ĐÔNG PHƯƠNG NGHÊ THƯỜNG KHÚC

''Thường nhi, chúng ta đi thôi!'' Đông Phương vừa mở miệng liền kéo khoảng cách giữa hai người lại, Trác Nhất Hàng đứng đó thấy vậy vẻ mặt cũng không thể đẹp hơn.

''Đông Phương, ngươi chờ một chút.'' Nghê Thường cũng không thể bỏ lại cái lục lạc này, mặc dù bị ánh mắt chán ghét kia Trác Nhất Hàng làm bẩn, nhưng dù sao cũng là di vật của sư phụ mình, nàng cũng không thể bỏ được.

''Đây không phải cái lục lạc trước kia ta cho ngươi sao?'' Đông Phương vờ như mới thấy cái lục lạc này, trong lòng nghĩ ''Ngươi lại đem cho người khác?'' Thấy ánh mắt Nghê Thường kinh ngạc, Đông Phương vội nháy mắt ra hiệu để nàng phối hợp cùng mình.

Mặc dù Nghê Thường không biết Đông Phương đang muốn làm gì, nhưng mấy người trước mặt này cũng thật phiền, vì vậy liền nghe theo lời Đông Phương nói, ''Ta...'' ánh mắt không ngừng qua lại muốn nói lại thôi dường như cất dấu vô số ẩn tình.


''Nếu tín vật ta cho ngươi lại trở thành thứ kẻ khác lợi dụng uy hiếp mượn cớ, vậy coi như ta chưa từng đưa đi.''

Đông Phương lạnh nhạt nhìn Nghê Thường nháy mắt tim Nghê Thường như muốn ngưng đập, cho dù biết chỉ là diễn nhưng sự thương cảm kia dường như đang xuất hiện giữa hai người, Nghê Thường ngây ngẩn. Hai người đều kiêu ngạo tự phụ như nhau các nàng biết rõ tình cảm đối phương, nhưng lại không thể chỉ ám chỉ cho nhau, nếu sau này hai người gặp lại chuyện như vậy, thì có xảy tình cảnh giống như vậy hay không.

Đông Phương thấy Nghê Thường ngây ngân, cho là nàng không biết diễn tiếp thế nào, chỉ có thể mở miệng giọng cứng ngắc nói: ''Đưa lục lạc cho ta.'' Trực tiếp đưa tay lấy, thân là chủ nhân lục lạc nàng không tin Trác Nhất Hàng không dám không đưa.


Thì ra vật mình quý như châu báu này lại là vật định tình của người khác, hắn cười khổ hai tiếng vậy mình coi như là cái gì, nhiều năm như vậy mình cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình thôi sao? Bàn tay còn đang che chở lục lạc cũng trở nên cứng ngắc, mình còn lí do gì đây, không lẽ đến mức này rồi mình còn bỏ cả tôn nghiêm để cầm lấy làm của mình sao?

Hắn nghĩ hắn sợ là không làm được.

Chân mày nhíu lại trong lòng khó chịu Đông Phương nghĩ, tên này sao lại không hiểu gì hết vậy, còn đến mức như vậy, sao còn chưa trả lại, vậy khi nãy mình diễn xong cũng chỉ là trò đùa thôi sao? Nghĩ vậy sắc mặt Đông Phương thêm khó coi, nàng liền quyết định nếu Trác Nhất Hàng còn không đưa nàng sẽ cứng rắn cướp về cho Nghê Thường.

Hắn và Nghê Thường có ân cứu mạng, nhưng chỉ có hắn và mình lại là đối lập. Dưới chân núi là đại quân nàng cũng không quên trong đó còn có cả đệ tử Võ Đang. Trác Nhất Hàng cho dù không đưa nhưng thấy mặt Đông Phương khó chịu cũng biết chuyện hai người này mình không thể nhúng tay vào được, nếu phải chờ thêm chút nữa Đông Phương Bất Bại không đợi nữa mà trở thành cướp thì tình cảnh càng thêm khó coi hơn.


Lúc đó cảnh tượng cũng không tốt lắm, hắn chịu đựng khó chịu trong lòng, đem lục lạc giao cho Đông Phương, sau đó rời đi hắn cũng không nhìn Nghê Thường, vì hắn biết trải qua chuyện vừa rồi, hay nói là vì nguyên nhân do mình khiến hai người mẫu thuẫn, lúc này tâm nghi nữ tử đã không còn như bình thường mà bình tâm tĩnh khí nói chuyện, mà đúng hơn là hủy diệt hết mọi thứ này.

Bình luận

Truyện đang đọc