ĐỘNG LÒNG - LỆ VỤ

Nhân viên A: [Đừng! Nhử làm cái gì, mau kể luôn đi, tôi muốn nghe chi tiết!!]

Nhân viên B: [+1]

Nhân viên C: [+1]



Nhân viên D: [Đừng ép tôi quỳ xuống cầu xin! Tôi tò mò quá đi a a a a]

Nhân viên E: [Có thể chụp lén một tấm không??]

Nhân viên F: [Mặc dù tôi cũng rất muốn xem… nhưng chụp lén Chu tổng ấy hả? Tiểu E, cậu không muốn làm nữa à?]

Nhân viên E: [Tôi có lỗi, sẽ hối cải, nhưng tôi muốn biết dáng vẻ của Chu tổng khi đứng với bạn gái như thế nào, cảm giác thật khó tưởng tượng]

Có người từng bàn tán về cô bạn gái bí ẩn chưa từng lộ diện này của Chu tổng, đoán xem người phụ nữ như thế nào mới xứng đôi khi đứng cạnh anh. Đoán hoài đoán mãi vẫn chưa đi đến kết luận, cuối cùng mọi người đều nghi ngờ thực ra không có bạn gái bí ẩn nào cả.

Bây giờ, tất cả đã có lời giải đáp.

Nhân viên truyền tin nhìn tin nhắn trên màn hình, sau đó lại ngước mắt nhìn về phía bên kia phòng hội nghị.

Người đàn ông cao lớn đẹp trai, trưởng thành vững chãi. Người con gái bên cạnh còn rất trẻ, nhìn thoáng qua cũng biết tuổi tác không lớn, có chút phong thái của người tri thức, đứng bên cạnh anh lại không hề thua kém, thậm chí còn được chú ý hơn bởi sự ngọt ngào và lộng lẫy.

Khí chất của hai người hoàn toàn khác nhau, thoạt nhìn không giống người trong cùng một vòng, rất khó liên tưởng họ với nhau, nhưng khi đứng cùng nhau thì khí chất của họ lại vô cùng hòa quyện.

Mặc dù không có hành động gì quá thân mật nhưng ánh mắt họ nhìn nhau khiến cô ấy đỏ mặt tim run.

Cô ấy hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhấp lại vào khung trò chuyện, trả lời câu hỏi vừa rồi của đồng nghiệp: Dáng vẻ của Chu tổng khi đứng với bạn gái mình như thế nào?

[Sáu chữ thôi: Xứng đôi, cảnh đẹp ý vui]

Thật đáng tiếc, hầu hết mọi người đều không nhìn thấy cảnh tượng thực tế. Ngay sau khi cuộc họp kết thúc, Chu tổng của bọn họ đã đưa bạn gái mình rời đi từ thang máy chuyên dụng.



Trước khi rời khỏi công ty, Khương Gia Di đi theo Chu Tự Thâm về phòng làm việc một chuyến, đợi anh giao những việc còn lại cho trợ lý.

Lần này bọn họ không né tránh người khác nữa, một mặt là không thể, mặt khác là vì không cần thiết nữa.

Thế là một đám thư ký, trợ lý cùng với những nhân viên chưa kịp xuống lầu đều nhìn thấy cảnh tượng này.

Chu Tự Thâm đóng cửa xong, trầm mắt nhìn sang bên cạnh.

“Giận sao?” Anh hỏi.

Khương Gia Di ngẩn người, ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Gì ạ? Sao em phải tức giận chứ?”

“Lúc nãy anh dùng sai cách xưng hô”. Anh nói vừa có chút buồn cười cũng có chút bất đắc dĩ: “Anh gọi quen rồi, khi đó muốn gọi em nên không nghĩ nhiều”.

“Anh nói chuyện này à…”. Cô mím môi gật đầu, cố ý tỏ vẻ mặt không cảm xúc: “Nếu em giận thật thì sao? Anh định làm thế nào?”

Chu Tự Thâm ung dung nói: “Dỗ em được không?”

