ĐÔNG PHƯƠNG ĐÃ BẠCH

Lúc Đông Phương Bất Bại đi vào phòng ăn, thức ăn đã được bày đầy bàn, Vương quản gia bưng bát canh lên cuối cùng.

Trương Mạc đi vào sau Đông Phương Bất Bại, hai người lần lượt ngồi vào bàn. Đỗ Hoàn Nhi cẩn thận ngầm đánh giá hai người, xem ra là đã làm lành rồi.

Ăn được một nửa bữa trưa, Trương Mạc đột nhiên mở miệng nói: “Đông Phương, gần đây ngươi có tin tức về Nhậm Ngã Hành không?” Lại cẩn thận chọn một miếng thịt bò gắp vào bát Đông Phương Bất Bại.

“Sao lại hỏi chuyện này?” Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói.

“Tính thời gian thì cũng đã đến lúc hắn đi đến Ngũ Nhạc rồi.”

“… Ước chừng ngày mai hắn sẽ đi.” Đông Phương Bất Bại ăn miếng thịt bò kia, trả lời.

“Thật tốt.”

Đông Phương Bất Bại liếc hắn một cái, “Sao ngươi lại vui như vậy?”

“Tuy rằng nghe không tốt nhưng ta thật sự hy vọng hắn chết nhanh đi.”

Đông Phương Bất Bại im lặng, … Như vậy cũng tốt.

Vương quản gia đứng nghiêm trang ở một bên thầm nghĩ trong lòng, điều này cũng không cần nói ra.

Mùa hè Giang Nam không giống ở phương Bắc, khí hậu ẩm ướt hơn nhiều, hoa cỏ và các loại thực vật cũng sinh trưởng rất tốt.

Đỗ Thăng thích hoa cỏ cũng khiến Đỗ Hoàn Nhi bắt đầu thích chăm sóc hoa. Trong lúc rảnh rỗi hai người đã nghĩ đến việc chăm sóc hết đất trống ở viện. Lúc đầu mới làm việc còn không quen tự nhiên sẽ không nói gì, sau khi đã quen thuộc người trong viện thì liền nói việc này. Vương quản gia rất đồng ý, Trương Mạc và Đông Phương Bất Bại cũng không có ý kiến, vì thế một mảnh đất được lấy ra làm thành vườn hoa.

Vườn hoa này toàn quyền giao cho cho Đỗ Thăng và Đỗ Hoàn Nhi chăm sóc. Ngẫu nhiên một số lúc mấy con sói nhỏ sẽ đến nghịch mà chà đạp hoa nhưng may mắn đều không gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Tháng trước, Đỗ Thăng không biết mua được một chậu hoa đỗ quyên từ chỗ nào, hôm nay lại đúng dịp hoa nở. Đông Phương Bất Bại không biết vì sao lại đi ra, Trương Mạc nhàm chán cũng ra xem, tính toán cắt một ít hoa để trong phòng.

“Hoa đỗ quyên? Trương huynh cũng thật nhàn rỗi.” Lúc Trương Mạc đang nghịch cây hoa kia thì một cái đầu đột nhiên hiện ra ở đầu tường.

“…Viên huynh?”

“Không cần ngạc nhiên như vậy, ta hỏi thăm tiểu nhị thì biết ngươi ở nơi này.” Viên Vũ định trèo tường vào thì lại nghe thấy Trương Mạc kêu một tiếng “đừng nhúc nhích!”

… Nhưng tay hắn đã bám vào tường rồi, lập tức cảm thấy tay như bị vô số kim đâm vào.

Viên Vũ phản ứng rất nhanh, bất chấp đau đớn trên tay mà xoay người nhảy vào trong viện. Cúi đầu xuống nhìn thì thấy tay đã chảy máu đầm đìa.

“Vương quản gia, đi gọi thầy thuốc!” Trương Mạc vội vàng nói với Vương quản gia một tiếng rồi chính mình đi xem vết thương cho Viên Vũ.

Viên Vũ hối hận. Hắn có một thói quen, hoặc là thói xấu, là thích trèo tường vào nhà người khác. Đợi đến lúc đã ở chân tường Trương phủ, vốn định dùng khinh công bay vào nhưng thấy như vậy có chút thất lễ, vì thế… liền chậm rãi trèo lên… (Tác giả: như thế có gì khác sao?)

“Sao lại không đi cửa chính?”

“Khụ, cửa nhà ngươi hình như khóa.” Viên Vũ giấu diếm mà nhìn về phía hoa cỏ.

