ĐÔNG PHƯƠNG ĐÃ BẠCH

Nhìn người ở trên giường, trong lòng lại chỉ cảm thấy không nói nên lời, Trương Mạc cảm giác mắt có chút nóng lên.

Lúc này rốt cục đã biết, người này trong lòng mình quan trọng như thế nào.

“Như thế nào? Không chào đón ta sao?” Đông Phương Bất Bại nhìn thân ảnh đứng ở đầu giường không nói gì, cảm thấy đầu óc hắn đã bay đến nay nào đó.

Trương Mạc không trả lời, nhưng lại không them cởi giày mà nhảy lên giường ôm lấy người nào đó.

“…Nhớ ngươi.” Gác cằm lên vai đối phương, Trương Mạc nhỏ giọng nói.

Biểu tình trên mặt Đông Phương Bất Bại nhu hòa hơn, phút chốc lại cười nói, “Sao ngươi lại giống như đứa nhỏ thế này?”

“Ta chính là một đứa nhỏ, đại nhân cần phải chăm sóc ta thật tốt a.” Hắn cọ cọ đầu vào vai Đông Phương.

“Thật không biết xấu hổ. Lớn như vậy mà còn giả vờ đáng thương.”

Trên giường gỗ lim, sau màn che mỏng, một đêm này mới thật sự ấm áp.

Thời tiết ngày tiếp theo rất đẹp. Lúc sáng sớm khi Trương Mạc tỉnh dậy, Đông Phương Bất Bại đang đứng bên cửa sổ, ánh mặt trời nhàn nhạt ôn nhu chiếu lên trên mặt y.

“Sao ngươi lại dậy sớm vậy?” Trương Mạc ngồi dậy, tùy tay lấy quần áo một bên mặc vào.

“Ngươi dậy rồi.” Đông Phương Bất Bại xoay đầu lại nhìn hắn nhưng vừa quay lại, sắc mặt lại đột nhiên khó coi.

“Kiểm kê tâm kia là điểm tâm Hoắc gia đưa tới sao?”

Trương Mạc nhìn theo tầm mắt Đông Phương, đúng là điểm tâm Vương quản gia bưng tới.

“Không phải, là quản gia ở đây mang tới. Nói là sợ ta không quen ăn đồ ăn bên này, cố ý bảo đầu bếp làm.”

“Quản gia sao?”

“Ta cũng thấy kỳ quái. Nếu muốn đưa điểm tâm tới cơ bản cũng không cần tự mình đưa đến phòng của ta.”

Đông Phương Bất Bại gật gật đầu, lại nói: “Ngươi cũng chưa ăn đúng không?”

Trương Mạc cười nói, “Sao vậy? Điểm tâm có vấn đề sao? Ta ăn mất rồi làm sao bây giờ?”

Sắc mặt Đông Phương Bất Bại thay đổi, “Ngươi thật sự ăn ư?”

Trương Mạc lắc đầu, “Ta đã phát hiện có điều lạ, sao có thể tùy tiện ăn bậy được?”

“Phải như thế chứ, ta cũng không nghĩ ngươi là người ngốc như vậy.” Đông Phương Bất Bại yên lòng, liếc mắt nhìn Trương Mạc. “Ngươi có kế hoạch gì hôm nay không?”

“Hoắc lão nhân đi làm quen mọi người trong khu vực, ta đi cùng cho quen luôn. Ngươi có muốn đi cùng ta không?”

Đông Phương Bất Bại ngồi xuống cạnh cái bàn, cầm lấy một khối điểm tâm trên đĩa, đột nhiên mỉm cười nói, “Không, ta còn có chút việc.”

Bởi vì góc độ tầm nhìn, Trương Mạc không thấy mắt Đông Phương đột nhiên lóe lên rất nhanh.

“Được, ta sẽ cố gắng trở về sớm một chút.”

Lúc này, Tiểu Mạc đã tỉnh ngủ từ từ đi tới. Chỉ thấy nó liếc Trương Mạc một cái, rồi thong dong dừng lại bên người Đông Phương Bất Bại bắt đầu cố gắng trèo lên.

Thấy Tiểu Mạc lao lực cố gắng trèo lên đùi Đông Phương, Trương Mạc định đi ra giúp nó lại bị nó chạy quanh thân. Trương Mạc nhất thời không nói được gì.

Đông Phương Bất Bại nhàn nhã ngồi ở một bên xem diễn. Những ngày như vậy thật tốt, nếu có người không có mắt mà dám quấy rối vậy thì không thể trách y không khách khí.

Trương Mạc cùng Đông Phương Bất Bại thương lượng quyết định tạm thời không nói cho người Hoắc gia là Đông Phương Bất Bại đến nơi này. Tuy rằng quyết định này làm cho một thời gian dài, người Hoắc gia đều nghĩ Trương Mạc ăn rất nhiều.

