ĐÚNG ĐÚNG

Hứa Gia Niên ngủ không được dễ chịu lắm, lông mày nhăn chặt, nằm trên ghế hơi giãy dụa, gặp ác mộng nhưng cũng vẫn chưa tỉnh lại được, mãi đến lúc hắn trở người thật mạnh, lăn từ trên ghế xuống dưới đất, đầu va vào sàn thuyền, bị đau bất ngờ mới thanh tỉnh.

Mịa, đau quá……

Hứa Gia Niên ôm đầu trở mình ngồi dậy, ánh mắt dừng trên bàn nhỏ bên cạnh. Không thấy ly rượu vang trên bàn, trong lúc hắn chờ Thịnh Huân Thư có hơi sốt ruột, nên đã uống hết một ly rượu vang, uống xong lại có hơi choáng, nên ngủ……

Hắn lắc lắc đầu, gọi với xuống: “Ba mẹ, Sai Sai có đến không?”

Mẹ Hứa trả lời: “Có đến!”

Hứa Gia Niên: “Vậy cậu ấy đâu?”

Mẹ Hứa cũng buồn bực: “Đến chưa được năm phút đồng hồ đã vội vàng đi, cũng không biết phát sinh chuyện gì?”

Hứa Gia Niên sửng sốt: “Đi rồi?”

Nội tâm hắn cũng thấy kỳ quái, bèn lấy di động ra, đứng trên biển gọi điện cho Thịnh Huân Thư.

Gió biển từ từ thổi, mặt trời biến mất sau tầng mây, hoàng hôn dần tới, có một loài chim không biết tên bồi hồi bay một mình qua bầu trời, cực kì cô độc.

Hứa Gia Niên gọi một cuộc điện thoại, không ai tiếp. Cảm giác kỳ quái trong lòng hắn ngày càng nặng, vì thế lại gọi thêm một lần nữa.

Lần này, điện thoại được tiếp nhận, tiếng của Sai Sai xuất hiện ở bên kia: “A lô….”

Hứa Gia Niên: “Vì sao đến rồi lại đi? Không phải đã nói sẽ cùng nhau đi du lịch sao?”

Thịnh Huân Thư ấp úng: “Mẹ cậu chưa nói cho cậu biết sao…Bên nhà tớ có việc… Bọn mình không cùng đích đến….”

Hứa Gia Niên: “Bên cậu có chuyện gì? Đổi đích đến từ lúc nào, để tớ vào nói với ba mẹ tớ, bảo hai người nghiên cứu đổi lộ trình một chút.”

Trong một thời gian ngắn ngủi, Thịnh Huân Thư vẫn chưa rời khỏi vùng biển này.

Bọn họ ở cùng dưới một bầu trời, thấy cùng một mặt trời bị mây che khuất và một loài chim cô độc bay ngang.

Ba Thịnh đang ngồi trước mặt Thịnh Huân Thư, nhìn anh như hổ rình mồi, nhỏ giọng ra chỉ thị: “Nói người lớn trong nhà sinh bệnh, phải về thăm, không du lịch nữa!”

Dưới cái nhìn bức bách của ba, Thịnh Huân Thư đành phải nói: “Trong nhà tớ có người lớn sinh bệnh, tớ phải về thăm, cho nên không du lịch nữa.”

Hứa Gia Niên lại hỏi: “Người lớn nào?”

Thịnh Huân Thư nhìn ba mình.

Ba Thịnh đen mặt: “Ông chú bị bệnh.”

Thịnh Huân Thư lặp lại.

Hứa Gia Niên nghi hoặc một chút: “Không phải cậu đã nói ông nội cậu chỉ có hai chị em?”

Ba Thịnh:… Hừ! Ông bắt đầu nghiến răng nghiến lợi: “Là ông nội.”

Thịnh Huân Thư khô khốc lặp lại.

Hứa Gia Niên lại hỏi: “Địa chỉ của ông ở đâu? Bây giờ đúng lúc ở nước ngoài, để tớ gửi cho ông ấy vài loại thực phẩm bảo vệ sức khoẻ.”

