ĐỘNG LÒNG - LỆ VỤ

Sau khi hồi phục, Chu Tự Thâm chuẩn bị ra ngoài xử lý công việc còn chưa hoàn thành. Lúc đẩy cửa bước ra, anh thoáng nhìn thấy Khương Gia Di đang đứng trước gương chỉnh váy áo.

“Đều tại anh”. Nhận thấy ánh mắt anh, cô trừng mắt liếc thủ phạm.

Tầm mắt anh chợt dừng lại ở dấu vết còn lưu trên làn váy và lưng cô: “Có muốn đổi bộ mới không?”

“Quần áo đâu mà thay…”

Lời còn chưa nói hết, Khương Gia Di đã thấy anh lập tức hất cằm về phía phòng để quần áo.

Cô bỗng lờ mờ đoán được điều gì đó, kinh ngạc quay người đi mở cửa tủ.

Lần gần nhất cô đến đây đã rất lâu về trước, khi đó Chu Tự Thâm đã trưng dụng phòng nghỉ thành một phòng để quần áo và những vật dụng thường dùng. Nhưng cô không biết không gian đó đã bị đồ dùng của phụ nữ chiếm cứ từ khi nào.

Tất cả đều là số đo của cô và những thương hiệu lẫn phong cách mà cô thích.

“Anh chuẩn bị từ khi nào?”

“Sau khi em kết thúc thực tập không lâu”.

Đại khái khoảng nửa năm trước.

Nếu không phải lần này cô đi theo đến bàn chuyện hợp tác nên bất ngờ biết được, thì rất có thể số quần áo đó sẽ im lặng nằm im trong tủ, rồi một ngày đẹp trời anh sẽ lại thay bằng những mẫu mới nhất.

Khương Gia Di quay đầu, ra vẻ đứng đắn hắng giọng: “Chẳng phải anh công tư phân minh hay sao? Vì sao lại có đồ của phụ nữ trong văn phòng của anh vậy?”

Chu Tự Thâm ung dung hình cô, thản nhiên nói: “Nếu anh thật sự không công tư phân minh thì e là hiện giờ chúng ta không phải đang thảo luận vấn đề này đâu”.

Khuôn mặt cô chợt nóng bừng, quay ngoắt đi tránh ánh mắt anh, thẳng tay đóng cửa tủ lại.

“Không đổi bộ khác hử?” Anh cười hỏi.

“Đương nhiên không đổi! Nếu vào văn phòng cùng anh và còn thay cả quần áo thì người bên ngoài chắc chắn sẽ suy đoán linh tinh”.

Chu Tự Thâm chống tay lên cửa tủ gõ vài cái, không hề lên tiếng.

Lý trí mách bảo anh không thể tiếp tục vấn đề này nữa. Anh lắc đầu cười, cất bước rời khỏi phòng nghỉ.

Sau khi xử lý những công việc tồn đọng, hai người rời đi bằng thang máy chuyên dụng.

Thang máy này trực tiếp dẫn đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, những người khác ở tầng trệt cũng không thể bấm dừng thang máy cho nên trừ trợ lý và thư ký bên ngoài thì không ai tận mắt thấy bọn họ đi với nhau.

Nhưng tin nghe hơi nồi đáy bay đi rất nhanh trên Wechat.

[Chu tổng đưa bạn gái đi mất rồi]

[Nắm tay đi đấy nhé, giống hệt trong phim thần tượng, ngọt chết tôi rồi]

[Tôi tuyên bố, nhiều tuổi là quyến rũ nhất]



Về đến nhà, hai người ăn cơm xong cũng vừa qua 8 giờ, không sớm không muộn nhưng đối với người vừa trở về từ nước ngoài như Chu Tự Thâm thì gần như anh chưa ngủ trong 24 giờ qua.

Cho nên, đợi tiêu cơm xong thì Khương Gia Di đã kéo anh lên lầu nghỉ ngơi, thúc giục anh ngủ cho đủ giấc.

Chu Tự Thâm không nói gì, ngoan ngoãn đi vào phòng tắm theo ý cô.

Thấy thế, cô quay người đến phòng cách vách tẩy trang.

Mùa hè vừa đến, ngay cả điều hòa trong biệt thự thổi suốt ngày xoa dịu nhiệt độ cũng không thể khiến cô có ý nghĩ muốn sấy tóc. Thứ nhất là cô không có kiên nhẫn. Thứ hai, cô luôn cảm thấy rất nóng. Vì thế cô chỉ sấy tạm một chút, sau đó mặc nó xõa sau người, đợi một lúc sẽ khô dần.

