ĐÔNG PHƯƠNG, NGƯƠI LÀ CHÍNH THẤT!

Xúc cảm ôm Đông Phương rất tốt, người nàng thoát ra mùi hương dịu nhẹ rất dễ chịu. Cả người nàng nằm gọn trong vòng tay ta, cảm giác rất tốt.

Ta đưa nàng đến khu rừng trúc, vừa đặt chân xuống, lồng ngực ta chợt đau nhức, cổ họng vị tanh ngọt trào ra. Ta ôm ngực vô lực quỳ sụp xuống đất, khó hiểu nhìn nàng. Ta cố nén đau nói:

- Đông Phương, ngươi hà cớ gì muốn lấy mạng ta?

Ta không nhìn rõ biểu cảm mặt nàng, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng pha lẫn cao ngạo:

- Ta chính là thấy ngươi ngứa mắt.

Ta cười lạnh:

- Quả nhiên là giáo chủ ma giáo.

Ta bỗng thấy cả người nhẹ hẫng rồi đập mạnh xuống đất. Đông Phương dùng chân đặt lên ngực ta, cả người tỏa sát khí:

- Ngươi làm sao biết bổn tọa? Ngươi rốt cuộc là ai?

Ta nhếch môi cười:

- Lãng khách thôi. Ta dù gì cũng cứu ngươi một mạng, ngươi có thể ngược đãi ân nhân mình như vậy.

Ta cảm thấy lực đạo dồn lên ngực đã giảm bớt liền thở hắt ra. Đông Phương ra tay thực không nhẹ. Không phải nàng bị thương sao, không lẽ ta nhầm. Đông Phương nhìn ta lồm cồm bò dậy thì một tay túm cổ áo ta xách lên. Mắt nàng sắc lẹm nhìn ta:

- Ngươi có mưu đồ gì?

Ta nhếch mép cười:

- Muốn giúp giáo chủ hoàn thành bá nghiệp nhất thống giang hồ.

Đông Phương nheo mắt nhìn ta. Ta nhìn nàng kiên định nói:

- Ta muốn làm thuộc hạ của giáo chủ.

Ta vừa dứt lời thì thấy có gì đó bay vào miệng liền nuốt xuống. Đông Phương cười nguy hiểm, thả ta ra. Nàng nhìn ta hỏi:

- Ngươi biết thứ ngươi vừa nuốt là gì?

Ta thẫn thờ một lúc rồi cười lớn:

- Được giáo chủ cấp Tam thi não thần đan chính là vinh dự của Vũ Dương này.

Đông Phương cả người một cỗ đề phòng âm trầm nhìn ta:

- Ngươi quả nhiên không đơn giản. Ta cũng không cần nói ngươi biết hậu quả nếu phản lại bổn tọa.

Ta lắc đầu xua tay:

- Đông Phương, ngươi yên tâm. Dù không có Tam thi não thần đan thì ta cũng không có ý niệm phản ngươi.

Đông Phương hạ giọng:

- Gọi giáo chủ.

Ta mỉm cười gật đầu:

- Được, giáo chủ đại nhân. Giáo chủ không lo ta gọi vậy sẽ lộ thân phận.

Đông Phương lườm ta rồi nói:

- Ngươi lo tốt cái mồm của ngươi.

Ta gật đầu vỗ ngực tự tin:

- Yên tâm. Ta sẽ quản tốt.

Đông Phương hừ lạnh nói:

- Ngươi nói muốn hoàn thành bá nghiệp cho bổn tọa. Ta sẽ thành toàn cho ngươi. Trong vòng nửa năm, lập tức san phẳng Ngũ nhạc kiếm phái.

Ta liền bày ra dáng vẻ nghiêm túc rồi gật đầu cam đoan:

- Đông Phương cứ tin ở ta.

Nàng liền hừ lạnh một cái xoay người trở đi nhưng chỉ đi được vài bước đã loạng choạng mất hướng. Ta hốt hoảng chạy vội lại đỡ nhưng chưa kịp chạm vào người nàng đã bị cỗ lực đạo đẩy ra. Ta chính là biết Đông Phương không ưa ta, đề phòng ta. Ta thở dài khổ sở nói:

- Đông Phương, ngươi bị thương, để ta trị thương cho ngươi.

Đông Phương quăng ánh mắt sắc lẹm về phía ta, lạnh lùng nói:

- Chuyện của bổn tọa không cần ngươi lo.

Nàng ngang bướng bước đi nhưng chỉ bước thêm vài bước đã thổ huyết. Ta chính là kinh hoảng không rõ chuyện gì xảy ra. Trong nhận thức của ta, Đông Phương chưa từng bị thương nặng đến vậy. Đông Phương hiện đã bất tỉnh tùy ý ta hành sự. Ta liền đặt nàng xuống xếp bằng, đặt tay lên lưng nàng mà truyền nội lực. Hai mắt ta mở lớn, lông mày nhíu chặt vào nhau. Giờ thì ta biết lý do Đông Phương bị thương rồi. Nàng bị vậy chính là một tay ta gây ra, chắc chắn là lúc giải huyệt ta điểm đã bị thương. Ta chỉ biết thở dài rồi tự mắng bản thân ngu ngốc.

Cũng độ hai canh giờ trôi qua, nhận thức người phía trước không còn gì đáng ngại, ta dần thu lại nội lực. Bất chợt vị tanh nồng quen thuộc xuất hiện trong họng ta. Ta đành cười khổ, ngồi lại tự trị thương. Trong lúc đang vận nội công thì ta nghe thấy động tĩnh ở bên cạnh, biết là nàng đã tỉnh, không những vậy, còn là đã rời đi. Ta cũng không mong gì nhiều ở Đông Phương, chỉ cảm thấy nếu như ta xuất hiện trước mặt nàng sớm một chút thì có lẽ ta trong lòng Đông Phương cũng chiếm vài phân lượng nhỏ.

Sớm hôm sau, ta đã tìm thấy trấn nhỏ dưới chân núi. Ta đang đi thì thấy đám người mặc y phục Hoa Sơn phái, trong đám đó có Lao Đức Nặc. Ta núp ở xa nhìn đến, được một lúc, Lâm Bình Chi từ trong khách điếm bước ra. Hắn nói gì đó với Lao Đức Nặc, nói một hồi cả hai suýt động thủ thì Lệnh Hồ Xung từ đâu xông ra, nói qua nói lại Lâm Bình Chi miễn cưỡng theo bọn chúng trở về Hoa Sơn phái.

Lúc Lâm Bình Chi đi ngang qua đã thấy ta, ta mau chóng ra ám hiệu im lặng rồi bám theo.

Ta lẩn lên Hoa Sơn, núp trên mái nhà nghe lén. Nhạc Bất Quần nói:

- Bình Chi, sư phụ muốn hỏi ngươi quả thực trở về nhà?

Lâm Bình Chi kiên định nói:

- Đúng vậy, có chuyện sao sư phụ?

Nhạc Bất Quần ậm ừ mấy cái nói:

- Một mình ngươi đi ta không yên tâm. Xung nhi, ngươi đi theo chăm sóc  Bình Chi.

Lúc này ta nghe thấy giọng Nhạc Linh San:

- Phụ thân, ta cũng muốn đi. Lâu rồi San nhi chưa xuống núi.

Lại tiếp tục xuất hiện giọng của Ninh Trung Tắc:

- Sư huynh, hay để San nhi đi, có Xung nhi nhất định không sao?

Nhạc Bất Quần nói:

- Đi cẩn thận.

Nhạc Linh San vỗ tay hoan hô, một lúc kéo luôn Lệnh Hồ Xung và Lâm Bình Chi ra ngoài. Ta cẩn thận ly khai rồi bám theo họ.

Ba người xuống núi thuê ngựa rồi khởi hành ngay trong ngày. Cả chặng đường chẳng có gì, Lâm Bình Chi vẫn luôn tỏ ra căng thẳng. Nhạc Linh San quan tâm hỏi thì hắn chỉ nói không khỏe. Lệnh Hồ Xung thấy hai người họ vui vẻ thì tỏ vẻ buồn bực, chỉ đi sau hai người họ.

Ngay khi vừa trở về nhà, Lâm Bình Chi càng tỏ vẻ căng thẳng, ta đành chờ đến đêm rồi xuất hiện gặp hắn. Ta theo đường cửa sổ nhảy vào. Lâm Bình Chi đang nằm trên giường nghe tiếng động thì bật dậy rút kiếm. Ta lên tiếng:

- Là ta, thu kiếm lại.

Lâm Bình Chi vội thu kiếm, châm nến lên, vội vã nói:

- Là huynh, huynh đi theo bọn ta cả quãng đường sao?

Ta gật đầu nói:

- Không sai! Bình Chi, ngươi nghe ta nói.

Lâm Bình Chi thấy ta nghiêm túc thì lưng dựng thẳng tắp chuyên chú nghe. Ta vỗ vai hắn nói:

- Ngươi cùng Lệnh Hồ Xung và Nhạc Linh San ở đây càng lâu càng tốt, đêm nào cũng rủ bọn họ ra ngoài chơi, mỗi lần đi đều phải biến mất một thời gian.

Lâm Bình Chi khó hiểu hỏi ta:

- Tại sao phải làm như vậy? Huynh nghi ngờ đại sư huynh và sư tỷ?

Ta lắc đầu:

- Ta không nghi ngờ họ mà là có kẻ bí mật bám đuôi các ngươi.

Lâm Bình Chi hơi thở ngưng đọng hỏi:

- Là Nhạc Bất Quần!?

Ta nhẹ gật đầu, tay Lâm Bình Chi nắm chặt phát ra tiếng răng rắc, hắn cắn chặt răng nói:

- Đáng ghét, Nhạc Bất Quần nhất định vì Tịch Tà Kiếm Phổ.

Ta vỗ vai hắn nói:

- Hiện hắn đang ở khách điếm gần đây, ngươi cứ làm như ta nói, đến lúc ta sẽ ra ám hiệu.

Nói xong ta liền tung người ra cửa sổ, ẩn mình vào màn đêm.

Những ngày sau đó, chỉ cần Bình Chi bước chân ra khỏi khách điếm đã có người theo sau hắn, và Bình Chi rất kiên trì cẩn thận làm theo lời ta dặn. Ban đầu Nhạc Bất Quần còn sốt sắng đuổi theo nhưng ba ngày sau đó hắn không còn quá để ý, lơ là cảnh giác. Ta đợi thêm ba ngày nữa, đến ngày thứ bảy, ta ra ám hiệu hẹn gặp Lâm Bình Chi ở Ngưng Bích Lâu, đây chính là kỹ viện, địa điểm tốt. Nhạc Bất Quần, tên ngụy quân tử đó có cho hắn vào hắn cũng không dám vào.

Lâm Bình Chi vừa mở cửa bước vào ta đã ném cho hắn bộ nữ phục:

- Mau thay đi, thay xong sẽ theo lối cửa sau đi ra.

Lâm Bình Chi ấp úng ngơ ngác, ta liền cầm hai quả táo trên bàn dúi vào lòng hắn nói:

- Ây da, làm vậy chính là cải trang. Mau thay đi.

Đợi một lúc vẫn không thấy hắn xuất hiện ta xông vào vạch tấm màn che ra. Hai mắt ta mở lớn, hàm sắp rớt xuống đất. Ta lấy tay bịt miệng cười:

- Haha... không biết vị cô nương xinh đẹp nhà ai lại lọt vào đây? Cho hỏi cô nương có thấy bằng hữu của ta?

Lâm Bình Chi mặt đen lại, ngằn giọng:

- VŨ HUYNH!

Ta nén cười nói:

- Xin lỗi... xin lỗi, không nên đùa như vậy. Nhưng, Bình Chi a, ngươi mặc nữ trang rất cuốn hút.

Ta còn giơ ngón cái khen gợi. Lâm Bình Chi tức giận giơ chân chuẩn bị đá ta, cũng may ta né kịp. Phải mất một hồi nài nỉ van xin hắn mới không tháo bộ y phục ra.

Ta đưa cho bà chủ thanh lâu nén bạc, bà ta vui vẻ ra mặt, tận tình bao che mà đưa bọn ta ra ngoài.

Dĩ nhiên với kế hoạch tuyệt vời của ta thì Nhạc Bất Quần không mảy may phát hiện. Mà cũng thêm cả khả năng diễn xuất tài tình của Lâm Bình Chi, nếu không phải biết hắn là nam tử thì ta còn muốn đem hắn về làm thê.

Ta theo như trong nguyên tác dễ dàng tìm thấy Tịch Tà Kiếm Phổ, ta đưa nó cho Bình Chi. Hắn cầm cuốn phổ nhìn một hồi rồi đưa ta:

- Vũ huynh, hủy nó đi.

Ta dĩ nhiên thấy vẻ mặt không đành lòng của hắn, nghi hoặc hỏi:

- Thật sự muốn hủy? Không hối hận?

Hắn lắc đầu:

- Không hối hận.

Theo ngọn lửa đỏ rực Tịch Tà Kiếm Phổ gây chấn động giang hồ cũng theo đó mà biến mất.

Sau khi trở lại kỹ viện, hắn vẫn chưa lấy lại tinh thần. Ta thở dài nói:

- Bình Chi, ngươi chỉ cần luyện tốt hai chiêu Độc Cô Cửu Kiếm cùng kiếm pháp Toàn Chân. Ta cam đoan ngươi có thể dễ dàng lấy mạng Dư Thương Hải cùng Mộc Cao Phong.

Ta vỗ vai hắn mấy cái rồi rời đi. Bởi việc chính của ta chưa giải quyết xong. Tả Lãnh Thiền tồn tại chính là mối đe dọa lớn với Đông Phương. Hắn không trực tiếp gϊếŧ nàng nhưng những việc hắn làm chíng là gián tiếp hại nàng.

Chỉ cần có kẻ chống lại Đông Phương dù huyết tẩy giang hồ ta cũng làm. Đông Phương chính là thiên hạ của ta. 

Mấy chục năm luyện công cũng chỉ vì mục đích giúp nàng hoàn thành bá nghiệp, tiêu diệt mọi chướng ngại vật. Kiếp trước ta có làm cảnh sát hay kiếp này làm sát nhân máu nhuộm đỏ tay đi chăng nữa thì mục đích vẫn là bảo vệ người ta yêu thương. Kiếp trước ta muốn bảo vệ nhân dân còn kiếp này ta muốn bảo hộ nàng. Cho dù bị thiên hạ phỉ nhổ ta cũng làm. Vả lại mấy chục năm trên núi tay ta cũng không phải chưa từng nhuộm máu. Mấy kẻ cường hào ác bá, ngụy quân tử nên chịu chung số phận.

Sáng hôm sau ta liền tìm đường đến Tung Sơn phái, cũng may lần này ông trời rủ lòng thương. Đến lúc trời sẩm tối ta đã tìm thấy một trấn nhỏ. Ta liền thuê một gian phòng, gọi một vài món ăn nhưng mấy món này quả thực rất tệ, quá nhiều dầu mỡ, ta đành mang lương khô trong tay nải ta ăn. Theo chỉ dẫn của người trong trấn thì ta chỉ cần đi về hướng Đông, mất 4 ngày đường là sẽ đến được Tung Sơn phái.

Mấy ngày đi cũng chẳng có biến cố gì lớn ngoại trừ việc đôi lúc ta đi nhầm đường. 4 ngày, ta đã đặt chân dưới núi Tung Sơn. Quả nhiên địa bàn dưới tay Tả Lãnh Thiền, đi đâu cũng gặp vài tên Tung Sơn phái, dù chỗ này sầm uất nhưng ta phải công nhận một điều đó là món ăn ở đây rất tệ, ăn món khô thì như đấm vào mồm, ăn món chiên xào thì như uống cả bát dầu mỡ. Ta rất không muốn chết trước khi xong nhiệm vụ Đông Phương giao cho. Nghỉ ngơi lại sức 1 ngày, đêm hôm sau ta một thân vận hắc bào đột nhập Tung Sơn phái.

Cũng không mất lâu thời gian để ta vượt qua hàng canh gác của chúng, ta chính là một điểm tự tin, trên đời này ngoại trừ hai lão nhân cùng Đông Phương ra thì không một kẻ nào có thể phát hiện ra hành tung của ta. Đang luẩn quẩn ngơ ngác không biết đi hướng nào gặp Tả Lãnh Thiền thì ta nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết. Ta phi thân đi đến đó, kia là ngôi nhà hoang rách nát. Cẩn thận thám thính, ta nhìn thấy có ba nhân trong đó, một tên vật vã bị đánh luôn miệng chửi bới:

- Các ngươi khốn khiếp, Đinh Miễn ta nhất định không tha cho các ngươi.

Tiếng cười lớn vọng ra:

- Đinh Miễn, ngươi không những bị phế võ công còn bị chưởng môn phế hai chân, ngươi có thể làm gì bọn ta. Ngày thường ngươi để mắt quá đầu, không coi bọn ta ra gì, giờ ngươi có kết cục này cũng đáng. Ta khuyên ngươi nên an phận chút, mỗi ngày bọn ta sẽ đem thức ăn thừa của cẩu đến cho ngươi.

Đinh Miễn giận đỏ mặt, tay chỉ thẳng mặt hai tên đó:

- Các ngươi....ngươi..... Á....á...

Lúc sau không còn nghe thấy tiếng hét của Đinh Miễn, hai tên đó bước ra, một trong hai tên tay cầm thanh kiếm nhuốm máu. Không cần nói cũng biết số phận Đinh Miễn. Ta liền từ sau xông ra điểm huyệt của bọn chúng. Hai tên đó cả người bất động ú ớ không nói ra tiếng. Ta đoạt kiếm trong tay một tên đặt lên cổ hắn nói:

- Ngươi biết Tả Lãnh Thiền ở đâu?

Hắn sợ hãi mắt chớp chớp liên tục, ta nhìn sang tên bên cạnh, hắn cũng chớp mắt. Ta cười nguy hiểm. *Roẹt* lưỡi kiếm đưa ngang cổ hắn, ta nhìn tên bên cạnh sắc mặt đang trắng bệch. Ta nói:

- Ngươi chỉ cần đưa ta đến đó. Nếu lừa ta, số phận ngươi sẽ giống hắn.

Hắn dĩ nhiên ngoan ngoãn đưa ta đến chỗ Tả Lãnh Thiền.

Bình luận

Truyện đang đọc