Thịnh Huân Thư: “…”

Thế này anh cũng rất xấu hổ.

Anh lại nhìn về phía ba mình, nhưng ba Thịnh cũng bịa ra được một địa chỉ, chỉ đơn giản đến đoạt di động của Thịnh Huân Thư, tắt nguồn, cảnh cáo Thịnh Huân Thư: “Mày an phận du lịch cho ba, đừng nghĩ bậy nghĩ bạ, hiểu chưa?!”

Thịnh Huân Thư lầm bầm một tiếng.

Ba Thịnh nóng lên, hét lớn: “Mày nói cái gì?”

Thịnh Huân Thư không đáp lại, mẹ Thịnh vốn ở ngoài khoang thuyền ngược lại bị hoảng sợ, thò vào trong mắng: “Không có chuyện ồn ào làm gì?”

Lần này, hai cha con đều không nói gì nữa.

Nước biển xanh thẳm, sóng tinh tế cuộn đánh vào mạn thuyền, bắn tung tóe lên bọt nước trắng xóa.

Hứa Gia Niên tựa vào mép thuyền ngắm nhìn di động.

Cuộc điện thoại tái hiện trong đầu, Sai Sai nói không đầu không đuôi, còn tự mâu thuẫn. Thời điểm cậu ấy tới đây chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, vậy là chuyện gì?……

Hứa Gia Niên nhìn lên trời, đăm chiêu.

Hành trình du lịch vẫn tiến hành dựa theo kế hoạch định trước.

Tuy rằng nhà Sai Sai không cùng đi chơi với bọn họ, nhưng việc này không ảnh hưởng nhiều đến hứng trí của ba Hứa và mẹ Hứa, gia đình bên kia tuy rằng là bạn tốt, nhưng vẫn là người ngoài, ở lại thì vui, không ở lại thì cũng không quá khó chịu.

Ngược lại là Hứa Gia Niên đã đoán được sự tình có vài lần muốn đề nghị với cha mẹ hay là về nước sớm một chút, thế nhưng không có mở miệng.

Khó được một chuyến ra nước ngoài, ba Hứa mẹ Hứa đi chơi cực kì vui vẻ, bên Sai Sai cũng thế, chưa chắc sẽ về nước ngay.

Huống chi nếu mình lập tức về nước, thì nên nói gì với ba mẹ Sai Sai? Chẳng lẽ nói “chú Thịnh cô Thịnh hai người đừng nóng giận, thực ra cháu biết chuyện này, cháu cũng hiểu rằng Sai Sai rất khả ái, bằng không hai cô chú để cháu và cậu ấy thử kết giao một chút xem?”

Được sao, nói như vậy thật mới khiến trời sụp đất nứt.

Hứa Gia Niên sờ sờ mũi.

Vẫn phải chuẩn bị cẩn thận một phen thôi……

Ngày 10 tháng 8, sau nửa tháng đi du lịch, người hai nhà nối đuôi nhau trở về.

Hứa Gia Niên về đến nhà khi Thịnh Huân Thư đã ở nhà hai ngày. Ban ngày hắn về nhà, nhưng không vội vã đi sang hàng xóm ngay, mà đợi đến thời điểm ăn cơm tối, dự tính toàn bộ nhà hàng xóm đều có mặt, mới trực tiếp cầm quà mua ở nước ngoài trên tay, lạch cạch chạy qua gõ cửa.

Mở cửa là ba Thịnh, trong nháy mắt trông thấy Hứa Gia Niên, vẻ chán ghét trên mặt ông gần như không che giấu được: “…… Có chuyện gì?”

Ông ấy biết.

