ĐÔNG PHƯƠNG, NGƯƠI LÀ CHÍNH THẤT!

Ta định ghé qua Hoa Sơn phái để nhìn xem Ninh Trung Tắc dung mạo ra sao. Ta rất tò mò a. Đang loay hoay không biết đi đường nào thì ta nghe tiếng binh khí va chạm. Ta nương theo tiếng động mà đến nơi. Quả nhiên trời không phụ người mà, ta nhìn thấy cặp nam nữ đang đấu kiếm còn có một nữ nhân đứng gần đó. Ta dễ nhận ra nam nữ kia là Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San bởi Hoa Sơn này ngoài nữ nhi của Nhạc Bất Quần ra thì không có lấy nổi một bóng dáng thiếu nữ. Vậy nên nữ nhân kia chắc chắn là Ninh Trung Tắc. Vũ Dương thật không thể ngờ Ninh Trung Tắc có thể trẻ đẹp như vậy. Bỗng dưng ta thật muốn chửi Nhạc Bất Quần có số mà không biết hưởng, vợ đẹp con khôn như vậy còn bày mưu tính kế cái gì không biết, ngu ngốc mà. Mải mê ngắm nhìn Ninh Trung Tắc nên ta sơ ý để lộ hành tung. Ninh Trung Tắc lên tiếng:

- Không biết cao danh quý tánh cao thủ phương nào. Có thể cho Ninh Trung Tắc vinh hạnh gặp mặt.

Ta giật mình kêu khổ. Đúng là dại gái quá mà. Bị phát hiện thì ra gặp thôi, có thể nhìn rõ mỹ nhân một chút. Ta cố thu liễm lại nhảy xuống hai tay chắp phía trước nói:

- Tại hạ Vũ Dương. Hân hạnh được gặp Ninh nữ hiệp cùng nhị vị đây. Gưỡng mộ.

Ninh Trung Tắc vừa nói vừa dò xét:

- Không dám, Vũ thiếu hiệp trẻ tuổi như vậy mà võ công cao cường. Gưỡng mộ.

Ta cười xòa nói:

- Tại hạ vốn đi du sơn ngoạn thủy chỉ là lạc đường nên mới lạc vào đây, mong Ninh nữ hiệp lượng thứ. Vừa hay bắt gặp nơi cảnh đẹp như vậy, không biết có vinh hạnh được tá túc ở đây?

Nói một tràng dài cũng là muốn được ở lại Hoa Sơn phái. Ta còn muốn ngắm nhìn mỹ nhân nhiều hơn. Ninh Trung Tắc thấy ta không có địch ý nên cười nói:

- Vũ thiếu hiệp quá lời. Nếu thiếu hiệp không chê có thể ở lại Đào Hoa phái làm thượng khách vài hôm.

Ta xua tay nói:

- Thượng khách tại hạ không dám nhận. Bất quá đa tạ Ninh nữ hiệp.

Ninh Trung Tắc xoay sang nói với Nhạc Linh San và Lâm Bình Chi:

- Nhạc nhi, Lâm nhi, hai ngươi đưa thiếu hiệp đây đi thu xếp ổn thỏa. Nương còn gặp cha ngươi bàn chuyện.

Ta lúc này xoay sang mỉm cười xã giao với Nhạc Linh San. Bất giác Nhạc Linh San hai tai đỏ ửng, lúng túng. Lâm Bình Chi từ đầu tới cuối luôn dùng ánh mắt đề phòng nhìn ta. Ta cười nói:

- Đây chắc hẳn là Lâm công tử, Lâm Bình Chi. Hân hạnh.

Lâm Bình Chi dù không mấy thiện cảm với ta nhưng người ta chào mình chẳng lẽ làm ngơ. Hắn nhẹ cười đáp lại:

- Hân hạnh.

Ninh Trung Tắc thấy không khí có điểm cứng ngắc ho vài cái nói:

- Các ngươi nên đưa Vũ thiếu hiệp đi đi. Có gì báo lại cho nương.

