ĐỘNG XUÂN TÂM


Xác ngoài được tuốt ra bởi bàn tay khớp xương rõ ràng, một con tôm bóng mẩy hồng hồng được thảy vào dĩa sứ trong tầm tay nàng.
Khương Trĩ Y nhìn ánh mắt ôn nhu như sắp giết người của người đối diện, căng da đầu cầm đũa gắp con tôm kia lên, chậm rãi đưa vào trong miệng.
Nguyên Sách mỉm cười nhìn con tôm kẹp giữa đôi môi đỏ hồng của nàng, hỏi: "Ăn ngon không?"
Vị thơm ngon của tôm tan ra trên đầu lưỡi, vậy mà lại bị cái giọng bí hiểm lại đe doạ đó của hắn doạ chạy, đầu đũa Khương Trĩ Y chợt gõ vào trên răng một cái, run run gật gật đầu.
Dường như trong lòng đang hỉ nộ đan xen, bách chuyển thiên hồi khó có thể tiêu tan, không thể không dựa vào ngoại lực phát tiết, một chút xao động đều phát lên mười ngón tay lúc này, tư thế Nguyên Sách lột tôm lại lột ra khí thế như đang công thành lược trì.

Một con lại một con tôm bị lột sạch rồi bỏ vào trong dĩa sứ, giống như đá công thành cứ một tảng lại một tảng bắn lọt vào trong thành.
Mắt thấy thịt tôm thịt kế bên đang gần xếp được một đống nhỏ bóng mẩy, Khương Trĩ Y ăn còn không nhanh bằng tốc độ hắn lột, nàng tuyệt vọng khóc không ra nước mắt: "......!Ngươi lột chậm một chút, bằng không tự ngươi cũng ăn mấy con đi, một dĩa đầy như thế này ta làm sao ăn hết được chứ!"
Nguyên Sách nghiêm chỉnh lắc lắc đầu: "Không giành với nàng, tất cả đều là của nàng."
Khương Trĩ Y cúi đầu uống một ngụm canh cho đỡ khô cổ, lại cầm đũa lên gắp một con tôm, vừa đang từ từ đưa đến gần bên miệng, chợt thấy mắt hoa lên, trước mặt chỉ còn hình ảnh con tôm bóng mẩy.
Thịt tôm sắp chạm vào đầu môi Khương Trĩ Y chợt ngừng lại, nàng xoay đũa xuống, một tay khác hữu khí vô lực mà chống thái dương: "Ăn không vô, thật sự ăn không nổi nữa......"
"Ngươi biết cái gì kêu là tát ao bắt cá không?" Đối diện với ánh mắt khá thả lỏng của hắn, Khương Trĩ Y nắm chặt cơ hội thuyết phục, "Nếu hôm nay ăn hết nguyên một đĩa tôm này, ta sợ là sau này ta sẽ không bao giờ muốn ăn tôm nữa, vậy thì sau này ngươi cũng không còn cơ hội lột tôm cho ta đâu."
"Ý nàng là, nếu hôm nay ta buông tha nàng, sau này ngươi vẫn ăn tôm ta lột?"
Hôm nay còn chưa qua được, còn nói gì đến sau này, đồng ý rồi nói sau......
Khương Trĩ Y ho nhẹ một tiếng, nói một đáp án có thể lưu lại đường sống: "Ta có thể suy xét ——"
Nguyên Sách sâu kín thở dài, nhìn đôi đũa kia trong tay nàng, hất cằm, tùy ý nói: "Cho ta đi."
Khương Trĩ Y sửng sốt một lát mới phản ứng lạ, duỗi dài tay đem chiếc đũa đang gắp con tôm kia đưa đến trong chén của hắn.
Còn chưa kịp buông ra, chợt thấy Nguyên Sách há miệng: "Đưa tới chỗ này."
Nguyên Sách: "Nàng ăn không vô, ta giúp nàng ăn, dù sao cũng phải có chút thành ý chứ?"
Khương Trĩ Y căm giận nâng đũa lên, đưa con tôm tới bên miệng hắn.

Nguyên Sách há mồm nhận, nhai nhai vài cái, nuốt xuống, phẩm vị gật gật đầu: "Mấy con còn lại cũng đưa ta đi."
"Đưa từng con một, không thể làm người giúp nàng chịu phạt sặc chết, đúng không."
Khương Trĩ Y nghẹn một ngụm khí, lại gắp lên một con tôm, đút đến bên miệng hắn.
Mãi đến khi đút hắn ăn hết cả một dĩa tôm, nàng lắc lắc bàn tay bủn rủn, mới hồi phục tinh thần lại —— người phạt nàng ăn tôm rõ ràng chính là hắn, sao giờ lại thành hắn giúp nàng chịu phạt, hắn là cường đạo sao?
Còn nữa......!Cái tên cường đạo này sao lại ăn bằng đũa của nàng chứ!
Ăn xong một bữa tối tạm như vậy, Mục Tân Hồng cùng Lý Từ Phong cuối cùng cũng tới rồi.
Tên cường đạo rốt cuộc rời khỏi nội viện, đi theo hai vị tâm phúc thương thảo chính sự, trước khi đi còn xác nhận lại với nàng ba địa điểm: Tiệm sách Tam Dư đã tới thoại bản kia, tiệm y phục đã làm mất xiêm y của nàng, còn có con phố mà ghế lên kiệu của nàng bị gãy thành từng mảnh, bao gồm luôn cả thời gian xảy ra những việc này.
Bản thân Khương Trĩ Y hơi không nhớ rõ, may mà Kinh Chập cẩn thận, giúp nàng nhớ lại từng chút một.
Chờ Nguyên Sách đi rồi, một chủ một tớ còn đang bàn bạc xác nhận lại những việc nhỏ không đáng kể, xem xem có bỏ sót cái gì hay không.
Quyển thoại bản kia hiện giờ bị khóa trong hộp sách ở Dao Quang Các, không có chút làm người khác chú ý, hiện tại không thể tự loạn trận tuyến đầu, nóng nảy mạo hiểm viết tin qua lại làm chuyện này bị bại lộ, Nguyên Sách mới vừa nói, hắn sẽ phái thân tín tự mình đi một chuyến đến Trường An, chỉ là đi ngàn dặm nên cực kỳ tốn thời gian, cho nên bảo các nàng nghĩ lại xem còn có manh mối gì hay không, một lần thu thập cho đầy đủ hết.
Kinh Chập: "Nô tỳ cảm thấy các manh mối chúng ta đang có đều không quá quan trọng, tiệm y phục và tiệm sách bên kia chúng ta lúc trước cũng không phải chưa từng truy vấn, hai vị chưởng quầy căn bản hoàn toàn không biết gì cả.

Ngày từng bảo chưởng quầy tiệm sách đi tìm quyển hạ của thoại bản và tiên sinh viết thoại bản, sau cũng không có hồi âm gì, hiện giờ thời gian đã hơn nửa năm, có đi hỏi thăm nữa phỏng chừng còn khó hơn.

Mấy người này đã không biết chuyện, thì có đem nướng người ta, thì cũng vẫn không biết gì."
Đúng vậy, chuyện này chẳng lẽ liền không có một ai biết được sao?
Khương Trĩ Y nhíu mày suy tư: "Nếu giống như Nguyên Sách nói, những sự tình đó không phải là thoại bản hiển linh, mà là hành vi của con người, vậy chuyện ta đây mất trí nhớ có thể nào cũng là do ai động tay chân hay không? Những việc như vậy cũng có thể sắp xếp được hay sao?"
"Chuyện ngài ngã đập đầu ngẫu nhiên đến vậy, thì không ai có thể động tay chân được......!Nếu như một hai phải nói là có, thì nhiều lắm chắc có người ở sau màn đẩy một phen, làm ngài gặp mấy tên sơn tặc đó?" Kinh Chập nói xong lại lắc lắc đầu, "Nhưng những tên sơn tặc đó là do phu nhân phái đến, đừng nói phu nhân không có khả năng liệu sự như thần, biết trước chuyện ngài sẽ ngã đến đập đầu mất trí nhớ, phu nhân một lòng hy vọng ngài gả cho đại công tử, không thể nào có chuyện đi làm ngài mất trí nhớ xong rồi để ngài cùng Thẩm Thiếu tướng quân thân mật nha."
Khương Trĩ Y chậm rãi cân nhắc lời Kinh Chập nói: "Ngươi nói......!có lẽ có người đứng sau màn đẩy một phen, nhưng người này khẳng định không phải là cữu mẫu, ta sở dĩ gặp phải sơn tặc, có thể nào còn có ai đó đóng vai trò quan trọng nữa hay không......"
Khương Trĩ Y nói đến một nửa, chủ tớ hai người đồng thời nghĩ đến cái gì, con ngươi co rụt lại: "Cái tên đạo sĩ giang hồ kia?!"
Ở thư viện chính phòng, ba người nghị sự đang trầm mặc trong cục diện bế tắc, chợt nghe cửa phòng bị gõ vang, Khương Trĩ Y dẫn theo Cốc Vũ vội vàng tiến vào.

Không đợi Mục Tân Hồng cùng Lý Từ Phong đứng dậy hành lễ, Khương Trĩ Y vội vàng vẫy vẫy tay ý bảo miễn, đi đến chỗ Nguyên Sách sau thư án, nói thẳng vào vấn đề: "Ta nghĩ ra rồi, một ngày trước khi ta ngã bị thương đầu, Cốc Vũ ở phường Trường Hưng từng gặp được một tên đạo sĩ giang hồ, người nọ nói với Cốc Vũ, trong nhà nàng ta có người được Tam Thanh Đạo Tổ phù hộ, lại chưa từng đến trước tượng thần của Đạo Tổ kính hương lễ tạ thần, coi chừng bị trời phạt......"
Nguyên Sách vừa nghe, vừa xách tới cho nàng một cái ghế dựa.
Khương Trĩ Y ngồi xuống, miệng vẫn không ngừng: "Ta lúc đó đang muốn phá giải cái cổ thuật của cữu mẫu, nên từng đi Thái Thanh Quan tìm Trương đạo trưởng hỏi thăm, cái hôm ngã bị thương đầu, ta vốn là muốn đi Thái Thanh Quan lễ tạ thần.

Nếu không phải do tên đạo sĩ giang hồ kia, ngày ấy ta căn bản sẽ không ra cửa."
Giọng nói vừa kết thúc, phòng trong cũng im lặng vắng vẻ, ba người toàn rơi vào trầm tư.
Tay Nguyên Sách gác ở trên đầu gối chậm rãi nắm lại, sau một lúc lâu, hừ ra một tiếng cười: "Lại là mấy tên đạo sĩ."
Mục Tân Hồng cùng Lý Từ Phong nhìn nhau.

Nếu nói cuộc đời này thiếu tướng quân ghét nhất chính là hoàng gia, thì nhì chính là mấy tên đạo sĩ hay giả thần giả quỷ, chuyên hiến kế cho hoàng gia.
Mục Tân Hồng nhìn về phía Cốc Vũ: "Sao ngươi lại kết luận đối phương là tên đạo sĩ giang hồ?"
"Hồi Mục tướng quân, nô tỳ thấy quần áo trên người người nọ tả tơi, còn che bịt mắt che hết nửa khuôn mặt, như là bị mù một mắt vậy, trong tay hắn còn cầm cờ quẻ rách nát, nên mới nghĩ như thế......"
"Giả dạng có thể là giả thôi, nếu việc này có quan hệ sâu xa với Thái Thanh Quan......!Ngươi có từng nhìn thấy Trương đạo trưởng chưa?"
"Ngài nghi ngờ người này là do Trương đạo trưởng giả? Vậy thì không hẳn đâu, nô tỳ thấy bộ dáng bọn họ hoàn toàn là hai người, Trương đạo trưởng bất quá 30 tuổi thôi, còn đạo sĩ giang hồ hẳn đã qua tuổi nửa trăm."
"Ngươi còn nhớ rõ bộ dạng người nọ không?"
"Nô tỳ không hoàn toàn nhớ rõ, hơi còn có chút ấn tượng thôi......"
Nguyên Sách nhìn Lý Từ Phong vừa nhấc cằm: "Lý Quân Y rất giỏi hoạ hình người, ngươi theo hắn đi, miêu tả kỹ càng mấy điểm nào ngươi còn nhớ rõ cho hắn vẽ ra xem như thế nào."
Lý Từ Phong đứng dậy đi qua gian cách vách thư phòng.

Cốc Vũ vội theo sau.

Nguyên Sách lại đưa tay ra dấu cho Mục Tân Hồng: "Điều tra thêm mấy chỗ nữa —— Thái Thanh Quan, còn có cái tên Trương đạo trưởng kia."
Mục Tân Hồng cũng gật đầu lui ra ngoài.
Mọi người đã tan, trong phòng an tĩnh lại, chỉ còn Nguyên Sách cùng Khương Trĩ Y cách một thư án ngồi đối diện nhau.
Khương Trĩ Y nghiêng đầu, đầu ngón tay khẽ xoa thái dương, nghĩ đây là cái chuyện mơ hồ gì thế này, chẳng lẽ lão đạo sĩ kia thật sự là một cao nhân, có thể biết trước tương lai, bặc tính ra chuyện nàng bị mất trí nhớ? Nhưng nàng cùng hắn ta không thân chẳng quen, vì sao hắn lại một hai muốn thúc đẩy việc này chứ?
Đang lúc thất thần, trên đỉnh đầu bỗng nhiên bị một cái bóng trùm lên, một bàn tay to rộng liền rơi xuống thái dương nàng.
Khương Trĩ Y bỗng nhiên quay đầu lại, thấy Nguyên Sách không biết từ khi nào đã vòng đến sau lưng nàng, mở to mắt: "Ngươi làm cái gì vậy?"
"Không phải đau đầu sao?" Mặt trong ngón cái của Nguyên Sách đang nhẹ nhàng xoay chuyển trên thái dương của nàng.
Lớp chai mỏng trên da khẽ cọ qua làn da nàng, đầu thì không đau, nhưng lại bắt đầu ngứa.
"Ta, ta bảo Kinh Chập tới ấn cho ta, lực tay này của ngươi ấn một lát chắc ta hỏng đầu luôn!" Khương Trĩ Y đứng dậy né tránh.
Bàn tay Nguyên Sách rơi vào khoảng không, nghĩ nghĩ, quay đầu qua hướng về phía gian kế bên hỏi: "Lý Từ Phong, xoa bóp thái dương cho người ta phải có lực tay như thế nào?" Dứt lời lại cao giọng bổ sung, "À, là cho cô nương gia, đặc biệt yếu ớt, đặc biệt quý giá nha."
Khương Trĩ Y: "......"
Trực tiếp báo danh nàng ra luôn đi cho xong?
Người ở gian bên kia tựa hồ cũng nghẹn lời một trận, một lát sau mới truyền ra tiếng nói: "Nhẹ chút, đừng dùng lực tay lúc ngươi giết người là được."
"Nàng xem, ta rất nhẹ tay," Nguyên Sách buông tay, "Nàng kêu cũng chưa kêu một tiếng."
"Chờ ta kêu là ngươi đã ra đại sự rồi!" Khương Trĩ Y trừng mắt liếc hắn một cái, xoay người đi ra thư phòng, "Chính sự đều nói xong rồi, ta đi về."
"Nàng một mình trở về trong đêm như vậy? Chờ ở cửa đi, ta đưa nàng về." Nguyên Sách đi vào gian cách vách, dặn dò Lý Từ Phong, "Ta đi ra ngoài một chuyến, trở về trễ —— cũng có thể không trở về, đợi ta không được thì cất bức hoạ kỹ lưỡng rồi về đi."
Lý Từ Phong ngẩng đầu lên từ một mớ bút mực: "Biết rồi."
Nguyên Sách gật đầu, xoay người đang muốn đi lại dừng lại, nhớ tới cái gì, quay đầu lại nói: "Lý Từ Phong, tài năng của ngươi cũng có lúc sai lầm, ngươi biết không?."
"?"
"Ngươi còn chưa biết đi, nàng ấy căn bản không thích huynh trưởng ta."
"......"
"Không chỉ có không thích, còn rất chán ghét."
"Lúc trước nàng ấy ghét bỏ ta, toàn bộ là vì nàng ấy cho rằng, ta là huynh trưởng ta."
"Sau khi biết ta là ta ——"

"Chúc mừng ngươi," Lý Đáp Phong mặt vô biểu tình, giơ bút chỉ chỉ hắn, "Nhưng ta kiến nghị ngươi lập tức rời khỏi nơi này, nếu không ta không cam đoan còn có thể hoạ ra cho ngươi một con người hay không đâu."
*
Được Nguyên Sách đưa về nội viện, Khương Trĩ Y cũng có chút mệt mỏi, sau khi được Kinh Chập hầu hạ tắm rửa xong, chuẩn bị đi nghỉ sớm chút.
Từ trong phòng tắm vừa ra tới, lại thấy người mới vừa rồi đưa mình về nội viện một đường bước đi như có gió vẫn còn đang ở trong tẩm gian của nàng, lại còn đứng trước đài trang điểm, nghiêng đầu ngó ngó mặt gương đồng.
Khương Trĩ Y vốn định chất vấn một câu "Sao ngươi vẫn còn chưa đi", nhưng thấy hắn nghiêm túc chăm chú nhìn gương đồng của nàng như vậy, trong lòng liền căng thẳng, lập tức đi về phía trước, núp sau lưng hắn, cúi người xuống xem xét cái gương đồng kia: "Sao, gương này có cái gì không đúng hở? Hay là cũng bị người ta động tay vào làm cái gì......"
"Khá tốt," Nguyên Sách híp mắt nhìn người trong gương, "Nhìn rõ hơn so với mặt gương ở trong phòng ta."
"Ngươi cũng soi gương nữa hở?" Khương Trĩ Y sửng sốt, không thể hiểu được mà chớp chớp mắt, "Soi cái gì vậy?"
"Ta soi xem —— ta cùng huynh trưởng ta xác thật nhìn giống nhau đến mức nào."
"......"
"Có thể miễn bàn đến huynh trưởng của ngươi hay không? Nói với ngươi rồi, ta chán ghét hắn mà!" Khương Trĩ Y oán hận xô đẩy hắn ra, ngồi xuống trước đài trang điểm, sau đó đổ ra vài giọt từ cái lọ nhỏ bằng vàng kế bên, cúi đầu xoa đều khắp bàn tay.
Nguyên Sách đứng ở phía sau nàng, cúi người xuống, nhìn khuôn mặt môi hồng răng trắng da vẻ mịn màng của nàng trong gương: "Đúng vậy, chán ghét huynh trưởng ta đến thế, nhìn gương mặt này của ta, vì sao còn có thể đút ta ăn tôm chứ?"
"......"
Khương Trĩ Y vừa định nói còn không phải bị tên cường đạo hắn ép uổng sao, vừa quay đầu lại mới phát hiện mặt của hắn đang ở rất gần nàng, gần đến mức hai má suýt chút nữa dán vào nhau, giống như muốn cùng nàng nhĩ tấn tư ma.
Hô hấp bỗng dưng ngưng lại, lời sắp nói ra trong đầu Khương Trĩ Y bỗng nhiên chạy đâu mất hết.
Nhìn gương mặt hắn gần trong gang tấc thế này, nàng đích đích xác xác, không còn nhớ rõ mình chán ghét Thẩm Nguyên Sách đến mức nào.
"Thì, thì sao......" Khương Trĩ Y khẩn trương mà nhìn hắn.
"Thì, có phải ta cũng không phải không sạch sẽ đến như vậy."
Căng thẳng trong đôi mắt Khương Trĩ Y bỗng nhiên tiêu tán.
Nguyên Sách nâng bàn tay chính mình lên, đưa cho nàng xem: "Bàn tay này, từ khi nó học được cách nắm đao đến nay đã mười sáu năm, không biết dính bao nhiêu là máu —— nhưng nàng nguyện ý ăn tôm ta lột."
Trong cổ họng Khương Trĩ Y chợt nghẹn lại, ánh mắt chớp động nhìn nhìn bàn tay này, giờ nàng mới hiểu được vì sao hắn lại chấp nhất với cái câu "Ta cảm thấy A Sách ca ca là người sạch sẽ nhất khắp thiên hạ" kia, chấp nhất với chuyện nàng có nguyện ý ăn tôm hắn lột hay không như vậy.
Ở những năm tháng không ai hay biết, có lẽ ngay cả chính bản thân hắn cũng chán ghét những đồ vật mà đôi tay này từng chạm vào.
Đầu Khương Trĩ Y như bị mắc kẹt, không biết mình phải đáp lại như thế nào, liền nói lung tung: "......!Ăn mấy con tôm tính cái gì, ta không phải đều cùng ngươi cùng chung chăn gối rồi sao."
Trong đáy mắt Nguyên Sách hiện lên một tia ngoài ý muốn, không ngờ nàng sẽ chủ động nhắc tới việc này, chớp chớp mắt: "Vậy nếu nàng không chê, hay đêm nay lại cùng chung chăn gối thêm một lần?".


Bình luận

Truyện đang đọc