… Ngươi không biết gõ cửa sao?! Trương Mạc cười gượng vài tiếng, “Thật không?”

“Thật.” Viên Vũ lại chú ý đến tay hắn, “Vì sao lại có gai?”

“Để phòng trộm.”

Thân thể Viên Vũ cứng lại, miễn cưỡng cười nói: “Ha ha, nếu kẻ trộm lợi hại thì cái này thôi không phòng được.”

“Thật ra cái này chỉ là bẫy, cơ quan thật ngươi còn không thấy đâu.”

Hôm nay Viên Vũ mặc một kiện quần áo xanh nhạt, nhưng thật ra lại rất hợp với sắc mặt của hắn.

Đỗ Hoàn Nhi nghe thấy tiếng chạy tới, đầu tiên để ý xem Trương Mạc có bị thương không, chắc chắn Trương Mạc không có vấn đề gì mới chuyển ánh mắt đến người bên cạnh, tự nhiên sẽ không nhìn thấy ánh mắt Viên Vũ luôn nhìn chằm chằm nàng từ lúc nàng xuất hiện.

“Tên của cô nương là gì?” Viên Vũ mỉm cười, tự nhận là ôn hòa hỏi.

“Kính chào công tử, nô tỳ tên là Đỗ Hoàn Nhi.” Tuy dùng kính ngữ nhưng thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, điều này càng làm cho ánh mắt Viên Vũ sáng rực lên vài phần.

Trương Mạc đầu gỗ ở một bên căn bản dường như không nhận ra phong ba mãnh liệt trong lòng Viên Vũ, chỉ thấy thái độ của hắn có chút kỳ quái.

“Viên huynh nên vào nhà, thầy thuốc sẽ đến ngay lập tức. Trước nên lau sạch tay đã.”

“Được.”

_____

“Ngày mai Nhậm Ngã Hành sẽ dẫn hơn một nửa giáo chúng đi Ngũ Nhạc, tin tức này sẽ không nhầm chứ?” Đông Phương Bất Bại ngồi trên ghế dài, ánh mắt rơi xuống người trên sàn nhà.

“Thuộc hạ đã tìm hiểu từ nhiều nguồn, tin tức này chắc chắn tin cậy được.”

“Nga? Ngươi đã tìm hiểu ở những nơi nào?”

Đông Phương Bất Bại quay đầu, nhìn về phía người đứng một bên.

“…Thuộc hạ nghe Nhậm Ngã Hành nhắc tới vài lần là phải bắt lấy cơ hội lần này, cũng nghe vài vị trưởng lão có ý tứ này, Thượng Quan Vân cũng nói phải đi tranh đấu giành thiên hạ, nhất thống giang hồ.”

“Như vậy… Ta nghe nói ngươi phải đi theo Nhậm Ngã Hành?”

Người kia cúi đầu, đáy mắt có chút mê hoặc, cũng có chút do dự.

“Thuộc hạ cho rằng Nhậm Ngã Hành sẽ không dễ dàng như vậy mà không gây phiền toái cho giáo chủ. Cho nên thuộc hạ cảm thấy đi theo bên người Nhậm Ngã Hành có thể tùy thời cung cấp tin tức cho giáo chủ.”

“Ngươi thật có tâm.” Đông Phương Bất Bại xoa trán, khẽ nhíu mày nói: “Lần này đi nhất định sẽ nguy hiểm, ngươi phải cẩn thận. Thời điểm tất yếu làm gì đó cho bọn họ tín nhiệm ngươi.”

“Vâng.”

Lúc Đông Phương Bất Bại trở lại Trương phủ, chỉ thấy Trương Mạc và Đỗ Hoàn Nhi đang ở cửa tiễn một nam tử lục y, tay nam tử được băng bó. Đông Phương Bất Bại đợi đến lúc thấy nam tử kia đi xa rồi mới đi vào sân.

“Đông Phương, ngươi trở lại rồi sao?” Trương Mạc đang pha trà ở sảnh chính.

“Sao hắn lại đến đây?”

“…Không biết.” Trương Mạc nghĩ nghĩ, nhận ra thật sự không biết Viên Vũ vì sao lại đến đây. “Đông Phương quen hắn sao?”

“Cảm thấy giống một người mà thôi, không biết có phải là người đó không. Hắn tên là gì?”

“Viên Vũ.”

…Tên này cũng chưa từng nghe qua. Đông Phương Bất Bại nhíu mày, nói: “Chắc ta nhận nhầm người rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc