ĐỒNG HỌC KHÔNG LÀM YÊU

Khúc Mặc Thương nghĩ lại cảm thấy tâm tình hạ xuống, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Lâm Thanh Hàm tựa hồ thích cuộn mình khi ngủ, nghe nói loại tư thế ngủ này là không có cảm giác an toàn. Khúc Mặc Thương lặng lẽ nghiêng người nhìn một cái, tay nàng nắm chăn, vùi đầu vào gối, khi ngủ thanh lãnh trên mặt cũng tan biến, có chút đáng yêu. Chỉ là cô không biết từ khi nào tay phải của nàng đã hoàn toàn lộ ra ngoài chăn bông, tay áo trượt xuống lộ ra cánh tay trắng nõn, Khúc Mặc Thương đưa tay sờ sờ, lạnh như băng.

Cô tiến lại gần nhẹ nhàng giơ tay lên, đặt vào trong chăn, lại đắp chăn cho nàng. Sau khi nằm xuống lần nữa, cô lặng lẽ thở dài, lúc trước cô từng nói nếu đến lúc đó Lâm Thanh Hàm vẫn kiên trì thì cô sẽ đối mặt, nhưng nàng vẫn còn kiên trì sao?

Khúc Mặc Thương không biết, cũng không dám trực tiếp hỏi Lâm Thanh Hàm. Không biết suy nghĩ bao lâu, trong khốn đốn cô chìm vào giấc ngủ. Trong bóng đêm, người vẫn luôn nghiêng người ngủ say nhẹ nhàng trở mình, ánh đèn mờ ảo buông xuống trong phòng, mơ hồ có thể nhìn thấy mọi thứ trước mắt.

Lâm Thanh Hàm nhìn người gần trong gang tất, mím môi dừng một chút, sau đó khẽ nhúc nhích nghiêng người tới. Tuy có chút mệt mỏi, nhưng bởi vì lệch múi giờ, đối với nàng hiện tại vẫn là buổi chiều, nàng mới vừa ngủ lâu như vậy cũng không thể ngủ được nữa.

Nghiêng đầu nhìn Khúc Mặc Thương, Lâm Thanh Hàm không khỏi nở nụ cười ấm áp, người này quả thực giống như Xa Giai Di đã nói, rất muộn tao. Nhưng mà, cô lại săn sóc ôn nhu như vậy, làm nàng tham luyến từ mười bốn tuổi đến bây giờ, yêu thích từ mười sáu tuổi đến hiện tại.

Tính trẻ con mà chép chép miệng, suốt 5 năm vẫn như vậy.

Nàng cúi gần hơn, dung nhan đang ngủ dưới ánh đèn phá lệ nhu hòa của Khúc Mặc Thương liền gần trong gang tấc, mặc dù nàng biết như vậy là không đúng, nhưng vẫn không khống chế được mà hôn lên trán cô.

Trong đêm không có chút buồn ngủ này, nàng nhìn Khúc Mặc Thương rất lâu, cũng không nhịn được mà hôn trộm cô rất nhiều lần, cho đến khi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Bất quá thế giới này thật công bằng, nợ luôn phải trả lại, Khúc Mặc Thương mơ mơ màng màng giật mình tỉnh lại, tay phải thuận thế đáp ở trên người Lâm Thanh Hàm. Áo ngủ Lâm Thanh Hàm mặc chỉ buộc bằng thắt lưng, sau khi Khúc Mặc Thương đưa tay vào thì chỉ cảm thấy xúc cảm trên tay thật không tồi, mơ màng sờ soạng liền dò xét đi vào, vừa lúc dừng ở trên bụng của Lâm Thanh Hàm.

Nhiệt độ cơ thể thấp, bụng nhỏ tinh tế mềm mại, sờ lên mềm lạnh lại mịn màng, rất thoải mái, Khúc Mặc Thương trong lúc ngủ mơ giống như rất thích xúc cảm này, còn đưa tay xoa xoa.

Lâm Thanh Hàm đột nhiên bị sờ liền híp mắt, cả kinh thoát khỏi cơn buồn ngủ, nếu không hiểu rõ Khúc Mặc Thương đều sẽ nghĩ là cô cố ý, cô vẫn đang ngủ say mà ngón tay nhẹ nhàng véo lấy da thịt mềm mại của nàng, lúc thì động lúc thì an tĩnh.

