DƯ NIỆM



Editor: Thiên Vi

Khách quý chương trình《Hẹn bạn trước 10 phút》kỳ I đã xác định là Thẩm Lâm Xuyên, nghĩ tới việc phải phỏng vấn Thẩm Lâm Xuyên, cả người Dư Niệm liền không được tự nhiên.

Nghĩ nghĩ, Dư Niệm gõ cửa văn phòng của Tổng thanh tra.

“Vào đi.”

Dư Niệm đẩy cửa đi vào, nhìn Tổng thanh tra, cô nói:

“Về chuyện khách quý được chọn kỳ I, tôi biết một người càng thích hợp để phỏng vấn hơn.”

“Ah?”

Tổng thanh tra nhướn mày, buông bút trên tay xuống:

“Cô nói xem, là ai.”

“Chín tháng nữa chính là giải tranh tài thi đấu môn bóng bàn, trước mắt mọi người sẽ chỉ chú ý đến bóng bàn. Trong đó Cố Tần vàThành Nham là nhân vật khiến công chúng để ý hơn cả, không bằng chúng ta mời bọn họ làm khách quý phỏng vấn kỳ này.”

Lông mày của Tổng thanh tra nhíu lại suy nghĩ, cảm thấy lời nói của Dư Niệm không phải là không có lý, Thẩm Lâm Xuyên có thể mời đến bất cứ lúc nào, nhưng đội bóng quốc gia lại chưa chắc. Tổng thanh tra liền gật đầu:

“Tốt, cứ xử lý dựa theo lời cô nói, nhưng đối phương không đáp ứng phỏng vấn, vậy cứ theo kế hoạch ban đầu.”

Dư Niệm gật đầu, xoay người rời khỏi văn phòng của Tổng thanh tra.

Vừa mới đi vào trong thang máy, liền gặp Tôn Mạn Tư ôm văn kiện đi vào. Dư Niệm bấm nút xuống tầng trệt, vẻ mặt tĩnh lặng.

Tôn Mạn Tư dùng ánh mắt còn lại liếc nhìn Dư Niệm, vừa làm xong một việc trái với lương tâm, cô ta không khỏi có chút không được tự nhiên. Tôn Mạn Tư ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói:

“Chúc mừng cô trở thành người dẫn chương trình của tiết mục mới “

“Tôi không cần trợ lý Tôn phải giả vờ có ý tốt.”

Con số màu đỏ từ từ nhảy xuống, bên môi Dư Niệm bật ra một tiếng cười châm biếm:


“Trợ lý Tôn, tôi không cần biết cô có thành kiến gì đối với tôi, nhưng cô đừng quên, trong tay tôi vẫn giữ nhược điểm của cô. Tôi không phải người có lòng tốt đối với kẻ muốn hại mình, có thể hết lần này đến lần khác bỏ qua, nếu có một ngày nào đó cô còn chèn ép tôi, tôi sẽ tung tất cả cái tình yêu nhỏ bé của cô ra.”

Đinh.

Đến rồi.

Cửa thang máy từ từ mở ra, Tôn Mạn Tư đứng bên cạnh hơi nghiêng người sang một bên, nhìn bóng lưng Dư Niệm đi ra khỏi thang máy, gương mặt được trang điểm đậm tinh xảo, tràn đầy không tưởng cùng hoảng sợ. Hiển nhiên, Dư Niệm đối với cô ta đã tạo thành uy hiếp rất lớn.

*****

Thứ hai, Dư Niệm đi theo tổ quay phim đi đến trụ sở huấn luyện bóng bàn ở thành phố A.

Trước đó đến đây là lén lút, không nghĩ tới lần này có thể quang minh chính đại tới đây. Lúc trước công việc bận rộn cũng không cảm thấy gì, bây giờ ngẫm lại, cô với Cố Tần tách ra cũng được một thời gian ngắn rồi, nghĩ đến một lúc nữa có thể được gặp mặt Cố Tần, hiếm khi Dư Niệm lại cảm thấy có chút bất an cùng thấp thỏm không yên.

Cô ngồi ở vị trí ghế lái phụ,cánh cửa lớn trước mặt từ từ được mở ra, xe nhanh chóng chạy vào trong. Dư Niệm liền thở phào một cái, lấy một chiếc gương nhỏ ra trang điểm lại.