Hứa Gia Niên làm như không có việc gì đưa hai lọ dược phẩm: “Chú, cháu nghe Sai Sai nói ông chú nhà mình bị bệnh, cháu cố ý ở nước ngoài mua hai lọ dược phẩm đến, chú giúp cháu chuyển lời, ông ấy bị bệnh gì ạ?” Sau đó, hắn không đợi ba Thịnh trả lời, đột nhiên cao giọng nói chuyện: “Cô ở nhà sao? Cô, cháu cũng mang quà sang cho cô…”

Trong chớp mắt, tiếng của mẹ Thịnh từ trong phòng truyền ra, nhiệt tình dào dạt: “Đúng Đúng đến à? Mau vào đi, có muốn ăn cơm cùng nhà cô chú không?”

Ba Thịnh bỗng nhiên chật vật, xoay người nói: “Người ta ăn cơm nhà người ta, bà cũng thật là, không có việc gì cũng gọi người ăn với chả cơm…”

Cô Thịnh còn chưa biết.

Hứa Gia Niên nhìn thấu tình hình bên địch, cũng không để ý thái độ của ba Thịnh, cười tủm tỉm đưa hết dược mỹ phẩm cho mẹ Thịnh và vài đồ cho ba Thịnh, nói: “Dạ, cháu đã ăn ở nhà rồi, chú đừng cằn nhằn quá. Chào chú, nhờ chú thay cháu hỏi thăm ông ạ. Cháu còn mua cả quà cho Sai Sai, chờ cậu ấy sang chơi cháu sẽ đưa cho cậu ấy sau!”

Hắn phất tay, xoay người rời đi.

Bên trong hành lang, cửa nhà hàng xóm đóng lại trong tầm mắt.

Trong giây lát ấy, trong lòng ba Thịnh nổi lên một chút áy náy, nhưng ngay sau đó, nhớ tới con trai nhà mình, sắc mặt ông một lần nữa lạnh ngắt, ông xoay người đi lên trên lầu, đẩy cửa phòng Thịnh Huân Thư ra.

Hứa Gia Niên đi về nhà một lúc liền bắt đầu chuẩn bị.

Hắn khóa cửa phòng, mở cửa sổ, một chân đạp lên bệ cửa sổ, kiểm tra điều hòa và cành cây ngoài cửa sổ.

Trong cuộc nói chuyện ngắn ngủi vừa rồi, hắn đề cập tới Thịnh Huân Thư cuối cùng, chú Thịnh đã biết nội tình sẽ có tám chín phần bị kích thích, bị kích thích sẽ theo bản năng tìm kiếm nguyên nhân gây kích thích — cho nên hiện tại, có tám phần là chú Thịnh đang nói chuyện với Thịnh Huân Thư.

Ý nghĩ chân chính trong lòng chú Thịnh, vào lúc này sẽ lộ ra.

Bên ngoài trời đã chập tối, nhà kiểu cũ cũng không giống các khu nhà mới có đèn trên tường,. Nói cách khác, công cuộc leo tường của hắn tạm thời sẽ không bị người khác phát hiện.

Hứa Gia Niên chậm rãi hít một hơi, lôi kéo ga giường đã chuẩn bị sẵn, một chân bước ra ngoài, đạp trên máy điều hòa.

Ổn, không dao động.

Hắn cẩn thận dè chừng cố định ga giường trên người mình, đi từ cửa sổ đến máy điều hòa nhà mình, rồi sau đó ngắm chuẩn máy điều hòa nhà Sai Sai.

Phía trước có cây, bên cạnh có máy điều hòa, trên tay còn có tấm ga lớn, Hứa Gia Niên mặc dù có hơi nhũn chân, nhưng tâm vẫn tương đối ổn định, vẫn tự giác bảo đảm an toàn, nếu dưới tình huống như vậy vẫn có thể phát sinh sự ngoài ý muốn, thì đó chính là vận mệnh đã như thế, đành chấp nhận!

Lại cất một bước lớn, Hứa Gia Niên trấn định bước từ điều hòa nhà mình sang điều hòa nhà Sai Sai.

Lúc này, ánh sáng trong cửa sổ đã ngay trước mắt hắn, hắn còn chưa đứng vững hoàn toàn, đã nghe thấy từ bên trong những lời chất vấn giận dữ, tuy rõ ràng được ép đến rất thấp, nhưng vẫn giống như mưa gió bão bùng: “Hứa Gia Niên có biết suy nghĩ của con không? Có phải nó dụ dỗ con hay không? Con nói cho ba nghe! Hứa Gia Niên có biết hay không, có phải nó dụ dỗ con không!”