Lâm Thanh Hàm có chút ngứa ngáy, lại cảm thấy bàn tay mang theo ấm áp kia làm nàng nổi lên một thân da gà, cắn môi tùy ý cho cô sờ, cuối cùng bất đắc dĩ nép vào ngực cô nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khúc Mặc Thương trong mộng lờ mờ cảm giác mình đã sờ vào thứ gì đó, nhưng hoàn toàn không nhận ra có cái gì không đúng, khi Lâm Thanh Hàm ghé vào trong ngực cô, cô cũng vô thức ôm nàng vào ngực.

Chờ đến ngày hôm sau Khúc Mặc Thương tỉnh dậy, cử động cánh tay thì phát hiện có cái gì không đúng, ngực của chính mình giống như đang đè ép cái gì, cúi đầu nhìn thấy nàng thì sắc mặt lập tức có chút phức tạp.

Lúc này, vốn dĩ hai người cách nhau một thân không biết từ lúc nào lăn vào cùng một chỗ, hơn nữa tay của chính mình coi Lâm Thanh Hàm như gối ôm mà ôm vào trong ngực. Điều khiến cô càng thêm tuyệt vọng chính là da thịt mềm mại tinh tế dưới tay, sau khi thanh tỉnh, cảm giác mềm mại nơi bụng nhỏ gắt gao truyền đến lòng bàn tay, làm cả người cô nóng bừng.

Cúi đầu nhìn tay của mình, tay trái ôm Lâm Thanh Hàm vào ngực, tay phải tiến vào trong áo ngủ dừng ở trên bụng của nàng, quần áo của Lâm Thanh Hàm đã sớm bị mình kéo đến hỗn độn. Trong nháy mắt lòng bàn tay đã ra một tầng mồ hôi.

Cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi quần áo nàng, lại đỏ mặt sửa lại vạt áo cho nàng, sau đó lấy tay che mặt. Xong rồi, nguyên lai cô thật đúng là lão a di đáng khinh a, cô là người đã hơn 30 tuổi, cư nhiên khi ngủ lại ăn đậu hũ của tiểu cô nương mới hai mươi tuổi. Cũng may là chỉ sờ bụng, hẳn là không lộn xộn.

Cô cẩn thận thu tay trái lại, thấy Lâm Thanh Hàm có vẻ không tỉnh, vỗ lên khuôn mặt đang nóng bừng của mình nhẹ nhàng thở ra, sau đó rón ra rón rén rời giường.

Sau khi cô bước vào phòng tắm, người nằm trên giường lặng lẽ mở mắt liếc nhìn cửa phòng tắm, ngồi dậy sờ lên bụng mình, sau đó câu môi sửa sang lại áo ngủ, lại thu thập giường.

Khúc Mặc Thương đi ra nhìn thấy nàng đã dậy, mạc danh cảm thấy có chút chột dạ: "Cậu dậy rồi à? Tối qua ngủ ngon không?"

Lâm Thanh Hàm đem quần áo hôm qua đã phơi khô vào, nghe Khúc Mặc Thương hỏi, gật gật đầu. Ngay sau khi Khúc Mặc Thương nhẹ nhàng thở ra, nàng có chút nghi hoặc nhíu nhíu mày: “Chỉ là tối qua mơ mơ màng màng cảm thấy có chút ngứa.”

“Khụ…" Khúc Mặc Thương bị sặc nước bọt của chính mình, nghiêng đầu ho khan.

Lâm Thanh Hàm thấy cô bị mình tàn nhẫn trêu chọc, đi qua vỗ nhẹ vào lưng cô, cũng không tiếp tục đề tài này nữa.

Hai người dậy tương đối sớm, khi ra khỏi phòng thì Từ Thanh đã thu thập tốt chuẩn bị đi học, chỉ vào bữa sáng đã dọn sẵn trên bàn: “Hai người dậy rồi, buổi sáng chị có làm trứng ốp la cùng bánh mì nướng, hai người ăn chút đi."

"Cảm ơn Từ tỷ, phiền toái chị rồi." Khúc Mặc Thương cảm ơn nàng, nhưng có vẻ không ngoài ý muốn, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên Từ Thanh làm bữa sáng cho cô.