Tất nhiên đây là chuyện sau này.

Trương Mạc đã đến hàng rào phía Tây xem trước, Hoắc Kim Đỉnh nghe theo đề nghị của hắn tính toán mua mấy phòng ở có sẵn phía bên này. Trước phải mua phòng trừ Thính Phong các, nghe nói Thính Phong các tính toán mở thêm một tửu quán ở hàng rào phía Tây.

Trương Mạc tuy không tán thành Hoắc gia mở tửu quán lớn ở hàng rào phía Tây nhưng nếu Thính Phong các định mở thêm ở địa phương này cũng không thể nói không tránh được cạnh tranh, hơn nữa cũng ảnh hướng một chút tới tư tưởng của hắn.

Ít nhất thì phải thay đổi khoảng cách giữa mấy nhà điếm. Trương Mạc liên hệ tổng cộng năm chủ hộ có ý định bán phòng, thuận tay sửa sang tư liệu về bọn họ từ trên xuống dưới, chuẩn bị trở về thương lượng lại để quyết định cùng Hoắc lão.

“Đại lão gia, đại lão gia! Ngài muốn mua phòng ở sao? Xin ngài mua nhà của ta đi! Cha ta bệnh rất nặng, rất cần tiền… Đại lão gia?”

Ngay lúc Trương Mạc xong xuôi hết chuẩn bị về, một thiếu niên ăn mặc có chút rách nát không biết từ đâu chạy tới bổ nhào vào người hắn. Trương Mạc không nói gì, đại lão gia sao?

Chính là hiện tại không phải là lúc so đo cách xưng hô. Trương Mạc nhìn thấy mặt thiếu niên túm áo hắn bẩn hề hề, đột nhiên tim đập mạnh và loạn nhịp, như nhớ lại cũng rất nhiều năm trước kia, hắn cũng là cái dạng này, mỗi ngày đều bẩn hề hề, chỉ vì sống sót mà ném tôn nghiêm xuống cho người khác chà đạp.

“Ngươi không cần vội vàng, rốt cuộc sao lại thế này?”

“Đại lão gia, cha ta rất cần tiền chữa bệnh, thật sự! Nếu ngài muốn mua phòng ở, mua nhà của ta trước được không? Xin ngài!” Ánh mắt đã bị nước mắt tẩm đầy, thiếu niên cắn chặt môi không cho nước rơi xuống.

“Phòng nhà ngươi ở đâu?” Trương Mạc hỏi.

“Ngài đi theo ta!” Thiếu niên vui sướng liền có chút thất thố mà nắm lấy tay Trương Mạc.

Trương Mạc do dự nhưng không né tránh. Lại chính sự do dự này làm thiếu niên phát hiện có điều không thích hợp, hắn chú ý đến động tác của chính mình, mặt đỏ lên.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Thu tay về.

“Không vấn đề gì, ngươi dẫn đường đi!” Trương Mạc an ủi cười cười, vỗ vỗ bả vai thiếu niên.

Vỗ như vậy Trương Mạc mới phát hiện thiếu niên này thật sự gầy đến mức nào.

Nhìn phòng ở trước mắt, Trương Mạc không thể nói gì trong một lúc lâu.

Người kia trước mắt vẫn chỉ là một đứa nhỏ, chắc là nghe người ta nói hắn muốn mua phòng ở vì thế không suy nghĩ gì mà chạy đến tìm hắn. Chính là đứa nhỏ này lại không biết vì sao hắn muốn mua phòng ở đi, mà nếu biết thì sao lại nghĩ lại ‘nguy phòng’ này nằm trong phạm vi thu mua của hắn?

“Đại lão gia?” Thiếu niên thấy Trương Mạc không hé răng, cẩn thận hỏi, “Phòng nhà ta có thể bán không?”

“Đừng gọi ta là đại lão gia, nghe không được tự nhiên chút nào. Gọi ta tiên sinh đi.” Trương Mạc sửa đúng lại.

“Đã biết, đại lão gia… Không phải, tiên sinh.”

“Cha ngươi đâu?” Trương Mạc đi tới cửa, quay đầu lại hỏi.

“Cha ta ở trong phòng. Chúng ta…chúng ta liền bàn luôn đi.”

“Bàn luôn? Chúng ta đã bàn đến đâu rồi?” Trương Mạc dù bận vẫn ung dung nhìn thiếu niên.

“…Chúng ta thật sự bàn đi, ngài mua phòng ở của chúng ta đi!”

Trương Mạc không lên tiếng trả lời, đẩy phiến gỗ cũ nát ở của ra. Cửa phát ra tiếng két két rất khó nghe, Trương Mạc nhíu mày. Thiếu niên ở một bên chú ý thần sắc của Trương Mạc liền khẩn trương lên.

