ĐƯA EM ĐẾN HÒN ĐẢO CỦA ANH

“Cô nhóc?” Người đàn ông trung niên thấy cô ngớ người, lại lên tiếng gọi cô lần nữa.

“Cháu còn chưa nghĩ ra có nên tìm anh ta không đây,” Vương Kết Hương day cái đầu choáng váng, nhường đường cho chú ta: “Chú để cháu hoạt động trí óc một lát được không?”

Tại sao lại xảy ra chuyện thế giới quay ngược?

Dựa theo ý tưởng cũ trước khi vào nhà: Cô vượt qua cửa game tại từng căn nhà, thỏ Ân Hiển không thay đổi gì, vậy sự thay đổi chỉ có thể ở cô. Cô tận mắt nhìn thấy quá khứ của anh ta, biết tính cách không ra gì của anh ta đều có ngọn nguồn, nảy sinh lòng thương tiếc. Tình cảm của họ sẽ được chữa trị và bồi dưỡng trong quá trình chinh phục ván game.

Nhưng hành động của Ân Hiển trưởng thành trong thế giới này lại làm tổn thương tình cảm của cô.

Cho nên thế giới mới quay vòng.

Không sai! Chắc chắn là như thế!

Vương Kết Hương rất muốn mọc thêm cái đầu nữa để tự thơm mình.

Anh Từ nhìn đứa trẻ đứng ngoài cửa, con bé vẫn chưa đi, cứ đứng một góc, lúc nhăn nhó, lúc suy nghĩ sâu xa, lúc lại ngoác mồm cười lặng lẽ.

“Anh tới rồi.” Ân Hiển đứng lên từ bàn mạt chược, vỗ vai chú ta.

Anh Từ hoàn hồn, chào hỏi anh.

“Anh Từ, anh vào lấp chỗ cho em. Em ra canteen ăn một bữa đã, buổi chiều em qua thăm xưởng.”

“Ờ ờ được thôi. Chú ăn xong thì cứ về chơi tiếp. Ở xưởng có người lo rồi, mắc gì chú phải nhọc lòng.”

Chú ta ngồi vào chỗ trống mà Ân Hiển nhường ra.

Mặc xong bộ quần áo lao động mà các đồng nghiệp đưa cho, Ân Hiển đi về phía Vương Kết Hương.

“Đồ quỷ đáng ghét!” Cô ngó anh, dẩu môi rất không cam tâm tình nguyện, lầm bầm lầu bầu: “Ai thèm làm lại từ đầu, trở thành tình yêu đích thực của anh chứ, tôi định xóa sạch quá khứ đây này.”

Anh đi thẳng ra ngoài cửa, hai người sắp lướt qua nhau tới nơi.

“Hừ.” Vương Kết Hương chống nạnh nhảy ra, cản đường anh.

Ân Hiển không hề thấy cô, người anh lảo đảo vì phanh gấp. Để giữ thăng bằng, anh đẩy tay về phía trước.

Vương Kết Hương như một chiếc lá bị gió thổi bay, loạng choạng ngã xuống sàn…… “Bộp!”, mông cô chấm đất đầu tiên.

Cô sững sờ tại trận, vẻ mặt sửng sốt. Ngay sau đó, cơn đau đánh thức bản năng của cơ thể trẻ con, cô “Òa” lên, bật khóc thành tiếng.

Ân Hiển nhanh tay che miệng cô lại, kẹp cô dưới cánh tay, xách cô ra cửa.

“……” Vương Kết Hương cạn lời: Anh gì ơi, động tác của anh hơi bị trôi chảy điệu nghệ quá rồi đấy.

Ngoài cửa.

Cô che mông bằng một tay, tay kia duỗi về phía Ân Hiển.

“Mông đau, bồi thường đi.”

Vương Kết Hương đã lên kế hoạch xong xuôi cho lời thoại tiếp theo.

Nếu anh ta hỏi cô “Em muốn cái gì”, thì cô sẽ trả lời “Muốn anh chịu trách nhiệm cho kiếp sau của em”. Cảnh tượng này sẽ trở thành cảnh phim trứ danh đánh dấu mốc khởi đầu một mối tình chân thành, giống hệt trong tiểu thuyết tình cảm. Chính cô cũng cảm thấy rất hài lòng.

Ân Hiển chẳng nói gì sất.

Ngay sau đó, Vương Kết Hương lại bị anh xách lên lần nữa.

“Anh tính làm gì đấy?” Cô đá chân, giãy giụa giữa không trung: “Em chỉ bị thương tí thôi, không đến mức phải hủy xác giấu thây chứ.”

*

Một lát sau, Vương Kết Hương được buông xuống.

