ĐÚNG ĐÚNG

Hứa Gia Niên cảm giác có gì đó không thích hợp.

Bởi vì Thịnh Huân Thư không hiểu sao bắt đầu trốn tránh cậu!

Thế là bởi vì sao? Gần đây mình cũng đâu có đắc tội với Sai Sai đâu!

Cậu không phải là người có tính rảnh rỗi thích đoán mò, trực tiếp đi đến kí túc xá của Thịnh Huân Thư tìm người. Thời điểm cậu đến đang là giữa trưa, cửa ký túc xá không đóng, đứng ở cửa đảo mắt nhìn vào là có thể thấy ngay Thịnh Huân Thư đang nằm trên giường lật sách.

Hứa Gia Niên hắng giọng: “Thịnh Huân Thư.”

Lời vừa ra khỏi miệng, người đang nằm an nhàn trên giường bỗng như thể biến thành mèo bị đạp phải đuôi, ngồi bật dậy, đầu đụng vào gầm giường tầng trên, khiến người nằm giường trên cũng giật mình: “Gì thế gì thế?”

Hứa Gia Niên: “…”

Có cần phải vậy không, cứ như thấy quỷ ấy.

Thịnh Huân Thư đúng là thấy quỷ thật, nó ấn ấn cái trán bị đau, lắp bắp: “Cậu… cậu, cậu, sao cậu lại tới đây?”

Hứa Gia Niên: “Tới tìm cậu thôi, không được sao?”

Thịnh Huân Thư: “Không phải gần đây cậu bận sao?”

Chẳng lẽ là chê mình không đến chơi cùng cậu ấy? Hứa Gia Niên thầm phỏng đoán: “Tối nay không vội, cho nên tới tìm cậu.”

Thịnh Huân Thư trả lời nghe rất là có lệ: “Tớ có vài việc… tớ còn chưa soạn bài.”

Hứa Gia Niên: “Tớ làm cùng cậu?”

Thịnh Huân Thư: “Thôi, phòng ngủ quá nhỏ.”

Hứa Gia Niên: “Vậy ngày mai cùng tới căn tin học?”

Thịnh Huân Thư: “Trưa mai tớ với bạn đã hẹn cùng chơi bóng rổ.”

Hứa Gia Niên: “Thêm tớ được không?”

Thịnh Huân Thư than thở: “Không tốt lắm.. đã đủ người.”

Hứa Gia Niên đột nhiên không biết nói gì. Cậu đành đứng ở cửa nhìn Thịnh Huân Thư.

Thịnh Huân Thư cũng không nói chuyện.

Bầu không khí không thích hợp giữa hai người khiến cả bạn cùng phòng cũng nhận ra. Cậu bạn ngủ giường bên trên Thịnh Huân Thư cẩn thận thò đầu xuống, nói một câu: “Này…. Thịnh Huân Thư, có muốn mời hội trưởng vào ngồi hay không?”

Hứa Gia Niên trả lời trước: “Không cần.” Cậu mỉm cười: “Tớ chỉ đi ngang qua đây, đến tìm Thịnh Huân Thư trò chuyện, cậu ấy có việc nên tớ đi trước, gặp lại sau.”

Hứa Gia Niên xoay người rời đi, có hơi mất hứng.

Sai Sai không hài lòng cái gì có thể nói với mình, tự nhiên không nói một lời đã chiến tranh lạnh như vậy là có ý gì?

Cậu hạ quyết tâm, trước khi Thịnh Huân Thư chủ động tìm mình, cậu sẽ không gặp đối phương!

Hứa Gia Niên vừa đi, Thịnh Huân Thư chỉ cảm thấy vừa thả lỏng vừa mất mát, hai loại cảm xúc làm bạn tương sinh trong lòng nó, kéo trái kéo phải, lúc thì hoàn toàn thả lỏng, lúc thì hoàn toàn mất mát, giống như bị tâm thần phân liệt.

Mình đang làm cái gì? Mình bị làm sao? Nó mờ mịt nghĩ, đổ toàn thân lên giường, giường phát ra một tiếng cọt kẹt lớn!