Sau đó là tiếng của Sai Sai: “Không đúng không đúng không phải, con đã nói qua bao nhiêu lần, cậu ấy không biết gì cả, ba không tin con còn tới hỏi con làm gì!”

Lại là tiếng ba Thịnh, thanh âm của ông nhất định là rít qua từ kẽ răng: “Nói thế nghĩa là, mày là biến thái sao?”

“Loạt xoạt.”

“Phành!”

Sau khi tiếng động kịch liệt vang lên, là im lặng lâu dài, yên tĩnh đến mức chết lặng.

Hứa Gia Niên nín thở ngưng thần đứng đó một lúc lâu, xác định ba Thịnh đã đi xa, hắn gõ gõ ngón tay lên cửa sổ.

Một lần, Thịnh Huân Thư không có phản ứng.

Hai lần, Thịnh Huân Thư cũng không có phản ứng.

Thời điểm hắn gõ tới lần thứ ba, cửa sổ bị đẩy ra, gương mặt hoài nghi của Thịnh Huân Thư xuất hiện ngoài cửa sổ.

Hứa Gia Niên nhỏ giọng nói: “Cho tớ đi vào…”

Chân hắn thật sự có hơi nhũn, ôi, người càng lớn, lá gan lại càng nhỏ!

Thịnh Huân Thư quay đầu thật nhanh, trong nháy mắt nhìn rõ Hứa Gia Niên, ánh mắt lẫn cả gương mặt đều sáng lên!

Rất nhanh, Hứa Gia Niên dưới sự trợ giúp của Thịnh Huân Thư vội vàng vào phòng, hắn không có quên ga giường của mình, đợi lát nữa còn phải men theo đường cũ trở về!

Hắn nhỏ giọng nói chuyện: “Ba của cậu biết rồi? Làm sao mà ba cậu biết được?”

Thịnh Huân Thư cúi đầu: “Ba tớ biết tớ thích con trai, tớ…”

Cậu không nói.

Niềm vui bất chợt qua đi, thống khổ đột nhiên như sóng biển trào lên gấp bội.

Cậu suy nghĩ: Mình nên nói cho Hứa Gia Niên không? Không, không, mình không cần nói vào thời điểm này, mình nói cho cậu ấy biết thì cậu ấy cũng đâu làm được gì? Mình không cần nói, mình không cần nói cho cậu ấy dưới tình huống như thế này, vừa rối rắm lại không xong —

Hứa Gia Niên đột nhiên đẩy Thịnh Huân Thư.

Sau lưng Thịnh Huân Thư chính là giá sách lớn trong phòng cậu. Rất nhiều năm về trước, Thịnh Huân Thư đẩy ngã Hứa Gia Niên ở chỗ này, còn làm hại Hứa Gia Niên bị bóng chày đập vào đầu, bây giờ, Hứa Gia Niên ở vị trí đồng dạng đẩy ngã Thịnh Huân Thư, vận khí tương đối tốt, không có quả bóng chày nào lăn xuống — nhưng có một Hứa Gia Niên.

Ngay sau đó Hứa Gia Niên nghiêng người, tới gần, ấn môi mình lên môi Thịnh Huân Thư.

Tiếp đó tách ra.

Hắn xụ mặt, nhìn chằm chằm Thịnh Huân Thư, nói: “Thực ra tớ rất thích cậu, cậu thì sao?”

Tuy rằng gấp gáp không ăn được đậu hũ nóng, nhưng động tác quá chậm, đừng nói đậu hũ, ngay cả nồi đun nước cũng bị người bưng đi.

Còn có —

Vừa rồi mình hôn đạt hay không đạt? Cứ cảm thấy có chỗ không thích hợp. Được không? Không được? Được không? Không được?

Hứa Gia Niên vô cùng âu sầu.

Bình luận

Truyện đang đọc