Trước mắt là văn phòng quen thuộc, cô thục nữ yểu điệu quen thuộc…… Vẫn là chiếc váy hoa nhí, mái tóc dài buông xõa, và sắc đẹp hút mắt kia.

Sao lại là chị này nữa?

Chẳng lẽ vì tình yêu đích thực không thể nhường cho ai khác, nên cô với Hà Thiện phải quyết định xem ai là nữ chính ai là nữ phụ ư?

Vương Kết Hương lập tức chột dạ: Toi rồi, chính mình còn muốn chọn Hà Thiện làm nữ chính nữa là, cô em xinh xẻo này đúng là mát mắt quá thể.

“Giờ này anh không chơi mạt chược với mọi người, còn rảnh tới tìm em à?” Hà Thiện nghịch tóc, mỉm cười với Ân Hiển.

Anh ra hiệu cho chị ta nhìn Vương Kết Hương bên cạnh mình.

“Anh đi ra ngoài không để ý, đứa nhóc này bị anh đụng phải, em xem hộ anh xem người nó có bị sao không.”

Ân Hiển nhờ chị ta giúp mình cực kỳ tự nhiên, làm Vương Kết Hương hơi hụt hẫng.

Lần đầu tiên là tìm bóng nhựa, lần thứ hai thì xem hộ vết thương. Đụng cái là anh ta lại đi tìm Hà Thiện. Trước kia hồi yêu nhau, anh ta có tin tưởng cô như thế không? Vương Kết Hương không thể nhớ nổi có bao giờ anh ta nhờ cô giúp gì.

Hà Thiện gật gật đầu, chuẩn bị đưa bé gái vào văn phòng.

Cô lùi về sau, né tránh tay chị ta.

“Hai anh chị là bạn trai bạn gái ạ?” Cô cúi đầu hỏi.

“Ừ,” Hà Thiện thừa nhận không chút do dự: “Bé con, em đừng sợ, chị không phải người đáng nghi đâu. Em vào phòng chị nhé, chị xem thử em có bị thương ở đâu không.”

“Bạn trai bạn gái hàng thật giá thật ý ạ? Không phải kiểu hàng giả chỉ trên danh nghĩa đúng không?”

Hà Thiện ngẩn ra vì câu hỏi kì quái này, nhưng chị vẫn đáp: “Người yêu thật mà.”

Vương Kết Hương thầm mắng Ân Hiển trong lòng trước đã: Đồ lừa đảo!

Sau đấy cô lại thầm xin lỗi Hà Thiện trong dạ: Xin lỗi chị ha, nhưng tình yêu đích thực trong tương lai của tên chó chết này là tôi đây này.

Cô ngẩng đầu, cố giả giọng ngây thơ vô tội nhất có thể, nói: “Vậy thì lạ quá, chị em cũng từng bảo em, chị ấy với Ân Hiển là người yêu của nhau.”

Hà Thiện nhìn Ân Hiển.

Anh chẳng hề né tránh chút nào, hỏi lại cô rất thẳng thừng.

“Chị gái nhóc tên là gì?”

“Chị em tên là……” Cô đáp tên mình vang rền lảnh lót: “Vương Kết Hương.”

Ân Hiển lắc đầu: “Không biết.”

“Chắc là có hiểu lầm gì rồi.” Hà Thiện cười hoà giải.

Vương Kết Hương cắn nhẹ môi, cố đấm ăn xôi nói: “Em nghe chị em bảo thế mà!”

“Do yêu cầu nghiêm khắc từ nhỏ của phụ huynh, Ân Hiển đã phải học thơ cổ siêu khó từ hồi 4 tuổi, không thuộc thì không được vào nhà. Cha mẹ bận đi làm, anh ấy phải tự đi học đi về từ bé. Ân Hiển không biết đi xe đạp, bởi vì trước giờ không có ai chủ động dạy anh ấy. Với tính cách của anh ấy, anh ấy không thể nhờ bạn bè cùng trang lứa biết đạp xe dạy mình, tự học lại sợ té ngã bị người ta thấy rồi chê cười.

“Bố Ân Hiển làm kỹ sư cầu đường, phải đi xây công trình ở nhiều nơi. Anh ấy theo bố mình, hay phải chuyển trường chuyển nhà. Hồi cấp 3 bố mẹ anh ấy ly hôn, anh ấy học trong trường nội trú.”

Hà Thiện vẫn giữ nụ cười tươi trên mặt: “Em ơi, em có thật sự biết ý nghĩa của từ “người yêu” không? Vương Kết Hương chị gái em và Ân Hiển, biết đâu lại là bạn chơi chung thời nhỏ, hay hàng xóm thì sao?”

“Không phải, cũng không có khả năng đấy đâu. Chị em kể, Ân Hiển không có bạn thời thơ ấu, lúc đi học cũng không thân với bạn nào trên trường.”

Vương Kết Hương vắt hết óc hòng tung ra chứng cứ có lợi thuyết phục chị ta tin mình: “Để em nghĩ xem còn gì nữa không, à. Ân Hiển sợ gián sợ chuột; tửu lượng của anh ấy rất khá, dù xỉn cũng không mê sảng. Anh ấy thích ăn cay, cực kỳ thích. Có điều nếu làm cơm rang trứng thì tuyệt đối không thể rang chung với ớt.”

Hàng lông mày của Ân Hiển nhăn lại, nghe thấy câu cuối cùng cô nói lại càng nhăn tợn.

“Cơm rang trứng không được cho ớt là kiến thức cơ bản rồi, ai lại bỏ ớt vào? Còn ra hồn người không.”

Vương Kết Hương phản bác: “Anh thích ăn cay mà, tại sao không được bỏ ớt?”

“Bỏ ớt vào rồi lại phải lựa ra, cơm rang trứng phải ăn bằng thìa cơ mà.”

Lời anh ta nói giống hệt trận cãi vã sau này giữa hai người. Cô nhớ lại món cơm rang trứng bị đổ đi của mình, không nhịn được lại cãi cọ với anh ta.

“Em cho tương ớt vào, tương ớt có bao nhiêu ớt đâu.”

“Không nhiều nhưng vẫn có, trong tương ớt có ớt băm.”

“Anh cứ đòi phải ăn bằng thìa, thế thì lựa hết ớt ra rồi ăn.”

“Phiền toái.”

Nếu Hà Thiện không lên tiếng ngắt lời, họ còn có thể cãi nhau thêm năm phút nữa.

“Ân Hiển, cự nự với trẻ con không đáng đâu, nó bịa cả ấy mà.”

Đôi mắt anh tối đi.

“Điều thú vị là, tất cả những gì nó nói đều đúng đấy.”

Mặt Hà Thiện cứng đờ.

Một lúc lâu sau, chị ta mới bình tĩnh lại. Chị cười tự giễu, trong mắt lại có sự nhẹ nhõm.

“Em biết anh không định làm ở đây nữa, sớm muộn gì cũng đòi chia tay em. Thật ra từ lâu em cũng biết chúng ta không thể bên nhau dài lâu. Nhưng anh lại…… những điều con bé nói, em không hề biết gì cả……”

“Thôi.”

Chị ta nản lòng, lạnh nhạt không dây dưa nhiều nữa: “Chia tay nhé?”

“Chia đi.”

Anh bình tĩnh như thể đã lên kế hoạch từ trước.

Hà Thiện không khỏi mắng anh.

“Anh rác rưởi lắm. Ân Hiển, yêu anh cũng như không yêu.”

Anh chẳng đáp lại câu nào.

Hà Thiện tát anh một cái nảy lửa, đoạn chạy đi.

Tiếc rằng nơi này không phải thế giới thực, chứ không Vương Kết Hương đã phải mời bà chị này làm chén rượu.

Yêu cũng như không yêu, chẳng phải thế sao? Mình và Ân Hiển yêu nhau 5 năm, cô còn không biết câu trả lời cho câu hỏi đơn giản nhất: “Anh ấy có yêu mình không”.

“Tại sao không giải thích?”

Cô quay đầu nhìn Ân Hiển chằm chằm: “Có hiểu lầm thì giải thích đi.”

Bây giờ anh ta thực sự trong sạch, chưa hề quen biết “Vương Kết Hương”. Lời nói dối vụng về mà cô bịa ra tức thời, nếu anh ta muốn giải thích, thì có thể giải thích bằng ngàn vạn cách.

Anh rất ngạc nhiên: Đứa khơi mào còn nhìn anh chòng chọc với cặp mắt phẫn nộ, như thể không hài lòng với cục diện mà chính nó tạo ra.

“Chẳng có gì mà phải giải thích.”

Giọng điệu Ân Hiển tỉnh bơ.

“Cô ấy nói đúng, anh sắp nghỉ việc, sớm muộn gì chẳng đòi chia tay. Chia thì chia thôi.”

Chẳng hiểu sao Vương Kết Hương lại thấy tủi hổ, tủi hổ tựa như mình lại bị anh ta vứt bỏ lần nữa.

“Anh có hiểu tình yêu là gì không? Có mối tình nào của anh có tình yêu trong đấy? Anh đã từng luyến tiếc ai chưa? Anh có từng biết yêu ai từ tận đáy lòng, thử giải thích với người ta, thử níu giữ người ta lại chưa?”

Mắng Ân Hiển là đồ khốn nạn ba vạn lần cũng không quá, cô nghĩ thầm.

“Ở đời, ai mà không phải là người qua đường.”

[HẾT CHƯƠNG 13]

Bình luận

Truyện đang đọc