Ninh Trung Tắc xoay người ly khai. Ta cũng đi theo hai người kia. Đến nơi ta đánh giá một phen. Khách phòng Hoa Sơn phái nhìn chung không quá tồi, khá ổn. Ta quay qua cúi người chắp tay ra trước nói:

- Đa tạ hai vị. Có điều ta muốn đi thăm quan nơi này một chút. Không biết có làm phiền hai vị.

Nhạc Linh San định nói thì Lâm Bình Chi cắt ngang:

- Biết phiền thì đừng có nhờ. Hơn nữa đây là Hoa Sơn phái, không phải nhà ngươi mà muốn đi thăm quan.

Ta không mấy thích thái độ của Lâm Bình Chi nên nói:

- Vậy không cảm phiền hai vị. Ta có thể tự đi.

Nhạc Linh San liếc mắt không hài lòng với Lâm Bình Chi rồi nhìn ta xua tay nói:

- Không được, nương đã dặn ta phải thu xếp ổn thỏa cho thiếu hiệp. Với cả Hoa Sơn có nhiều địa phương cấm ngoại nhân nên để ta dẫn đường.

Vũ Dương ậm ờ nhìn Lâm Bình Chi tỏ vẻ ái ngại. Lâm Bình Chi là người thông minh, biết Nhạc Linh San sẽ đi cùng Vũ Dương nên hắn khó chịu nói:

- Ta đi cùng.

Nhạc Linh San tận tình giới thiệu cho Vũ Dương từng địa phương một. Đi đến phía sau Hoa Sơn, nàng chỉ lên ngọn núi nói:

- Nơi đó là Tư Quá Nhai, mỗi lần đệ tử làm sai sẽ bị phạt lên đó sám hối. Đại ca Lệnh Hồ Xung đang trên đó.

Vũ Dương vờ quan tâm:

- Không biết Lệnh thiếu hiệp phạm phải tội gì?

Nhạc Linh San chán nản lắc đầu:

- Một lời khó nói hết. Ta cũng không rõ cái này nên để huynh ấy hoặc phụ mẫu giải thích rõ ràng.

Ta à một tiếng tỏ vẻ đã biết. Ta chỉ vờ hỏi thôi chứ nguyên do thì ta biết từ lâu rồi.

Với sự năng nổ nhiệt tình của Nhạc Linh San, ta mất hơn 2 canh giờ mới đi được sơ bộ địa phương của Hoa Sơn phái. Cuộc du ngoạn bắt buộc phải dừng vì trời đã xuống bóng.

Ta sau khi dùng bữa xong thì đang xếp bằng trên giường tĩnh tọa. Từ lúc bắt đầu luyện công đến nay rất lâu rồi ta chưa nằm giường. Hầu hết là xếp bằng tĩnh tọa, không thì nằm trên dây hoặc nằm ở trên đỉnh núi. Thính lực ta rất tốt nên phát hiện có tiếng bước chân đi tới. Ta nhận ra đó là tiếng chân của Ninh Trung Tắc thì vội bật người ra mở cửa.

Trùng hợp là Ninh Trung Tắc đang đưa tay lên định gõ cửa. Tình cảnh bây giờ chính là hai người mặt đối mặt, ta cố giữ liêm sỉ, nghị lực trước mỹ nhân, ta lùi ra sau nói:

- Không biết Ninh nữ hiệp đến tìm ta có việc?

Ninh Trung Tắc biết mình thất thố thì lúng túng:

- Ta muốn đến hỏi thiếu hiệp có cần gì không. Chỉ e Hoa Sơn phái ta còn nhiều sơ suất.

Ta lắc đầu nói:

- Không có, rất đầy đủ. Nếu không còn gì khác thì giờ cũng khuya, tại hạ nghĩ  Ninh nữ hiệp nên về nghỉ ngơi tránh tổn hại sức khỏe.

Ninh Trung Tắc lúng túng rời khỏi. Ta thì mau chóng bỏ quên sự việc ra sau đầu. Hôm nay ta sẽ thử lại cảm giác nằm giường ra sao.

Bình luận

Truyện đang đọc