Đi theo Dư Niệm đến đây còn có Đại Đầu là người phụ trách quay phim, anh ta liếc nhìn Dư Niệm một cái, hơi có vẻ tinh quái nói:

“Tại sao tôi lại có cảm giác cô hưng phấn như vậy ah, giống như đi gặp bạn trai vậy…”

Dư Niệm im lặng không nói gì, nhét cái gương nhỏ vào trong túi, trên mặt duy trì sự bình tĩnh:

“Anh nghĩ nhiều rồi.”

“Vậy sao…”

Đại Đầu cười hì hì một tiếng, không nói gì.

Xe dừng ở bãi đỗ xe, Dư Niệm đi xuống xe.

Trụ sở huấn luyện thật lớn, phóng mắt nhìn ra xa là bãi tập rộng lớn, đối diện bãi tập là hai tòa cao ốc màu đỏ, chắc là ký túc xá và sân thể dục trong phòng để các thành viên trong đội bóng ở rồi. Lúc này không có việc gì, Dư Niệm nói với Đại Đầu một tiếng, rời khỏi đội ngũ đi tham quan xung quanh.

Bây giờ đang là giữa trưa, các thành viên trong đội bóng có lẽ đang nghỉ ngơi, bãi tập to như vậy lại không có một bóng người, xung quanh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi mà thôi.

Dư Niệm nhìn một vòng xung quanh, thoáng nhìn thấy có người đang đi về phía này.

Người tới mặc một bộ đồ thể thao đen đỏ giao nhau, cơ thể cao lớn, đến gần, Dư Niệm mới thấy rõ bộ dáng của anh ta, là Thành Nham.

“Huấn luyện viên để tôi tới tiếp mọi người.”

Thành Nham đi tới, trên mặt anh ta mang ý cười, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua gương mặt Dư Niệm, sau đó rơi vào trên người đạo diễn đang đứng ở một bên:

“Chỉ sợ mọi người còn chưa ăn cơm, trước tôi dẫn mọi người đến căn tin ăn cơm đã.”

“Vậy thì làm phiền anh rồi, kỳ thật tự chúng tôi tìm đến đó cũng được.”

“Vậy thì đi thôi.”

Thành Nham càng thêm vui vẻ:

“Người tới là khách, chúng ta đi thôi.”

“Được rồi, vậy làm phiền anh.”

Đạo diễn phất phất tay với Dư Niệm cùng Đại Đầu, đi đầu đuổi kịp người phía trước.

Mọi người đi ở phía sau Thành Nham, vừa đi Thành Nham vừa giới thiệu kiến trúc trong căn cứ cho người bên cạnh.

“Bên kia là ký túc xá, cạnh ký túc xá lần lượt là sân thể dục trong phòng, bên trái là căn tin, bên phải là sân huấn luyện, bình thường chúng tôi tiến hành huấn luyện đều ở trong sân huấn luyện.”

Nói xong, đã đến căn tin. Thành Nham mở cửa, những tiếng thầm thì lộn xộn ở bên trong lập tức được truyền ra, Thành Nham mở ra một con đường:

“Mời vào.”

Lúc này các thành viên của đội bóng đều đang dùng cơm, cảm giác được có người đi vào, ánh mắt liền nhao nhao nhìn qua. Trong rất nhiều ánh mắt như vậy, Dư Niệm chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Tần, Cố Tần ngồi ở một góc ở hàng đầu, làn da của anh đen đi không ít, đôi mắt kia vẫn trước sau như một đen láy tĩnh mịch. Lúc này hai mắt Cố Tần cong cong nhìn Dư Niệm, ánh mắt không thèm che dấu lửa nóng.

Hai mắt Dư Niệm mở lớn, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Cố Tần đuổi theo từng bước chân di động của cô.

Tin tức cô đến thành phố A cũng không nói cho Cố Tần biết, chủ yếu nghĩ rằng sẽ cho Cố Tần một bất ngờ lớn, nhưng Cố Tần có thể cảm thấy một chút bất ngờ nào hay không? Dư Niệm lại có chút thấp thỏm không yên.

“Ngồi đi, tôi đi lấy đồ ăn cho mọi người.”


“Không cần.”

Đạo diễn vội vàng đứng dậy ngăn cản:

“Các anh huấn luyện đã đủ khổ cực, tự chúng tôi đi lấy, tự mình đi.”

Thành Nham cũng không miễn cưỡng:

“Vậy mọi người cứ tự nhiên, đợi cơm nước xong xuôi, tôi sẽ để người đưa mọi người đi tham quan.”

“Đại Đầu, đi mua cơm.”

Đạo diễn đẩy Đại Đầu, Đại Đầu a một tiếng, giơ tay chỉ chính mình:

“Tôi?”

Đạo diễn nhíu mày nói:

“Cậu không đi thì ai đi?”

“Tốt tốt tốt, tôi đi.”

Đại Đầu lầm bầm vài câu, nhận mệnh đi đến trước cửa chắn mua cơm.

Dư Niệm tìm vị trí rồi ngồi xuống, chỗ ngồi này vừa vặn đưa lưng về phía Cố Tần. Cô vừa ngồi xuống, liền cảm thấy phía sau lưng nóng rát như bị bỏng, Dư Niệm quay đầu nhìn anh một cái, liền nhìn thấy đồng đội ngồi cạnh Cố Tần cười cười tinh quái, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt mập mờ quăng tới chỗ Dư Niệm. Dư Niệm mấp máy môi, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, không dám làm chuyện mờ ám nữa.

“Tam ca, cô gái của anh tới rồi.”

Chuột đẩy cánh tay Cố Tần, giọng nói hàm chứa sự vui vẻ cùng xem kịch vui.

“Ừ.”

Cố Tần nhấp một ngụm súp:

“Không được ghen ghét.”

Chuột nhếch miệng, hừ một tiếng, bưng đĩa thức ăn đi ra chỗ khác ngồi.

“Đạo diễn, tôi đi toilet.”

“Đi đi.”

Dư Niệm xoay người đi đến toilet, cô đi không được một lúc, Cố Tần buông chén nước, đứng dậy đi theo.

Buồng vệ sinh ở góc tầng một, cô vừa đi, liền nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau truyền đến, Dư Niệm không khỏi quay đầu nhìn lại, ánh mắt kinh ngạc của cô vừa vặn chạm phải ánh mắt đối phương, người đàn ông nhìn chằm chằm cô một lúc.

BỤP~ ——

Cửa được đóng lại, ngay sau đó cơ thể cao lớn của Cố Tần tới gần, Dư Niệm lui về phía sau vài bước, há miệng, lại không phát ra tiếng nói.

Đột nhiên bên hông bị xiết chặt, hai bàn tay nóng rực của anh nắm chặt chiếc eo nhỏ bé của cô, giống như nam châm, không để cho Dư Niệm có cơ hội chạy thoát. Một giây sau, người bị nhấc lên, Cố Tần ôm Dư Niệm đặt cô ngồi trên bồn rửa tay, Dư Niệm kinh hô một tiếng, hai tay không khỏi vòng qua cổ của anh. Cố Tần nhìn Dư Niệm, vốn dĩ hai con ngươi không một gợn sóng vào giờ phút này lại đột nhiên dâng trào sóng to gió lớn. Bàn tay to lớn của anh nắm chặt cái gáy của Dư Niệm, nghiêng người hôn tới…

Mắt Dư Niệm trừng to, ngay lập tức đại não giống như bị rút sạch đi dưỡng khí, khiến cho cô hít thở không thông.

Đôi môi nóng hổi của Cố Tần không ngừng ma sát vào hai cánh môi non mịn của cô, giống như chưa đủ, đầu lưỡi ấm áp của anh cạy mở đôi môi của cô, dần dần xâm nhập vào bên trong.

Hai chân Dư Niệm quấn lên chiếc eo đầy cơ bắp của anh, bàn tay dày rộng của anh cách một lớp quần áo, thân mật với cô không thể tách rời. Cố Tần hôn vừa thô bạo vừa nóng cháy, mang theo nhớ nhung say đắm bị dồn nén, không ngừng xâm lược thành trì của cô. Hô hấp Dư Niệm dồn dập, bồn rửa tay dưới người lạnh như băng, nhưng mỗi một chỗ khi tiếp xúc với anh lại giống như bị một ngọn lửa lớn đốt cháy, khiến cho cô nóng ran khó nhịn.

