ĐÔNG PHƯƠNG NGHÊ THƯỜNG KHÚC

Nửa đêm liền có tiếng hít thở khe khẽ trong phòng mình, Luyện Nghê Thường luôn cảnh giác cũng không để ý đến, dù sao ngoại trừ người kia thì còn ai vô đây nữa?

Cảm giác có chút lạnh Đông Phương Bất Bại đưa ngón tay lạnh như băng chọt vào má Luyện Nghê Thường đang vờ ngủ, "Ta muốn ngủ trên giường được không? Ta biết ngươi sẽ không phản đối." vì vậy mùi hương xa lạ thoang thoảng liền nằm bên cạnh mình.

"Sao ngươi lại đến đây?" Luyện Nghê Thường phá vỡ bầu không khí im lặng trong tối, hỏi. Nàng không biết tại sao người này mới vừa tức vị không lâu liền đến Minh Nguyệt Hiệp, không sợ sẽ xảy ra chuyện gì sao? hay là nói ra nàng đã nắm giữ được Nhật Nguyệt thần giáo. Là người đi sau, Luyện Nghê Thường biết rõ địa vì của mình trong lòng Đông Phương Bất Bại, chỉ là đồng mình, hơn một câu thì cùng là kẻ không may đáng thương như nhau.


Đông Phương Bất Bại trong tối mở to mắt, ở một nơi xa lạ bên cạnh chỉ có người này mình quen thuộc. "Bởi vì Hắc Mộc Nhai rất nhàm chán a!"

"Sao lại không biết chút hành động nhỏ của Hướng Vấn Thiên? không như ta từng tiếp xúc qua Hướng Vấn Thiên a!" mặc dù Luyện Nghê Thường không giỏi âm mưu quỷ kế, nhưng cũng hiểu được chuyện nhàm chán kia đơn giản không phải nguyên nhân chính, không lẽ muốn đem thế lực đánh vào bảy tỉnh Giang Nam sao?

Đông Phương Bất Bại biết suy nghĩ của Luyện Nghê Thường, cũng biết nàng lo lắng vì vậy: "Hàng Châu cũng nằm trong phạm vi thế lực Minh Nguyệt Hiệp các ngươi, ta ở Tây hồ có xây một cái địa lao, đem Nhậm Ngã Hành nhốt ở đó, nói với ngươi một tiếng."

"Thật không? Có cần ta phái người qua không." Biết Đông Phương Bất Bại muốn cho mình ăn một viên thuốc an thần để tỏ chút tâm ý của mình, đối với chuyện tốt, Luyện Nghê Thường dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt. Hiện tại Đông Phương Bất Bại thân phận là một nữ tử đã leo lên ngôi cũng đã đăt cược một ván lớn bằng năng lực, cho nên bây giờ ở đây nếu không nói rõ tiền đặc cược thì liên minh kéo dài không lâu này sẽ sụp đổ.


"Vậy thì quá tốt rồi!" nhất định phải đem hai thế lực cột vào một thuyền, Luyện Nghê Thường không có chí hướng thống nhất thiên hạ, nhưng cũng biết không dám chắc chắn tương lai Minh Nguyệt Hiệp sẽ đối lập với mình, chỉ có thể khiến cho quan hệ liên mình càng thêm vững chắc hơn thôi.

Đối với người tin tưởng bên cạnh nàng cảm giác giấc ngủ hôm nay cho đến bên ngoài đều bình yên, Đông Phương Bất Bại bên cạnh cũng cảm nhận được như vậy, có lẽ vì bệnh tương liên với nhau mà hai người có thể cho đối phương cảm giác an toàn mà đôi bên chưa từng có được. Các nàng giống nhau đều mất đi sư phụ mình ---- trong lòng duy nhất chỉ có người thân, cũng là trụ cột cuộc sống. Con đường phía trước gian nguy, đối mặt với nhiều thách thức, đeo trên lưng nhiều trách nhiệm không biết được.


===///===

Tác giả có lời muốn nói: Chỉ có thể viết được đoạn ngắn, ngày mai tui nhất dịnh sẽ viết nửa còn lại.

Bình luận

Truyện đang đọc