Nghe vậy, Khương Gia Di lập tức ngước mắt lên, đôi mắt sáng ngời không tự chủ được: “Vậy anh định dỗ như thế nào?”

Anh nhìn cô, khom người hôn lên môi cô, sau đó duỗi tay ôm eo cô kéo vào lòng.

“Anh dỗ thế này cũng qua loa quá rồi”. Cô không giả vờ nữa, cười ha ha dựa vào người anh: “Lừa anh đó, còn lâu em mới giận vì chuyện này. Dù sao bây giờ em cũng không còn thực tập ở đây nữa, để bọn họ biết cũng không sao”.

“Vậy thì tốt”. Chu Tự Thâm xoa tai cô theo bản năng, đầu ngón tay vô tình chạm phải bông tai lạnh buốt.

Khương Gia Di bỗng nhiên bị động tác này làm cho bừng tỉnh, khuôn mặt tràn đầy mong đợi, lui về sau một bước, để anh có thể nhìn mình rõ hơn: “Không phát hiện ra hôm nay em có gì khác ạ?”

Ánh mắt anh khựng lại, nhướng mày cố ý hỏi: “Có hả?”

“Không có thật sao?” Vẻ mặt cô thất vọng nhìn anh một cách đáng thương, ánh mắt còn có vài phần giận dỗi lẫn trách cứ.

Chu Tự Thâm kiềm chế ý cười, nhưng độ cong ở đuôi mắt lại làm lộ ra suy nghĩ của anh.

“Anh lại trêu em”. Khương Gia Di lập tức phản ứng lại, trừng mắt nhìn anh bất mãn rồi giơ tay làm bộ muốn “đánh” anh cho hả giận.

Cuối cùng anh cũng cười, cũng không ngăn động tác của cô mà vươn tay ôm lấy người trước mặt vào lòng, để tay cô đặt nhẹ trên ngực anh.

“Cuối cùng anh cũng có ‘đãi ngộ’ này rồi?”

Khương Gia Di chớp mắt đã hiểu được ý của anh: “Cái này mà anh cũng muốn so đo… anh thù dai thật”.

Lúc gặp mặt vài người bạn của anh vào tháng một, sáng hôm đó cô ăn mặc rất cầu kỳ, Chu Tự Thâm tỏ ý rất để bụng đối với chuyện này, vì thậm chí cô còn không chú ý và để tâm mỗi khi gặp anh hoặc hẹn hò.

Khi đó câu trả lời của cô là: “Bởi vì bọn họ là bạn của anh, nếu là người lạ thì còn lâu em mới hao tâm tổn trí như vậy”.

Vốn nghĩ câu trả lời này có thể khiến anh hài lòng, không ngờ đến giờ vẫn có thể lật món nợ này lại một lần nữa.

“Chuyện có liên quan đến em, anh đều nhớ rất rõ”. Chu Tự Thâm nhẹ nhàng xoa gáy của cô, giọng nói chậm rãi: “Cái này tính là thù dai hử?”

Sự run rẩy truyền đến từ làn da dưới đầu ngón tay anh, Khương Gia Di khẽ rùng mình, giọng điệu mềm nhũn nũng nịu. Cô ôm chặt lấy cánh tay anh làm nũng: “Đương nhiên là không tính rồi”.

Nghe vậy, anh ôm má cô, mỉm cười cúi đầu xuống hôn.

Cô lo lắng lớp son môi của mình sẽ bị trôi, nhưng chợt nghĩ trong túi xách có mang theo cây son nên không nói tiếng nào, thầm cho phép hành động của anh.

Sau mấy chiếc hôn khẽ dịu dàng, để ý cô còn đang trang điểm nên Chu Tự Thâm không chạm vào mặt cô mà kiên nhẫn đụng nhẹ vào giữa cằm và cổ, ra hiệu để cô mở miệng.

Hơi thở của Khương Gia Di không ổn định, cô nắm chặt hai ngón tay của anh như cầu xin: “Không phải anh vẫn còn công việc sao?”