Mái tóc buông xuống bả vai và xương quai xanh, lướt qua còn để lại vệt nước mờ mát lạnh. Nước cũng làm ướt lớp áo phía sau lưng lộ ra làn da dính chặt vào áo.

Khương Gia Di không muốn quấy rầy Chu Tự Thâm nghỉ ngơi nên tự đến thư phòng loanh quanh một lúc xem có thể tìm được chuyện gì làm. Ngẫm nghĩ không biết anh đã ngủ chưa, chần chừ một lúc lâu, cô vẫn quyết định trở về phòng ngủ chính.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, tầm mắt đảo quanh một vòng, cuối cùng dừng trên sô pha.

Chu Tự Thâm tùy ý dựa trên ghế, một bàn tay đỡ mặt dường như cảm nhận được ánh đèn hơi chói mắt.

Cuốn sách đang mở đặt trên đùi anh, ngón tay dài đặt trên mép trang sách.

Rất lâu trôi qua mà anh vẫn không có phản ứng gì, tựa như không hề phát hiện cô đã tiến vào.

Ngủ rồi sao?

Khương Gia Di nghĩ thầm, động tác đóng cửa càng nhẹ nhàng, tránh đánh thức anh.

Mệt mỏi như vậy mà còn ngồi đây đọc sách, chắc là đang chờ cô…

Cô mím môi cười, chậm rãi đến bên cạnh anh.

Ánh sáng của chiếc đèn sàn bên cạnh rất tự nhiên, không quá mức sáng đến chói mắt nhưng cũng không mờ nhạt ảm đạm. Sắc trời bên ngoài tối đen như mực, phòng ngủ cũng không bật nhiều đèn nên ngọn đèn này đã chiếu rọi ngóc ngách tối sáng khác nhau trong căn phòng.

Chiếc bóng hắt xuống nếp gấp trên quần áo anh, lòng bàn tay và những ngón tay thon dài che mất một nửa khuôn mặt, đường gân xanh chạy thẳng từ cổ tay đến ống tay áo.

Vì anh hơi ngửa đầu nên hầu kết cũng trở nên rõ ràng hơn.

Thấy anh mệt như vậy mà còn muốn đọc sách chờ mình, Khương Gia Di chợt cảm thấy có cảm giác sai trái, nghĩ bụng muốn đánh thức anh.

Nhưng ngay trước khi mở miệng, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại hạ eo, nghiêng người vịn một tay lên ghế sô pha, khoảng cách với cằm và quai hàm của anh ngày càng gần.

Lọn tóc trên đầu vai buông xuống, hai đôi môi nhẹ nhàng chạm vào nhau.

Giây tiếp theo, cánh tay mạnh mẽ rắn chắc của người đàn ông giữ chặt eo cô, khiến cả thân mình yểu điệu mảnh mai ngã trên đùi mình.

Cuốn sách trên đùi anh rơi xuống đất, phát ra một tiếng “bộp!” lớn.

“Anh giả vờ ngủ!” Lúc này Khương Gia Di mới phản ứng kịp, thở hổn hển vùng vẫy.

Uổng cho cô còn đau lòng!

“Chỉ đang nhắm mắt dưỡng thần”. Chu Tự Thâm túm chặt đôi chân đang đá loạn của cô.

“… Anh, anh mau đi ngủ đi”. Cô cố nặn ra một câu: “Bận cả một ngày, anh không mệt à?”

Anh cũng không trả lời, lặng lẽ cong môi: “Anh đang đợi em”.

Bàn tay đang ôm eo cô giơ lên lật đường viền trên cổ áo. Anh nhẹ nhàng tách lớp vải ướt át trên da giống như lột một cánh hoa phủ đầy sương sớm.

Ngón tay ấm áp tiếp xúc da thịt mát lạnh.

Nhiệt độ ấm nóng xua tan lạnh lẽo sẽ luôn khiến người ta sinh ra chút run rẩy xẹt qua.

Khương Gia Di ôm cổ anh, tựa trên vai anh, bối rối như một con tôm sắp bị nấu chín, xương sống lộ ra dưới ánh sáng mờ ảo.

Ngón tay dài lần mò càn quét dọc theo sống lưng, đó là con đường ngắn nhất nhưng thuận lợi nhất để cô mất kiểm soát. Chu Tự Thâm ngẩng mặt hôn cô, chẳng còn gì khiến anh chùn bước vào lúc này.