Nó gối hai tay ra sau đầu, nhìn lên trên. Dưới ván giường trên, có đính hai tấm ảnh chụp.

Một tấm là chụp lúc đi huấn luyện quân sự, một tấm là ảnh chụp Hứa Gia Niên đang bơi.

Hứa Gia Niên, Hứa Gia Niên, Hứa Gia Niên……

Đúng Đúng!

Cái tên đã quen gọi nhiều năm vào lúc này lại trở nên đột ngột xa lạ, nhưng coi như xa lạ, cũng là một loại xa lạ khiến người muốn tìm hiểu.

Thịnh Huân Thư không biết cảm giác bao phủ ở trong lòng mình rốt cuộc là cái gì, nó cực kì bất an.

Học kỳ mới có chút bận rộn. Đầu tiên là đại hội thể dục thể thao, tiếp đó là dạ hội Trung thu, sau nữa là cuộc thi vật lý cấp tỉnh sắp bắt đầu, Hứa Gia Niên phải đăng kí thi.

Trừ đó ra, làm hội trưởng hội học sinh, Hứa Gia Niên cũng phải giải quyết những việc hằng ngày của hội, ví dụ như kiểm tra một tiệm nhỏ thần bí nào đó phía sau trường học.

Mục tiêu lần này là một tiệm tạp hoá, tiệm tạp hóa này có hơi khác so với những tiệm bình thường, lối vào chỉ rộng ba bước, sau ba bước thì gặp một bức tường, trên tường có quầy hàng, trong góc mở một cánh cửa nhỏ, nhìn rõ phía sau.

Thành viên hội học sinh đã sớm tới đây nghiên cứu địa hình.

Tổ trưởng tổ giám sát đi cùng Hứa Gia Niên chạy như thỏ, không nhìn tới người đứng canh giữ bên ngoài đang phẩy quạt hương bồ đuổi muỗi, bước một bước xông vào cánh cửa nhỏ khép hờ khép, hô to: “Hội học sinh đây, người bên trong ngồi yên chịu trói đi!!!”

Như nước lạnh đổ vào dầu sôi, bên trong căn phòng mờ ám “rầm” một tiếng nổ tung!

Hứa Gia Niên đứng ở cửa, đảo mắt nhìn qua, chỉ thấy phòng phía sau tiệm đại khái rộng ba mươi mét vuông, cửa sổ đều che kín rèm, nguồn sáng duy nhất trong phòng đến từ TV. Người trong phòng cũng đang ngồi vây quanh trước TV. Sau khi bạn cậu hét lên một câu như thế, bọn họ nhất loạt nhảy dựng tại chỗ, chỉ trong nháy mắt, Hứa Gia Niên đã nhìn thấy rõ ràng nội dung đang phát trên TV… Hai con yêu tinh đang quấn lấy nhau, không hề duy mĩ giống như trong tưởng tượng ngày trước của cậu.

Bỗng cậu thấy xấu hổ.

Nhoáng một cái, đột nhiên có một bóng người vốn đứng dựa góc cửa lao ra va phải cậu, cậu bị ngã vào ván cửa, trong tình thế nguy cấp bóng người chạy ra khỏi phòng, phóng về phía trước!

Thời điểm hai người va chạm, trong lúc vội vàng, Hứa Gia Niên nhìn thấy nửa giương mặt bị che khuất bằng cổ áo của đối phương, lòng cậu như rơi xuống, đây là —

“Hội trưởng!”

“Đừng chạy!”

Bên trong phòng rối loạn, âm thanh Hứa Gia Niên đụng lên ván cửa vẫn còn vang vọng trong không gian, người vừa lao ra đã chạy qua hơn nửa ngõ nhỏ, chỉ chừa cho bọn họ một bóng dáng xa đến mức đuổi không kịp!

Hứa Gia Niên ấn xương bả vai, chỗ va vào cửa nhô lên, đau thật!

Trong căn phòng nhỏ hẹp mờ ám, ánh sáng lung lay, người trước mặt cậu chen đến chen đi, những người còn lại trong phòng cũng muốn lao ra như điên, người của hội học sinh phải dùng lực ngăn trở bọn họ chạy trốn, còn có âm thanh ái muội vẫn từ phát ra từ loa TV… Trước khi sự tình không thể khống chế, Hứa Gia Niên lấy di động ra chụp ảnh tanh tách, sau đó lấy hơi, hét lớn:

“Tớ đã chụp toàn bộ các bạn, ai muốn tội nặng hơn cứ việc chạy!”

Hỗn loạn kết thúc sau mười lăm phút.

Hứa Gia Niên và hội học sinh cùng nhau dẫn mấy học sinh này về trường học. Thời điểm đối mặt với giáo viên, Hứa Gia Niên trước đã bàn bạc cùng với thành viên hội học sinh, nói dối một chút, nói lúc mình tới các bạn học kia chỉ vừa vào cửa, chưa kịp xem cái gì.

Giáo viên vốn đang định chuẩn bị ghi tên xử phạt đã đổi thành phát thông báo cảnh cáo không nêu tên, mọi người đều thả lỏng một hơi.

Nhưng đối Hứa Gia Niên mà nói, sự tình cũng không tính là kết thúc triệt để.

Cậu không chờ tới chủ nhật tan học về nhà, mà trực tiếp tranh thủ mười lăm phút nghỉ trưa cuối cùng đi tìm Thịnh Huân Thư, nhưng bất kể là lớp học, phòng ngủ, hay là sân thể dục hay tới, cũng không thấy bóng dáng Thịnh Huân Thư, lại hỏi bạn bè, thì cả ngày nay cũng chưa ai gặp Thịnh Huân Thư.

Hứa Gia Niên trầm mặc, quyết định viết một giấy xin phép nghỉ tiết một đầu giờ chiều, sau đó đi ra khỏi cổng trường, bắt đầu gọi điện thoại cho Thịnh Huân Thư.

Không có gì bất ngờ xảy ra, di động tắt máy, không gọi được.

Hứa Gia Niên đi dọc theo con đường quanh trường học tìm từng chỗ một, đặc biệt chú ý những ngõ nhỏ có quán net.

Đại khái sau nửa giờ, cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi xổm bên cạnh thùng rác phía sau một quán net nhỏ trong một con hẻm, ngây người nhìn về phía trước.

Hứa Gia Niên sắp bị người này làm tức chết: “Thịnh Huân Thư, cậu có bệnh không! Cậu không có việc gì đi xem phim bậy bạ, chạy thì thôi, chạy rồi cũng không trở về trường học, còn muốn trốn học?!”

Hứa Gia Niên tức giận, Thịnh Huân Thư càng tức giận hơn so với Hứa Gia Niên! Nó đứng bật dậy, hét vào Hứa Gia Niên: “Tớ không cần cậu lo, cậu quản tớ làm gì, quản tốt chính cậu cùng với hội của cậu không phải là được rồi!”

Hứa Gia Niên không thể tin được: “Cậu phát điên cái gì?”

Thịnh Huân Thư: “Biến đi!”

Nó giơ chân đá ngã thùng rác bên cạnh, rác rưởi văng ra, một vỏ chuối xông thẳng tới chỗ Hứa Gia Niên, thiếu chút nữa rơi lên người Hứa Gia Niên!

Hứa Gia Niên bực mình.

Cậu đứng yên tại chỗ hai ba giây, mím chặt môi, xoay người rời đi.

Sau khi Hứa Gia Niên bỏ đi, Thịnh Huân Thư lại ác độc đạp một phát nữa vào thùng rác, sau đó ngồi thụp xuống, chôn mặt trong cánh tay, không nói lời nào.

Bên ngoài ngõ nhỏ, Hứa Gia Niên hung hăng đi được hơn mười bước, bỗng dừng lại, mặt lạnh chuyển hướng, lại trở vào trong hẻm nhỏ.

Trong hẻm nhỏ, Thịnh Huân Thư ngồi xổm tại chỗ.

Hứa Gia Niên đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Thịnh Huân Thư, hít sâu một hơi, cố gắng nói chuyện lạnh nhạt hết mức: “Thịnh Huân Thư, gần đây xảy ra chuyện gì? Là ba mẹ cậu? Hay là cậu? Có phải có bạn học bắt nạt cậu hay không? Có phải có giáo viên ghét cậu hay không…”

Không có thanh âm, không có câu trả lời thuyết phục.

Hứa Gia Niên lại nói tiếp, cũng không được một câu đáp lại của người bên cạnh.

Cậu chán ngán thất vọng, thở dài một tiếng: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngay cả tớ cũng không thể biết hay sao?”

Tí tách.

Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng nước rơi nho nhỏ.

Hứa Gia Niên không yên lòng nhìn thoáng qua, liền thấy trên mặt đất phía trước nơi hai chân Thịnh Huân Thư đang ngồi, có một giọt nước dừng trên mặt đất tràn đầy tro bụi, đập ra dấu vết nhỏ.

Sai Sai…… Khóc?

Hứa Gia Niên tê hết cả tay!

“Đừng… rốt cuộc làm sao? Sai Sai, Sai Sai, cậu không chịu nói thì làm sao tớ có cách!”

“Tớ… Hôm nay xem AV, không có cảm giác gì… Tớ nghĩ có khả năng tớ thích nam giới…”

Thanh âm trầm thấp truyền đến phía dưới cánh tay che khuôn mặt của Thịnh Huân Thư, ngưng một hồi, lại vang lên, căng thẳng nghẹn ngào:

“Hứa Gia Niên, cậu nói tớ có phải là biến thái hay không…”

Hứa Gia Niên nhìn chằm chằm Thịnh Huân Thư, đầu như bị người đập một phát, cũng mơ hồ.

Hơn nửa ngày sau, cậu mới tìm về thần trí vừa bay mất, lắp bắp nói: “Này… Không có gì… không có gì… Còn không phải là bệnh nan y mà! Cũng không đau, không ngứa… Chỉ cần cậu không nói… thì sẽ không gây ra chuyện phức tạp cho mọi người…”

Hứa Gia Niên cực lực nghĩ cách chứng minh đây không phải là chuyện lớn gì, nhưng càng nói cậu càng nghèo từ ngữ. Bởi vì giờ này khắc này, cậu cũng có chút kinh hãi, càng mơ hồ và hoang mang hơn.

Thích đồng tính hay là thích khác phái, trên lý trí cậu có thể cảm giác được đây là một việc nghiêm túc, nhưng trên tình cảm hoàn toàn không thể đồng cảm.

Đại khái là vì…. chính mình còn không biết mình thích gì chăng?

Ngay cả thích gì cũng không biết, làm thế nào có thể hiểu rõ ràng ý nghĩ thực sự lúc này của Sai Sai?

Có lẽ đây cũng là một loại bệnh tự nhiên? Hứa Gia Niên đột phát ý tưởng kì lạ. Giống như lúc học cấp hai, có một bạn học bị mắc viêm gan B!

Ý nghĩ này khiến tinh thần cậu đột nhiên chấn động, tư duy đột nhiên thông thoáng.

Phát hiện bản thân hư hư thực thực sinh bệnh thì sẽ làm thế nào?

Đầu tiên là đi bệnh viện, sau đó thông qua các phương thức để lý giải bệnh tình!

Nhưng bệnh này có chút đặc thù, bệnh viện tạm thời bài trừ, như vậy nên tìm hiểu rõ bệnh này trước!

Nghĩ tới đây, cậu lại nhìn Thịnh Huân Thư một chút.

Người bên cạnh vẫn chôn đầu dưới đầu gối, mãi không chuyển động.

Tư thế này đột nhiên khiến Hứa Gia Niên đau lòng, cậu không do dự nữa: Sai Sai từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thương tâm như vậy, việc lần này mình nhất định phải giúp cậu ấy!

“Thịnh Huân Thư” – Hứa Gia Niên cầm chặt tay Thịnh Huân Thư, giọng nói tràn ngập khí phách: “Đừng khổ sở nữa, việc này chúng mình cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết!”

Bình luận

Truyện đang đọc