DƯ ÔN



Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Trước khi về nhà, Bùi Tự đã nhắn tin cho Thẩm Du Tu, còn gọi điện vài lần nhưng không nhận được hồi đáp.

Hắn không thể hút thuốc trước mặt Bùi Lệ, có khó chịu đến đâu cũng chỉ dựa vào cửa sổ nửa mở ở gần đó, một tay cầm di động vuốt tới vuốt lui.

Chân Cảnh Chinh Minh không bị thương nghiêm trọng lắm nhưng vẫn cần phải được chăm sóc vài ngày.

Sau khi được đồng nghiệp và Bùi Lệ khuyên bảo cùng với việc Bùi Tự luôn hứa sẽ theo dõi tên thủ phạm đó, Cảnh Chinh Minh mới đồng ý tạm thời về nhà nghỉ ngơi.

Mục đích lúc đến của mọi người được hoàn thành một cách nhanh chóng bất ngờ, tất cả bọn họ đều vui mừng thở phào nhẹ nhõm.

Suốt dọc đường, Bùi Lệ rất cẩn thận chăm sóc Cảnh Chinh Minh, cho đến khi bọn họ về đến nhà cũ do cảnh sát sắp xếp kia, cô mới nghe theo lời Bùi Tự nói, về trường bằng tàu điện ngầm.

"Hôm nay mẹ gọi điện thoại cho em nhiều quá anh ơi." Cô và Bùi Tự đi trên cầu thang, vừa nhìn điện thoại vừa nói, "Anh hai, có phải mẹ cũng gọi cho anh không?"
"Bà ta chơi mạt chược hết tiền thôi, em không cần để ý." Bùi Tự nói, "Trời cũng tối rồi, em về trường sớm chút.

Hai ngày qua em vất vả rồi, nhớ ăn cơm đầy đủ rồi ngủ một giấc cho ngon."

"Không đúng rồi anh hai." Bùi lệ giơ di động lên cho hắn xem nội dung tin nhắn, "Mẹ nói là có người tới tìm anh."
Bùi Tự cau mày liếc qua một cái, lấy di động của mình ra xem.

Hắn bận rộn tới nỗi xoay vòng vòng cả ngày, cảm giác khá mệt, không thèm để ý đến Bùi Man cứ khóc lóc om sòm.

Hắn nhận một cú điện thoại của Bùi Man đòi tiền mình xong là lập tức cài chế độ rung, không chú ý đến những tin nhắn sau.

"Anh biết rồi, em đi đi." Bùi Tự đứng ở cửa trạm tàu điện ngầm chào tạm biệt Bùi Lệ, sau đó đi thẳng đến trạm xe bus gần đó chờ đón xe về nhà.

Trời chạng vạng, khi Bùi Tự bước đến cửa, hai người ngồi bên bàn đang uống rượu ăn cơm, thấy hắn vừa tới là sốt sắng đứng lên, "Hê, nó về rồi kìa."
Vì uống rượu, khuôn mặt vàng vọt lốm đốm của Bùi Man đã đỏ bừng, đặt cái cốc xuống là loạng choạng bước tới chỗ Bùi Tự, "Con trai ngoan, ai da, Bùi Tự, mày đúng là con trai ngoan của tao, không uổng công tao sinh mày ra..."
Bà ta say đến độ nửa dựa trên người Bùi Tự, Bùi Tự lạnh lùng nhìn thoáng qua, nghiêng người hỏi kẻ đối diện, "Bà ta lại phát điên gì vậy?"
"Vui quá đó mà." Người đàn ông họ Ngụy kia tặc lưỡi, nhấp một hớp rượu trắng rồi cầm đũa lên, nói, "Chuyện ta đã làm xong chín mươi chín phần trăm rồi! Lần này đúng là gặp phải một con dê béo...! Thằng oắt kia, sau này mà mày sung sướng thì phải biết cảm ơn tao một câu! Nếu không có tao, cả đời mày chẳng có cách nào nhận tổ quy tông...!Đừng nói chứ, đúng là tổ tông tốt nha..."
"Đúng vậy!" Bùi Man cầm cánh tay Bùi Tự, khá là vui vẻ mà gọi, "Bùi Tự, Bùi Tự! Mẹ có ơn sinh thành dưỡng dục với mày! Mẹ nuôi mày lớn đến vầy, mày nhất định phải chăm sóc cho mẹ, nhớ phải chăm sóc cho mẹ! Mày biết không, thuở ban đầu mẹ nuôi mày vất vả biết bao nhiêu..."
Cả cuộc đối thoại đều là tiếng Bùi Man hưng phấn khóc lóc kể lể trong chốc lát.

Bùi Tự có vẻ không nghe rõ lắm, toàn bộ lực chú ý của hắn đều tập trung vào lời gã đàn ông kia vừa nói ra một phút trước.


Kiểu nói "nhận tổ quy tông" này đã quá cũ thậm chí là có hơi buồn cười, nhưng lại rất phù hợp với gia đình muốn có con cái.

Lúc Bùi Tự còn nhỏ từng mơ ước chạm đến từ ngữ này, cũng từng tỏ ra ngoan ngoãn hơn, nhưng dù sao cũng là khi còn nhỏ.

Chỉ cần lớn thêm chút nữa là hắn có thể biết rõ, "vứt bỏ" trong thế giới người trưởng thành cũng không phải chuyện lạ lùng gì, huống hồ là vứt bỏ một đứa bé cực kỳ yếu ớt khi vừa mới được sinh ra.

Hắn đẩy Bùi Man ra, bình tĩnh hỏi ngược lại, "Ông dùng cách nào mà tìm được?"
"Bác sĩ năm đó thật thà biết bao nhiêu, sợ chuyện này lộ ra sẽ ảnh hưởng đến giấy phép hành nghề, nói mấy câu là khai ra ngay." Cả khuôn mặt gã họ Ngụy cũng bị cồn làm cho đỏ bừng, liếc nhìn Bùi Tự, nói, "Bùi Tự à, đừng nghĩ đến chuyện qua mặt bọn tao, không có tin tức của tao, mấy người chúng bây chẳng tìm được nhau đâu.

Em họ tao đã nuôi mày mấy năm, mày còn kêu nó một tiếng "mẹ" mà, làm sao cũng phải tính rõ phí nuôi dưỡng đúng không? Kết quả giám định sẽ có nhanh lắm, mày chờ xem đi."
...!
Vừa hơn tám giờ là giao thông ở thành phố A vào buổi tối lập tức thuận lợi hẳn, xe Thẩm Du Tu chạy khỏi cầu vượt rất nhanh, đúng giờ dừng tại một nhà hàng nghệ thuật.

Bàng Quân hẹn với cậu ở đây, cô nói chỗ này là do một người bạn mới mở, mong cậu tới ủng hộ.

Thẩm Du Tu đứng ở trên hành lang lộ thiên bên ngoài phòng ăn, nhận được tin nhắn của Bàng Quân, bình thường cô không bao giờ đến quá muộn, vì tình hình giao thông hôm nay hơi phức tạp nên cô sẽ tới muộn mười mấy phút.

Thẩm Du Tu đang định nhắn lại là cô không cần gấp, bỗng nhiên nghe thấy có người ngạc nhiên gọi tên mình bằng giọng điệu cực kỳ vui vẻ ở sau lưng: "Du Tu?"

"Arvin?" Thẩm Du Tu quay đầu nhìn lại, cũng hơi kinh ngạc, "Cậu về nước nhanh vậy?"
"Lâu quá không gặp anh!" Những năm gần đây Arvin vẫn giữ nguyên thói quen trước kia, thân thiết bước lại gần ôm Thẩm Du Tu một cái, "Hôm qua em về nước, bữa nay tới đây thăm một người thầy đang hợp tác và vài người đầu tư."
"Vậy à? Trùng hợp ghê." Thẩm Du Tu cười cười, "Ăn cơm xong chúng ta đi uống trà không?"
"Được được, đúng rồi, bạn của anh cũng ở đây." Arvin cười nói, "Tưởng Nghiêu, là anh ấy giúp đỡ giới thiệu thầy hợp tác với người đầu tư, chờ tí nữa em gọi anh ấy đến luôn."
Mấy ngày nay Thẩm Du Tu không liên hệ với Tưởng Nghiêu, bất chợt nghe tin tức về y, Thẩm Du Tu ngẩn người, có một tí không thoải mái.

Nhưng cậu cân nhắc thiệt hơn, cảm thấy cũng không thể trốn tránh không gặp mặt, bèn gật đầu đồng ý, "Được, lát nữa em gọi cậu ta đi."
"Vâng, em vào trước nha." Arvin vẫy tay chào, "Ăn cơm xong em chờ điện thoại của anh."
Bóng lưng gầy gò của cậu thanh niên biến mất ở cửa vào phòng ăn mờ tối, Thẩm Du Tu suy nghĩ một chốc, vốn hắn định tìm nơi đặt chỗ, lại nghĩ tới câu nói mang ý lấy lòng "tới nhà cậu uống trà" của Tưởng Nghiêu lần trước nên đặt di động xuống.

Có một số chuyện bàn bạc ở nhà thì dễ hơn một tí.

"Ngài Thẩm, anh tới đúng giờ nha!"
Thẩm Du Tu còn đang suy tư, một chiếc xe ngừng trước cửa, Bàng Quân chậm rãi đi về phía cậu, cầm hộp quà đưa cho cậu, "Tôi tới trễ, cái này là quà nhận lỗi."
"Cũng không trễ bao lâu, quà gì chứ." Thẩm Du Tu mỉm cười nói, "Không có công lao không dám nhận lộc."
"Anh nhận đi." Bàng Quân hơi hơi đắc ý, "Tôi lấy việc công làm việc tư thôi mà."
Cô vừa nói vừa đưa Thẩm Du Tu đi vào gian phòng ăn, ngồi ở nơi đặt sẵn, chỉ chỉ trang trí bốn phía, "Anh thấy sao? Được lắm đúng không? Có kha khá vật trang trí là do tôi giúp đấy, tôi rất thích bản sao bộ trà cụ Thường Ngọc vẽ kia."
"Rất đẹp." Thẩm Du Tu gật đầu.

"Quà tặng cho anh cũng giống vậy."
Thẩm Du Tu bật cười, "Đúng là trùng hợp, vừa nãy tôi còn hẹn bạn tới nhà uống trà, cô đã đưa trà mới tới."

"Bạn?" Bàng Quân tinh nghịch nháy mắt vài cái, "Không phải đâu, tôi biết mà."
Thẩm Du Tu hơi buồn cười, "Cô hiểu lầm rồi."
"Hiểu lầm, không phải chứ?" Bàng Quân lật menu ra, "Lúc trước tôi có từng nghe nói nha, nói cái gì bạn bè không cần phải ôm ôm ấp ấp."
Thẩm Du Tu có lí mà không nói được, suốt nửa bữa cơm đều ra sức giải thích với cô, cuối cùng khi hai người ăn xong đi về, cô nhìn thấy Tưởng Nghiêu và một người đàn ông quen mắt đứng chờ ngoài cửa, trêu ghẹo đẩy Thẩm Du Tu một cái, tự mình về trước.

"Cô bé mới nãy là ai vậy?"
Tưởng Nghiêu lái xe tới, Arvin và Thẩm Du Tu ngồi ở hàng sau, cậu ta rảnh rỗi tẻ nhạt nên thuận miệng hỏi.

"Đối tượng hẹn hò của Thẩm Du Tu." Tưởng Nghiêu giành nói trước, "Arvin, cậu ghen hả?"
Y có chút hiểu biết về quan hệ yêu đương trước đây của Thẩm Du Tu và Arvin, lúc đầu cũng là do Thẩm Du Tu giới thiệu mà hai người họ quen biết nhau, giờ phút này đùa cợt rất thoải mái, "Yên tâm, Du Tu chẳng có chú hứng thú nào với nữ giới cả."
"Bây giờ tôi ghen hình như không thích hợp cho lắm." Arvin dễ dãi nhận lời đùa cợt này.

Lần trước lúc cậu ta về nước cũng có gặp người bên cạnh Thẩm Du Tu, biết hai năm này Thẩm Du Tu đổi qua không ít "đối tác".

"Tất cả mọi người đều độc thân mà, đâu có gì không thích hợp.

Du Tu, cậu nói coi?" Tưởng Nghiêu nhìn gương chiếu hậu, nói.

Thẩm Du Tu ngừng một chốc, quay mặt đi chỗ khác, chờ xe dừng hẳn liền xuống xe, "Chuyện qua cả rồi."
"Được." Tưởng Nghiêu tắt máy xe, nghe theo lời hòa giải của cậu, xuống xe mở cửa thay họ, "Đi lên uống trà nào.".


Bình luận

Truyện đang đọc