ĐỘNG XUÂN TÂM


Sang sớm hôm sau, khi Kinh Chập hầu hạ Khương Trĩ Y đứng dậy rửa mặt chải đầu, phát hiện nàng vẫn còn đang híp nửa mắt buồn ngủ, làm như đêm qua không nghỉ ngơi tốt.
Nhớ đến đêm qua tin của Thẩm Thiếu tướng quân tới rất sớm, quận chúa không phải thức đêm chờ tin, rõ ràng đã sớm đi ngủ, Kinh Chập vừa giúp nàng mặc xiêm y vừa hỏi: "Quận chúa đêm qua là không ngủ được sao?"
Khương Trĩ Y ngáp dài thuận miệng ừ một tiếng, vói cánh tay vào trong tay áo xuân sam.
"Ngài ngủ không được, có phải có tâm sự gì hay không?"
Động tác mặc xiêm y của Khương Trĩ Y hơi hơi cứng lại, buồn ngủ treo ở trên mặt đột nhiên tan đi đến bảy tám phần: "......!Ta chỗ nào có tâm sự? Bất quá ngày hôm qua ban ngày ngủ nhiều thôi."
Kinh Chập lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, đỡ nàng đến ngồi trước đài trang điểm, lấy lược bắt đầu giúp nàng chảy tóc, nói: "Nô tỳ nghe Cốc Vũ nói, đêm qua ngài có hồi âm cho Thẩm Thiếu tướng quân một phong thư."
"Làm gì có một phong, chỉ có một câu thôi!" Khương Trĩ Y vội vàng chớp chớp mắt, "Ta chỉ là cảm thấy Cốc Vũ nói có lý, nếu hắn chậm chạp không về, nhân mã cữu cữu cử đến đón ta cũng sắp tới rồi, đến lúc đó chẳng lẽ ta còn phải chờ hắn trở về mới được đi......"
"Hiện giờ Thẩm Thiếu tướng quân cũng đâu cấm ngài đi, người của Hầu gia vừa đến, chúng ta tức khắc liền có thể khởi hành, Thẩm Thiếu tướng quân có ở đây hay không, hẳn là đều không sao mà?"
Khương Trĩ Y ho nhẹ một tiếng: "Có cái gọi là lễ thượng vãng lai, nếu hắn cấm ta đi, ta tất nhiên phải thừa cơ hội, không nói hai lời liền đi, hiện giờ nếu hắn đã lấy lễ tương đãi, ta cũng phải gặp hắn một mặt từ giã lại rời đi, cũng coi như không mất phong phạm quận chúa."
"Cho nên ngài mong ngài ấy hồi phủ, chỉ là hy vọng ngài ấy có mặt sẵn ở đây, chờ người của hầu gia tới, liền có thể cùng ngài ấy chính thức từ giã ngay thời khắc đầu tiên, thuận lý thành chương rời đi, cùng ngài ấy từ biệt đôi đàng, hảo tụ hảo tán?"
Như bị cái chữ gì đâm một cái, lông mi Khương Trĩ Y run lên, yên lặng ngồi trước gương đồng.
"Sau khi hồi kinh từ hôn, ngài ấy ở Hà Tây làm thiếu tướng quân của hắn, ngài ở Trường An làm quận chúa của ngài, ngài cùng ngài ấy liền từ đây các an thiên nhai, hai người không còn liên quan?"
Trong cổ họng Khương Trĩ Y liền khô cứng, bàn tay đang gác lên đài trang điểm chợt nắm chặt.
"Sau này nếu như ngài gặp được phu quân vừa ý, liền lại định một mối hôn sự mới, Thẩm Thiếu tướng quân cũng có thể lại tìm một người mới......"
"Hắn dám!" Khương Trĩ Y đột nhiên cười lạnh ra tiếng.
Cây lược gỗ tử đàn trong tay Kinh Chập đang chải tóc chợt ngừng lại trên ngọn tóc của nàng.