"Em bận rộn luôn quên ăn sáng, chị cũng là thuận tiện. Hai người ăn đi, chị đi trước."

"Ừm." Khúc Mặc Thương đặt một miếng bánh mì nướng và trứng trước mặt Lâm Thanh Hàm: "Hôm nay hẳn là cậu không đến lớp, lát nữa tôi có hai tiết, có thể sẽ trễ một chút, cậu cứ ăn cơm trước đi, buổi chiều tôi có rảnh, cậu muốn đi xem nơi nào thì tôi sẽ đi cùng cậu."

Lâm Thanh Hàm nhẹ nhàng đáp lại, thong thả ung dung dùng dao nĩa thái trứng trên đĩa: “Chị ấy thường nấu bữa sáng cho cậu sao?”

Khúc Mặc Thương không phản ứng lại: “Ừm, tôi mới đến Mỹ không biết làm thế nào, cũng thỉnh thoảng thích ăn sáng bên ngoài. Cho nên khi Từ tỷ có thực nghiệm buổi sáng, chị ấy đều chuẩn bị cho tôi. Chị ấy chiên trứng rất ngon, cậu thử xem."

Lâm Thanh Hàm ngước mắt nhìn cô một cái, muộn thanh ăn trứng, đúng là rất ngon, trứng chín vừa phải, lòng trắng lòng đỏ có màu nổi bật, chiên rất phì nộn. Chỉ là nàng ăn một lát, vẫn không nhịn được mở miệng nói: “Tôi chiên trứng cũng rất ngon.” 

Khúc Mặc Thương cắn một miếng trứng, có chút kinh ngạc nhìn nàng, sau đó hậu tri hậu giác nở nụ cười.

Nhìn thấy cô cười, sắc mặt của Lâm Thanh Hàm càng thêm lạnh lùng đứng đắn: "Thật sự rất ngon, cậu còn chưa thử qua, lần sau tôi sẽ làm bữa sáng cho cậu."

Khúc Mặc Thương nhịn cười, nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, cậu làm khẳng định sẽ rất ngon, thịt hầm cùng đậu bắp xào tối qua cũng rất ngon."

Mặc dù cô đang cười nhưng ngữ khí rất nghiêm túc, tuy Lâm Thanh Hàm có chút phiền muộn nhưng vẫn rất hài lòng. Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu cùng trẻ con của nàng, ánh mắt của Khúc Mặc Thương đều không phát giác mà nhu hòa đi rất nhiều.

Buổi sáng Khúc Mặc Thương đi học, Lâm Thanh Hàm đưa cô đến lớp học chuẩn bị trở về, mặc dù tối qua đã xin phép, nhưng dù sao nàng cũng đi cùng đoàn tới, cho nên một mình ra ngoài quá lâu sẽ không tốt lắm.

Alicia nhìn cô gái ngày hôm qua tới tìm Khúc Mặc Thương lại đưa cô đến lớp, nàng không khỏi có chút bát quái nhìn ra bên ngoài, “Girl friend?”

Tim Khưc Mặc Thương nhảy dựng, cười lắc lắc đầu, loại u sầu cùng phiền muộn nhàn nhạt tối qua lại ập đến. Cô phải ngẫm lại rốt cuộc chính mình có thật sự thích Lâm Thanh Hàm hay không, không gì khác, chỉ đơn thuần là thích mà thôi.

Cô không dám dễ dàng bộc lộ tâm tư của mình, cô hiểu rõ Lâm Thanh Hàm, cũng đau lòng Lâm Thanh Hàm, nếu cô không thực sự làm tốt cùng nàng tính toán cả đời thì tuyệt đối sẽ không đi  trêu chọc nàng. Lâm Thanh Hàm không phải Mạnh Gia Hòa, bộ dáng người này có kiên cường lãnh đạm thế nào thì bên trong là một trái tim mong manh mẫn cảm, nàng bị quá nhiều người bên cạnh tổn thương rồi.

Từ chối ban đầu của cô đã làm Lâm Thanh Hàm trải qua những năm tháng thanh xuân chua xót, cô không thể coi thường tình cảm của nàng.

Đây là lý trí nói cho Khúc Mặc Thương biết mình nên làm gì, nhưng trước khi làm rõ ràng cô lại không thể không nghĩ, Lâm Thanh Hàm có còn tia tình cảm đặc biệt đối với cô hay không.

