khi hai người lau khô tóc đi ra, Khúc Mặc Thương nhìn thần sắc có chút khẩn trương của Lâm Thanh Hàm, thấp giọng nở nụ cười: "Tiểu Lâm tổng còn muốn chị tiếp tục không?"

Lâm Thanh Hàm liếc xéo cô, duỗi tay giữ chặt cổ áo tắm dài của cô: "Chị đã đốt lửa, còn không muốn dập lửa sao?"

Khúc Mặc Thương ôm nàng ngã lên giường, cúi người nhìn nàng, duỗi tay câu sợi tóc nàng, niết ở trong tay thưởng thức: "Đương nhiên là muốn dập, lửa của chị cũng cần khối băng em dập."

Cô nói xong, duỗi tay kéo dây lưng áo tắm dài của Lâm Thanh Hàm, quần áo chậm rãi rộng mở, sau đó cô vén tóc rối tung ra phía sau, cởϊ qυầи áo của mình, khi Lâm Thanh Hàm đỏ mặt dời ánh mắt đi liền cúi người đè ở trên người nàng.

Hai người thân mật tiếp xúc, làm Khúc Mặc Thương nhịn không được hít sâu một hơi, cô ngửi hương vị trên người Lâm Thanh Hàm, có chút mê muội nói: "Thanh Hàm, em thơm quá."

Lâm Thanh Hàm cảm giác cô mềm mại đè ở trên người mình, bởi vì nói chuyện hơi ái muội, làm nàng không nhịn được mặt đỏ tai hồng, nhưng vẫn cường định nói: "Chúng ta dùng chung một loại sữa tắm, chị nói em thơm, chính là chị cũng thơm."

"Ừm, chị biết. Bất quá nghe em rất thơm." Cô ngửi ở cổ Lâm Thanh Hàm nói, giống như tiểu cẩu ngửi đến làm Lâm Thanh Hàm bật cười, nghe thấy tiếng cười dễ nghe của nàng, Khúc Mặc Thương nhẹ nhàng hôn lên cổ nàng, Lâm Thanh Hàm kêu rên một tiếng, tay nắm chặt ga trải giường.

Sau đó Khúc Mặc Thương không ngừng hôn, tay cũng bắt đầu dán lên chậm rãi vuốt ve eo bụng của Lâm Thanh Hàm, rất nhanh cảm giác tàn lưu vừa rồi ở trong phòng tắm lại lan khắp toàn thân Lâm Thanh Hàm.

Khúc Mặc Thương ôn nhu lại cường thế, cô vẫn luôn nhìn biểu tình của Lâm Thanh Hàm, sờ soạng nơi mẫn cảm của nàng một chút, chỉ cần hôn môi cùng săn sóc đã làm cả người Lâm Thanh Hàm run rẩy.

Hô hấp của nàng càng trở nên nặng nề, cảm giác mê luyến cùng gian nan từ ngón tay của Khúc Mặc Thương từng chút hội tụ đến bụng nhỏ, làm nàng không nhịn được cong eo lên, trong miệng gọi tên Khúc Mặc Thương.

Khúc Mặc Thương nhìn bộ dáng chọc người của nàng, vui vẻ hôn lên trán nàng: "Ngoan, thả lỏng, tách chân ra."

Lâm Thanh Hàm đã hoàn toàn không thể cự tuyệt Khúc Mặc Thương, khi ngón tay cô từ bụng nhỏ căng chặt nhẹ nhàng đến bên trong đùi, đầu nàng ong một tiếng, tay nắm chặt chăn: "Mặc Thương."

Khúc Mặc Thương hôn nàng, đầu ngón tay chạm đến một mảnh ướŧ áŧ làm cô thương tiếc vạn phần, ngón tay nhẹ nhàng xoa, nhìn Lâm Thanh Hàm cắn môi chịu đựng than nhẹ trong cổ họng.

Tuy trước kia đã cùng Khúc Mặc Thương trải qua một lần, nhưng lúc đó Khúc Mặc Thương chưa chân chính muốn nàng, tuy nàng đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng khi đầu ngón tay Khúc Mặc Thương chạm tới, nàng vẫn nhịn không được ôm lấy Khúc Mặc Thương, gắt gao nhắm mắt lại.

Bên tai truyền đến tiếng cười trầm thấp của Khúc Mặc Thương, Lâm Thanh Hàm thở hổn hển mở mắt ra, khóe mắt ửng hồng, có chút run rẩy nói: "Cười cái gì, chị... chị mau... nhanh lên."

Khúc Mặc Thương ngừng cười, thần sắc trong mắt mềm ấm sủng nịch, mang theo tràn đầy thâm tình: "Còn hai tháng em mới đủ 21 tuổi, trước kia cảm thấy em nhỏ, không nghĩ tới khi còn chưa xác định mọi thứ liền muốn em. Bất quá em nha, luôn gấp gáp như vậy, cho nên chị cũng suy nghĩ, chị đã chắc chắn cả đời này muốn em, sớm hay muộn cũng không quan trọng, hơn nữa..."