Đối diện với ánh mắt Kinh Chập nhìn qua gương đồng, ánh mắt Khương Trĩ Y hơi lóe, chậm rãi thẳng lưng lên: "Ý ta là......!Trên người hắn cõng nhiều bí mật như vậy, trời xui đất khiến mơ màng hồ đồ cùng ta một hồi cũng thôi đi, còn dám lại đi tai họa cho người khác hay sao?"
"Nhưng mà Trường An cách Hà Tây xa như vậy, ngài lại cùng ngài ấy từ hôn, nếu ngài ấy thật sự muốn tai họa ai, ngài cũng quản không được, không phải sao?"
Khương Trĩ Y nhăn nhăn mày, tức giận khoanh hai cánh tay lên.
"Quận chúa, nô tỳ chỉ là giả thiết thôi, ngài chớ trách nô tỳ lắm miệng, đoạn thời gian này nô tỳ thấy ngài cùng Thẩm Thiếu tướng quân —— ban đầu sau khi thái độ của ngài đối với Thẩm Thiếu tướng quân trở nên tốt hơn, nô tỳ lo lắng ngài là đồng tình với thân thế ngài ấy nên mới mềm lòng, nghĩ nếu ngài bởi vì nhất thời mềm lòng mà lưu lại, tương lai tất có ngày lại nảy sinh mâu thuẫn cùng ngài ấy......!Nhưng mấy ngày này Thẩm Thiếu tướng quân không ở trong phủ, nô tỳ phát hiện ngài thất thần mất hồn mất vía, nô tỳ lại lo lắng sợ ngài vì nhất thời mạnh miệng mà rời đi, sợ ngài cùng Thẩm Thiếu tướng quân tách ra rồi, ngược lại ngài càng sống không vui......"
Khương Trĩ Y xuất thần mà nhìn gương mặt không vui trong gương.
Kinh Chập chảy tóc cho nàng xong, gác lược xuống: "Ngài đêm qua khó ngủ, nói vậy chắc cũng đang suy nghĩ mấy cái này, mặc kệ ngài quyết định như thế nào, nô tỳ đều theo ngài, chỉ mong ngài lưu lại không phải vì mềm lòng, rời đi cũng không phải vì mạnh miệng, nếu không ngày sau chắc chắn hối hận."
Dùng xong đồ ăn sáng, Khương Trĩ Y theo thường lệ mang theo Nguyên Đoàn đi đình viện phơi nắng.
Thời tiết cuối xuân, dù cho mặc xuân sam hơi mỏng cũng đã không còn lạnh lẽo, Khương Trĩ Y ôm Nguyên Đoàn ngồi ở bàn đu dây hóng gió thổi, lẳng lặng nghĩ
mấy lời Kinh Chập mới vừa nói, suy nghĩ trong chốc lát, thấy bốn bề vắng lặng, bỗng nhiên cúi đầu kêu một tiếng: "Nguyên Đoàn."
Khương Trĩ Y sờ sờ trán nó: "Ngươi có từng gặp một con chó thực tàn ác đáng sợ hay chưa?"
Nguyên Đoàn lè lưỡi nhìn nàng, nhìn bộ dáng vẻ không quá hiểu ý nàng.
Khương Trĩ Y chỉ lo tự mình tiếp tục nói: "Nếu có một con chó dữ, hắn đã từng rất hung dữ đối với ngươi, hắn đem ngươi nhốt trong lồng sắt của hắn, không cho ngươi đi ra ngoài, ngươi muốn chạy trốn đi ra ngoài, nổi giận với hắn, hắn lại nói hắn nhốt ngươi lại là bởi vì thích cùng ngươi ở bên nhau......!Ngươi ngay từ đầu khẳng định không tin, có phải hay không?"
"Nhưng mà sau đó hắn dường như ý thức được bản thân hắn không đúng, chậm rãi sửa lại, trở nên dịu ngoan lên, mỗi ngày đều a dua đảo quanh trước mặt ngươi, dần dần ngươi cũng liền quên đi bộ dáng lúc hắn hung dữ là như thế nào, cũng cảm giác được hắn thật sự thích ngươi, hơn nữa hắn nhớ rõ rất nhiều rất nhiều lời ngươi đã từng nói với hắn, đã làm với hắn, ngươi phát hiện có thể hắn thật sự đã thích ngươi từ rất lâu rất lâu trước đây......"