Hơi thở của cô mang theo sự run rẩy, lý trí đã đội nón đi mất ngay khi đón nhận nụ hôn của anh, cô chỉ có thể để mặc anh ôm, mặc anh dày vò trong vòng tay.

Vào lúc gần rơi vào hố sâu nhất trong tay giặc, ngón tay của anh phủ trên lưng cô bỗng dừng lại một chút.

Một lúc sau, bàn tay anh không hề luồn vào mái tóc cô, cảm giác ướt át khẽ lướt qua lòng bàn tay,

… Tóc chưa khô.

Chu Tự Thâm nhíu mày, suýt chút nữa đã bị chọc cho cười, cuối cùng lại thở dài đau đầu.

Vừa vào hè là cô lại như vậy, trước khi anh đi công tác còn ổn, phần lớn thời gian đều có anh hỗ trợ và giám sát. Kết quả, anh vừa đi có một tuần mà cô lại chứng nào tật nấy.

Anh nhắm mắt hít sâu một hơi, hầu kết chuyển động lên xuống như muốn bản thân bình tĩnh trở lại.

Anh không có cách nào với cô, cho nên cũng chỉ có thể gây sức ép cho chính mình.

Khương Gia Di mịt mờ thở dốc, căn bản không biết đã xảy ra điều gì, nhưng cô có cảm giác đột nhiên ấn nút tạm dừng hoặc giống như đạp chân phanh gấp.

Điều hòa thở một lúc, Chu Tự Thâm đột nhiên ôm cô đến bên giường rồi đặt cô xuống. Ngay khi cô nghĩ chuẩn bị tiếp tục thì anh lại vào phòng tắm lấy máy sấy.

Gương mặt anh hiếm khi biểu hiện sắc thái nào rõ ràng nhưng có cảm xúc nào đó ẩn sâu trong đáy mắt anh, kiềm chế nhìn mái tóc còn ướt sau lưng cô.

Khương Gia Di tròn mắt nhìn anh, thoáng chốc đã hiểu được ý của anh, ngượng ngùng thu chân bên giường, chui cả người vào trong chăn.

“Em không cố ý đâu”. Khuôn mặt cô vẫn còn lưu lại dấu vết ửng đỏ khi động tình, quả quyết giải thích: “Em đang sấy nhưng nửa chừng muốn xem anh đã ngủ chưa, nhìn xong em sẽ về sấy tiếp, thật đấy”.

Chu Tự Thâm cười như không cười, liếc cô một cái, thấy khí thế của cô mềm nhũn, tội nghiệp nhìn anh không nói lời nào.

“Có phải sau khi anh đi công tác là em đều lười như vậy không?” Anh đứng trên cao nhìn xuống giường, thản nhiên hỏi.

Khương Gia Di vội vàng lắc đầu, chết cũng không dám nhận: “Không có!”

Anh ngồi xuống giường, vỗ chân của mình, sau đó cô tự nhiên thuần thục gối đầu ngoan ngoãn trên đùi anh, vẻ mặt nhìn anh hết sức mong chờ.

Trái tim dưới lồng ngực của Chu Tự Thâm chẳng thể khống chế được mà nhũn ra, cuối cùng đành phải chịu thua cô làm nũng: “Nằm im nào”.

Mặt cô cọ lên chân anh, điều chỉnh tư thế nằm thoải mái nhất: “Anh là tốt nhất!”

Anh khẽ cười: “Chỉ hy vọng lát nữa em vẫn sẽ nghĩ như vậy”.

Dứt lời, người nằm trên đùi anh bỗng chốc cứng đờ.

“Sao nào, em nghĩ chỉ một câu nói ngọt là dỗ được anh?” Chu Tự Thâm nhéo vành tai cô.

Anh đang hứng giữa chừng phải dừng lại để nhẫn nại sấy tóc cho cô, làm sao có thể buông tha cho cô được chứ.

Khương Gia Di mù mờ “Ồ” một tiếng.

Máy sấy tóc hoạt động, gió mát thổi qua kẽ tay anh đến những lọn tóc của cô. Từng trận tê dại của thể xác và tinh thần đều trầm xuống, cơn buồn ngủ chợt kéo đến giữa bầu không khí thoải mái lẫn hưởng thụ.

Chu Tự Thâm nhìn dáng vẻ mệt nhoài của cô, ánh mắt mỉm cười dịu dàng, cũng không vội đánh thức cô.

Dù sao, đêm nay còn rất dài. 

Bình luận

Truyện đang đọc