Rốt cuộc Khúc Mặc Thương lần đầu tiên trong đời nếm trải cảm giác bị dao động vì tình cảm, cô cho rằng đời trước mình là người thiếu thốn tình cảm, thời sơ trung ở bên người cô có cả trai lẫn gái ngây thơ đi thử tình yêu, nhưng cho đến khi là nghiên cứu sinh cô cũng không biết động tâm là gì. Không phải không có người thích hợp, chính là cô chưa từng có ý niệm sẽ cùng đối phương ở bên nhau, cho đến khi Mạnh Gia Hòa tình cờ xuất hiện vào thời điểm đó.

Không có người thích, cũng cảm thấy đại khái mình chính là người lãnh đạm, cho nên đã chọn Mạnh Gia Hòa có vẻ ngoài nhu hòa cùng phong nhã, không nghĩ tới một lần như vậy làm cô té đau, nhưng trời xui đất khiến đưa cô đến thời không gặp được Lâm Thanh Hàm.

Cho dù là trọng sinh, Khúc Mặc Thương cũng chưa từng nghĩ đây gọi là vận mệnh, nhưng lúc này cô đột nhiên nghĩ tới hai chữ vận mệnh, tựa hồ ông trời đưa mình tới đây để gặp Lâm Thanh Hàm.

Một buổi sáng cô đều có chút thất thần, Alicia nhìn thấy cô không đúng, quan tâm hỏi: "Khúc, làm sao vậy?"

Khúc Mặc Thương nhíu mày, sau đó nói, "Alicia, thích một người là loại cảm giác như thế nào?"

Alicia mở to mắt, cười "Oa" một tiếng: "Khúc, cậu thực sự sẽ hỏi loại vấn đề này, là anh chàng đẹp trai nào làm cậu thông suốt sao?"

Khúc Mặc Thương có chút xấu hổ hắng giọng: "Không có, chỉ là…”

“Này, chẳng lẽ là một cô gái xinh đẹp?” trông cô vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, bộ dáng như bừng tỉnh đại ngộ, tuy Khúc Mặc Thương đạm nhiên cũng không khỏi đỏ mặt.

Alicia thấy cô đỏ mặt cũng sáng tỏ, cũng không pha trò, cười nói: "Thích là cái gì, đương nhiên là không nhìn thấy sẽ rất nhớ, nhìn thấy lại cảm thấy rất hạnh phúc. Cùng cô ấy ở bên nhau, cũng nhịn không được mà vui vẻ. Quan trọng nhất chính là, cậu muốn hôn nàng, ôm nàng, đẩy ngã nàng!"

Khúc Mặc Thương bị nàng nói trắng ra càng trở nên ngượng ngùng, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, nhớ nàng? Ba năm qua, cô luôn nhớ nàng, sợ nàng gặp chuyện không tốt, sợ nàng bị khi dễ, vẫn luôn nghĩ mình làm tổn thương Lâm Thanh Hàm. Vui vẻ, nghĩ đến nàng thì Khúc Mặc Thương liền cảm thấy mềm lòng, khẳng định là vui vẻ. Hôn nàng, ôm nàng... kia... chính là cô không hôn, không ôm, không ... Tối hôm qua ôm, còn sờ soạng ... đẩy ngã nàng?

Nghĩ đến tối qua mình nhìn thấy cảnh đẹp cùng lúc ấy cảm giác cả người nóng lên, Khúc Mặc Thương xoa xoa trán, mày đẹp nhíu chặt, vẻ mặt rối rắm: “Nhưng mà, nhưng mà như vậy sẽ không có vẻ rất đáng khinh sao?”

“Phụt”, Alicia hoàn toàn không nhịn được, cười đến mức nằm bò ở trên bàn, lúc Khúc Mặc Thương ngơ ngác nhìn nàng, nàng ôm bụng nói: "Khúc, cậu thật đáng yêu a! Haha, này sao có thể là đáng khinh, thích một người, chuyện này rất bình thường."

Khúc Mặc Thương đỡ trán trán, lẩm bẩm: "Nhưng lúc đó ở trong mắt tôi, cậu ấy vẫn là hài tử, lúc này vừa mới gặp lại."

Bình luận

Truyện đang đọc