“Ừm”. Anh đáp một tiếng nhưng lại hôn tiếp ngay khi lời cô vừa dứt lời, càng tiến sâu hơn khi môi cô vừa hé mở. Ngón tay thon dài của anh cọ vào cổ cô, còn những ngón tay mảnh khảnh của cô vẫn còn nắm trên cổ tay anh.

Cô từng bước lùi lại còn anh lại từng bước tiến tới.

Cho đến khi lưng cô nhẹ nhàng chạm vào cánh cửa phòng nghỉ.

Chu Tự Thâm đưa tay lên đỡ phía sau lưng, bảo vệ xương cánh bướm mảnh mai của cô, sau đó bàn tay còn lại trượt xuống vặn tay cầm, vang lên tiếng mở cửa.

Những bước chân đan xen lộn xộn, hơi thở gấp gáp hòa lẫn khiến mái tóc cô lay động.

Vừa đóng cửa, anh siết eo cô và ấn cô vào cửa, một tay chống lên cửa, tay còn lại giữ cằm cô.

Khương Gia Di ngẩng đầu đón nhận nụ hôn này, sự tỉnh táo còn sót lại khiến cô đẩy cánh tay trên eo mình, lòng bàn tay chạm vào cơ bắp rắn chắc trên cánh tay anh.

Chu Tự Thâm lại gần thêm một bước nữa, khẽ nhấc một chân lên, đầu gối đè lên tấm cửa giữa chân cô.

Lúc này đang là mùa hè, cô không mặc quần tất, làn da của cô bị lớp vải quần lạnh lẽo của anh cọ xát.

Cũng may, hôm nay cô đi giày cao gót nên không phải kiễng chân lên để tránh anh áp lại gần hơn.

Những động tác này của anh vẫn đầy sự áp chế khiến cho trái tim cô gia tăng nhịp đập.

Chiếc ghim cổ áo màu bạc trang nhã và tinh xảo đang đung đưa trước mắt cô, hôm nay anh mặc rất trang trọng và lịch thiệp. Tuy nhiên, hành vi của anh ngay lúc này lại chẳng hề ăn khớp với hai chữ “lịch thiệp” chút nào.

Họ đã không gặp nhau hơn mười ngày, sự kiềm chế và kiên nhẫn của anh vào lúc này đã lung lay sắp đổ và gần như biến mất.

Nhìn thấy tất cả đang dần mất kiểm soát, Khương Gia Di đột nhiên bối rối, bất chợt lắc đầu nhắc nhở anh: “Không được, mọi người bên ngoài đều biết chúng ta ở trong này”.

Nói xong, cô cắn môi cố gắng kiểm soát lại hơi thở của mình.

Chu Tự Thâm nhắm mắt ngẩng đầu lên, khuôn cằm đặt trên đỉnh đầu cô, chốc chốc lại xoa gáy cô, cuối cùng thấp giọng “Ừ” một tiếng: “Yên tâm, sẽ không ở nơi này”.

Cô bỗng dưng lúng túng: “Ý em không phải như vậy… không phải anh vẫn còn công việc sao, đừng trì hoãn quá lâu”.

Nghe vậy, anh không thể làm gì ngoài thở dài, phút chốc lại bật cười.

Bầu không khí mê hoặc đã ngừng lại, anh ôm cô bình tĩnh lại một lúc rồi mới buông ra, đồng thời vén mái tóc vương bên tai cô.

“Anh dặn thư ký đặt nhà hàng rồi, đợi xong việc chúng ta sẽ qua đó”.

Mặc dù bây giờ anh cũng không biết việc đặt một nhà hàng ở xa nhà là đúng hay sai nữa.

“Anh đã thích ứng với việc chênh lệch múi giờ chưa?” Xuất phát từ việc quan tâm, Khương Gia Di vô thức nói: “Nếu không chúng ta về thẳng nhà nhé? Như vậy ăn xong thì anh có thể nghỉ ngơi sớm một chút”.

Chu Tự Thâm chợt dừng lại, ngước mắt bình tĩnh nhìn cô một cái, không khỏi cong môi.

“Được, đều nghe em”.

Bình luận

Truyện đang đọc