“A……”

Dư Niệm giơ tay muốn muốn đẩy Cố Tần ra, nhưng mà vừa chạm vào lồng ngực của anh, Cố Tần liền chặt chẽ kéo lấy tay Dư Niệm. Trong lòng bàn tay của Cố Tần mang theo một lớp mồ hôi mỏng, dần dần nhuộm ướt một mảnh mềm mại nơi trái tim của cô. Dư Niệm bị hôn đến hoa mắt chóng mặt, ngay vào giờ phút này, cô có cảm giác khí lực toàn thân mình đều bị rút đi, chỉ lưu lại cực nóng Cố Tần cho cô.

Ngay lúc Dư Niệm có cảm giác mình muốn ngất đi, đột nhiên Cố Tần lại hôn một cách dịu dàng…, đầu lưỡi tinh tế của anh liếm láp quanh nơi vừa bị anh tàn sát bừa bãi, giống như là nhẹ nhàng trấn an.

Dư Niệm dần dần an tĩnh lại, bàn tay của cô siết chặt cánh tay anh hơn một chút.

BỤP~!

Nhưng vào lúc này, đột nhiên cửa được mở ra. Phía sau lưng Dư Niệm lập tức cứng đờ, cơ thể liền phản ứng nhanh hơn so với đại não, cô đẩy Cố Tần ra, quay đầu nhìn lại.

Đứng ở cửa ra vào là Từ Hải Xuyên đang nhìn Cố Tần, lại nhìn đôi môi sưng đỏ một chút, lại nhìn sóng mắt Dư Niệm mê ly, cậu ta ho nhẹ một tiếng, chậm rãi đóng cửa lại :


“Thật xin lỗi đã quấy rầy, hai người tiếp tục… Hai người tiếp tục…”

Dư Niệm trừng mắt nhìn, quanh người chìm vào trong yên tĩnh, yên tĩnh tới mức cô có thể nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của mình cùng với Cố Tần, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng tim đập bất an xao động của cô.

Trên môi còn lưu lại chút đau nhức, Dư Niệm không khỏi lè lưỡi liếm môi trên, động tác này lại khiến cho hai mắt Cố Tần lóe lên tia sáng buồn bã, lại nghiêng người hôn tới.

“Anh… Anh chờ một chút.”

Dư Niệm dần dần thanh tỉnh, cô giơ tay che môi của anh, hai con ngươi ướt át mang theo vài phần mờ mịt.

“Ừ?”

“Em…”

Dư Niệm nuốt một ngụm nước bọt, đôi má trắng nõn nhiễm lên một tầng màu hồng phấn :

“Em tới để làm chuyện đứng đắn!”

Cố Tần mỉm cười, nói:

“Anh chính là chuyện đứng đắn.”

Hiểu được ý tứ của anh, trên mặt Dư Niệm liền đỏ hơn.

“Anh đứng đắn một chút.”

Cố Tần nói đương nhiên:

“Nếu em đã nhìn thấy bộ dạng lúc anh không đứng đắn, vậy thì bây giờ phải hiểu rõ anh đã rất đứng đắn rồi.”

Không nói gì.

Anh nói rất có lý.

“Anh thả em xuống… Em muốn đi WC.”

Cố Tần lưu luyến không rời buông cô ra, tránh ra phía bên cạnh.

Dư Niệm từ trên bồn rửa tay nhảy xuống tới, cô quay đầu mở vòi nước ra rửa mặt, lúc này trong gương là một cô gái với mái tóc lộn xộn, ánh mắt mê ly, đôi môi vô cùng sưng đỏ, nếu cứ để thế này đi ra ngoài, người không ngu chắc chắn biết bọn họ làm cái gì ở bên trong.

Dư Niệm tức giận, chậm rãi đóng vòi nước lại:

“Chuyện này… Làm sao để xử lý? Buổi chiều em còn phải quay tiết mục đây này.”

Cố Tần liếc nhìn cô một cái :

“Cứ nói do con muỗi cắn.”

Nào có con muỗi lớn như vậy.

Dư Niệm mấp máy môi, xoay người đi vào nhà vệ sinh nữ ở bên phải.

Cố Tần rửa tay, liếc mắt nhìn xung quanh một, sau đó mở cửa rời đi.






Bình luận

Truyện đang đọc