“Hoàn Nhi? Ngươi trở lại rồi ư?” Giọng nói gầy yếu truyền ra từ phòng nhỏ.

“Cha, là ta.” Thiếu niên chạy vào phòng, hô, “Cha, ta có tiền chữa bệnh!”

Trương Mạc đi vào phòng theo. Không ngoài dự đoán, trong phòng so với ngaoì phòng còn cũ nát hơn, nhưng, Trương Mạc gật gật đầu trong lòng, phòng ở rất sạch sẽ.

“Vị này là?”

Trương Mạc nhìn người trên giường rõ ràng vẫn chưa già lại bị bệnh tật tra tấn đến nỗi nhìn như lão nhân, mỉm cười.

“Cha, vị tiên sinh này muốn mua phòng ở của chúng ta, chúng ta sẽ có tiền chữa bệnh. Cha, có tiền chữa bệnh, ngươi khẳng định sẽ khỏe lên.” Nước mắt thiếu niên rốt cục cũng rơi xuống.

“Mua phòng ở?” Ngữ khí của nam nhân tuy là nghi vấn trong ánh mắt lại viết rõ không tin.

Trương Mạc mỉm cười, bình tĩnh nói: “Ta lúc nào nói ta muốn mua phòng ở của ngươi?”

Thiếu niên mở to hai mắt, lăng lăng nhìn về phía Trương Mạc.

Trương Mạc mỉm cười như trước, không nói gì.

____________

Trong Hoắc gia.

Hai tỳ nữ đi qua trước cửa một gian phòng cho khách, đột nhiên có rất nhiều tiếng vang nhỏ truyền ra từ trong phòng. Một tỳ nữ liền túm người kia lại, đồng loạt nhìn về phía phòng kia.

“Làm sao vậy? Đây không  phải là phòng của vị Trương tiên sinh kia sao?” Một tỳ nữ nhỏ giọng nói.

“Đúng vậy, nhưng ta đã thấy hắn đi từ sáng sớm nay. Sao lại có thể nghe thấy tiếng động?”

“Có tiếng động sao? Sao ta lại không nghe thấy?” Tỳ nữ kia cẩn thận nghe, cười nói, “Làm gì có tiếng động gì. Ngươi thật sự bị thần kinh!”

Tỳ nữ còn lại do dự nhưng lại không chịu nổi sự kiên trì của đồng bạn đành phải đi.

Trong phòng, sắc mặt Đông Phương Bất Bại rất khó xem, nhìn chằm chằm tờ giấy trước mặt, thật lâu không hề động đậy.

Điểm tâm trên bàn đều bị tách ra, trên tờ giấy nho nhỏ có rất nhiều chỗ loang lổ.

____________

Trong phòng im lặng một lúc lâu, thiếu niên cũng trở nên im lặng. Hắn chậm rãi đắp lại chăn cho phụ thân, nói: “Nếu như vậy, xin mời tiên sinh trở về.”

Trương Mạc chú ý tới ý lạnh trong mắt nam nhân bị bệnh, đột nhiên tự giễu, có phải hắn đã trở thành vai phản diện rồi không?

“Ta đương nhiên sẽ không mua phòng ở của ngươi. Bởi vì ngươi không tìm hiểu rõ tình huống, ta mua phòng ở mà cái nhà rách nát này là gì? Muốn ta mua rách rưởi sao? Sắc mặt thiếu niên tái nhợt đi.

Nam nhân trên giường giãy dụa muốn ngồi dậy nhưng hiển nhiên hắn không làm được, chỉ có thể thở hồng hộc căm giận nói: “Ngươi đi ra ngoài!”

“Không biết rõ bản thân, ký thác hy vọng ở đồng tình của người khác, ngươi không thấy chính mình buồn cười sao?” Trương Mạc không để ý người ở trên giường, nói với thiếu niên.

Thiếu niên không quay đầu lại, nước trong mắt dao động một chút.

“Như thế nào? Cứ như vậy chấp nhận? Không chối sao? Như vậy ngươi đã tức giận?” Trương Mạc thưởng thức quạt trên ta, như là không để ý nói, “Thật sự là làm cho ta thất vọng.”

Thiếu niên giật giật, rốt cuộc quay đầu, trong ánh mắt có phòng bị cùng kinh ngạc.

“Ngốc tử, nếu dễ dàng bị chọc tức như vậy thì làm sao ngươi có thể làm chuyện lớn.” Giống như tự lầm bầm lầu bầu xong, Trương Mạc cười khổ đứng lên.

“Xú tiểu tử, gặp được ta liền cho là ngươi may mắn, hừ!”

Thiếu niên nhíu nhíu mày, do dự xong vẫn mở miệng nói: “Ta không phải là xú tiểu tử! Ta…Ta là nữ hài tử!”  

Bình luận

Truyện đang đọc