Cô dừng một chút, đầu ngón tay chậm rãi thâm nhập vào, lúc Lâm Thanh Hàm căng thân thể liền nỉ non: "Hơn nữa, chị đúng là người ý chí bạc nhược, chịu không nổi chút dụ hoặc của em, cho nên Thanh Hàm, chị muốn chịu trách nhiệm với em đến cùng."

Lâm Thanh Hàm ôm chặt cô, mà Khúc Mặc Thương nói xong lại hôn nàng, chậm rãi áp thân thể xuống, chậm rãi thâm nhập. Loại cảm giác này rất kỳ quái, thân thể bị căng ra một chút, đau nhưng lại có loại cảm giác làm nàng nhịn không được, nàng cắn môi, hoàn toàn nghênh đón chiếm hữu của Khúc Mặc Thương. Lúc Khúc Mặc Thương dừng động tác, chôn đầu vào thân thể của nàng, loại viên mãn này làm nàng nhịn không được mà nở nụ cười.

Khúc Mặc Thương rất cẩn thận, vẫn luôn nhìn biểu tình của nàng, phát hiện nàng không quá thống khổ mới nhẹ nhàng thở ra. Tuy đầu ngón tay có cảm giác ấm áp khít chặt làm cô có chút xúc động, nhưng cô vẫn nhẫn nại hôn nàng, cảm thụ thân thể thả lỏng từng chút của nàng.

Khi loại cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ này làm Lâm Thanh Hàm có chút không chịu nổi, nàng nâng hạ vòng eo, chân nhẹ nhàng dán lên cọ xát Khúc Mặc Thương, thần sắc khó nhịn mà ngượng ngùng. Khúc Mặc Thương nhận được tín hiệu, hôn lông mi nàng, sau đó chậm rãi động.

Lâm Thanh Hàm hoàn toàn từ bỏ khống chế thân thể mình, tùy ý Khúc Mặc Thương đòi lấy, khi đau đớn chậm rãi thành vui sướng, thân thể cùng trái tim đều vui thích không thể tả.

Không biết Khúc Mặc Thương lăn lộn nàng bao lâu, nàng chỉ thấy đầu óc trống rỗng, loại cảm giác choáng váng trước kia lại đánh úp lần nữa, nàng không nhịn được mà cắn vào vai Khúc Mặc Thương, ở trong ngực cô bước lên đỉnh lần thứ hai, mệt mỏi nhưng thỏa mãn.

Lúc nàng nhắm hai mắt nhẹ nhàng thở dốc trong ngực Khúc Mặc Thương, Khúc Mặc Thương không mệt mà hôn lên mặt nàng, tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi bụng nhỏ của nàng, loại săn sóc sau chuyện này làm nàng càng thêm lười biếng, chôn ở cổ cô khàn giọng lẩm bẩm nói: "Khúc Mặc Thương, chị chỉ lớn hơn em một tuổi, sao lại thành thạo như vậy?"

Vừa khi đau đớn qua đi, mỗi một động tác của cô đều làm cả người nàng tê dại, trốn không xong lại nhịn không được muốn thêm, nếu không hiểu biết Khúc Mặc Thương thì nàng đã hoài nghi cô là tay già đời trong tình trường.

Khúc Mặc Thương sửng sốt, sờ sờ mũi: "Có lẽ là chị có thiên phú." Cô chỉ là hiểu biết một chút, hơn nữa cùng Lâm Thanh Hàm làm chuyện này, cô muốn chính là nàng có thể chân chính vui sướng mà không thoải thỏa mãn chính mình, tuy chính mình đáng khinh nhưng vẫn luôn rất săn sóc.

Nghĩ đến chuyện lúc trước Lâm Thanh Hàm oán trách, Khúc Mặc Thương thấp giọng nói: "Muốn tắm không?"

Lâm Thanh Hàm thử động thân: "Muốn tắm, nhưng mà... chân em mềm."

Khúc Mặc Thương cười nhẹ, đứng dậy mặc áo tắm dài, sau đó cúi người trực tiếp bế ngang Lâm Thanh Hàm lên.

Lâm Thanh Hàm hoảng sợ, ôm sát cổ Khúc Mặc Thương, hô nhỏ một tiếng.

Ánh mắt Khúc Mặc Thương có chút buồn cười: "Xem ra rèn luyện nửa năm hiệu quả cũng không tồi, nhưng em cũng quá gầy."

Lâm Thanh Hàm bất mãn hừ một tiếng: "Rõ ràng chị cũng gầy, nếu em có rảnh đi phòng tập thể hình, em cũng có thể bế chị."

Khúc Mặc Thương bế nàng về phía phòng tắm: "Rõ ràng em càng gầy, nếu không cũng sẽ không chân mềm."