"Cho nên, lúc trước hắn cũng không phải hoàn toàn chỉ là vì sợ ngươi làm chuyện bất lợi với hắn, mới dụ ngươi tiến vào lồng sắt của hắn, cũng có năng là vì hắn thực sự thích ngươi, có lẽ hai cái nguyên nhân này cũng chiếm mấy phần đi......!Nếu là như vậy, ngươi có muốn tha thứ cho hắn không?"
Khương Trĩ Y nói tới đây liền cúi đầu, thấy Nguyên Đoàn không biết từ khi nào đã gục đầu xuống, mơ màng sắp ngủ mà ghé vào trên đùi nàng, đừng nói là không nghe hiểu, nó căn bản là không nghe.
Khương Trĩ Y thở ra một hơi, lại vừa nhấc mắt lên, thấy Tam Thất kinh nghi bất định mà đứng ở cửa đình viện nhìn vào bên trong, liền giật mình một cái ngồi thẳng dậy: "Ngươi tới đây khi nào vậy!"

Tam Thất vội vàng tiến lên, cúi đầu chắp tay: "Hồi quận chúa, tiểu nhân vừa tới, chính là xem trong viện không có ai, lại không biết ngài đang nói chuyện cùng ai, sợ ngài xảy ra chuyện gì, nên mới lại đây xem một cái."
"Hình như tiểu nhân nghe thấy cái gì tha thứ hay không tha thứ......"
Khương Trĩ Y vịn eo: "Nguyên Đoàn mấy ngày hôm trước bị chó ở bên ngoài khi dễ, ta không biết nó còn muốn tha thứ cho người ta, cùng chơi với người ta hay không, nên hỏi nó một chút."
"Thì ra là thế, nhưng mà Nguyên Đoàn cũng không biết nói chuyện, ngài hỏi cũng vô dụng nha......" Tam Thất gãi gãi đầu, "Nếu Quận chúa muốn biết, tiểu nhân cũng có một biện pháp."
"Tha thứ hay không, phải xem Nguyên Đoàn có thích người ta hay không, ngài để cho hi ai đứa chúng nó ăn gần nhau một chút, nhìn xem Nguyên Đoàn có cọ đến trên người người ta hay không, giữa mấy con chó mà nói, khi muốn kết bạn, thân thể là thành thật nhất."
Khương Trĩ Y lẩm nhẩm mấy lời Tam Thất nói, nhăn mày lại, như đang suy tư gì mà chớp chớp mắt.
Đêm đó trước khi sắp ngủ, Khương Trĩ Y lại lần nữa thu được tin Tam Thất đưa tới.
Chuyến này của Nguyên Sách là về hướng Tây Bắc đi Cam Châu trước, lại chuyển xuống Đông Nam đi Thiện Châu cùng Lan Châu, cuối cùng vòng về Lương Châu, vòng một vòng ngược chiều về.
Tin ba ngày trước đưa đến có nói, bản thân hắn đã đến Kim Thành, Lan Châu, tin hôm nay thì nói hành trình vẫn còn đang ở Kim Thành, giới thiệu tường tận khi hắn ở đó ăn được món da heo hầm, miêu tả từ miếng da kia nhìn bóng lưỡng, nói đến cắn một cái thì nước sốt tràn ra, chua chua, cay cay, lại có chút mằn mặn, còn thêm chút mùi tiêu thơm nức, ca ngợi hết mấy hàng nói da heo hầm ngon miệng đến như thế nào, cuối cùng nói thứ sử ở đây giữ hắn lại đi xem thêm thành trì ở gần đó, hắn cũng muốn ăn thêm mấy chén da heo hầm, vừa vặn nàng nói trên đường ruộng hoa nở chậm rãi về thôi, hắn liền hoãn lại, chậm rãi hẵng trở về.
"......"
Khương Trĩ Y xem đến nghẹn họng nhìn trân trối, Lương Châu cùng Lan Châu cũng chỉ cách nhau có mấy trăm dặm, thức ăn nhất định giống nhau, nàng cũng không tin hắn ở Lương Châu mười tám năm, ngay cả một chén da heo hầm cũng chưa từng được ăn?
Một chén da heo hầm đã níu bước chân hắn như vậy, mệt nàng hôm hay còn nói với Nguyên Đoàn rằng hắn đã thích nàng từ rất lâu, rất lâu trước đây, thích cái gì mà thích, bất quá cũng chỉ như thế!
Còn nữa, cái câu "chậm rãi về" là có ý bảo hắn thật sự chậm rãi về sao? Sao cái câu như vậy hắn nghe còn không hiểu......
Thật là tú tài gặp binh, đàn gảy tai trâu!
Khương Trĩ Y nhét tin vào tráp, đẩy cái hộp một phen, tức giận đến lồng ngực phập phồng, lúc lên lúc xuống.

Mệt nàng hôm nay còn tuyệt vọng đến mức tâm sự với chó, mong có ai đó hiểu được tâm sự của mình, nàng thấy không bằng nàng cũng đừng nghĩ nhiều cho mất công, không bằng ngủ thêm một giấc cho khoẻ!
Khương Trĩ Y bò lên trên giường, kéo chăn, oán hận nhắm mắt lại.
*
Có lẽ là còn tức giận, một giấc này của Khương Trĩ Y ngủ không thế nào ngon lành, trằn trọc quay qua quay lại, trước sau vẫn không ngủ được, khi thật vất vả mới đi vào mộng, trong mộng tất cả đều là da heo hầm.
Trong mộng nàng hỏi Kinh Chập Cốc Vũ, hôm nay đồ ăn sáng ăn cái gì, các nàng nói, ăn da heo hầm.
Tới canh giờ cơm trưa, nàng lại hỏi cơm trưa ăn cái gì, các nàng còn nói, da heo hầm.
Tới buổi tối, nàng nói bữa tối cũng không thể còn ăn da heo hầm chứ, các nàng nói, Thẩm Thiếu tướng quân mua thật nhiều thật nhiều da heo trở về, trong phủ hiện tại tất cả đều là da heo, nếu như không ăn liền phải đem dán vào tai thôi!
Khương Trĩ Y tức giận đến đầu váng mắt hoa, dùng sức đập bàn một cái.
Nhưng cái đập tay này lại không vỗ lên bàn ăn gỗ cứng ngắc, mà lại vỗ lên một thứ gì đó hơi cứng nhưng có chút mềm mềm, cùng lúc đó, một tiếng kêu rên liền vang lên bên tai.
Khương Trĩ Y mê mang mà mở mắt ra, nghiêng đầu về một bên, thấy bên giường còn có một người đang nằm, chưa kịp hít ngược một hơi khí lạnh bò lên, liền thấy rõ gương mặt đầy buồn ngủ khi đang xoay lại đây.
"Khương Trĩ Y," Nguyên Sách lấy nắm tay đè đè bụng nhỏ, chỉ cần xuống thêm một tấc nữa, cũng không biết cái vỗ kia sẽ làm ra chuyện gì, "Ngủ cùng nàng, còn rất nguy hiểm."
Khương Trĩ Y chậm rãi mở to mắt, đầu phi phát tán mà ngồi dậy, nhìn nhìn khắp nơi, phát hiện nơi đây là phòng ngủ của nàng, giờ phút này cũng là đêm khuya, nàng đang đi vào giấc ngủ.
"Ngươi sao lại ở chỗ này? Ngươi không phải ở Kim Thành ăn da heo hầm sao......" Khương Trĩ Y kinh ngạc cúi đầu, nghiêng đầu đánh giá người nửa tháng không gặp, phát hiện dưới mắt hắn hơi có quần thâm, dường như đi đường hồi lâu không ngủ, bất quá trên người đã đổi xiêm y sạch sẽ, ngửi thấy có mùi bồ kết thoang thoảng như hắn đã tắm gội xong.
Nguyên Sách từ "cơn ác mộng" mới vừa rồi hoãn lại, nhìn nàng chớp chớp mắt, lại kéo người một phen xuống dưới.
Khương Trĩ Y "Ai" một tiếng xiêu xiêu vẹo vẹo mà ngã người xuống, đầu rơi vào gối, người bị hắn ôm vào trong lồng ngực.
Nguyên Sách xoay người nằm nghiêng đối mặt với nàng: "Nàng đều đã kêu ta trở về, ta còn ăn da heo hầm gì nữa?"
Phía sau lưng là cánh tay kiên cố của hắn, trước người là khuôn ngực đang gần trong gang tấc với mặt nàng, hô hấp Khương Trĩ Y liền căng thẳng, từ đầu sợi tóc căng chặt đến đầu ngón chân, hơi hơi mím môi mấy cái: "Không phải chính ngươi nói sao......"
"Vốn định cho nàng cái kinh hỉ, ai ngờ tối nay nàng lại ngủ sớm như vậy."
"Cho nên khi ngươi nhận được tin liền ——"

"Cũng đã nóng lòng về nhà, chắp cánh quay trở lại." Nguyên Sách nhìn chằm chằm mắt nàng.
Khương Trĩ Y nhìn ánh mắt hắn ôn nhu như vậy, cảm xúc liền như sóng triều mà dập dờn bồng bềnh.
Nguyên Sách híp híp mắt: "Cưỡi ngựa cả một ngày một đêm, chỉ đổi lại cái ánh mắt nàng như vậy thôi sao?"
"Vậy ngươi còn muốn cái gì......" Khương Trĩ Y giơ tay sờ sờ mũi.
Tầm mắt Nguyên Sách theo tay nàng đi xuống: "Nàng nói đi?"
Thấy rõ nơi ánh mắt hắn dính vào, máu trong cả người nháy mắt liền trào dâng như hồng thuỷ vỡ đê, Khương Trĩ Y khẩn trương nuốt xuống một cái, bỗng nhiên vào giờ phút này lại nhớ tới cái gì: "Ta nói......!Cũng không phải không được, nhưng mà......"
"Nhưng mà ta muốn thử trước."
Đuôi lông mày Nguyên Sách nhướng lên, mặt lộ vẻ nghi vấn: "Thử cái gì?"
Thử nhìn xem, nếu không có trận ám sát làm nhân tâm hoảng ý, không trận mưa hoa hạnh hoa đào làm mắt người say mê, cũng không có quyển thoại bản phong nguyệt làm nhân tâm hướng về, từ đầu chí cuối cũng chỉ có một mình hắn, thì thân thể thành thật sẽ cho nàng cái đáp án gì.
"Dù sao......!Ngươi nằm yên, đừng cử động." Khương Trĩ Y chỉ chỉ giường.
Nguyên Sách chần chờ mà buông lỏng nàng ra, nằm thẳng về trên giường.
Khương Trĩ Y ngồi dậy, giơ tay hất hất mái tóc đen rối tung qua một bên, nhìn vào hư không ấp ủ một lát, chậm rãi hít sâu một hơi, vừa muốn cúi người xuống chỗ hắn, thấy ánh mắt hắn đang trân trối nhìn nàng một cái cũng không chớp, liền giơ tay lên che kín đôi mắt hắn một phen
Nguyên Sách lại khẽ chớp mắt giữa bóng tối trong lòng bàn tay nàng, cảm giác được nàng tựa hồ như đang điều chỉnh hô hấp, một lát sau, lại nhích từng chút một tới gần lại đây, đang tới gần, lại chợt dừng lại ở nơi nào đó cách hắn một gang tấc.
Miệng Nguyên Sách vừa mở ra, đang định hỏi xem nàng rốt cuộc muốn thử cái gì ——
Một cảm giác mềm mại ướt nóng khẽ đảo qua môi dưới.
Oành một tiếng, một luồng máu nóng chợt xông thẳng lên trán hắn.
Nàng, vừa mới, liếm hắn một cái?.


Bình luận

Truyện đang đọc