DƯ NIỆM



Editor: Thiên Vi

Hầu kết Thẩm Lâm Xuyên nhấp nhô, trong đôi mắt màu đen thâm thúy phản chiếu lại khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước mưa của Dư Niệm, đột nhiên, anh ta buông tay lái, chậm rãi nghiêng người về phía cô.

Trong lòng Dư Niệm bỗng nhiên thắt chặt lại, không khỏi rụt rụt người về phía sau.

Thẩm Lâm Xuyên tiếp tục đến gần, Dư Niệm cắn chặt môi dưới, chỉ nghe “Bốp~” một tiếng, bàn tay của Dư Niệm đã sượt qua gương mặt tuấn tú của Thẩm Lâm Xuyên.

Ngoài cửa sổ xe tiếng mưa rơi xuống lộp bộp~, trong xe thời gian như ngừng lại vô cùng yên tĩnh, Dư Niệm thở hổn hển, sau nửa ngày không mở miệng.

Thẩm Lâm Xuyên lau khóe miệng, giọng nói khàn khàn:

“Em chưa cài dây an toàn.”

Đồng tử của Dư Niệm hơi co lại, cô cúi đầu, quả nhiên, dây an toàn vẫn đang mở. Dư Niệm im lặng cài dây an toàn xong, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Động cơ lại được khởi động, Thẩm Lâm Xuyên nhìn vào trong màn mưa, không nói một lời.

Do dự một chút, Dư Niệm quay đầu nhìn lại, nhìn thấy trên mặt của anh ta in dấu năm ngón tay đỏ lừ, Dư Niệm có chút áy náy:

“Thật xin lỗi, tôi cho rằng…”

“Cho rằng anh muốn tổn thương em?”

Thẩm Lâm Xuyên nói tiếp:

“Hiện tại trong mắt em anh là người quá đáng như vậy sao?”

“Tôi không nói như vậy.”

“Hành động của em đã nói như thế. Dư Niệm, anh không đáng để em tín nhiệm nữa, đúng không?”

Cô im lặng.

Nhưng cô im lặng lại giống như đâm một con dao vào ngực của Thẩm Lâm Xuyên, đâm sâu vào khiến anh ta đau nhức.

Xe dừng lại ở cổng khu cư xá, Thẩm Lâm Xuyên tắt máy, mở cửa đi xuống xe.

Dư Niệm kéo góc áo Thẩm Lâm Xuyên, nói:


“Tự tôi đi xuống là được rồi.”

Thẩm Lâm Xuyên liếc nhìn cô một cái, im lặng đi qua bên này, mở cửa xe giúp cô. Dư Niệm thở phào một cái, hai chân bước xuống dưới, ngay sau đó, áo ngoài của Thẩm Lâm Xuyên quét tới. Anh ta che cho cô xuyên qua màn mưa đi vào trong cư xá.

Đưa Dư Niệm đi vào, Thẩm Lâm Xuyên dừng lại ở cửa:

“Gặp lại.”

Dư Niệm hít hít cái mũi, sau khi liếc nhìn anh ta một cái, quay đầu đi vào trong thang máy.

Đợi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất, Thẩm Lâm Xuyên xoay người rời đi.(Truyện độc quyền tại thiênphượngcư)

“Tổng giám đốc Thẩm.”

Vừa mới ngồi lên xe, trợ lý của Thẩm Lâm Xuyên liền gọi điện thoại tới:

“Chuyện anh muốn tôi điều tra tôi đã điều tra được rồi.”

“Nói.”

“Năm đó, Đệ Tam là chồng của Vương Lan bởi vì đánh bạc cho nên thiếu nợ ở bên ngoài, đến bước đường cùng ông ta cướp của một người đi đường, sau đó bị phạt tù năm năm. Kết quả chủ nợ tìm được Vương Lan, lúc ấy bản thân Vương Lan đã có bệnh về mặt tinh thần, trong một lần náo loạn, đã nhảy lầu tự sát để lại con gái mới 17 tuổi. Cô con gái chính mắt nhìn thấy Vương Lan tự sát cũng bị tổn thương về mặt tâm lý, được đưa vào bệnh viện tâm thần trị liệu ba tháng, cuối cùng cha ruột của cô ấy tìm được rồi đưa đi. Trước mắt chỉ có thể điều tra được một ít tin tức như vậy.”

Hai mắt Thẩm Lâm Xuyên rũ xuống, môi mỏng hơi mím, nhấn cái chìa khóa xe xuống.

*****

Tin tức tiết mục mới sắp phát sóng đã chính thức công bố, thậm chí trên Website của đài truyền hình còn làm một mục bỏ phiếu, mọi người cùng chọn ra người dẫn chương trình thích hợp nhất. Tuy nói là tự do tuyển chọn, kỳ thật nội bộ đã sớm chọn người rồi, trong lòng mọi người cũng hiểu rõ, mò mẫm bỏ phiếu cũng chỉ để chơi đùa.

Đồng thời, Dư Niệm cũng nhận được lời nhắn của Tổng thanh tra. Hiện tại vị trí người dẫn chương trình cho tiết mục mới này do Mạnh Khê cùng Dư Niệm tranh thủ được, bởi vì tiết mục phỏng vấn ở cô nhi viện trước đó nhận được rất nhiều lượt xem, cô phỏng vấn cũng không tệ, cho nên so với Mạch Khê thì Dư Niệm mạnh hơn một bậc. Nhưng cuối cùng quyền quyết định vẫn ở chỗ trưởng đài, lúc chưa đưa ra quyết định chính thức, Tổng thanh tra đã cố hết sức bổ sung lung tung lộn xộn vào lý lịch của cô để không bị tìm ra một chuyện xấu nào.

Trở lại phòng làm việc của mình, Triệu An An đang thoải mái ngồi trên ghế sô pha ăn khoai tây chiên, Dư Niệm liếc nhìn cô ấy một cái, nói:

“Lúc nữa còn thu tiết mục phát sóng, cô đừng ăn nhiều quá.”

“Đúng rồi, tôi bỏ phiếu cho cô rồi, chờ cô thăng chức, cô phải nhớ mời tôi ăn cơm đấy.”

Dư Niệm cười cười:

“Làm không chu đáo đấy.”

Triệu An An há to miệng, vừa muốn nói gì đó, liền nhận được một tin nhắn. Cô mở ra xem, người gửi tin nhắn chính là Tôn Mạn Tư, muốn cô đi lên sân thượng. Triệu An An trừng mắt nhìn, trong lòng có chút hoang mang, cô cùng Tôn Mạn Tư không bao giờ cùng xuất hiện, đại tiểu thư này tại sao lại muốn gặp cô?

“Tôi đi vệ sinh một chút.”

“Cô đi nhanh lên còn trở về, sắp phải thu tiết mục phát sóng rồi.”

“Đã biết.”

Thả gói khoai tây chiên cầm trên tay xuống, Triệu An An cầm điện thoại di động đi lên sân thượng.

Sân thượng gió khá lớn, mái tóc của Triệu An An bị gió thổi rối tung, liếc mắt liền thấy được đang đứng ở phía trước, là một người mặc một bộ âu phục màu xanh da trời, cô ta chính là Tôn Mạn Tư.

Triệu An An nhíu mày, cẩn thận từng li từng tí đi tới, gọi tên của Tôn Mạn Tư:

“Trợ lý Tôn, cô tìm tôi?”

Tôn Mạn Tư quay đầu lại, nhìn cô lộ ra một nụ cười:

“Cô đã đến rồi.”

“Cô có chuyện gì không?”

“Cũng không phải chuyện gì to tát.”

Tôn Mạn Tư cầm điện thoại, ngón tay vuốt nhẹ trên màn hình, chỉ nghe thấy vài tiếng “tinh tinh”, Triệu An An liền nhận được tin nhắn.

Triệu An An liếc mắt nhìn cô ta, cúi đầu nhìn điện thoại của mình.

Tôn Mạn Tư gửi cho cô mấy tấm ảnh, ảnh chụp mơ hồ, nhưng không khó để nhìn ra cô gái và người đàn ông ở trong mưa. Triệu An An liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái bị người đàn ông ôm là Dư Niệm, về phần người đàn ông… Triệu An An phóng đại, đôi mắt lập tức trừng lớn.

“Thẩm… Thẩm Lâm Xuyên?”

Người đàn ông kia tài tuấn (tài giỏi anh tuấn), là một truyền kỳ vô cùng kì diệu được bổ nhiệm làm tân nhiệm CEO của công ty thiết kế Thiên Hải? Tại sao Dư Niệm lại ở cùng với anh ta?

“Trước tiên cô lưu ảnh lại đã.”

“À…” Triệu An An không biết Tôn Mạn Tư muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời cô ta lưu lại mấy tấm ảnh vào photo album.

Nhìn cô lưu lại xong, Tôn Mạn Tư lập tức cất điện thoại, hai tay Tôn Mạn Tư khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống Triệu An An:


“Tôi muốn cô đem những tấm ảnh này bất ngờ gửi qua Microblogging của Người ngoài cuộc.”

Người ngoài cuộc là một mạng lưới internet đại v trên Microblogging, có được trăm vạn Fans hâm mộ, chuyên môn đăng tải một ít chuyện bát quái cùng thông tin trong ngành giải trí ít được biết đến, rất được nhóm bạn chát tôn sùng cùng yêu thích. Muốn cô đem những thứ này gửi qua, đây không phải là hại Dư Niệm sao?

Triệu An An hừ một tiếng, cúi đầu muốn xóa bỏ mấy tấm ảnh vừa lưu lại:

“Tôi nghĩ cô tìm lộn người, tôi sẽ không cấu kết với cô làm việc xấu, hại Dư Niệm đâu.”

“Chờ một chút.”

Tôn Mạn Tư vội túm lấy cổ tay của Triệu An An:

“Tôi nghe nói vốn cơ hội đi phỏng vấn ở thành phố A là của cô, đúng vậy không?”

Tại sao cô ta lại hỏi chuyện này?

Ánh mắt Triệu An An nhìn Tôn Mạn Tư tràn đầy cảnh giác:

“Cô muốn đánh chủ ý lên tôi có phải hay không?”

Tôn Mạn Tư vốn sững sờ, sau đó “xì” một tiếng nở nụ cười:

“Trên người của cô có cái gì, tại sao tôi phải đánh chủ ý lên cô.”

Lời này nói cũng đúng.

“Vậy cô muốn làm gì?”

“Tôi chỉ cảm thấy không công bằng.”

Nói xong, Tôn Mạn Tư trùng trùng điệp điệp thở dài một hơi, ánh mắt nhìn Triệu An An đầy thương cảm:

“Đáng thương, bị người ta lợi dụng rồi, còn giúp người ta kiếm được tiền.”

Lời này nói bằng giọng âm dương quái khí, quả thật khiến trong lòng người nghe phải khó chịu.

Lông mày của Triệu An An nhíu càng chặt, bình thường Tôn Mạn Tư cao ngạo nếu va chạm với cô ta thật không tốt, người cô ghét nhất đúng là Tôn Mạn Tư. Triệu An An cũng không muốn dong dài với Tôn Mạn Tư, quay đầu muốn đi.(Truyện độc quyền tại thiênphượngcư)

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

Giọng nói của cô ta tiếp tục truyền đến từ phía sau:

“Cô nghĩ lại xem, nếu như lúc ấy người đi đến thành phố A là cô, mà không phải là Dư Niệm, như vậy cơ hội hiện tại có phải đã rơi vào tay của cô, chứ không phải rơi vào tay của Dư Niệm có phải hay không.”

Bước chân Triệu An An chậm lại, khuôn mặt hơi co quắp nhìn về phía Tôn Mạn Tư:

“Lúc ấy mẹ của tôi bị bệnh, là tôi để cho Dư Niệm đi đến đấy thay tôi.”

“Là cô chủ động nhờ cô ta, hay là cô ta chủ động tìm cô? Là cô ta thật tình muốn giúp cô, hay là cô ta có dụng tâm kín đáo, cô hiểu được không?”

Triệu An An im lặng.

Nhắc tới cũng đúng, lúc trước nếu không phải Dư Niệm chủ động xin đi thay cô, rất có thể Triệu An An sẽ nhờ nhờ anh trai cùng chị dâu trông mẹ, chính mình đi; huống chi Dư Niệm đi… Hình như là…

“Cô chớ nói nhảm. Dư Niệm đi thành phố A, là vì gặp bạn trai của cô ấy, mới không phải nguyên nhân xấu xa gì đấy.”

Triệu An An gân cổ lên nói, bật thốt ra lời nói này. Nói xong, cô lại vội vàng bịt miệng lại.

Tôn Mạn Tư nghe xong, càng thêm vui vẻ, cô ta đi lên vài bước, nắm chặt bả vai của Triệu An An:

“Cô nói cô ta có bạn trai?”

“À… Ừ, không không không…”

Triệu An An giãy giụa khỏi Tôn Mạn Tư, liên tục khoát tay, cô gấp tới độ ra một đầu mồ hôi lạnh:

“Cô đừng nghe tôi nói bậy, Dư Niệm không có bạn trai.”

Phi!

Cái mồm lắm chuyện.

Hôm nay Triệu An An thật muốn một tát đánh chết mình.

“Cô nói bạn trai của cô ta ở thành phố A, như vậy người trong tấm ảnh là ai? Nhìn cử chỉ bọn họ thật thân mật, không giống như bạn bè bình thường ah, chẳng lẽ lại…”

Sóng mắt Tôn Mạn Tư lưu chuyển:

“Bắt cá hai tay?”


Hô hấp Triệu An An cứng lại:

“Cô chớ nói nhảm… Tôi phải trở về.”

“Tôi chỉ thấy cô đáng thương, trong nhà có một người mẹ bị bệnh, người cha còn trọng nam khinh nữ, vốn cô có thể nắm được cơ hội, tôi sẽ giúp cô nói tốt vài câu với cấp trên, như vậy cô có thể một bước thăng thiên, thoát khỏi khốn cảnh hiện tại.”

Tôn Mạn Tư đạp trên giày cao gót, ung dung đong đưa đi qua người của Triệu An An:

“Gửi hay không gửi tùy cô, dù sao cũng không có quan hệ gì với tôi, tôi chỉ nhìn cô đáng thương mà thôi…”

“Không giống Dư Niệm, lớn lên tốt, vận khí tốt… Gia thế hình như cũng không tệ, cho dù mất đi một cơ hội, cũng có cơ hội thứ hai. Đâu giống như chúng ta… Đầu rơi máu chảy dốc sức để trèo lên trên.”

Tôn Mạn Tư “hừ” một tiếng, cuối cùng liếc mắt nhìn Triệu An An, thấy cô thay đổi sắc mặt, Tôn Mạn Tư thoả mãn cười cười, quay đầu rời khỏi sân thượng.

Triệu An An cúi đầu nhìn điện thoại, cô cắn môi, thở ra một hơi thật dài.

Từ trên sân thượng đi xuống, Triệu An An trực tiếp đi đến phòng thu tiết mục phát sóng.

Dư Niệm đang trang điểm ở bên trong, Triệu An An đứng ở bên ngoài nhìn vào, Dư Niệm trang điểm thật tinh xảo, lúc cười rộ lên vô cùng xinh đẹp, cho dù cô là nữ, khi nhìn thấy gương mặt này cũng phải lập tức hoảng hốt. Tôn Mạn Tư nói rất đúng, Dư Niệm lớn lên tốt, gia cảnh hùng hậu, cơ hội có một đống. Mà cô… Cha cô luôn luôn xem thường đứa con gái này, người duy nhất đau lòng thay cô chính là người mẹ đang phải chịu ma bệnh quấn thân, có khả năng không đợi được tới lúc cô trở nên nổi bật đã nhập thổ vi an* rồi, anh trai cô càng không cần phải nói, sinh ra mang vỏ của người đàn ông lại không phải là đàn ông.

(Nhập thổ vi an*: Vào đất là bình yên)

Triệu An An càng nghĩ càng khổ sở, càng nghĩ càng nghẹn khuất.

Lúc này Dư Niệm mới chú ý tới Triệu An An đang đứng ở bên ngoài, cô nhìn qua, nhìn cô ấy vẫy vẫy tay.

Triệu An An miễn cưỡng nở nụ cười, đẩy cửa đi vào.

“Tại sao bây giờ mới đến, sắp bắt đầu rồi.”

Đạo diễn bất mãn khiển trách:

“Thợ trang điểm, nhanh trang điểm cho cô ta.”

Triệu An An ngồi ở trên ghế, dùng ánh mắt còn lại liếc nhìn Dư Niệm, cô giơ tay, nhẹ nhàng giật giật góc áo Dư Niệm.

“Làm sao vậy?”

“Không có gì…”

Triệu An An nhìn cô nở một nụ cười khô khan, đôi mắt rũ xuống.

Dư Niệm nhíu mày, cúi đầu nhì cô ấy:

“Cô vừa đi làm gì vậy? Tại sao tôi lại cảm thấy cô là lạ.”

“Không có gì, cha tôi gọi điện thoại đến, nói trong nhà ra có chút chuyện.”

“Là anh trai cô, hay là mẹ của cô?”

Chuyện trong nhà Triệu An An Dư Niệm cũng được nghe nói, cô rất đau lòng cho cô gái này, ngày thường không có việc gì làm cũng tận lực chiếu cố đến cô ấy.

Triệu An An mím môi, không nói gì.

Nhìn cô ấy quả thật là đang khổ sở, Dư Niệm cũng không định hỏi nhiều.

Dư Niệm lôi kéo tay của cô ấy, thấp giọng nói:

“Nếu cô cần sự giúp đỡ, cứ nói với tôi, trong khả năng của tôi, tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ cô.”

Hai mắt Triệu An An lóe lên, liếc nhìn cô một cái sau đó ánh mắt nhanh chóng trở lên rối loạn.






Bình luận

Truyện đang đọc