"Gầy sao lại chân mềm? Nếu không phải là chị lăn lộn em... như thế nào em sẽ chân mềm."

Biết nàng nghe không hiểu, Khúc Mặc Thương cười đến vui vẻ, bế người đi tắm, có lẽ là thật sự mệt mỏi, Khúc Mặc Thương tắm cho nàng thế mà ngủ rồi.

Chịu đựng lửa nóng trong lòng giúp Lâm Thanh Hàm thay quần áo, điều chỉnh tốt điều hòa, Khúc Mặc Thương ở một bên nhìn người đang ngủ. Vừa rồi sắc mặt nàng diễm lệ như hoa đào, con ngươi màu đen thủy nhuận không có tiêu cự, bị cô khi dễ liền phát ra tiếng khóc trầm thấp dán lên mình, thật sự làm cô đau đến tận xương.

Hít một hơi thật sâu bình phục xao động trong lòng, Khúc Mặc Thương hôn mi mắt nàng, thấp giọng nói: "Ngủ ngon, Thanh Hàm."

Mười bốn tuổi Lâm Thanh Hàm ỷ lại cô, mười sáu tuổi Lâm Thanh Hàm thổ mộ với cô, hai mươi tuổi Lâm Thanh Hàm cùng cô ở bên nhau, hai mươi mốt tuổi Lâm Thanh Hàm hoàn toàn giao chính mình cho cô. Bất tri bất giác cô đã bắt được khoảng thời gian đẹp đẽ nhất cùng hồn nhiên nhất của người này ở trong tay mình, về sau nàng hai mươi tuổi, hai mươi lăm tuổi, thậm chí là quãng đời còn lại Lâm Thanh Hàm đều cho cô, nghĩ như vậy, Khúc Mặc Thương liền cảm thấy mình được một giấc mơ đẹp, tràn đầy hạnh phúc cùng trách nhiệm.

Cuối cùng hai người ăn cơm chiều, Khúc Mặc Thương bọc màng thực phầm vào đồ ăn đã cắt xong rồi bỏ vào tủ lạnh. Hôm sau cô dậy sớm, nấu cơm cho Lâm Thanh Hàm, vừa vặn dùng nguyên liệu ngày hôm qua.

Trong mơ Lâm Thanh Hàm đều là cười, khi tỉnh dậy phát hiện bên cạnh trống rỗng, ngồi dậy tìm, phát hiện Khúc Mặc Thương đã rời giường.

Nhìn nhìn điện thoại, đã 7 giờ, đồng hồ báo thức bị người săn sóc tắt đi. Nàng đang chuẩn bị rời giường, lại không nhịn được xoa xoa eo, đúng là thiếu rèn luyện, bất quá hôm qua cũng bị lăn lộn hai lần liền thực sự đau eo.

Khi nàng đang nhíu mày suy nghĩ, cửa bị mở ra, Khúc Mặc Thương thăm dò tiến vào: "Dậy rồi, đã 7 giờ em mau rời giường rửa mặt đi, ăn còn đi làm, chờ lát nửa chị giặt ga trải giường, còn phải đến Thiên Thịnh xem tình hình. Cho nên có thể đêm nay phải về nhà, em..."

Lâm Thanh Hàm đỏ mặt, nghiêm túc nói: "Chị về nước hẳn là nên bồi chú Khúc cùng dì Tiêu nhiều một chút, em không có việc gì."

Khúc Mặc Thương đang tìm quần áo cho nàng, nhíu nhíu mày: "Nhưng chị có việc, nghĩ đến em một minh ở nơi này chị liền không thoải mái, em cùng chị trở về đi."

Lâm Thanh Hàm sửng sốt: "Này không tốt lắm."

"Không được từ chối, em một mình ở nhà khẳng định là ăn cơm cho có lệ, làm việc cũng mặc kệ thời gian. Hơn nữa chị không muốn trở về mà không gặp em." Khúc Mặc Thương đưa quần áo cho nàng, ôm tay nhìn nàng.

Lâm Thanh Hàm cùng cô mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng bất lực nói: "Được, vậy chị có thể ra ngoài trước không... em thay quần áo."

"Có nơi nào của em mà chị chưa nhìn thấy đâu, tối qua là chị tắm rửa thay quần áo cho em, hơn nữa cũng... em thẹn thùng cái gì." Khúc Mặc Thương thấy tai nàng đỏ lên, nhịn không được mà trêu chọc nàng.

"Cũng đúng." Lâm Thanh Hàm gật gật đầu, sau đó nàng thẳng eo trực tiếp cởϊ qυầи áo. Vòng eo tinh tế trắng nõn của nàng đột nhiên đập vào mi mắt, sau đó phía trên là độ cung mềm mại, làm Khúc Mặc Thương xoay người suýt chút nữa đụng phải tường, "Chị đi rửa mặt"

Phía sau là Lâm Thanh Hàm lộ ra ý cười, làm Khúc Mặc Thương xấu hổ không thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc