DƯ ÔN



Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Xe dừng ở bên đường gần sát hoa viên xây chìm của khu nhà, cây xanh sum suê che đi những tia sáng.

Lúc Tưởng Nghiêu đỗ xe không chú ý, xuống rồi mới phát hiện vị trí xe đặt ở nơi ra vào bất tiện.

Cũng may ngoài mười mấy mét còn có chỗ để xe, y quan sát kĩ một chốc, quay đầu nói với Thẩm Du Tu, "Cậu với Arvin vào nhà trước đi, tôi di chuyển xe đã."
Thẩm Du Tu lười biếng giơ tay đáp lại, kêu Arvin.

"Anh vẫn ở đây hả?" Arvin đi tới, không biết vô tình hay cố ý nói, "Lần trước tôi đến đây vẫn còn là khi chúng ta quen nhau, nhanh ghê, đã ba-bốn năm rồi."
"Lúc cấp ba tôi đã sống ở đây." Giọng Thẩm Du Tu rất nhẹ, trả lời qua loa.

Tưởng Nghiêu vừa chạy xe tới chỗ đỗ vừa vểnh tai nghe nội dung họ nói chuyện, y cho là thái độ của Thẩm Du Tu quá mức xa cách.

Tưởng Nghiêu hạ cửa sổ xe xuống, vừa định lên tiếng thì đột nhiên nhìn thấy một người thanh niên đứng ở chỗ tối đèn đường nơi hai đèn xe vừa quét qua, nhất thời đen mặt.

Vậy mà thằng nhóc này còn dám tới.

Tưởng Nghiêu vội liếc hai người trong lầu nhà thuê, có vẻ Thẩm Du Tu hồn nhiên không biết, dẫn Arvin vào thang máy, bóng dáng đã biến mất từ lâu.

Một tay Tưởng Nghiêu đặt trên vô lăng, y suy nghĩ một chút, xuống xe đóng cửa lại.

Y dựa vào nắp xe, giả vờ đá lá rụng trên mặt đất, nhìn kẻ đang hút thuốc lá kia, mở miệng nói, "Ai cho cậu vào đây?"
Bốn phía chẳng có ai, yên ắng tới mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi xào xạc trên ngọn cây, khiến cho câu nói này nghe có vẻ bất ngờ, dĩ nhiên là Bùi Tự nghe được hết.

Hắn nghiêng mặt nhìn, phát hiện đối phương chính là người đi cùng Tạ Tuấn, ánh mắt hơi lạnh xuống.


Lòng Bùi Tự phân vân do dự có nên lên lầu hay không, thấy cảnh này là lập tức bay sạch, Bùi Tự lấy điếu thuốc xuống khỏi môi, ném xuống đất giẫm tắt, quay đầu đi ra cổng.

"Đi thì đừng có quay lại." Tưởng Nghiêu nói sau lưng cậu, "Đây không phải lần thứ nhất tôi thấy cậu tới đây, nhưng tốt nhất đây là lần cuối cùng."
Bị răn đe như thế, Bùi Tự vậy mà dừng lại, quay người nhìn y, "Anh không có tư cách đó."
Tưởng Nghiêu bật cười, đứng thẳng người tiến hai bước về phía trước, hơi kiêu ngạo hất cằm, "Câu này phải để tôi nói chứ nhỉ, cậu có tư cách đến đây à?"
"Cậu theo Thẩm Du Tu mấy tháng thì sao? Gặp dịp thì chơi thôi, đâu phải hẹn hò chính thức." Tưởng Nghiêu sửa lại tay áo sơ mi cao cấp của mình, chắp tay sau lưng, nhìn Bùi Tự từ trên cao, "Hay là cậu thật sự cho rằng cậu có bản lĩnh nắm Tạ Tuấn và Thẩm Du Tu trong tay, tùy ý hành hạ?"
"Anh hơi ngây thơ rồi đấy." Bùi Tự nghe được trong lời đối phương còn có ý tiếc nuối, "Tạ Trì làm sao có thể đấu với Tạ Tuấn chỉ bằng anh, gã ta giăng lưới rất rộng, muốn tìm mấy chỗ sơ hở trên cái trứng gà Tạ Tuấn, tận dụng mọi thứ chơi hai vố mà thôi.

Nếu Tạ Tuấn thua cũng là thua trước anh trai mình, làm gì có liên quan đến anh."
"Trần Trí Đình cũng giống thế." Lúc Tưởng Nghiêu nói chuyện, trên mặt luôn có nụ cười nhàn nhạt, cái bóng đen kịt trên đất kéo rất dài, tạo ra áp lực nặng nề, "Ai chơi ai cậu vẫn nên biết rõ, đừng coi trọng bản thân quá."
Chờ Tưởng Nghiêu từ tốn nói câu này xong, Bùi Tự nhấc chân bước từ chỗ khuất sáng đi ra, lạnh lùng ngẩng mặt đối diện Tưởng Nghiêu.

Trong tay hắn cầm một cái bật lửa vỏ nhựa, ngón cái để ở nửa đoạn trên như muốn bẻ nó gãy làm đôi, khiến khớp xương trắng bệch.

Một lúc sau, hắn bỗng nở nụ cười trào phúng, "Tôi biết mà."
Đương nhiên là biết.

Từ lần đầu tiên hai bên đối mặt nhau, Bùi Tự đã đoán được Tạ Trì và thư kí Tôn muốn biến hắn thành súng đạn chiến đấu.

Người bị coi là súng sẽ thế nào?
Bùi Tự nhếch mép trào phúng.

Từ những lời có vẻ cứng rắn của đối phương, hắn vẫn nghe ra được vài phần cố gắng che lấp bất lực và phẫn nộ.

Thật ra dài dòng văn tự là thế, nhưng cái Tưởng Nghiêu muốn nói chính là câu mà đêm đó Tạ Tuấn quát mắng trong cơn giận dữ --- Mày là cái thá gì!

Bùi Tự không phải đồng loại của họ, có thể mua vui nhưng không có tư cách nói chuyện bình đẳng, không đáng trở thành đối thủ, cũng không phải đối tượng có thể ngưỡng mộ họ.

"Ai lợi dụng tôi cũng không thành vấn đề.

Chỉ cần tên họ Tạ kia chật vật như hiện tại là đủ rồi."
Tưởng Nghiêu im lặng một hồi lâu, cười nhạo một tiếng, "Đừng có đóng vai nạn nhân chịu nhục, con mẹ nó tôi không tin bây giờ cậu quay lại tìm Thẩm Du Tu không phải vì lợi dụng cậu ấy."
"Tin hay không tùy anh."
Sắc mặt Tưởng Nghiêu lúc xanh lúc trắng, "Cậu?"
"Cậu đỗ xe xong chưa?"
Cuộc đối thoại bị một giọng nam bình tĩnh trong khu nhà cắt ngang, giọng nói quen thuộc khiến hai kẻ đang giương cung bạt kiếm sững sờ, theo bản năng nhìn về phía đó.

Thẩm Du Tu đứng ở cổng khu nhà, không rõ vui hay buồn.

Đêm nay Arvin nhiệt tình hơi thái quá, Thẩm Du Tu đoán được Tưởng Nghiêu đã nói cho cậu ta cái gì đó, bèn không muốn ở riêng với cậu ta nữa, mượn cớ giúp Tưởng Nghiêu đỗ xe để đi xuống lầu, kết quả là gặp đúng ngay đoạn này.

Thẩm Du Tu thoáng đối diện ánh mắt Bùi Tự, quay người, "Đỗ xe xong thì lên."
"Được." Tưởng Nghiêu nhìn thấy cậu hoàn toàn không phản ứng với Bùi Tự, cũng không tiện giễu võ giương oai nữa, vội vàng chạy theo Thẩm Du Tu.

Từ nơi thang máy sáng đèn cho đến phòng trọ, Thẩm Du Tu vẫn luôn im lặng, không mở miệng nói câu nào.

Tưởng Nghiêu không xác định được ban nãy cậu nghe được bao nhiêu, há mồm muốn giải thích mấy câu rồi lại bị Thẩm Du Tu phất tay ra hiệu mà nghẹn trở về.

Họ vào cửa trong bầu không khí kì lạ, Arvin đang pha trà bằng bộ trà cụ mà Bàng Quân tặng.

Ba người miễn cưỡng uống trà rồi Thẩm Du Tu đứng dậy cầm bộ trà cụ cho vào bồn rửa trong nhà bếp, cứ thế dựa vào chỗ nhô ra ở phía tây bàn bếp, nhẹ giọng đuổi khách, "Tưởng Nghiêu, cậu chở Arvin về đi."

Arvin ngơ ngác nhìn bọn họ, hiển nhiên không hiểu được tình hình hôm nay.

Tưởng Nghiêu muốn nói lại thôi, liếc người bên cạnh rồi quay đầu ôn tồn nói với Thẩm Du Tu, "Arvin, cậu lên xe chờ tôi trước được không?"
Lần này, kẻ đần cũng phát giác ra hai người có chuyện muốn nói.

Arvin nhún nhún vai, giơ tay ôm Thẩm Du Tu một cái, "Có rảnh thì ta gặp nhau."
Dứt lời, cậu ta cầm chìa khóa xe Tưởng Nghiêu đi xuống lầu.

Cửa hé mở, Thẩm Du Tu đợi một hai phút cảm thấy Arvin đã lên xe rồi, mới chầm chậm nói, "Có chuyện gì cậu nói đi, mắc công Arvin chờ."
"Cậu cũng biết tôi có lời muốn nói." Tưởng Nghiêu bất mãn việc Thẩm Du Tu tỏ thái độ, thẳng thắn hỏi, "Tôi đuổi thằng oắt kia nên cậu tức giận?"
Thẩm Du Tu lắc đầu một cái, quyết đoán phủ nhận.

"Tôi sợ cậu ta dây dưa với cậu." Tưởng Nghiêu thở dài, "Lần trước tôi tới tìm cậu, cậu không có ở nhà, tôi đã thấy cậu ta."
Lông mày Thẩm Du Tu khẽ nhướng, nhưng vẫn không đáp lời, chỉ nghe y tiếp tục nói.

Lòng Tưởng Nghiêu nghĩ một đống lời phải khuyên, nhưng vừa nhìn thấy thái độ lạnh nhạt thờ ơ của Thẩm Du Tu, y trầm ngâm một lúc, cuối cùng thốt ra, "Arvin không được sao?"
Tưởng Nghiêu hắng giọng, "Người như cậu ấy, gia đình, học lực mọi thứ đều tốt, tính cách ôn hòa, trước đây cậu cũng rất thích mà.

Tại sao phải vướng víu với tên nhóc không đủ tư cách như vậy...!Huống hồ cậu đừng quên, lúc ban đầu thằng nhóc đó tiếp cận cậu là có ý đồ..."
"Tưởng Nghiêu." Thẩm Du Tu đặt mạnh chiếc cốc thủy tinh lên trên bàn đá hoa cương sẫm màu, rốt cuộc cũng mở miệng nói, "Rốt cuộc cậu cảm thấy việc Bùi Tự gạt tôi là không đúng, hay cảm thấy Bùi Tự không xứng với tôi?"
- --
Buổi trà đêm kết thúc trong không vui, Thẩm Du Tu im lặng suốt dọc đường tiễn người ra khỏi tòa nhà, phát hiện trên bầu trời đã bắt đầu tí tách mưa rơi.

Giọt mưa lạnh lẽo nho nhỏ rơi trên người cậu, làm ướt nửa bả vai.

Thẩm Du Tu không đứng ở nơi đầu gió quá lâu, chờ thang máy xong là lên lầu.

Cửa thang máy từ từ mở ra, khi Thẩm Du Tu bất ngờ trông thấy Bùi Tự cũng bị mưa xối ướt sũng như mình, vậy mà lòng vẫn bình tĩnh không ngờ.

Cậu không biết Bùi Tự đã đợi dưới lầu bao lâu, mà dù như thế nào đi nữa, cuối cùng Bùi Tự vẫn không đi.


"Cậu đứng ở đó làm gì?" Thẩm Du Tu nhìn thẳng vào Bùi Tự không lâu lắm liền dời mắt đi, lẳng lặng nói, "Đâu phải cậu không biết mật khẩu."
Nhiệt độ trong nhà ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.

Bùi Tự đứng ở cửa, nhìn màn hình ổ khóa điện tử bằng ánh mắt phức tạp, hắn thấp giọng nói, "Anh không đổi?"
Thẩm Du Tu đóng cửa lại, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, "Trước khi đến, cậu nghĩ rằng tôi đã đổi mật khẩu?"
"Vậy tại sao cậu còn muốn tới?" Thẩm Du Tu vươn ngón tay chạm vào vai Bùi Tự, đẩy hắn lên bức tường màu xám phía sau, trừng mắt hỏi.

Bùi Tự biết rõ là chỉ cần một câu nói của Thẩm Du Tu, hắn thậm chí chẳng vào được cổng khu nhà này.

Hai lọn tóc của Bùi Tự bị nước mưa thấm ướt, mềm mại dán trên trán, hắn cụp mắt nói ra một lý do không đáng tin tí nào, "Tôi đi ngang qua."
Thẩm Du Tu nhếch môi, hình như đang mỉm cười.

Cậu nghĩ rằng Bùi Tự không phải loại người chờ một cú điện thoại hoặc là đợi dưới lầu mong có một lần hai bên tình cờ gặp nhau, thì ra Bùi Tự cũng sẽ làm như thế, chỉ là không nói cho ai biết.

"Đi ngang qua?" Thẩm Du Tu cắn răng nói, "Được, mới vừa rồi không phải cậu nói chuyện với Tưởng Nghiêu sao? Cậu biết rõ mà." Cậu áp sát vài centimet, như là sắp hôn môi, "Vậy cậu biết rõ hơn nửa năm nay cậu đang làm gì sao?"
Bùi Tự ngẩn ra, bình tĩnh nhìn chằm chằm đôi môi và nốt ruồi cạnh mắt Thẩm Du Tu đang dí sát gần mình.

Một lát sau, hắn nuốt nước bọt một cái, né tránh ánh mắt của Thẩm Du Tu, hỏi ngược lại, "Anh cảm thấy là tôi đang làm gì?"
Có lẽ toàn bộ tự tôn, kiêu căng và một loại cảm xúc khó có thể diễn ta thành lời nào đó của Bùi Tự đều đang giãy dụa trong chuyện này, vì vậy hắn ngoan cố không chịu cúi đầu, cũng từ chối thừa nhận.

Nhưng tình yêu lúc nào cũng không chừa đường thoát, chinh phục và thống trị tất cả những người rơi vào lưới tình, hắn và Thẩm Du Tu, chẳng ai có cách chạy trốn, đều phải cúi đầu thần phục nó mãi mãi.

"Tôi đang yêu đương với một tên ngốc bụng dạ xấu xa." Mũi Thẩm Du Tu lên men, viền mắt cũng đỏ bừng, nghẹn ngào thấp giọng mắng, "Bùi Tự, cậu lừa gạt tôi bao nhiêu lần? Cậu con mẹ nó có bao giờ nói thật với tôi-..."
Nửa câu chửi còn lại chưa kịp nói ra đã bị một nụ hôn thô bạo bao trùm.

Bùi Tự nhấn sau gáy Thẩm Du Tu làm nụ hôn sâu hơn, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Bùi Tự buông Thẩm Du Tu ra, đôi môi đỏ tươi mấp máy vài lần, hơi thở dồn dập nóng hổi, khàn giọng đáp, "Ừm."
"Tôi yêu anh.".


Bình luận

Truyện đang đọc